Đang Say Rượu Ở Nhà Bạn Thân Tôi Vô Tình Bị Anh Trai Cô Ấy Cưỡng Bức


"Ta ra lệnh, từ nay trở đi không ai được phép mang đồ ăn vào phòng đại tiểu thư, ngoại trừ nước.

Tối mai chỉ cần cho cô ấy một ít trái cây và rau củ là được."

Vệ sĩ cho rằng tai mình có vấn đề, rõ ràng là hắn không hoàn thành nhiệm vụ, khiến ông chủ không vui.

Tại sao ông chủ lại phạt đại tiểu thư? Ông chủ làm như vậy với chính em gái mình?

"Sao không đi làm việc đi? Lại chờ bị mắng à?" Nhìn thấy hắn đứng yên, Thẩm Kinh Châu sốt ruột nói.

"Tôi đi ngay." Vệ sĩ nói xong liền chạy nhanh ra ngoài.

Ông chủ tàn nhẫn với họ thì không sao, nhưng không ngờ lại tàn nhẫn với chính em gái mình, đây là điều mà anh không ngờ tới.

Trước đây hắn rất cưng chiều em gái mình, nhưng lần này cô không phạm sai lầm gì lớn.

Anh ta cảm thấy hình phạt của ông chủ đối với đại tiểu thư có chút nặng.

Nhưng anh chỉ là vệ sĩ và chỉ có thể làm những gì ông chủ yêu cầu.

Anh chỉ biết cắn răng đi vào phòng đại tiểu thư.

Thẩm Kinh Châu nằm trên giường, nghĩ nếu vệ sĩ tịch thu điện thoại di động của Thẩm Dịch Thư và cắt kết nối Internet của cô, cô sẽ tức giận đến mức mắng anh trong phòng.

Nhưng vì hạnh phúc của chính mình, anh phải làm điều này, anh chỉ có thể hy sinh cô trước.

Tệ nhất, anh sẽ cho con bé thêm một ít tiền và mua vài món quà để dỗ dành nó.

Chẳng phải cô bé đó ngày nào cũng đòi giảm cân sao?

Nhân cơ hội này, anh sẽ giúp em gái mình.

Có thể cô sẽ đạt được cân nặng lý tưởng trong một tháng, và lúc đó cô sẽ phải đến cảm ơn anh.


Nghĩ đến đây, Thẩm Kinh Chu không còn cảm thấy áy náy nữa, hắn vừa thư giãn, liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Một bên Thẩm Kinh Châu yên tĩnh ngủ, bên kia phòng Thẩm Dịch Thư đang náo loạn.

Thẩm Dịch Thư vừa gọi điện cho Quý Nam Yên, biết cô ấy đã về đến nhà an toàn, đang chuẩn bị ngủ một giấc thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Cô tưởng anh trai cô đã quay lại, cô đoán chắc anh ta cảm thấy hình phạt dành cho cô quá nặng nên mới đến đây để thả cô đi.

Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ.

Và đăng duy nhất trên , các web khác đều là .

Vui lòng đọc đúng web để ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.

Nghĩ đến đây, cô nhanh chóng lấy trong ngăn kéo ra một lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ vào mắt.

Cô ấy nhìn vào gương, khá sống động, trông thực sự như đang khóc.

Cô phải giả vờ thật đau khổ, làm cho anh trai cảm thấy có lỗi, xem sau này anh còn tàn nhẫn như vậy hay không.

Cô chỉ là ra ngoài chơi một lát thôi mà.

Nhưng khi mở cửa ra, cô chỉ thấy một vài vệ sĩ đang đứng ở cửa.

"Anh Thẩm yêu cầu chúng tôi lấy điện thoại di động của cô đi." Vệ sĩ bất lực nói.

"Anh trai tôi đâu?"

"Anh Thẩm đã đi nghỉ ngơi rồi."

Cái gì? Nhốt cô lại, cô không tính toán chuyện đó, nhưng bây giờ anh muốn tịch điện thoại di động của cô?

Vừa rồi cô còn tưởng rằng anh trai cô cảm thấy rất có lỗi với cô, nhưng hóa ra cô đã suy nghĩ nhiều.

Thẩm Dịch Thư nhịn không được nữa nói với mấy vệ sĩ: "Đi gọi anh trai tới, tôi muốn hỏi cẩn thận, tôi là giết người hay phóng hỏa sao? Anh ấy muốn trừng phạt tôi như vậy?"

"Cô, chúng tôi cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh.

Cô biết tính tình của Thẩm tiên sinh, xin cô đừng làm khó chúng tôi." Không có vệ sĩ nào dám đi gọi Thẩm Kinh Châu.

Đèn trong phòng Thẩm Kinh Châu đã tắt, kẻ nào dám quấy rầy chắc chắn là đi tìm cái chết.

Thẩm Dịch Thư biết rõ hơn ai hết anh trai cô tính tình như thế nào.

Cô cũng biết nếu cô không đưa điện thoại cho họ, họ sẽ không dám cướp đi, nhưng nếu họ không lấy được thì anh trai cô sẽ đến lấy, chắc chắn sẽ không tha cho cô.

Thẩm Dịch Thư không muốn làm bọn họ khó xử.

Cô nghĩ dù sao trong phòng cũng có máy tính, đưa điện thoại di động cho họ sẽ không ảnh hưởng đến cô lắm.

Vẫn có thể liên lạc với thế giới bên ngoài, nếu không thể sử dụng điện thoại di động thì cô có thể sử dụng máy tính, vì vậy cô đưa điện thoại của mình cho vệ sĩ.

Tuy nhiên, khi cô bật máy tính lên thì đó hoàn toàn là một bi kịch, cọng rơm cứu mạng cuối cùng đã biến mất.

Cô không ngờ anh trai cô lại tàn nhẫn đến mức ngắt cả mạng internet của cô.

Thẩm Dịch Thư ở trong phòng gào thét hồi lâu.


Người bảo vệ ở cửa cố ý bịt tai lại như không nghe thấy gì.

Hắn không biết tại sao tiểu lại chọc giận anh trai mình rồi bị đối xử như vậy.

Xem ra sau này hắn nên cảnh giác hơn, ai đắc tội với lão đại sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Sau khi trút giận, Thẩm Dịch Thư cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Chẳng lẽ anh trai cô bị bệnh sao?

Mấu chốt là ai khiêu khích anh?

Người quyết tâm báo thù như anh sẽ không bao giờ nuốt nổi cơn giận chứ đừng nói đến việc trút nó lên người thân trong nhà.

Nghĩ đến đây đầu cô đau nhức, Thẩm Dịch Thư không nghĩ ra được nguyên nhân.

Không phải là cô ấy chưa từng đi chơi bao giờ, cũng chưa từng bị phát hiện.

Tại sao lần này cô đi chơi, anh trai lại biết được? Chẳng lẽ là có người chỉ điểm sao?

Là tên khốn nào đã chỉ điểm cô? Rõ ràng cô làm việc đó rất bí mật.

Nếu không có người chỉ điểm cô, sao anh trai cô lại có thể biết chuyện nhanh như vậy?

Cô còn đặc biệt hỏi thăm lịch trình làm việc của Thẩm Kinh Châu hôm nay, cô biết anh sẽ làm việc đến khuya nên cô mới dám đi, nhưng anh vẫn phát hiện ra.

Thẩm Dịch Thư kết luận nhất định có người đã chỉ điểm, cô thề rằng khi ra ngoài sẽ tìm được kẻ đó, cô sẽ chặt hắn thành từng mảnh để giải tỏa hận thù trong lòng.

Ngày hôm sau, Thẩm Dịch Thư đói bụng tỉnh lại, khi cô mở mắt ra, đã là 12 giờ trưa, nhưng không có người mang đồ ăn đến.

Thậm chí không ai gọi cô đi ăn sáng, họ giả vờ như cô không tồn tại trong nhà.

Truyện được dịch bởi Tiểu Thỏ Nhỏ.

Và đăng duy nhất trên , các web khác đều là .

Vui lòng đọc đúng web để ủng hộ dịch giả và tránh trường hợp truyện flop.

Thẩm Dịch Thư đi tới cửa, gõ cửa, nói với vệ sĩ bên ngoài: "Tôi đói, tôi muốn ăn!"

"Cô Thẩm, tiên sinh đã lập thực đơn giảm cân cho cô rồi.

Giờ ăn cơm của cô là vào buổi tối." Vệ sĩ ở bên ngoài nói.


Giảm cân, cô nói muốn giảm cân khi nào?

Điều này thật sự vô lý.

"Đây là bạo hành, tôi muốn báo cảnh sát!" Thẩm Dịch Thư tức giận hét lên.

"Tiểu thư, dù sao thì cô cũng nên tiết kiệm sức lực đợi đến bữa tối."

"Còn vài giờ nữa." Vệ sĩ nhắc nhở cô.

Thẩm Dịch Thư cố gắng nhịn đến giờ ăn tối, nhưng người hầu đều mang đồ chay đến mà không có lấy một miếng thịt.

Cô tức giận ném đĩa đi.

Lần này Thẩm Kinh Châu cuối cùng cũng tới, Thẩm Dịch Thư muốn đánh anh một trận, nhưng anh không chịu đi vào cửa, như thể Thẩm Dịch Thư cùng anh không có quan hệ gì.

"Em muốn nói với bố mẹ rằng anh không chỉ bỏ tù em trái pháp luật mà còn không cho em ăn.

Đây là hành vi ngược đãi!"

Thẩm Kinh Châu cười nói: "Nếu bọn họ quan tâm đến chuyện này, lúc em còn nhỏ bọn họ đã không bỏ em cho ông nội.

Cho nên, đây chỉ là chuyện giữa hai chúng ta, bọn họ là tình yêu đích thực, em vẫn không có quan hệ gì với họ."

Thẩm Dịch Thư nghĩ nghĩ, hai người thậm chí còn không có về nhà, mỗi ngày đều ở trường đại học, gọi là dạy học, thực ra là sợ cô sẽ quấy rầy thế giới của họ.

"Em nghĩ rằng anh chỉ đang rảnh rỗi.

Anh không bận rộn chút nào trong công việc.

Nếu anh có thời gian trừng phạt em, sao anh không đi tìm vợ? Một khi anh có vợ, anh có thể dành sức lực cho cô ấy!" Thẩm Dịch Thư tức giận nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận