"Ông nội, ông lại đi luyện tập rồi? Đây là bạn tốt của con, Quý Nam Yên." Thẩm Dịch Thư đi tới nắm lấy cánh tay ông, trìu mến nói.
"Chào ông nội Thẩm." Quý Nam Yên chủ động chào hỏi.
"Được rồi được rồi, từ lâu ông đã nghe con bé Dịch Thư này kể rằng nó có một người bạn tốt.
Hôm nay, cuối cùng cũng gặp được.
Tại sao mới đến đã lại rời đi? Dịch Thư, bạn của con sao lại rời đi như vậy? Con đối xử không tốt với con bé sao?"
Lão Thẩm nhìn Quý Nam Yên và mắng Thẩm Dịch Thư.
"Ông nội Thẩm, cháu đã làm phiền Dịch Thư nhiều rồi, vừa lúc cháu còn có công việc nên không quấy rầy nữa, lần sau có cơ hội cháu sẽ đến thăm ông."
"Được rồi, thường xuyên tới đây đi.
Dịch Thư, con có thể thường xuyên dẫn Nam Yên đến đây chơi."
"Ông nội yên tâm, Nam Yên là bạn thân của con, con nhất định sẽ thường xuyên đưa cô ấy tới đây, cháu tiễn Nam Yên trước.
"Lão Thẩm liếc nhìn cháu trai đang đi xuống cầu thang, quay người gọi Thẩm Dịch Thư: "Dịch Thư, lại đây, ông có chuyện muốn nói với con."
"A, có chuyện gì vậy? Ông có thể đợi con đưa Nam Yên về đã, được không?"
"Việc này rất quan trọng, không thế chậm trễ."
Quý Nam Yên vừa nghe lão Thẩm muốn gặp Thẩm Dịch Thư có việc gì đó, liền lễ phép nói: "Dịch Thư, cậu đi đi, tớ tự bắt taxi về là được."
"Kinh Châu, không phải con đến công ty sao? Nhân tiện, con có thể đưa Nam Yên về giúp Dịch Thư." Ông Thẩm nhìn cháu trai rồi nói.
Quý Nam Yên vội vàng rời đi là vì cô sợ nhìn thấy Thẩm Kinh Châu, bây giờ cô càng sợ phải đi xe của anh về.
"Đừng làm phiền anh Thẩm.
Nhà cháu có hơi xa, có thể không tiện, tốt nhất là nên bắt taxi về."
"Ở đây bắt taxi không dễ dàng, tôi đành đưa cô về." Thẩm Kinh Châu nói rồi đi ngang qua Quý Nam Yên.
"Thật xin lỗi Nam Yên, cậu có thể đi xe của anh mình về." Thẩm Dịch Thư kéo Quý Nam Yên đi theo Thẩm Kinh Châu ở phía trước.
Nhìn thấy Quý Nam Yên lên xe của Thẩm Kinh Châu, lão Thẩm nở một nụ cười khó lắm bắt.
Sau khi tiễn Quý Nam Yên đi, Thẩm Dịch Thư trở lại vào trong nhà, ngồi bên cạnh lão Thẩm và hỏi: "Ông nội, có chuyện gì vậy?".
"Đã lâu rồi con mới trở lại phải không? Là con gái, đừng lúc nào cũng chạy ra ngoài lung tung.
Hãy ở nhà và dành thời gian cho lão già này!"
"Đây là điều ông muốn hỏi con sao?" Thẩm Dịch Thư tưởng rằng ông có chuyện gì quan trọng muốn nói với cô, nhưng cuối cùng lại trách mắng cô suốt ngày vắng nhà, không muốn cô chạy lung tung.
"Đừng ngồi nữa, lại đây mài mực cho ta." Lão Thẩm cầm chiếc bút lông trên tay và bắt đầu luyện tập thư pháp.
"Đã lâu không gặp bạn bè, ra ngoài đi chơi thì có gì sai sao?" Thẩm Dịch Thư không vui nói.
Như không nghe thấy, lão Thẩm cầm bút viết lên giấy mấy chữ, khí phách vô cùng mạnh mẽ.
"Bạn của con năm nay bao nhiêu tuổi?""Ông nói Nam Yên? Cô ấy giống như con, cũng 20 tuổi."
"20 tuổi? Tuổi này thích hợp, không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn." Lão Thẩm trầm ngâm nói.
"Ông nội, ông hỏi cái này làm gì? Cái gì mà thích hợp?" Thẩm Dịch Thư nghe không hiểu ý ông nội nói là gì.
"Đến lúc đó con sẽ biết." Lão Thẩm thần bí nói.
...
Thẩm Kinh Châu ngồi trong xe, trong tay cầm một tập tài liệu, cúi đầu nhìn xuống, tuy rằng không nói gì nhưng Quý Nam Yên lại bị người ngồi bên cạnh áp bức mãnh liệt.
Khí chất của người đàn ông này quá mạnh mẽ, cho dù hắn ngồi bất động cũng không ai dám đến gần.
Đây chính là cảm giác của Quý Nam Yên lúc này.
Anh trai của Dịch Thư có vẻ rất khó đối phó, Quý Nam Yên không muốn mình gặp rắc rối.
Nên cô định đến một chỗ có thể bắt taxi, trốn thoát khỏi nơi căng thẳng và đáng sợ này càng sớm càng tốt.
Ngay lúc Quý Lam Yên đang lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cô đang nghĩ gì thì chiếc xe đột nhiên rẽ ngoặt.
Cô lao vào vòng tay của Thẩm Kinh Châu, theo phản xạ tóm lấy quần áo của anh.
Nhìn nữ nhân hoảng sợ trong lòng, Thẩm Kinh Châu ánh mắt sâu thẳm.
"Cô Quý, cô lại muốn sớm thế à?" Giọng nói nam tính của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô.
Anh ta cố tình nhấn mạnh giọng điệu trong lời nói của mình, có lẽ anh ta cho rằng tối qua cô cố ý làm vậy.
Quý Nam Yên đỏ mặt, vội vàng rời khỏi vòng tay anh.
"Tôi xin lỗi, tôi không có ý đó, ngày hôm qua..."
Quý Nam Yên vừa định giải thích chuyện xảy ra tối hôm qua, cô chợt chú ý đến chiếc áo sơ mi của Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào một viết son xuất hiện trên ngực áo anh.
Trên áo sơ mi có một vết son tươi tắn nhìn rất bắt mắt.
Chết rồi, chết rồi, bây giờ bây giờ cô chết chắc rồi.
Quần áo của anh ta thoạt nhìn có vẻ rất đắt, cô phải trả bao nhiêu tiền đây?
Quý Nam Yên vừa lo lắng vừa hoảng sợ, cô xin lỗi và nói: "Anh Thẩm, tôi thực sự xin lỗi vì đã làm bẩn áo của anh.
Anh cởi áo ra đi, tôi sẽ giặt cho anh rồi trả lại nhé?"
Thẩm Kinh Châu bình tĩnh nhìn cô mấy giây, cau mày nói: "Cô Quý hình như thích cởi quần áo người khác?"
Vừa nghe những lời này, Quý Nam Yên liền nghĩ tới cảnh tượng đêm qua cô đã cởi quần áo của Thẩm Kinh Châu.
"Anh hiểu lầm rồi, tôi là muốn giúp anh gặt áo rồi trả lại." Quý Nam Yên vội vàng, mặt đỏ bừng giải thích.
Cô thật muốn khóc, người này rốt cuộc là cái mạch não bị gì vậy? Cô chỉ muốn giúp anh giặt áo thôi? Tại sao anh lại nghĩ cô muốn cởi quần áo của anh?
Khiến cô trông giống như một kẻ biến thái.
"Cô Quý yêu cầu tôi cởi quần áo.
Cô muốn tôi khỏa thân đến công ty để tôi làm trò hề trước mặt nhân viên à?" Thẩm Kinh Châu đóng tài liệu trong tay lại, bình tĩnh nói.
Quý Lam Yên trợn tròn mắt trong giây lát.
Chẳng lẽ người đàn ông này mắc chứng hoang tưởng? Cô chỉ muốn giúp anh giặt áo, nhưng anh ta lại có thể bịa ra rất nhiều lý do.
Tô Hành im lặng lái xe nhưng anh ta vẫn lén lút quan sát từng cử động của hai người phía sau qua gương chiếu hậu.
Thực ra vừa rồi anh ta cố ý làm vậy, đây là nhiệm vụ được lão Thẩm giao cho.
Lão Thẩm thực sự lo lắng cho cháu trai của mình.
Ông đã tìm cách cho vô số phụ nữ vây quanh Thẩm Kinh Châu, nhưng anh ta luôn thờ ơ.
Bây giờ đã 27 tuổi, Thẩm Kinh Châu chưa từng có người phụ nữ nào chứ đừng nói đến việc yêu.
Có rất nhiều phụ nữ theo đuổi anh, nhưng Thẩm Kinh Châu chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với bất kỳ ai.
Điều này khiến lão Thẩm thêm lo lắng.
Ông không tin đứa cháu trai yêu quý nhất của mình lại có thể là người đồng tính.
Cho dù những mỹ nhân có trần truồng đứng trước mặt hắn, Thẩm Kinh Châu cũng không quan tâm.
Thực sự không còn cách nào khác, lão Thẩm chỉ có thể tìm bố mẹ Thẩm Kinh Châu và hỏi xem họ nghĩ gì.
Điều ông không bao giờ ngờ tới là bố mẹ của Thẩm Kinh Châu nói về quyền tự do xu hướng tình dục.
Họ cho rằng Thẩm Kinh Châu thích nam hay nữ thì cũng sẽ ủng hộ anh.
Lão Thẩm gần như tức giận đến mức ho nôn ra máu.
Ban đầu ông yêu cầu họ đưa ra giải pháp, nhưng không ngờ họ lại cử một số mỹ nam đến quyến rũ Thẩm Kinh Châu.