Dắng Sủng


Vì thế loại cảm động này trong chốc lát bị đánh tan, lại trở về trong bụng của mình.Nàng ta cảm thấy nữ nhân vẫn là dựa vào nhi tử mới đáng tin cậy, giống như nương của nàng ta còn có tổ mẫu không phải đều là như thế.

Nam nhân có sủng ái thiếp thì như thế nào, không nói đến bọn họ có thể được che chở hay không, nhan sắc thì chóng tàn, nam nhân cả đời luôn có những bông hoa yêu kiều, nhưng trước sau gì chỉ cần chính thê có thể nuôi một đứa con trai, hắn cuối cùng vẫn phải trở về bên cạnh chính thê.Lời nói của Trần lão phu nhân bỗng dưng vang lên bên tai Thái Tử Phi, cho nên chỉ cần cái thai này của nàng ta có thể sinh ra trưởng tử, nàng ta cũng không cần sợ gì nữa.Nghĩ tới đây, Thái Tử Phi tươi cười khéo léo: "Tuy rằng điện hạ bận rộn công việc, nhưng vẫn phải chú ý thân thể nhiều hơn, làm việc nghỉ ngơi kết hợp mới là con đường đúng đắn.”Làm việc và nghỉ ngơi kết hợp chính là đi tìm nữ nhân, hay là tìm nữ nhân Thái Tử Phi an bài?Vẻ mặt Thái Tử nhàn nhạt, bàn tay đan vào nhau nói: "Nàng đã đang mang thai, cũng không cần phải quan tâm những chuyện vô vị này.”"Thiếp thân là thê tử của điện hạ, cho dù mang thai, cũng phải bỏ ra mấy phần tâm tư chăm sóc trượng phu, đây là chức trách của thiếp thân.

Điện hạ yên tâm, thân thể thiếp thân không có gì đáng ngại, nhất định có thể sinh ra một tiểu hoàng tôn khỏe mạnh." Khi nói đến tiểu hoàng tôn, gương mặt Thái Tử Phi tràn đầy ý cười.Điệu cười này Thái Tử chưa từng thấy qua, có lẽ là đã gặp qua, nhưng hắn đã quên rồi.Lúc này, Trần Ma Ma bưng chén thuốc tiến vào, là thuốc an thai, thái y kê mỗi ngày ba chén.Nếu đã là thuốc, nhất định sẽ không dễ uống, cách rất xa cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc.Trần Ma Ma đưa chén thuốc cho Thái Tử Phi, lại cầm đĩa mận tử đường từ trong tay Phú Xuân, một bên hầu hạ Thái Tử Phi uống thuốc, một bên lo lắng nói: "Điện hạ nói phải, Thái Tử Phi cũng nên chú ý thân thể nhiều hơn, thái y cũng nói người bị hao tổn tâm huyết, khí huyết cũng có chút không đủ, ngày ngày phải uống thuốc an thai, vẫn là chăm sóc sức khoẻ là quan trọng, đừng như buổi chiều người không được tức giận đến choáng váng..."Thái Tử Phi trách mắng: "Nói lung tung!" Lại vội vàng nói với Thái Tử: "Người đừng nghe Trần Ma Ma nói bậy, bà ta chính là quan tâm tất loạn.”"Tức giận đến chóng mặt?”Thái Tử ngước mắt nhìn Trần Ma Ma một cái, lại nhìn Thái Tử Phi.

Thái Tử Phi không nói gì, chỉ giả vờ như không có chuyện gì uống thuốc.Thái tử im lặng, chậm rãi nói: "Nếu chỉ là chuyện vặt vãnh rườm rà, vậy thì dưỡng thai cho thật tốt, có thể đem chuyện của hậu viện giao cho Trần Ma Ma hoặc là Cao Ma Ma cũng được.”Cao Ma Ma là nhũ mẫu của Thái Tử, trước kia quản lý mọi việc của Đông Cung, từ sau khi Thái Tử Phi gả vào cửa thì lập tức lui về an dưỡng.

Bởi vì bà ta cũng không có con nối dõi, nên vẫn ở lại Đông cung, nhưng bình thường rất ít đi ra ngoài.Vừa nghe nói đem quyền quản sự hậu viện giao ra, sắc mặt Thái Tử phi ngừng lại một chút, vội vàng nói: "Người đừng nghe Trần Ma Ma nói bậy, bà ta chỉ là quan tâm tất loạn mà thôi.”Nếu đã đưa ra kiến nghị, Thái Tử Phi không muốn nghe, Thái Tử cũng không muốn nói gì nữa.Nhìn thấy Thái Tử Phi uống thuốc an thai xong, hắn ta đứng lên: "Nàng nghỉ ngơi sớm đi.”Đây là muốn đi rồi?Thái Tử Phi vội vàng muốn đứng lên tiễn, ngẫm lại Trần Ma Ma vừa nói thân thể nàng không tốt nên lại ngồi xuống, chỉ nói Phú Xuân tiễn Thái Tử ra ngoài.Sau khi chờ người đi rồi, Thái Tử Phi mới nói: "Nhũ mẫu, ta đã nói có những lời không thể nói ra.”"Không nói ra điện hạ sao có thể biết người vất vả? Vả lại lúc này khẳng định điện hạ sẽ đi thăm Tam Quận Chúa, Hồ Lương Đệ nhất định lại muốn nói chút lời gièm pha ở trước mặt điện hạ, hiện tại nàng ta nóng lòng muốn dùng người kia khiến người khác cảm thấy ghê tởm.”Điều này là lúc trước Thái Tử Phi cùng Trần Ma Ma nghĩ ra, nhắc đến việc thị tẩm là phụ, ở trước mặt Thái Tử cáo trạng là chính, nhưng cáo trạng như thế nào, cũng nghĩ ra sách lược rồi.Trong cung xưa nay không thiếu người cáo trạng đen sau lưng, có người cáo trạng đen thành công, có người phản tác dụng.

Nói thẳng trước mặt sẽ không có tác dụng, muốn cho người ta tự mình suy nghĩ.Cho nên Thái Tử Phi chân trước bên này nói có người cố ý đi chọc giận Thái Tử Phi, chân sau Hồ Lương Đệ không đề cập đến Triệu Hi Nguyệt thì bỏ đi, nhưng nếu nhắc tới thì vừa vặn trúng bẫy của Thái Tử Phi.Thái Tử không ngốc, đương nhiên biết lai lịch của Triệu Hi Nguyệt, người của Thái Tử Phi để cho Hồ Lương Đệ dẫn theo, vậy vì sao Thái Tử Phi lại tức giận không phải là vừa nhìn đã biết?Trong lòng Thái Tử Phi cũng cảm thấy Trần Ma Ma làm như vậy không sai, nhưng ánh mắt vừa rồi của Thái Tử, luôn làm cho nàng ta hoảng sợ.

Nàng ta lại cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều, thái y cũng nói người có thai thường sẽ suy nghĩ lung tung.Chờ Thái Tử từ trong viện của Hồ Lương Đệ đi ra, đã là lúc lên đèn.Ngẩng đầu nhìn về phía sau, hai hàng tiểu viện lần lượt sánh ngang, trong đó có một tòa tiểu viện treo một ngọn đèn lưu ly, ở trong hành lang tối tăm rất bắt mắt.Thái Tử đột nhiên cảm thấy buồn chán."Chủ tử?" Phúc Lộc ở phía sau nhỏ giọng hỏi một câu."Trở về thư phòng.”Trong lòng Phúc Lộc âm thầm thở dài, đang định cất bước đi theo phía sau, ai ngờ Thái Tử đột nhiên chuyển hướng.Bước chân của Thái Tử rất gấp, ít nhất là nhanh hơn nhiều so với tốc độ bình thường của hắn.

Phúc Lộc đuổi theo phía sau, nghĩ thầm chắc trong lòng chủ tử lại tức giận chuyện gì đi.

Có quá nhiều chuyện phức tạp, chuyện tiền triều, chuyện hậu cung, còn có chuyện bên ngoài cung, những chuyện này một chuyện cũng không thể làm sai được, Thái Tử không thể sai một bước, nhưng sau khi trở về Đông Cung còn có nhiều chuyện rắc rối như vậy.Rốt cục Thái Tử cũng dừng bước, không dừng lại ở trước viện treo đèn lưu ly.Phúc Lộc liếc mắt một cái, trong lòng giật mình, chờ hắn ngẩng đầu lần nữa, Thái Tử đã đi vào, vào chái tây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui