Đúng vậy, tối hôm qua là ngày Lưu Thừa Huy thị tẩm.Chỉ là tất cả mọi người đều không nghĩ đến điều đó, bao gồm cả Bàn Nhi.
Cũng do Lưu Thừa Huy và Mã Thừa Huy ở Đông cung này quá hiểu chuyện, giống như người vô hình, cho nên căn bản Bàn Nhi cũng không coi là chuyện gì.Lúc này bị Triệu Hi Nguyệt nhắc tới, Bàn Nhi vừa có chút ảo não, cũng có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Nàng cảm thấy tối hôm qua mình nếu như đoạt cơ hội thị tẩm của Từ Lương Viện, Hà Lương Viện, thậm chí là Triệu Hi Nguyệt, nói không chừng các nàng đều sẽ đau đầu một chút, nhưng hết lần này tới lần khác là của Lưu Thừa Huy, nàng ta lại giống như không có việc gì.Từ trước đến nay tính cách của Bàn Nhi đều là gặp mạnh thì sẽ kiên cường, rất cứng đầu, nhưng khi dễ một người lương thiện trong sáng như vậy, nàng lại không làm được.Nhưng để cho nàng xin lỗi trước mặt, nàng cũng có chút nói không nên lời, trong tình huống này nếu như nàng nói cái gì mềm mỏng, chỉ sợ sau này trong Đông Cung người nào cũng đều dám khi nhục nàng.Nàng chỉ có thể im lặng, rũ mắt xuống.Ngược lại là phản ứng của Lưu Thừa Huy so với Bàn Nhi còn lớn hơn nhiều, nàng ta liên tục xua tay, cười đến xấu hổ, lại làm cho người ta cảm thấy có vài phần buồn cười đến đáng thương."Ta không để ý, ta thật sự không để ý.”Bởi vì một hồi như vậy, làm cho bầu không khí bớt căng thẳng, ngược lại làm cho người ta có vài phần nhịn không được muốn cười.
Sau đó, trước khi Hồ Lương Đệ rời đi, đã nhìn Bàn Nhi cùng Lưu Thừa Huy vài lần, ánh mắt vô cùng có ý tứ.Hà Lương Viện thì ai oán liếc mắt một cái.Ngược lại là Triệu Hi Nguyệt vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Bàn Nhi vài lần, Lưu Thừa Huy là nạn nhân chính thì lôi kéo Mã Thừa Huy vội vàng rời đi, ai cũng không đáp lời.Bàn Nhi trở về, Kế Đức Đường phái người tới ban thưởng.Nói là thông lệ, mỗi lần có người mới vào cửa được thừa sủng, Thái Tử Phi đều ban thưởng.Đồ được thưởng phần lớn đều là vải vóc, trước đó phủ nội vụ đưa tới một phần vải vóc, đều là những chất liệu tốt có màu sắc tươi sáng, còn có một số trang sức.Ý tứ của Thái Tử Phi đã quá rõ ràng, ăn mặc đẹp một chút, thay nàng ta tranh sủng.Hương Bồ cùng Thanh Đại vô cùng vui vẻ, kể cả Tình Cô Cô, cũng đưa ra chủ ý những loại vải này làm xiêm y kiểu dáng gì mới đẹp mắt.
Ngược lại Bàn Nhi lại có vẻ rất bình tĩnh, những người khác không nhìn ra cái gì, nhưng Tình Cô Cô nhìn ra một chút manh mối."Đây là làm sao thế?" Đợi đến khi vào trong phòng chỉ còn lại hai người, Tình Cô Cô mới hỏi."Không có gì.”Tình Cô Cô có chút cảm thán, kéo nàng đến ngồi xuống trước bàn trang điểm.Không chỉ riêng bà ta có thể nhìn thấy khuôn mặt bình thuận của Bàn Nhi trong gương, Bàn Nhi cũng có thể thấy rõ chính mình."Cô cô không hiểu được đạo lý lớn gì, nhưng ở vị trí mưu đồ chính trị, số phận của chúng ta có lẽ là như thế, nghĩ nhiều cũng vô ích.”Bàn Nhi kinh ngạc nhìn mình trong gương, thật lâu sau mới thở ra một hơi, cũng cảm thấy bản thân quá giả tạo."Đang nghĩ gì vậy? Khó chịu cái gì?”Nàng vốn là bởi vì muốn được đắc sủng mới vào cung, bây giờ thừa sủng, Thái Tử Phi chẳng những không tức giận, ngược lại lấy lòng nàng là chuyện tốt, nàng có cái gì mà không vui?Đón nhận sủng ái là bổn phận của nàng, nàng chỉ cần thừa dịp Thái Tử Phi có thai, xác định địa vị của mình, nếu có thể nhân cơ hội mang thai con trai thì càng tốt hơn.Những thứ khác không phải là điều nàng nên nghĩ.Bàn Nhi cảm thấy bản thân mình đang rất loạn, cho rằng sống lại một đời, có lẽ rất nhiều thứ sẽ không giống nhau.Kỳ thật không có gì khác biệt, nàng là sinh ra đúng thời, có vài người vì một số chuyện mà vận mệnh không thể thoát khỏi, nếu nàng muốn ngày sau đường đi suôn sẻ, cũng không nên tự đi tìm rắc rối.
Dù sao kiếp trước nàng có thể đi đến cuối cùng, không gì khác ngoài nghĩ đến thái độ vui vẻ, có vài người thua cũng thua ở điều này, vì vậy… "Cô cô yên tâm, ta không nghĩ nhiều về cái khác, ta chỉ nghĩ, ta có nên đến chỗ Thái Tử Phi tạ ân hay không.”Bàn Nhi nhìn mình trong gương, cười nói.Cả một ngày Thái Tử đều có gì đó không đúng.Đây là do Phúc Lộc quan sát ra.Nghiêm túc mà nói, định lực của thái tử rất tốt, nếu như không tốt thì bây giờ hắn cũng sẽ không ngồi ở vị trí này, để cho những kẻ như hổ rình mồi kia chỉ muốn nắm lấy nhược điểm của hắn, lại không thể làm được gì.Thậm chí một bộ sách được chỉnh sửa cũng phải mất năm năm, nếu đổi thành người khác chỉ sợ từ lâu đã kiên trì không nổi nữa.
Hơn nữa lại là thân phận Thái Tử này, chỉ sợ thánh tâm khó dò, thứ tử đương đạo, tình cảnh thật đáng lo ngại, duy chỉ có Thái Tử phảng phất như chẳng có việc gì, không nhanh không chậm sửa sách, thậm chí lén lút an bài cũng không ít..