Đang Thi Mà Nhỡ Tay Chọt Vô Mông Giáo Viên Thì Làm Sao Bây Giờ?

1. Nghỉ Tết, Tưởng Dịch Viễn cùng Hạ Thần mặc đồ đôi, bay đến California chơi Disneyland, nhìn thấy một ông lão tuy rằng ngồi xe lăn nhưng tinh thần vẫn rất tốt, dưới sự giúp đỡ của nhân viên, trò kích thích nào cũng dám chơi, lúc đi tàu lượn đến đỉnh cao nhất còn gào lên khiến hai người bọn họ giật cả mình. Hạ Thần rất thán phục ông ấy, ước định cùng Tiểu Viễn của anh sau này cho dù thân thể bọn họ có không tốt, phải ngồi xe lăn, thì cũng phải cùng nhau đi du lịch, kết quả lại thành ra cãi nhau để xem xem trong hai người ai ngồi xe ai đẩy xe, bị một cậu nhóc vừa ăn kem vừa chứng kiến, lúc cậu bé phải đi còn quay lại nhìn bọn họ một cái.

2. Vốn dĩ Tiểu Viễn và Hạ Thần đều không thích xem phim tình cảm, thế nhưng gần đây có một bộ phim rất nổi, lại cùng được đồng nghiệp tặng vé, cho nên họ quyết định làm một thử nghiệm nhỏ, kết quả xem được 20 phút, hiểu được quan hệ giữa các nhân vật rồi lại thấy đường não của mấy người này phát triển có vấn đề, thuần túy chỉ vào mấy gút mắc cẩu huyết phi logic để đẩy plot, cho nên xem được một nửa thì hai người thấy chán mà ngủ mất. Đợi tới khi hết phim thì... hộp popcorn không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, đổ ra tung tóe. Đối mặt với ánh mắt của nhân viên vệ sinh, hai người đỏ cả mặt, Tưởng Dịch Viễn lặng lẽ lấy khẩu trang đưa cho Hạ Thần, quyết định sau này sẽ không dây dưa đến rạp chiếu phim xem phim kiểu này nữa.

3. Ngày tốt nghiệp của nghiên cứu sinh, cha mẹ cùng em gái Tiểu Viễn đều xin nghỉ tới Mỹ chúc mừng hắn. Hạ Thần không tiện tham giam, tặng quà rồi một mình ngồi bên cửa sổ thư viện, từ xa thưởng thức lễ tốt nghiệp trên sân trường, mọi người đều mặc đồ giống nhau, rất khó để phân biệt được đâu là Tiểu Viễn, nhưng Hạ Thần cũng không chấp nhấn tìm hắn, dù hắn có ở đâu thì hôm nay ai cũng cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn. Tất nhiên, sau khi nhận được một đống hình sặc mùi tự yêu bản thân của Tiểu Viễn vẫn có loại cảm giác kiêu ngạo khi con trai nhỏ của gia đình cuối cùng cũng trưởng thành.


4. Sau lễ tốt nghiệp, cha mẹ Tưởng Dịch Viễn về nước, em gái thì có hẹn với bạn là du học sinh nên ở lại tiếp tục du lịch. Kết quả, buổi tối hôm đó Hạ Thần đến nhà hàng Tưởng Dịch Viễn hẹn anh thì gặp em gái hắn, lúc này mới hiểu ý nghĩa của việc này. Cũng may quanh năm là người giảng bài, chỉ cần chút hài hước đã có thể bắt đầu cuộc trò chuyện, em gái nhỏ rất hào hứng mà hỏi xin wechat. Mặc dù Tiểu Viễn và em gái hắn cứ gặp nhau là bắt đầu chí chóe, nhưng thừa dịp Tiểu Viễn đi tính tiền, em gái nhỏ liền vô cùng đứng đắn mà bày ra vẻ hung hăng của người từ nhà mẹ đẻ, uy hiếp nói, "Thầy Hạ, anh của em mặc dù là một tên ngốc bạch ngọt nhưng vẫn là bảo bối nhà chúng em, nếu như anh không tốt với anh ấy, chạm đến giới hạn của anh ấy, hừ", nói đến đây thì ngừng, dùng kẹp kẹp nát tôm hùm, "Cái gọi là giới hạn, chính là đụng vào tức khắc chết". Hạ Thần nhìn mà một lời khó nói hết.

5. Sau khi về nước, Tưởng Dịch Viễn vào làm nghiên cứu cho một công ty quỹ, chính thức trở thành một tên dân công tài chính, mỗi ngày đều đi theo lão đại bộ ngành làm trợ lý. Có một lần huấn luyện bộ ngành, công ty trùng hợp mời được Hạ Thần đến giảng cho bọn hắn. Lúc đó Tưởng Dịch Viễn vô cùng biết cách ra vẻ, khi đi học thì bưng trà rót nước chỉnh micro, thỉnh thoảng còn giơ tay đặt câu hỏi, cầm sổ nhỏ ghi chép hết trang này đến trang kia. Chiều hôm đó lúc mời khách ăn cũng khiêm tốn mời rượu Hạ Thần, mời hết ly này đến ly khác, khiến cho bầu không khí trên bàn cũng trở nên náo nhiệt, ở trước mặt mọi người trong công ty, Hạ Thần không từ chối được, cuối cùng không ngoài dự liệu mà say mèm. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tiểu Viễn xung phong muốn đưa Hạ Thần về nhà, dưới con mắt của các lãnh đạo bộ ngành, Tiểu Viễn thành công ôm về nhà một Hạ Thần mềm nhũn, đêm đó cứ tùy tiện thích làm gì thì làm, rất có tư vị. Sau đó, khi công ty lại muốn mời giáo sư Hạ về làm giảng viên, kinh ngạc phát hiện người ta đã thành cố vấn cho đối thủ cạnh tranh của bọn họ, cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Tiểu Viễn cũng cảm thấy rất tiếc nuối, thế nhưng ngẫm lại tiền thưởng tới tay tháng nay cùng buổi tối ngày hôm ấy lại cảm thấy mấy cái này cũng chẳng nhằm nhò gì.

6. Hai năm gần đây gây dựng sự nghiệp rất thuận lợi, hạng mục nghiên cứu cùng đầu tư khoa học cũng không ít, Hạ Thần cùng Tưởng Dịch Viễn sung túc hẳn lên, cuối năm có được một cái SUV, từ đây trải qua cuộc sống có nhà có xe có bạn đời lại nhiều tiền ổn định hạnh phúc, nhưng Tiểu Viễn và Hạ Thần vẫn cảm thấy như còn thiếu thứ gì. Một ngày nọ, hai người bọn họ đang rảnh rỗi xem wechat thì Hạ Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ, là thiếu thú cưng! Lên mấy blogger về thú nuôi trên weibo xem thì thấy đều ở xa quá, có điều khu vực xung quanh trường đại học cũng có nhiều chó mèo hoang. Làm xong thủ tục nhận nuôi, tiêm vắc xin phòng bệnh, trong nhà chính thức đón một đại cẩu lông đen vàng hỗn hợp, giống không rõ, xu hướng tính dục không rõ, chỉ biết là có thể ăn, thỉnh thoảng lại rất ngốc. Tưởng Dịch Viễn cùng Hạ Thần đều nhất trí tên xấu dễ nuôi, lúc đăng ký chọn luôn tên Cẩu Tử, rất đặc biệt. Con chó này cũng có tính tình hiếm có, ham muốn lớn nhất trong đời nó là quỳ trước cửa nhà vệ sinh, lúc ăn cơm phải bê bát đến đó nó mới chịu ăn. Có ngày Hạ Thần dậy đi tiểu đêm, không mang kính, đi tới cửa nhà vệ sinh thì không chú ý nên bị vấp, ngã sấp xuống, trán bị sưng cả cục, dưới cơn nóng giận để chó ngốc ăn chay ba ngày, hơn nữa, phúc lợi uyên ương dục từ đây cũng không có, dù sao cũng muốn chăm sóc tâm tình cho cẩu độc thân.


7. Tiểu Viễn là người trẻ tuổi thế kỷ 21 dễ bị đầu độc bởi mấy cái mạng xã hội, trong vòng bạn bè luôn có một đám 365 ngày đều quẩn quanh chu trình tú ân tú ái- chia tay- làm hòa- lại tú ân tú ái. Tuy Tiểu Viễn có thể bình tĩnh lướt qua hoặc tiện tay thả like vài ba lần, nhưng ngày nào cũng gặp phải mấy chuyện như vậy, bản thân thực không kìm được tâm lý muốn khoe khoang. Lúc còn học chính quy, vì nhiều nguyên nhân nên chỉ có thể giấu kín tình cảm để tránh bất trắc, nhưng sau khi sang Mỹ, dưới ảnh hưởng của đất nước này cũng bắt đầu thả mình tự do hơn. Tưởng Dịch Viễn đặc biệt thích mua quà cho Hạ Thần, nước hoa hồng, đồng hồ đeo tay, giày dép quần áo, sản phẩm điện tử đều có, đều suy xét về độ yêu thích, giá cả cùng thực dụng này kia. Kết quả sau đó Tưởng Dịch Viễn phát hiện ra không ít họ hàng bạn bè đều coi hắn thành người mua hàng hộ bên Mỹ, các loại đơn đặt tới dồn dập, cuối cùng dưới uy quyền của mẹ hắn mà thành luôn một người mua hộ sữa bột. Sau khi Hạ Thần biết thì cười muốn điên rồi, còn chạy đến lẫn vào đám bạn bè của Tiểu Viễn giả bộ làm người mua, rất tích cực khen thưởng trình độ mua hộ của hắn, Tiểu Viễn lúc này ức quá nên kéo đen anh luôn.

8. Tưởng Dịch Viễn thân là một người đã từng được xưng nam thần, đương nhiên sẽ là một boy khéo léo tinh xảo, sử dụng các loại sản phẩm tạo hình làm tóc đều rất lành nghề, đi đón gió bắc cả ngày mà kiểu tóc vẫn gọn gàng bóng mượt. Thầy Hạ lại là hệ đàn ông tao nhã từ vùng sông nước Giang Nam, đối với việc chăm sóc vẻ ngoài cũng coi như vung tiền như rác. Đồ dùng trên tóc trên người trên mặt hai người có một đống lớn bình bình lon lon, mỗi người một bàn, bình thường đều là nước sông không phạm nước giếng. Theo thời gian, nhu cầu chống lão hóa lớn dần lên, đồ dùng để bôi lên mặt buổi tối cũng ngày càng nhiều. Buổi tối ngày nào đó, sau khi làm xong skincare, hai người chuẩn bị cùng nhau làm mấy việc xấu hổ, kết quả vừa mới hôn, cả miệng đều đầy son môi, như cắn phải mỡ lợn vậy, cực kỳ buồn nôn, Tiểu Viễn cũng không bỏ cuộc, dời trận địa tới trán Hạ Thần, lại bị dính dính đầy miệng, lần này thì tâm tình gì cũng bị đánh bay đi mất, cuối cùng chỉ có thể duy trì tư thế giúp nhau tuốt ống một phen, cực kỳ khó chịu. Sau đó hai người đã rút ra kinh nghiệm xương máu, mỗi ngày vừa về nhà đã ngay lập tức đi rửa mặt dưỡng da, sau đó kéo Cẩu Tử lên thảm, gác chân lên người nó coi tivi, mãi đến tận khi mỹ phẩm dưỡng da hấp thu hết rồi mới dám lên giường yêu đương. Cho nên nói, bỏ dưỡng da là chuyện không thể, đời này không lười biếng như thế được.


9. Tưởng Dịch Viễn năm 30 tuổi được thăng nhiệm lên thành người đứng đầu bộ ngành, Hạ Thần hài lòng, sau đó bắt đầu tiến hành kế hoạch comeout. Trung thu năm ngoái Hạ Thần đã theo Tiểu Viễn về gặp cha mẹ, mặc dù trước đây có biết về quan hệ giữa bọn họ nhưng lần Trung thu đó mới chính thức đến nhà bái phỏng, mặc dù không thể nói là hoan nghênh cao hứng, nhưng ba mẹ và Hạ Thần đếu là người thông tình đạt lý, sự bao dung tôn trọng lẫn nhau của bọn họ vẫn khiến người cảm kích, có điều sau đó Tiểu Viễn về nhà vẫn khóc một trận khiến người ta đau lòng. Mấy năm trước, dưới sự thúc hôn của ba mẹ, Hạ Thần đều lấy chủ nghĩa độc thân ra làm lý do từ chối, nhiều lần ba mẹ anh cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó, dù sao bọn họ cũng là bác sĩ, ở bệnh viện thật sự thấy không ít, vì lẽ đó không tiếp tục ép anh, nhưng cũng không dám hỏi anh để xác nhận lại. Gần đây Hạ Thần đều như vô tình mà gửi một chút tư liệu về đồng tính luyến ái cho ba mẹ anh, xem như lật bài, động tĩnh quá lớn khiến ba mẹ anh nhất thời khó có thể tiếp thu, lạnh nhạt được hai ba tháng rồi cũng dần dần mở lòng, do dự hỏi anh mang người về giới thiệu. Ký thực hàng năm Tưởng Dịch Viễn đều lấy tư cách là học sinh của Hạ Thần đến nhà anh thăm hỏi, lúc đó ba mẹ Hạ Thần chưa biết gì nên cũng không nghĩ nhiều, ra mặt rồi thì sự tình cũng thành công hơn nửa, sau Tết gia trưởng hai nhà có hẹn nhau ăn một bữa cơm đoàn viên, chính thức tặng tiền lì xì, coi như là tỏ thái độ. Tuy rằng hai bên "thông gia" bên bàn cơm vẫn còn nhìn nhau có chút khó xử, nhưng trong nhà đều tán thành chúc phúc, tình cảm của hai người bắt đầu tiến vào giai đoạn vững chắc nhất.

10. Hạ Thần có một thói quen không tốt lắm, lúc tâm tình buồn bực thì thích ăn đồ ngọt, hơn nữa tâm tình càng kém thì ăn càng nhiều, dường như muốn dùng bơ ngọt để san bằng khổ sở trong lòng vậy. Đặc biệt là khi vừa mới chính thức trở thành giáo sư, nhiệm vụ nghiên cứu càng tăng thêm, sự tình phiền phức càng nhiều, anh thông cảm với Tưởng Dịch Viễn phải tăng ca bận bịu, cũng không lấy những chuyện này ra làm phiền hắn, đều là tự ở một mình để điều chỉnh tâm tình. Đoạn thời gian đó, Tưởng Dịch Viễn tan tầm về nhà đều có thể nhìn tháy Hạ Thần ngồi một mình bên bàn ăn, vừa ăn bánh ga tô vừa đờ người ra, trong nhà một chút âm thanh cũng không có, nhìn vào đặc biệt cô quạnh. Tiểu Viễn quan sát mấy ngày, cảm thấy phương pháp này thật không có tác dụng gì, bèn mua lò nướng cùng nguyên vật liệu về tự làm cho anh ăn. Tiểu Viễn mặc tạp dề, dựa theo công thức mà đo lường đong đếm nguyên liệu, lúc đó Hạ Thần cũng đi vào, nhoài người trên lưng hắn, ngoan ngoãn tựa đầu bên cổ dùng tóc sượt qua lại, không quấy rối cũng không nói gì, còn thỉnh thoảng cầm chén nước đưa cho Tiểu Viễn, vừa tri kỷ vừa đáng thương. Lần đầu tiên làm không khỏi có chút thiếu dầu thiếu đường, nhưng bởi vì nguyên liệu mua về đều là loại tốt, dần dần trong phòng bếp cũng tràn ngập vì ngòn ngọt, vào lúc Tưởng Dịch Viễn và Hạ Thần tựa vào bên bàn tâm sự nói chuyện, thỉnh thoảng lại trao nhau vài chiếc hôn, bánh nướng đang mong đợi trong lò cuối cùng cũng xong. Có điều, mỗi lần Tưởng Dịch Viễn mang bao tay cẩn thận mang bánh từ trong lò ra còn phải chú ý ngăn không cho Hạ Thần táy máy tay chân, chờ bánh nguội bớt rồi mới dùng thìa đút cho anh, tình cờ còn cố ý kể chuyện cười, nhìn anh cười mà sặc rồi nhân cơ hội sờ mó. Không cần nói, cũng không cần hỏi, nhưng lo lắng của Hạ Thần lại tại chính căn bếp nhỏ ấm áp ngọt ngào này mà tiêu tan bớt.

- --


Hal: Hoàn thành:") Ngắn hơn những bộ trước đây làm nhưng khó nhằn không kém, cơ bản vì cảm thấy có nhiều từ lóng với ngôn ngữ mạng quá, thành thử ra nhiều chỗ cứ tối nghĩa, edit cũng không được tốt...

Anyway, rất vui vì có thể đồng hành cùng thầy Hạ và Tiểu Viễn. Tình yêu không vướng mắc, không sóng to gió lớn, chầm chậm trôi mà lại lắng đọng, túm lại rất hợp gu tôi. Cả hai người đều có một loại nuông chiều dành cho nhau, người nọ làm nũng với người kia, đọc mà ngọt hết cả lòng ;;v;;b 

Sau bộ này sẽ tập trung vào Ngô Nghị và Lý Cảnh, cố gắng không ôm thêm bất kỳ bộ nào nữa, tôi cũng ôm không nổi huhu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận