Đẳng Thức Hạnh Phúc


Những ngày sau cứ thế lặng lờ trôi. Cả mùa hè dường như càng nóng bức thêm. Vào 1 buổi tối nóng bức nhất, gia đình nhà họ Trang ngồi lại bên nhau, ăn bánh uống trà. Mẹ Ngọc Minh nói:
-Sơn Nhã con năm nay cũng đã 27 tuổi rồi đấy. Sự nghiệp cũng đã ổn định. Minh Minh cũng đã tốt nghiệp. Năm sau em nó có thể đi làm rồi. Mẹ nghĩ con nên lập gia đình đi là được.
Ba Ngọc Minh, người vốn ít khi tham gia vào việc tình cảm của con cái hôm nay cũng lên tiếng:
-Ba mẹ cũng lớn tuổi rồi. Các con cũng đã trưởng thành hết rồi. Giờ là lúc để ba mẹ có thể ngồi làm xui với người khác. Ba biết con đã quen cái con bé ấy rất lâu rồi do đó nếu 2 đứa nghiêm túc thì làm đám cưới đi.
Mẹ Ngọc Minh nghe thế nhảy dựng lên phản đối:
-Không được! Nó không thể lấy con bé ấy được.
Ngọc Minh nghiêm túc nói với mẹ:
-Mẹ à hạnh phúc cả đời của anh hai là do anh ấy quyết định. Mẹ đừng nên ép buộc hay cấm đoán. Miễn cưỡng không hạnh phúc được đâu. Không lẽ mẹ muốn cả anh hai lẫn chị ấy đều phải sống trong dằn vặt và đau khổ cả đời sao?
Cả 3 người trố mắt nhìn Ngọc Minh. Cô nhún vai nói:
-Nhìn gì? Con nổi tiếng là triết lý mà.
Sơn Nhã cũng nói:
-Vương Bích cũng không còn trẻ nữa. Con không thể cứ tiếp tục duy trì mối quan hệ thế này được nữa. Nên mong mẹ đồng ý.
Ngọc Minh lại chen vào 1 câu:
-Ba không phản đối thì thôi. Mẹ cứ phản đối làm gì.
Bà Lệ Nguyệt im lặng 1 lúc rồi nói:
-Thôi thì tùy con quyết định. Sau này thành vợ thành chồng rồi, lúc đó đừng có hồi hận. Muốn thì dẫn con bé ấy ra mắt bà ngoại đi rồi dẫn về đây ăn cơm với gia đình ta.
Sơn Nhã mỉm cười nói:
-Vâng ạ!
Bà Lệ Nguyệt nhìn con nói:
-Mai luôn đi. Lo mà đám cưới sớm đi rồi khoảng 2 năm nữa đến Ngọc Minh là vừa.
Ngọc Minh đang uống nước nghe thấy mẹ nói, sặc lên tới tận óc. Vừa ho cô vừa nói:
-Sao lại có con nữa?
Ba Ngọc Minh uống ngụm trà nói:
-Con gái lớn năm nay 22 tuổi rồi con gì nữa. 2 năm nữa là 24 rồi. Không lấy à ế à. Con bé Triệu Nghi chẳng phải đã đám cưới rồi đó thôi. Cả Nguyên Thảo cũng đính hôn rồi còn gì.
Ngọc Minh hỏi:
-Ủa sao ba biết?
Mẹ cô cốc đầu con gái nói:
-Mẹ với ba ngày nào mà chẳng xem báo. Vụ đính hôn của Nguyên Thảo đăng ngay trang nhất mà sao không biết. Con bé ấy cũng thật tốt số. Quen ngay với 1 chàng trai nhà giàu. Mà chả biết thằng đó có yêu nó không nữa.
Ngọc Minh cắn miếng bánh, tthản nhiên nói:
-Mẹ yên tâm đi Hạo Trương yêu con bé Nguyên Thảo lắm. Từ hồi tụi con học cấp 3 lận mà.
Sơn Nhã nói:
-Ủa vậy là mày quen với mấy đứa đó thiệt hả?
Ngọc Minh nhăn mặt nói:
-Không lẽ em nói xạo?
Ba Ngọc Minh đột nhiên hỏi:
-Con… có bạn trai chưa đấy?
Ngọc Minh giật mình hỏi:
-Sao ba hỏi con như thế?
-Ba thấy nghi ngờ lắm. Nguyên Thảo và con chơi thân như vậy, nó có bạn trai không lẽ con không có.
Bà Lệ Nguyệt cười hỏi:
-Có rồi đúng không?
Ngọc Minh mỉm cười gật đầu. Sơn Nhã hỏi:
-Cùng ngành với mày à?
-Không! Anh ấy làm giám đốc.
Cả 3 người kinh ngạc nhìn nhau, đồng thanh hỏi:
-Giám đốc?
Ngọc Minh lại thản nhiên gật đầu, chậm rãi nói:
-Khi nào anh hai đám cưới con sẽ dẫn về ra mắt. Còn bây giờ thì không thể.
Bà Lệ Nguyệt nhìn con hỏi:
-Tại sao?
Ngọc Minh chỉ cười không nói.
Ba cô nhìn cậu con trai bảo:
-Thế thì con mau làm đám cưới đi để ba còn biết cậu con rể nhà ta là ai.
Ngọc Minh nhăn nhó nói:
-Ba này!
Cả nhà cười vang. 5 năm qua cuối cùng Ngọc Minh cũng được trở về bên gia đình thân yêu của mình.
………
-Alice! Còn nhớ tao không?
Bên kia, giọng nữ cao, cười vang nói:
-Tất nhiên là nhớ rồi. Sao đến giờ mới gọi cho tao hả cái con bé Minh Minh kia?
-Xin lỗi tại dạo này tao bận quá.
-Í mày bận gì thế? Đã tìm được bạn trai chưa?
-Rồi! Giờ tao rất hạnh phúc. Không lâu nữa anh tao sẽ làm đám cưới. Mày với anh Thừa Văn sao rồi?
-Vẫn vậy. Anh ấy sắp phải trở về nước rồi. Anh ấy nói tao là phải về kế ngiệp papa.
-Vậy mày có về chung với anh ấy không?
-Tao cũng không biết nữa. Tao đang có hợp đồng.
-Mày vẫn còn làm người mẫu à?
-Tất nhiên! Dạo này tao còn nhận đóng phim nữa cơ.
-Mà nè 2 người có tính sẽ kết hôn không vậy?
-Anh Thừa Văn nói là sau khi anh ấy về nước và làm quen với công việc, anh ấy muốn đám cưới với tao.
-Thế ý mày thì sao?
-Tao cũng không biết nữa. Tao còn sự nghiệp.
-Mày đám cưới thì có ảnh hưởng gì tới sự nghiệp đâu.
-Cái con này. Tất nhiên là có ảnh hưởng rồi. Tao phải từ bỏ tất cả để theo anh í tới nơi mày đang ở đó.
-Vậy cũng tốt mà! Nếu mày vẫn muốn tiếp tục cái nghề đó thì tao có thể giới thiệu mày vào công ty của anh kết nghĩa với tao.
-Ông anh Tae Min mà mày hay kể đó hả?
-Ừ! Do đó mày quyết định đi. Đừng bỏ lỡ cơ hội có được hạnh phúc. Anh Thừa Văn là 1 người tốt đó.
-Ừ! Tao biết điều đó.
-Thế thôi tao đi ngủ đây. Nếu 2 người về thì gọi cho tao. Đích thân tao sẽ đi đón mày.
-Thank you! Tao sẽ suy nghĩ.
-Bye!
-Bye!
………..
Gần cuối kì nghỉ hè, Sơn Nhã sau khi đưa bạn gái đi ra mắt gia đình, hiện giờ đang chuẩn bị gấp rút để tổ chức đám cưới. 1 buổi tối nọ, đang ngồi ở nhà gặm táo, chát với Triệu Nghi thì có số lạ gọi từ Mỹ tới máy Ngọc Minh. Cô bắt máy hỏi:
-Allo! Cho hỏi ai thế ạ?
Bên kia 1 giọng nam trả lời:
-Xin lỗi cậu là Trang Ngọc Minh phải không?
-Vâng! Cậu là…
-À mình là Kevin, trợ lí của giáo sư Gray. Ông ấy nhờ mình hỏi xem cậu có muốn đi Paris thực tập với ông ấy không?
-À! Phiền cậu nhắn lại với ông ấy rằng mình tạm thời đang phải chuẩn bị đám cưới của anh trai nên vẫn chưa quyết định được. Khi nào xong đám cưới mình sẽ báo với ông ấy.
-Được! Nhưng cậu vui lòng báo sớm để giáo sư biết.
-Ok! Cám ơn cậu.
-Không có gì!
……..
Lâm Phong ôm Ngọc Minh trong vòng tay hỏi:
-Dạo này em đang có việc bận à?
Ngọc Minh nhẹ nhàng nói:
-Vâng! Anh hai sắp đám cưới em cũng thấy hơi lo lắng.
Chợt Lâm Phong nhìn vào mắt cô nói:
-Chúng ta cũng đám cưới đi nhé.
Ngọc Minh hơi ngạc nhiên nói:
-Nhưng cả em và anh chỉ mới có 22 tuổi. Em còn chưa đi làm nữa mà.
-Nhưng anh thì đã trở thành giám đốc của tập đoàn Hàn Lâm Thành rồi. Bố mẹ đang giục anh phải tìm bạn gái. Hạo Trương đã đính hôn rồi nên bố mẹ cũng muốn anh phải đính hôn và dẫn về ra mắt bố mẹ.
-Bố mẹ anh ở đâu? Em chưa gặp họ bao giờ cả.
-Họ ở Pháp.
-Pháp ư?
-Ừ! Hồi Nguyên Thảo đính hôn với Hạo Trương cũng phải sang bên ấy ra mắt đấy chứ.
Ngọc Min im lặng rồi nói:
-Em sẽ đồng ý đính hôn với anh. Sau khi em đi thực tập ở Pháp về chúng ta sẽ đám cưới.
-Thực tập ở Pháp là sao?
-Ờ…. Có 1 giáo sư từng dạy em muốn em sang Pháp thực tập với ông ấy. Ông ấy được mời sang đó và muốn cho em đi theo để nâng cao tay nghề.
-Nhưng….
-Đây là 1 cơ hội tốt đối với em. Em không muốn bỏ lỡ. Sau đám cưới của anh hai em sẽ đi.
Lâm Phong im lặng 1 lúc rồi nói:
-Vậy anh đi cùng em.
-Nhưng còn công ty thì sao?
-Hạo Trương sẽ lo việc đó. Dù sao anh cũng có chi nhánh ở Pháp mà.
……….
-Thầy ơi em đồng ý đi Paris với thầy ạ!
……
-Vâng em biết rồi. Liệu em qua đó trước được không ạ?
……
-Vâng ạ!
……
-Vâng em sẽ gặp thầy ở đó.
…...
-Chào thầy!
…...
………..
-Nè! Đám cưới của anh con xong rồi đấy. Giờ thì dẫn bạn trai về ra mắt đi.-Mẹ Ngọc Minh nói.
Ngọc Minh than thở:
-Có 1 mùa hè mà tới 2 cái đám cưới. Thật à mệt quá! Con muốn nói với ba mẹ 1 điều.
-Cái gì nữa?-Ba Ngọc Minh nhăn mặt hỏi.
-Con sẽ đi Paris.
-Lại đi nữa hả?-Bà Lệ Nguyệt la lớn.
Ngọc Minh cúi mặt nói:
-Vâng! Ba mẹ của bạn trai con ở Pháp. Anh ấy muốn dẫn con đi ra mắt ba mẹ ảnh. Với lại con có 1 cơ hội đi thực tập ở Pháp 18 tháng và con đã đồng ý là sẽ đi.
Ba Ngọc Minh lắc đầu ngao ngán nói:
-Thì đi đi rồi về thì làm đám cưới cũng được.
……….
-Bà, hôm nay con dẫn bạn trai tới ra mắt bà đây.
Ngoại Ngọc Minh ngó Lâm Phong nói:
-Đây là bạn trai con à? Cậu này nhìn quen quá.
Cậu ba nói lớn:
-Mẹ ơi hình cậu ta có đăng trên báo ấy. Cậu ta là Hàn Lâm Phong, chủ tịch tập đoàn Hàn Thành Lâm đấy ạ.
Mợ tư nhìn 2 người cười:
-Con bé này, có thế mà giấu không cho cả nhà biết gì cả.
Đằng Vân ôm chị cười:
-Chị Minh Minh quen toàn người nổi tiếng không hà. Cái chị Nguyên Thảo ấy may cho em cái váy đẹp lắm cơ.
Ngọc Minh xoa đầu em nói:
-Thế có thích chơi với chị Nguyên Thảo không?
-Thích!
Trạch Văn hớn hở nói:
-Chị ơi mai mốt chị cũng cho em đi gặp bạn chị nhé?
Ngọc Minh mỉm cười gật đầu.
Kim Lạc hỏi Lâm Phong:
-Anh quen chị em bao lâu rồi ạ?
-6 năm rồi em.
Cả nhà quay sang trừng mắt ngó Ngọc Minh đang ra vẻ vô tội, biện minh:
-Đừng nhìn con như thế. Tại mama con không cho quen bạn trai nên con mới giấu chứ bộ.
Cậu út hỏi:
-Cậu quen với con bé lúc nó đi du học à?
-Dạ không! Tụi cháu quen nhau từ hồi học lớp 11.
Chợt Đằng Vân nói:
-Hèn gì con thấy anh này quen quen.
Thằng nhóc Trạch Văn cốc đầu em gái nói:
-Trước khi chị Minh Minh đi mày mới có mấy tuổi. Làm sao biết anh này.
Kim Lạc cũng nhiều chuyện nói:
-Anh nghĩ nó nói đúng. Có lần hình như anh này tới chở chị Minh Minh đi đâu thì phải. Anh còn nhớ lần đó chị Minh Minh mặc 1 cái váy trắng rất đẹp nữa kìa.
Lâm Phong và Ngọc Minh nhìn nhau. Cả 2 vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó là ngày vũ hội.
………
-Chăm sóc tốt cho em gái tôi đấy!-Sơn Nhã vỗ vai Lâm Phong nói.
-Vâng em biết.
Vương Bích ôm cô em chồng nói:
-Nhớ giữ gìn sức khỏe nghe chưa.
Ngọc Minh cười, nháy mắt nói:
-Vâng! Đến khi em quay về, anh chị nhớ phải sinh 1 đứa cháu để em được lên chức cô đó nha.
Sơn Nhã cốc đầu em gái nói:
-Cái con bé này.
Chiếc máy bay cất cánh, lại 1 lần nữa đưa Ngọc Minh đi xa. Thế nhưng lần này cô không chỉ có 1 mình mà có cả người mà cô yêu thương bên cạnh.
………..
18 THÁNG SAU……
-Minh Minh!-Thượng Nguyên ôm chầm lấy cô bạn.
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Anh Tae Min đám cưới mà mình không về dự được tiếc quá đi mất.
Hạo Trương mỉm cười bảo:
-Không sao vẫn còn đám cưới của anh trai Thừa Ngân đấy.
Lâm Phong chui vào xe hỏi:
-Văn Văn về rồi à?
-Phải! Và vợ sắp cưới của anh ấy là người Mỹ.-Nguyên Thảo nói.
Đúng lúc Ngọc Minh có điện thoại.
-Allo!
Bên kia, giọng nói quen thuộc của Alice vang lên:
-Con kia hôm nay mày về nước đúng không?
-Ừ! Còn mày với anh Thừa Văn thì thế nào?
-Tao với anh í sắp đám cưới rồi. Mày qua được thì qua đây đi tao vừa nhận cái váy cưới đẹp lắm.
-Mày nhắn tin địa chỉ cho tao đi nha.
Sau khi cúp máy, Lâm Phong ngạc nhiên hỏi:
-Em biết Thừa Văn à?
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Em không chắc lắm đâu nha. Em có con bạn thân lúc ở Mỹ. Nó quen với 1 người tên là Hàn Thừa Văn sống ở Mỹ từ năm 10 tuổi.
Vừa lúc có tin nhắn. Ngọc Minh nói:
-Anh chở em sang địa chỉ này nhé.
Hạo Trương ngạc nhiên nói:
-Đúng là địa chỉ nhà Thừa Ngân rồi.
…….
Cổng của ngôi biệt thự mở ra, trên thềm cửa, 1 cô gái tóc đen, dáng chuẩn, mắt nâu, gương mặt xinh xắn mặc 1 chiếc váy trắng đơn giản đang đứng đợi. Ngọc Minh đẩy cửa xe ra, cô gái kia chạy xuống mấy bậc thềm, ôm chầm lấy cô. Ngọc Minh mỉm cười hớn hở nói:
-Lâu quá không gặp. Tao nhớ mày quá!
Alice cũng cười tươi nói:
-Tao cũng nhớ mày quá!
Nhìn ngôi nhà, Ngọc Minh hỏi:
-Nhà của anh Thừa Văn à?
Alice gật đầu. Nhìn Hạo Trương và Nguyên Thảo hỏi:
-Ủa mày quen với 2 người này à?
Ngọc Minh gật đầu nói:
-Bạn thân của tao. Mày biết họ à?
Alice chưa kịp nói thì có 1 giọng nam chen vào:
-Minh Minh!
Thừa Văn ôm lấy Ngọc Minh. Sau đó quay sang nhìn Lâm Phong nói:
-Hàn Lâm Phong!
Lâm Phong cũng mỉm cười:
-Hàn Thừa Văn!
2 chàng trai ôm nhau. Ngọc Minh tròn mắt hỏi:
-2 người quen nhau à?
Lâm Phong mỉm cười, khoác vai cô nói:
-Minh Minh, Thừa Văn là em họ của anh. Anh trai của Thừa Ngân. Thừa Văn xin giới thiệu đây là vợ sắp cưới của anh.
Cả Ngọc Minh lẫn Thừa Văn đều trố mắt nhìn nhau. Sau đó Thừa Văn nắm lấy tay Alice, giới thiệu:
-Anh đây là vợ sắp cưới của em. Alice Lucis.
Lâm Phong mỉm cười, gật đầu chào Alice. Alice hỏi Ngọc Minh:
-Ê bồ mày đó hả? Cuối cùng cũng được diện kiến.
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Mày kêu tao qua xem áo cưới của mày mà.
Alice mỉm cười nói:
-Đi thôi! Áo cưới lần này là do chị Nguyên Thảo thiết kế cho tao đó mày.
Ngọc Minh nhìn Nguyên Thảo nói:
-Vậy đến khi tao đám cưới mày cũng phải thiết kế riêng cho tao à nha.
Nguyên Thảo le lưỡi nói:
-Biết rồi cô nương.
………..
1 NĂM SAU…..
Nguyên Thảo, Ngọc Minh, Thượng Nguyên, Vĩ Thanh, Thừa Ngân, Lạc Vĩnh cùng nhau ngồi dưới tán dù sọc xanh trắng của 1 quán nước, nói chuyện. Ngọc Minh nói:
-Ê hay làm đám cưới chung đi. Để tui đỡ phải mất công đi dự đám cưới của mấy người.
Thượng Nguyên gật đầu hưởng ứng. Thừa Ngân ngậm uống hút nói:
-Không được! Sự nghiệp của tui đang dang dở. Không thể làm đám cưới được.
-Đúng đó!-Vĩ Thanh gật đầu.
Nguyên Thảo nhìn cái nhẫn trên tay mình nói:
-Thì tui, Nguyên Nguyên, Ngọc Minh làm đám cưới trước. Mấy người thì làm sau.
Lạc Vĩnh gật đầu nói:
-Được đấy!
………….
Trong giảng đường đầy những bông hồng trắng, bông hồng xanh, bông bách hợp, những chùm bong bóng màu bạc bay lơ lững. Hàng ghế trắng với những người ngồi tham dự. Sin Tae Min cùng vợ là Lăng Thanh Thủy nắm tay nhau ngồi ở hàng ghế đầu. Cả Mạc Triệu Nghi cũng quay về ngồi với chồng ở cùng hàng với Tae Min. Hàn Thừa Văn và vợ là Alice Lucis cũng ngồi bên nhau ở hàng đầu. Hàng 2 là Lạc Vĩ Thanh cùng Dược Nguyệt Ân. Rồi đến Hàn Thừa Ngân, Trình Viện Kính ngồi cùng nhau. Kế bên họ là Khương Lạc Vĩnh và người yêu. Lý Chính Đức và Dương Tuệ Vân cũng có mặt.
3 chú rể mặc âu phục như nhau đang đứng đợi. Cánh cửa gỗ mở ra, trong ánh nắng ấm áp của mùa xuân, 3 cô gái mặc váy cưới màu trắng bước vào. Cô gái đầu tiên với vóc dáng chuẩn, cao khoảng 1 mét72 trong bộ váy đơn giản, phần váy phía dưới đính đá hình ngôi sao sáng lấp lánh. Gương mặt trang điểm nhạt nhưng trông lại rất đáng yêu. Mái tóc xoăn dài được buộc bằng 1 sợi ren lụa màu xanh ở phần mái. Chiếc lắc tay hình ngôi sao xen kẽ với những viên pha lê xanh phát sáng rực rỡ trên đôi găng tay trắng. Bó hoa hồng xanh-trắng vẫn còn đọng những giọt nước mong manh. Cô gái thứ hai với nét dịu dàng, hiền thục, có phần e lệ với bộ váy trông như 1 nàng cô chúa bước ra từ truyện tranh. Mái tóc đen dài được buộc lại bằng cách búi cao và cố định bằng 1 chiếc vương miệng nhỏ. Cô gái này thấp hơn cô đầu tiên 1 chút. Trên tay là bó hoa hồng trắng tinh khôi, nhẹ nhàng. Cô thứ ba với gương mặt tự nhiên, có phần sắc nét, tay cầm bó bách hợp trắng, nhẹ bước. Phần ren lụa xanh lơ bên dưới váy cưới khẽ gợn sóng theo từng bước đi. Mái tóc đen buộc gọn, có vài cọng được uốn xoăn khẽ rơi ở 2 bên mặt. 3 cô bước tới bên chàng trai của mình.
Những bong bóng xà phòng nhẹ bay bay trong không gian khi họ đứng bên nhau, cùng nhau trao chiếc nhẫn. Rồi những bong bóng bạc lơ lững trên không chợt nổ tung khi họ hôn nhau. Vô vàn cánh hoa anh đào và hoa bách hợp rơi xuống. Từng cánh từng cánh bay bay như tuyết rơi khiến khung cảnh trở nên vô cùng đẹp.
……….
1 kết thúc cuối cùng cho những năm tháng phấn đấu không ngừng để chạm tới ước mơ. Những thử thách, cơ hội đến rồi đi. Giọt nước mắt chia tay, nụ cười của niềm vui và hạnh phúc. Biết bao năm tháng, hạt cát thời gian cứ thế rơi trong chiếc đồng hồ cuộc sống. Mọi người cùng nắm tay nhau, nhìn lại những gì đã đi qua. Cùng mỉm cười, sống hạnh phúc với những gì mình đang có. 1 tình bạn không phai khi tất cả những trái tim đều hướng đến nhau, đều vì nhau. 1 tình yêu như câu truyện cổ tích khi bạn tìm thấy người mình thực sự cần. Khiến cho bản thân cảm thấy hạnh phúc để rồi khi nhắm mắt lại vẫn không thấy hối tiếc.
……….
Giống như 1 câu truyện cổ tích
Chúng ta tìm được cho chính bản thân mình 1 hạnh phúc
Cùng nhìn lại những gì đã đi qua
Ta lại mỉm cười
Xung quanh ta, bao cánh hoa đang rơi
1 niềm tin, 1 tình yêu, 1 tình bạn
Tất cả hòa trộn thành 1 bức tranh tuyệt vời
1 kết thúc có hậu cho tất cả chúng ta
Hạnh phúc mãi mãi về sau.
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui