Đằng Tiên Bắc Ngạo

Đúng như Hồng Lan ra lệnh, một giờ sau bốn chị em Hồng Lan gọn ghẽ trong các bộ võ phục hồng, tím, xanh, đen. Vai mang bọc hành lý cũng cùng màu áo, tay cầm kiếm, bao kiếm bằng da cũng được nhuộm theo màu sắc ứng hợp sắc áo sắc quần trở lại Bách lan hiên. Tích Nhân đứng lên nghinh tiếp, hỏi:

- Chúng ta đi bây giờ?

Bốn cô gái trố mắt nhìn:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn đi bây giờ?

Tích Nhân gãi đầu, lúng túng:

- Tại hạ ..tiểu điệt không có ý gì. Vâng, đi ngay bây giờ.

Hắc Lan hỏi:

- Đi đâu?

Hồng Lan cau mày:

- Tiểu hắc! Đi đâu thì hắn đưa đi. Cần gì cứ phải hỏi.

Hắc Lan chu môi:

- Đi đâu, tiểu muội hỏi một chút đã sao? Làm gì cũng không biết.. thì trong lòng đâu thản nhiên được. Chúng ta xuống núi, đi bộ hay cởi ngựa. Nếu đi ngựa thì chúng ta còn phải đi lấy ngựa nữa chứ.

Hồng Lan đưa mắt hỏi Tích Nhân. Tích Nhân nhận thấy bốn cô gái võ công rất cao, nhưng không thể ngày nào cũng dùng khinh công để đi cả trăm dặm, chịu đựng mệt mỏi, chậm rãi:

- Tại hạ .. tiểu điệt đang trên đường qua Điền trì cứu người. Tại hạ.. tiểu điệt.. chưa từng đặt chân đến đó, nhưng tin chắc có đường lộ nên khi ra tới thị trấn chúng ta có thể mua ngựa đi đường để tiết kiệm sức lực.

Hồng Lan hơi cau đôi mày liễu:

- Ta chưa từng ra khỏi Bách lan cốc, nhưng thường nghe sư phụ nói Đại Việt và Vân Nam có thông thương buôn bán, thì hẳn phải có đường chuyên chở, xe ngựa qua lại. Chúng ta không cần mua, mà mang theo ngựa.

Từng nghe Hồng Lan gọi Hắc Lan là tiểu Hắc, Tích Nhân nghĩ có lẽ vì cùng tên Lan, phân biệt nhau bằng chữ lót, nên Thanh Lan được gọi là Tiểu Thanh, Hắc Lan được gọi là Tiểu Hắc và như vậy theo tên lót của họ mà gọi thì dễ hơn, thân mật hơn nên nói:

- Nơi nầy núi cao chớn chở, rừng rậm bao la bát ngát. Hồng cô nói chúng ta cũng có nuôi ngựa và có đường mòn có thể cỡi ngựa hay sao?

Hồng Lan gật đầu:

- Sư phụ không những chỉ dạy chúng ta võ công, mà cả cầm kỳ thi họa. Người cũng nói ra giang hồ không thể không biết cỡi ngựa. Ngựa của chúng ta, theo sư phụ nói là giống ngựa rất hiếm qúy. Người đã cho lai giống thiên lý mã của Đại Uyển và ngựa hoang trong vùng nên nó có sức phi nhanh của thiên lý mã, có khả năng đi trên đường núi chênh vênh, gành đá và dai sức khôn cùng.

Tích Nhân vui vẻ:

- Nếu vậy, ngựa của chúng ta rất thích hợp cho chuyến đi này.

Hồng Lan:

- Nhưng muốn lấy ngựa, chúng ta cũng phải đi cả chiều nay mới tới nơi. Mà nó lại ở trong một thung lũng thuộc hướng đông nam..ï không thuận đường lên Bắc.

Tích Nhân:

- Không sao! Qúy sư cô có thể khởi hành. Chậm một buổi, một ngày, nhưng có ngựa chúng ta sẽ bớt mệt nhọc trên con đường vạn lý. Tích Nhân này vốn không thuộc đường hướng. Xin mời qúy sư cô đi trước cho.

Hồng cô không nói gì nữa, bước đi ngay. Tích Nhân theo sau Hắc Lan. Khinh công của bốn chị em Hồng cô làm cho Tích Nhân thầm khen ngợi. Con đường mòn từ Bách lan cốc xuống bờ suối trong xanh ở chân núi khoảng hơn dặm. Có lẽ là nơi họ tắm rửa, lấy nước. Vượt qua con suối là rừng rậm, không còn lối mòn nào, họ phải dùng khinh công và bốn chị em Hồng Lan như bốn con chim nhanh nhẹn phóng từ cây này sang cây khác. Liên tiếp cả giờ mới ra tới một con đường mòn và sau đó với tốc độ đi nhanh như ngựa, họ vượt hết sườn núi này, sang sườn núi khác. Khi trời gần tối mới đến một thung lũng, bốn bên núi đá cheo leo. Trên con đường nhỏ xuyên qua thung lũng, Tích Nhân thấy hươu nai từng bầy. Có người đi tới chúng chỉ chạy vài bước tránh né rồi ung dung trở lại. Cuối cùng họ đến một căn nhà sàn cất dưới ba cây ngọc am to, bên bờ một cái hồ nước trong xanh như gương. Ba cây ngọc am thân to mấy người ôm, cành lá sum sê che mát một vùng. Tàng lá của ba cây ngọc am và chân người làm cho căn nhà sàn có một khoảng sân đất rộng lớn, giống như chiếc nong to nằm giữa hồ nước và vùng cỏ xanh mơn mởn thẳng tắp đến vách đá. Trên vùng cỏ xanh non ấy, một bầy ngựa mười mấy con, con nào cũng mình thon, chân to, vóc dáng tuyệt đẹp đang ung dung gặm cỏ. Mấy chị em Hồng Lan dừng chân. Hắc Lan quay lại:

- Đến nơi rồi! Đây là nơi nuôi ngựa của chúng ta.

Tích Nhân tò mò:

- Nơi này cách Bách Lan cốc khá xa làm sao có thể nuôi dạy cho ngựa thuần thục? Nếu đã thả hoang lâu ngày sợ rằng..

- Ngươi tưởng hàng ngày không có ngưới hay sao? Trước đây ngoài Mã bà bà ở luôn ở đây, mỗi ngày chị em chúng ta cũng phải chia nhau tới săn sóc. Đó là cách tập luyện khinh công cho chính mình và tập cỡi ngựa. Mã bà bà mất cách đây một năm, đại tỷ nhị tỷ đi tập Thiên hà thần công, tam tỷ lo nấu ăn cho sư phụ nên ta..

Thanh Lan cười:

- Tứ muội nhờ cả năm nay ngày nào cũng phải vượt núi băng rừng đi chăn ngựa nên khinh công chẳng những không thua mà còn hơn cả ta nữa. Còn cởi ngựa, tắm ngựa, chải lông ngựa thì chị em không ai bằng.

Hắc Lan dậm chân:

- Tam tỷ lại ghẹo ta? Ta.. sẽ không tha cho Tam tỷ đâu.

Tử Lan, người ít lên tiếng nhất, tỏ vẻ khó chịu:

- Hai ngươi lúc nào cũng cãi nhau. Có người ngoài mà chẳng ý tứ gì cả. Mời khách vào nhà, rồi lo làm cơm tối.

Hắc Lan lớn tiếng:

- Tại tam tỷ hay tại em gây chuyện? Hắn bây giờ đâu phải là người ngoài nữa mà khách sáo? Phải mời!

Hồng Lan cau mắt nhìn Hắc Lan, cô ta vội cúi đầu. Hồng Lan xoay qua nói với Tích Nhân:

- Căn nhà này rộng lớn, nhưng không có phòng riêng biệt. Sư phụ ta bảo nam nữ.. ngoài vợ chồng không thể nằm chung một phòng. Hôm nay có ngươi là nam nhân... Ta không biết phải làm sao cho thích hợp.

Tích Nhân cười:

- Tại hạ nhảy lên nhánh cây nằm qua đêm là xong. Đã lăn lóc giang hồ, việc ăn ngủ không cần phải có phòng ốc, giường chiếu. Hồng cô không phải quan tâm.

Tử Lan:

- Chúng ta có thể căn võng cho ngươi nghỉ đêm nay.

Hắc Lan:

- Không có chiếc võng nào cả. Nó đã rách nên tiểu muội ném rồi. Thấy hắn nằm trên cây tội nghiệp, thì để nằm một góc. Bốn chị em chúng ta một góc. Có gì phải câu nệ.

Thanh Lan:

- Ừ! Đúng đấy. Sư phụ bảo từ nay chúng ta cùng hắn đồng cam cộng khổ, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia.. Sao phải bắt hắn nằm trên nhánh cây, chúng ta ở trong nhà? Mưa gió thì sao?

Tử Lan gật đầu:

- Ừ! Như thế ta cũng thấy ... không tiện lắm.

Hồng Lan lại cau cau mày liễu ra chiều suy nghĩ rồi nói:

- Thôi! Để hắn ở đây. Chúng ta vào nhà bỏ hành lý, lấy gạo và thịt khô, đi bắt cá, nấu cơm, việc ngủ hãy tính sau.

Hồng Lan không đợi chị em phóng mình lên hiên nhà. Ba chị em Tử Lan cũng phóng lên theo. Bấy giờ Tích Nhân mới thấy căn nhà sàn cất trên hàng cột cao hơn những căn nhà sàn thường, nhưng không có thang bước lên xuống. Trong căn nhà sàn lại nghe tiếng Hắc Lan:

- Làm gì có gạo và thịt khô ở đây chứ! Từ ngày Mã bà bà mất..đâu có ai phải đến đây nấu cơm ăn một mình? Đại tỷ thật là...

Tiếng Hồng Lan:

- Ồ! Ta quên..mất. Làm sao có cơm ăn đêm nay đây?

Thanh Lan:

- Đành phải giết một con nai ... nhưng ai làm đây? Tiểu muội có thể nướng nhưng không thể ra tay giết con nào trong bầy nai được. Tiểu muội chưa bao giờ làm.

Tiếng Tử Lan:

- Chúng ta đã có ai giết nai lấy thịt ngoài Mã bà bà! Và từ ngày Mã bà bà mất, bạch hổ hay hắc hùng đi săn giết nai. Tam muội từng ra lệnh cho bạch hổ hay hắc hùng, thì bây giờ có thể .. giết một con được.

Thanh Lan kêu lên:

- Ta không thế làm. Ta không thể nhẫn tâm giết một con nai nào trong thung lũng này. Ta cũng như các ngươi chưa ai làm cả. Ta chỉ theo lệnh sư phụ bảo bạch hổ hay hắc hùng đi tìm thịt mang về, những con nai, con hươu đó.. không phải là nai ở đây.

Hắc Lan kêu lên:

- Hắn! Hắn có thể làm việc ấy cho chúng ta. Hắn là đàn ông. Hắn cũng chưa từng vui đùa với đàn nai.

Tích Nhân nghe đối đáp của mấy chị em Hồng Lan phải mỉm cười. Không ngờ tiếng là đệ tử song yêu dâm ác tột cùng trong giang hồ, họ lại lương thiện đến không dám giết một con nai như vậy. Tích Nhân nghĩ cả nhóm năm người .. không có chút cơm nào thì phải bắt cả chục con cá cũng không no. Bắt cá không khó nhưng cả chục con, vừa làm sạch, vừa nướng mất nhiều thì giờ nên không đợi chị em Hồng Lan xuống yêu cầu, móc túi hành lý lên cột nhà, Tích Nhân phóng mình về phiá đàn nai. Tới nơi thấy chúng rất ngoan hiền, chẳng tỏ ra chút lo sợ, tránh né nào làm Tích Nhân chợt thấy không nỡ xuống tay.

Trở lại căn nhà, bốn chị em Hồng Lan đang đợi, Hắc Lan liếng thoắng:

- Chúng ta tưởng ngươi đi bắt nai! Ngươi đi đâu vậy?

Tích Nhân thành thật:

- Tại hạ nghe các cô nói chuyện trên nhà, tính đi bắt một con nai, nhưng.. lại không nỡ xuống tay.

Các cô gái nhìn nhau, không hẹn cùng hỏi:

- Ngươi cũng không dám?

Tích Nhân thở dài:

- Khi đói tại hạ bắt thú rừng nướng ăn là chuyện thường, nhưng trước bầy nai này.. chúng không tỏ chút hốt hoảng, vô tư quá lại làm tại hạ thấy chẳng nỡ.

Hồng Lan:

- Chị em ta cũng từng đi săn bắn, khi thú rừng tháo chạy.. lại làm cho mình phóng phi tiêu hay bắn tên không để ý gì, khoan khoái với chiến thắng, với kết quả, nhưng với những con vật mình nuôi, gặp chúng hàng ngày.. thì chẳng thể nào ra tay được. Bầy nai trong thung lũng này chúng ta nuôi và thân quen với chúng..Ngươi mà không thể ra tay thì chị em ta không ai làm được. Hay là ..chúng ta nhịn đói một đêm?

Hắc Lan cúi đầu:

- Tiểu muội.. đang đói... mấy ngày nay không ngày nào ăn ngon miệng.

Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau. Họ không nói, nhưng Tích Nhân biết vì xa sư phụ, phân vân với tương lai, cả bốn cô mấy ngày không ai ăn no, hôm nay dùng khinh công cả buổi, nên đói bụng, bèn nói:

- Qúy cô cô lo đốt lửa chuẩn bị đi, tại hạ đi tìm thú rừng.

Không chờ họ bàn thêm, Tích Nhân dùng khinh công phóng mình lên ngọn núi trước mặt. Lên đầu núi, qua ánh trăng mờ nhạt, Tích Nhân rảo mắt nhìn quanh thấy giữa hai eo núi phía trái có dòng suối ẩn hiện, liền phi xuống. Đã từng vượt qua nhiều vùng rừng núi, Tích Nhân biết rõ thú rừng phải sống gần nước. Dọc con suối nào cũng có những quãng bị cây cao che phủ, ánh mặt trời cũng không thể len tới, thì cũng thường có những khúc chảy qua những trãng cỏ xanh, nai hươu tập trung sinh sống. Từ trên núi phi xuống, Tích Nhân vận dụng nhãn lực thấy một bãi cỏ rộng và ở đó đang có một đàn nai. Tới nơi, Tích Nhân không khác con chim ưng sà xuống, một con nai nhỏ đã bị đánh cho một chưởng chết ngay tức khắc. Bầy nai sợ hãi bỏ chạy tán loạn.

Tích Nhân trụ bộ, xách con nai lên để trên vai,. Chưa kịp xử dụng khinh công lên núi trở về, thì nghe tiếng cung bật và một mũi tên xé gió bắn tới. Tốc độ mũi tên chứng tỏ người xử dụng có đôi tay rất mạnh, giương chiếc cung rất cứng. Tích Nhân lách mình tránh, mũi tên kế tiếp bay tới và có tiếng hét to hơi cà lăm:

- Muốn.. sống.. bỏ bỏ..con nai xuống. Đứng.. đứng im.

Không biết là ai và tự hỏi phải chăng bầy nai cũng có chủ. Tích Nhân giơ tay bắt mũi tên thứ hai, vất con nai xuống, hỏi:

- Các hạ là ai?

Từ trong bìa rừng một người cầm cây cung to, mình choàng áo da thú bước ra, theo sau gã một con hổ rất lớn. Trong bóng tối khó ước độ tuổi tác. Gã vừa tiến tới vừa nói cà lăm:

- Trông ngươi.. ngươi.. không giống người quanh đây, nếu không.. không.. ta đã cho cọp xé xác. Sao lại dám.. dám..bắt nai của ta?

Tích Nhân vòng tay:

- Tại hạ đi tìm chút thịt rừng qua đêm. Không ngờ bầy nai sống giữa núi rừng trùng điệp này lại có chủ nên mạo phạm. Tại hạ xin đền bù chút tiền bạc cho các hạ.

Gã mặc áo da thú tới gần, Tích Nhân thấy mặt mày gã lem luốc, khó ước lượng tuổi tác, nhưng qua âm thanh của tiếng nói biết gã còn rất trẻ. Gã choàng áo da thú tới nơi, không chú ý đến Tích Nhân, ngồi xuống lật con nai xem xét, rồi hỏi:

- Ngươi .. ngươi..làm sao giết nó?

- Tại hạ dùng chưởng.

Gã đứng lên:

- Thì ra ngươi .. ngươi.. biết võ. Ta muốn.. muốn xem võ công ngươi giỏi.. giỏi ra sao. Bằng.. bằng.. ta không?

Không đợi Tích Nhân đồng ý, gã cởi tấm áo da thú ném xuống đất, để lộ một thân thể nẩy nở, bấp thịt nổi cuồn cuộn và nhổm người theo thế song quyền quán nhĩ, dậm chân, tung hai cú đấm như hai ngọn chùy sắt vào mặt Tích Nhân. Không ngờ gã sơn nhân nói đánh là đánh và biết sử dụng Thiếu Lâm la hán thần quyền, Tích Nhân lách mình tránh. Gã sơn nhân không tha, xoay người xử dụng thế vân đỉnh tam xung tấn công tiếp. Tích Nhân la lên:

- Hay lắm! Ở đây lại có đệ tử Thiếu Lâm, quyền chưởng không tệ.

Miệng thì khen, nhưng tay quyền gã sắp đụng mặt, Tích Nhân đã chụp lấy cổ tay và cả khối thân thể của gã bị Tích Nhân ném ra xa cả trượng. Con hổ theo gã bấy giờ gầm lên một tiếng rung chuyển sơn lâm phóng tới chụp xuống Tích Nhân. Thân pháp của hổ nhanh như chớp, nhưng không thể nhanh bằng một cao thủ thuộc hàng thượng đẳng giang hồ, Tích Nhân chẳng những tránh cái chụp của con hổ mà hai tay còn khéo léo nắm lấy hai chân sau của nó quay tít. Sức quay làm con hổ không thể gầm thét và không thể nào xoay mình lại được. Gã sơn nhân bị ném ê ẩm mình mẩy mới lồm cồm đứng lên, thì thân hình con hổ bị Tích Nhân vụt tới đẩy gã ngã xuống trở lại. Con hổ bị Tích Nhân quay mấy vòng, ném lăn mấy vòng đứng lên được liền cong đuôi bỏ chạy. Hồi lâu gã sơn nhân cố gắng chống tay xiêu quẹo đứng lên, nhìn Tích Nhân đôi mắt kinh ngạc, hoang mang rồi ấp úng:

- Ngươi...là người... người.. hay sơn.. thần?

Tích Nhân cười:

- Ngươi tên là gì? Tại sao ở chỗ này? Làm gì có sơn thần đi kiếm nai vì đói bụng như ta?

Gã sơn nhân cà lăm lại nhìn Tích Nhân chăm chăm, bất chợt qùy gối:

- Ngươi.. Ông.. là một trong những.. đại.. đại cao thủ mà gia gia.. gia gia.. tôi thường nói tới. Xin nhận.. nhận.. tôi làm.. đồ đệ.

Thấy gân cốt của gã sơn nhân rất thích hợp luyện tập võ công thượng thừa nhưng không hiếu gã là người như thế nào, Tích Nhân nghiêm nghị:

- Ta chưa từng nhận đệ tử, và cũng không thể nhận ngươi làm đệ tử khi không biết ngươi là ai? Tại sao ngươi biết Thiếu lâm quyền pháp?

Gã sơn nhân vẫn qùy gối:

- Tôi ..tên là ..tiểu Lý. Lý.. Lý.. Thời..Thời Minh. Năm nay chắc là mười bốn..Ô!.. mười lăm tuổi. Gia..gia.. dẫn tôi.. đi tìm.. đại cô.. của người. Nghe nói ở vùng này. Khi.. đến đây ..gia gia .. bị rắn độc cắn phải.. không sống được. Tôi chôn..gia gia..và không biết .. đường về, phải ở mãi nơi đây. Võ công.. do.. gia gia.. chỉ dạy hồi còn nhỏ. Hai năm nay... tôi đã đánh.. bọn thợ săn.. chúng phải bỏ chạy.. tưởng mình .. giỏi..giỏi lắm..

Tích Nhân đưa kình lực nâng Lý Thời Minh lên, hỏi:

- Ngươi ở đây bao lâu rồi?

Thời Minh:

- Năm mùa lạnh..là.. năm năm phải không?... Lúc đến đây ..mười.. mười tuổi.

Tích Nhân không ngờ trong rừng hoang lại gặp một người có hoàn cảnh kỳ lạ như Lý Thời Minh. Một đứa bé mười tuổi sống giữa rừng hoang, có thể tự sinh tồn. Hoàn cảnh này cũng không thể trách gã đã có nhiều dã tính. Tích Nhân nghĩ gặp gã cũng là duyên trời đưa đẩy, nhưng phân vân không biết nên nhận làm đệ tử hay nhận làm nghĩa đệ. Tích Nhân hiện không biết mình chính thức ở môn phái nào. Thái ất môn có lệ người trong gia đình được truyền dạy nội công Thái ất nhưng không được truyền hết toàn bộ bí quyết võ công. Đệ tử chỉ được nhận một truyền nhân chính thức, ngoài gân cốt, căn cơ thích hợp còn phải trải qua nhiều thử thách chứng tỏ là người có tâm hồn cao thượng, không ham danh lợi. Sau khi gặp Nhất Ẩn, Tích Nhân thấy rõ ông ngoại mình là Nhất Tiên, chưởng môn phái Thái ất, đã giao cây đằng tiên cho mẹ. Khi bà mất đưa cây đằng tiên cho mình, căn dặn đi tìm người sư bá là Chu Tích Cương. Như vậy, người sư bá Chu Tích Cương có thể là người kế thừa chính thức của Thái ất môn chứ không phải là mình. Nếu hôm nay nhận đệ tử mà không truyền hết võ học chính tông, nghĩa sư đồ cũng không trọn vẹn. Ngược lại, thì phạm kỷ cương. Tích Nhân nghĩ việc mình vì hoàn cảnh đưa đẩy học hết võ công của Thái ất môn có thể cũng đã bị coi là phạm môn qui, và không thể tự tiện nhận đệ tử nên nói:

- Ta không thể nhận đệ tử. Tuy nhiên ta có thể nhận ngươi làm nghĩa đệ và truyền dạy võ công cho ngươi. Tuy nhiên, ngươi phải tuyệt đối tuân theo mọi sự dạy bảo của ta để làm người tốt. Ngươi thấy sao?

Lý Thời Minh qùy gối:

- Được .. chỉ dạy làm..người.. người ..tốt. Cũng mừng..mừng..lắm.

Tích Nhân nâng Thời Minh lên:

- Từ nay ngươi gọi ta là đại ca và ngươi trở thành ngũ đệ của ta. Nhị ca của ngươi là Hổ Hùng, tam tỷ là Tiên Nhi và tứ ca tên là Thừa Lân. Ta cần mang con nai về cho mấy người sư cô đói bụng đang chờ. Ngươi lại suối tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị mọi thứ cần thiết mà ngươi muốn mang theo, giây lát ta trở lại đem áo quần cho ngươi mặc và đưa ngươi rời khỏi nơi đây.

- Dạ.. dạ..

Tích Nhân dùng chân khí nâng con nai lên vai, nói:

- Ta đi đây. Ít giờ sau trở lại.

Thời Minh thấy Tích Nhân đứng xa mà con nai nằm dưới đất tự bay lên vai, người mới thấy trước mắt đã biến mất, đứng lên liên tiếp lấy tay dịu mắt, không hiểu là mộng hay thật, Tích Nhân là người hay sơn thần. Đứng mãi hồi lâu, Thời Minh mới ré lên, chạy nhanh về phiá chân núi.

Mấy chị em Hồng Lan đang ngồi trên khúc cây to bên đống lửa có vẻ chờ đợi, thấy Tích Nhân trở về với con nai trên vai, cùng đứng lên. Hắc Lan cầm một cái cây vuốt nhọn đưa cho Thanh Lan:

- Con nai này..cũng khá mập đấy. Tam tỷ bây giờ có thể ra tay để quay nó rồi. Tiểu muội đói lắm.

Thanh Lan la:

- Còn phải làm ruột nữa chứ. Ngươi phải phụ với ta.

Tích Nhân nghe nói, vác con nai ra bờ hồ và dùng ngũ độc thần trủy làm thịt. Khi rạch bụng xong, Thanh Lan bước lại:

- Chúng ta chỉ cần thịt.. không cần rửa sạch, cạo lông làm làm gì. Ta phụ ngươi một tay.

Tích Nhân:

- Nếu đơn giản như vậy không đến nỗi phiền đến Tam cô phải bẩn tay chân.

Vừa nói Tích Nhân vừa rạch bụng nai. Sau khi chặt đầu và đem ruột ném xuống một cái hố gần đó, Tích Nhân ghim con nai vào cây xiên. Thanh Lan, lấy trong người một chiếc hộp nhỏ, mở ra đưa cho Tích Nhân một viên thuốc bằng ngón tay út, nói:

- Ngươi thật gọn ghẽ. Thôi để ta đem vào nướng, ngươi.. có thể tắm rửa đi. Đây là nước cốt của một loại trái rừng ta sắc ra và cô lại. Ngươi tắm hay rửa tay sẽ không còn thấy hôi mùi tanh nữa.

Tích Nhân đón lấy viên thuốc:

- Cảm ơn tam cô quan tâm.

Cũng thuộc hàng võ công thượng thừa, nhưng con nai khá nặng, Thanh Lan phải dùng cả hai tay một tay cần cán xiên, một tay cầm một chân mới nhấc con nai đem đi. Tích Nhân xuống suối rửa tay rồi mới trở lại lấy áo quần đi qua phía bên kia bờ hồ tắm giặt.

Khi trở lại, Tích Nhân thấy Thanh Lan đang chăm chú quay nai, khói toả thơm phức. Hắc Lan, và Tử Lan đang soạn cốc điã, nước chấm trên một chiếc bàn. còn Hồng Lan không thấy đâu. Tích Nhân cắm nhánh cây mang theo xuống đất, chưa kịp bỏ bộ áo quần ướt lên hong, Thanh Lan đã la:

- Ngươi.. sẽ làm cho áo quần hôi mùi thịt nướng mất. Phải chờ nai chín đã.

Nghe Thanh Lan nhắc, Tích Nhân thấy rõ con gái dù ở trong núi bao năm không tiếp xúc với bên ngoài cũng ý tứ hơn nam nhân như mình. Cười:

- Tam cô không nhắc .. tại hạ sẽ mang theo dọc đường mùi thịt nai đêm nay mất. Thấy các cô chuẩn bị và mùi thơm.. tại hạ chưa ăn cũng biết chúng ta sẽ có một bữa ăn rất ngon.

Hắc Lan:

- Còn nói nữa! Tam tỷ là người quay thịt rành nghề. Thịt quay cắt ra sẽ không quá chín, nhưng cũng không sống. Miếng thịt sẽ vừa mềm vừa ngon ngọt. Nhị tỷ lo gia vị, nào mè, nào tiêu, tương ớt. Còn đại tỷ đi tìm rượu. Ta lại đang đói nữa.. bữa ăn này nhất định không lúc nào ngon bằng.

Tích Nhân ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ Hồng cô về lại Bách lan cốc lấy rượu?

Hắc Lan la:

- Về Bách Lan cốc! Ngươi thật sự có kinh nghiệm giang hồ hay không? Chúng ta mất gần nửa ngày mới tới đây, đại tỷ về lại Bách lan cốc thì cũng gần sáng mới có thể trở lại. Bộ điên hay sao chứ?

Tích Nhân nghĩ lại thấy mình hỏi câu khờ khạo, đành cười:

- Hắc cô mắng đúng lắm. Tại hạ.. hỏi mà chẳng suy nghĩ gì cả.

Tử Lan:

- Tứ muội.. có tính ăn nói không giữ lời. Ngươi đừng để tâm làm gì nhé!

- Đâu dám nào. Nhị vị tiên tử đã dặn chúng ta là người một nhà, thì đâu thể mỗi chút mỗi trách móc nhau.

Hắc Lan cong cớn:

- Mà ngươi đâu có quyền trách móc. Chúng ta vai vế là sư cô ngươi kia mà! Tiểu bối đâu thể oán hận bậc trưởng bối nếu bị mắng mỏ một chút. Phải không?

Tích Nhân cả cười:

- Đúng vậy! đúng vậy! Tiểu bối không có quyền trách trưởng bối. Tứ cô cô nói đúng lắm.

Hắc lan cũng cười:

- Ngươi đã biết vậy thì ta sẽ không.. không mắng mỏ ngươi nữa đâu.

Nàng kéo một chiếc ghế mây:

- Trong nhà chỉ có bốn chiếc ghế, chúng ta năm người. Ta nhường ghế của ta cho ngươi. Ngươi ngồi xuống đây nghỉ giây lát. Thịt cũng gần chín tới.

Tích Nhân:

- Để tại hạ làm thêm chiếc ghế cho mình.

Tiếng Hồng Lan từ xa:

- Không cần phải làm đâu. Ta có mang về chiếc ghế cũ đây.

Khinh công của Hồng Lan rất nhanh, giây lát xuất hiện, một tay xách môt chiếc ghế mây cũ, một tay ôm một vò rượu lớn, vò rượu mới rửa còn ướt.

Tử lan vui vẻ:

- Tiểu muội cứ tưởng.. đại tỷ không dễ gì tìm trong khi trời tối thế này.

Hồng Lan:

- Ta biết những nơi Mã bà bà hay chôn dấu, nhưng cũng phải tìm mấy chỗ mới có. Vò rượu này đã chôn chắc cũng lâu lắm rồi.

Hồng Lan đặt vò rượu xuống bàn, lấy tay búng bể đất hàn và mở mắp, mùi rượu bay ra thơm phức. Nàng hít mùi rượu nói:

- Đây là rượu làm bằng tiên đào. Cũng không khác gì rượu bồ đào chúng ta từng nghe nói. Nước rượu đỏ au, chôn ít nhất cũng ba năm rồi.

Hồng Lan trút rượu ra cốc, đưa cho Tích Nhân:

- Ngươi.. xem rượu có ngon không?

Tích Nhân:

- Đâu dám vô lễ như vậy, mời Hồng cô cô dùng trước.

Tích Nhân từ chối làm Hồng Lan trở nên lúng túng. Tích Nhân nhận ngay ra vẻ lúng túng ấy, vội nói:

- Hồng cô đã ban cho, tại hạ..tiểu điệt xin vô lễ vậy.

Tích Nhân tiếp lấy cốc rượu, đưa lên môi, thấy rượu thơm và ngọt. Không thích hợp lắm với mình, nhưng cũng khen ngợi:

- Rượu thơm quá.

Thanh Lan kéo con nai ra xa ngọn lửa, bảo hắc Lan:

- Tứ muội lấy chiếc khay và hai con dao cho ta.

Hắc Lan vỗ tay:

- Hay lắm! Tiểu muội lấy ngay.

Hắc Lan phóng mình lên nhà và phóng xuống đưa hai con dao nhỏ cho Thanh Lan, còn chiếc khay gỗ to đặt giữa bàn. Thanh Lan cầm hai con dao vừa rạch vừa cắt thoăn thoắt, miếng thịt nào được Thanh Lan để lên khay thì Tử Lan rắc ngay mè và gia vị lên. Khi lóc mấy miếng thịt đùi và bả vai, Thanh Lan kéo dàn quay ra xa đống lửa, rồi nói:

- Nếu còn đói.. sẽ cắt thêm. Ta nghĩ bao nhiêu đó chúng ta cũng ăn không hết.

Hắc lan kéo ghế:

- Tam tỷ có công .. quay..ngồi xuống đây ăn miếng đầu tiên. Ăn xong nhớ đi tắm, kẻo đêm nay tiểu muội tưởng đang nằm bên miếng thịt nai quay cắn cho một miếng.

Nghe Hắc Lan nói, mấy cô gái cùng cười.

Tử Lan kéo ghế cho Tích Nhân:

- Ngươi là khách, mời ngồi.

Tích Nhân nói lời cảm tạ ngồi xuống, Thanh Lan cắt miếng thịt đặt lên bát:

- Ngươi là khách, mời ăn trước.

Hắc Lan rót rượu:

- Ngươi là khách, mời uống trước cốc rượu khai vị.

Mấy cô gái, hết người này lên tiếng, đến người khác làm Tích Nhân lúng túng, hắn giọng:

- Mời Hồng cô, qúy cô cô..dùng trước cho. Tại hạ..tiểu điệt đâu dám vô lễ.

Hắc Lan cau mày bắt bẻ:

- Sao lúc nào ngươi cũng gọi ba chị em ta người là nhị cô, tam cô, tứ cô. Chẳng là Tử cô, Thanh cô, Hắc cô. Nhưng với đại tỷ lại gọi là Hồng cô mà mà không gọi là đại cô cô! Ngươi phân biệt như vậy là sao? Này ta muốn hỏi nữa, ngươi giận ta chịu, nhưng không thể không hỏi. Đã gọi chúng ta là cô cô thì phải luôn luôn xưng mình là tiểu điệt. Chứ sao mở miệng là tại hạ..rồi chữa lại là tiểu điệt..Lúc tiểu điệt lúc tại hạ? Trong lòng ngươi.. có thật sự xem chúng ta là sư cô?

Hắc lan bắt bẻ làm Hồng Lan đỏ hồng đôi má, còn Tích Nhân thì chẳng biết phải nói sao. Thật sự trong lòng Tích Nhân không có ý phân biệt gì chỉ thấy gọi Hồng Lan là đại cô cô thật không thuận miệng. Còn với mấy cô gái còn trẻ mà xưng mình là tiểu điệt càng thấy khó mở miệng hơn.

Bị bắt bẻ, Tích Nhân thở dài:

- Nhị vị tiền bối, sư phụ các vị có vai vế ngang với ngoại tổ và sư thúc tổ của tại hạ. Vai vế của các vị như vậy thuộc hàng sư cô của tại hạ. Chỉ có điều.. chúng ta mới gặp mà tuổi tác chúng ta.. Như Tứ cô thì còn quá trẻ, vì thế chưa thuận miệng. Tại hạ sẽ sửa đổi lần.

Hồng Lan thở dài:

- Tứ muội hơi nông nổi và bạo miệng, ngươi đừng buồn lòng. Thật sự cả bốn chúng ta đều rất khó chịu khi ngươi gọi là cô cô. Chúng ta đều còn con gái, tuổi không lớn hơn ngươi. Tam muội và tứ muội chỉ đáng em út mà ngươi cứ cô cô, tới cô cô.. chúng ta thấy rất nhột nhạt.

Tích Nhân:

- Nhưng vai vế của chúng ta phải như vậy.

Thanh Lan nhìn Tích Nhân:

- Vai vế gì? Khi Hắc hạt lão nhân tới đón sư phụ, nghe đại sư phụ ta thuật lại việc dạy ngươi gọi chúng ta là sư cô, người cười nói rằng: “Đại muội đã quá lo xa rồi. Mọi sự trên đời đều có duyên số. Gã không phải là đồ tôn của ta. Ngoại tổ của gã và ta có thể nói là đồng môn, nhưng cũng có thể nói là không. Sư phụ của Nhất Tiên và sư phụ ta dù cùng một thầy nhưng đã chia ra hai phái khác nhau. Đắc ngộ khác nhau, cả trăm năm nay không qua lại. Ta giúp gã ..vì võ lâm trong tương lai, chứ chẳng phải vì môn phái. Ta với hắn thật tình chẳng liên hệ gì. Ta hiểu ý đại muội, nhưng mọi sự trên đời đều đã được an bài từ trước. Chúng cùng lứa tuổi với nhau, thanh niên nam nữ đưa nhau ra giang hồ, giúp dật nhau mà làm chúng xa cách quá không phải là việc tốt”. Nghe lời Hắc hạt lão nhân, sư phụ và nhị sư phụ cùng cười. Khi họ ra ra đi, dặn chúng ta phải theo ngươi hành hiệp, không cần phải coi ngươi là sư điệt. Khi gặp ngươi... chúng ta cứ để ngươi kêu là sư cô... để xem cảm giác làm lớn ra sao nhưng chúng ta đều thấy.. khó chịu quá.

Tích Nhân kêu lên:

- Thì ra Nhất Ẩn có đến Bách lan cốc. Sao không nói sớm?

Hắc Lan:

- Ngươi có hỏi đâu mà nói!

Tích Nhân:

- Tại hạ.. vì lời dạy của nhị vị tiền bối.. nhưng gọi các cô là cô cô thật ra cũng không.. thuận miệng lắm. Nhất Ẩn đã nói vậy, thì Tích Nhân này cùng qúy vị kết bái làm huynh muội có được không?

Hồng Lan mỉm cười:

- Chúng ta đã được sư phụ dạy theo ngươi, thì có hay không có kết tình, kết nghĩa cũng không thay đổi gì. Dù sao chúng ta phải theo ngươi mà thôi.

Tử Lan:

- Sư phụ chúng ta không thích những chuyện kết bái. Người nói người đối với người cốt ở tấm lòng. Ngươi xem chúng ta là chị em, thì chúng ta cũng coi ngươi là anh em của mình. Sao phải kết bái làm gì?

Tích Nhân vui vẻ:

- Hay lắm! Không cần phải có nghi thức làm gì. Từ nay Tích Nhân này coi bốn vị như chị ruột, em ruột của mình. Chúng ta là người một nhà có phước cùng hưởng có hoạ cùng chia. Chúng ta phải cùng cạn cốc chúc mừng cho chúng ta.

Hắc Lan rót rượu cho mọi người. Nâng cốc cười:

- Ta chắc là không thế làm tỷ tỷ ngươi được. Ta chúc mừng.. Nhân ca ca của ta.

Thanh Lan:

- Ta chắc cũng không thể làm tỷ tỷ nổi!

Hồng Lan cười:

- Có lẽ chỉ có ta và nhị muội mới có thể làm tỷ tỷ được.

Thanh Ngân nâng cốc:

- Mời đại tỷ, nhị tỷ, tam muội.. không! tứ muội và ngũ muội. Chúng ta cùng mừng giây phút này.

Bốn cô gái cùng cạn cốc rượu của mình. Thanh Lan nhắc:

- Đã uống rượu.. thì cũng không thể để mâm thịt nai nguội hết.

Hắc Lan cắt thịt liến thoắng:

- Thịt có nguội.. tiểu muội bây giờ ăn cũng ngon. Còn nóng mà cứ bị tứ cô, tứ cô.. nuốt cũng không vô nổi.

Bốn cô gái cùng cả cười. Có chút rượu, qua ánh lửa hồng, Tích Nhân thấy bốn cô gái má đỏ hây hây, ánh mắt long lanh xinh đẹp tuyệt vời.. phải nhẹ hít một hơi chân khí và cúi xuống đĩa thịt của mình. Miếng thịt này vào miệng, Tích Nhân đã thấy không cô này thì cô kia đã cắt miếng khác đưa đến. Cốc rượu này cạn, đã có người, không phía này thì phía kia rót ngay. Giây lát Tích Nhân no kềnh, khoát tay:

- Tại hạ... không thể nào dùng nữa!

Hắc Lan kêu lên:

- Cái gì! lại tại hạ nữa! Tại hạ ở đâu mà lắm thế?

Tích Nhân nhẹ cú lên đầu mình:

- Ngũ muội tha lỗi cho. Ta có chút chưa quen miệng.

Nghĩ đến mấy anh em kết nghĩa, Tích Nhân nói:

- Tích Nhân này có ba người kết nghĩa sanh tử chi giao. Mới đây khi bắt nai gặp một cậu bé ở bên kia núi .. và cũng nhận làm nghĩa đệ. Chút nữa sẽ đưa gã về đây. Mong đại tỷ, nhị tỷ, tứ muội và ngũ muội xem mấy người anh em của Tích Nhân này cũng như của mình.

Hắc Lan lắc đầu:

- Chị em ta chỉ biết Nhân ca mà thôi. Bốn chị em ta, bốn mà như một. Sư phụ đã từng dạy như vậy. Cả đời chúng ta phải sống bên nhau, chiếu cố lẫn nhau. Ta cũng không thể từ tứ muội trở thành bát muội, cửu muội. Ta gọi nhân ca là nhân ca, chứ không phải tam ca. Và Nhân ca cũng gọi ta là tứ muội chứ không phải ngũ muội được.

Thấy Tích Nhân phân vân, Hồng Lan nhẹ nhàng:

- Người thân của Nhân đệ là người thân của chị em chúng ta. Không có điều gì khó khăn. Chỉ vì bốn chị em chúng ta không khác gì cốt nhục. Sư phụ dặn chúng ta phải luôn luôn là một như vậy để không làm giảm sự thương mến nhau, tình thương nhau phải chia xẻ, giảm bớt. Nhân đệ thông cảm vậy.

Tích Nhân:

- Tiểu đệ hiểu. Tiểu đệ cũng thấy điều này không có gì quan trọng. Thôi! tiểu đệ đi đưa Lý Thời Minh về đây, để ngày mai chúng ta có thể lên đường sớm.

Tích Nhân nói xong, lấy bộ quần áo phi thân đi ngay. Tới nơi thấy Lý Thời Minh đang mình trần trùng trục đứng giữa gió lạnh đợi chờ. Tích Nhân cảm động:

- Minh đệ sao lại không khoát miếng da thú cho khỏi lạnh?

- Tiểu đệ mới tắm.. sợ .. dơ mình mẩy..

Đưa bộ quần áo cho Thời Minh, Tích Nhân nói:

- Minh đệ măc rồi chúng ta đi.

Thời Minh cầm lấy bộ áo quần, nhưng bối rối:

- Cái này!.. tiểu đệ vâng lời đại ca.. nhưng mặc .. mặc như thế nào?

Tích Nhân đành chỉ cho Thời Minh làm thế nào đệ mặc quần áo. Bộ áo quần chỉ rộng chút đỉnh. Thời Minh mặc xong xoay người ngắm đi ngắm lại hớn hở:

- Tiểu.. đệ.. đẹp quá..

Tích Nhân cột tóc cho Thời Minh, nói:

- Đáng tiếc ta không có đôi giày nào cho ngươi. Khi ra thị trấn sẽ mua sắm cho nguơi vậy.

Và hỏi:

- Ngươi không có gì để mang theo sao?

Nghe hỏi, Thời Minh vùng chạy nhanh vào bià rừng, Tích Nhân theo sau, thấy nơi ở của Thời Minh là hai gốc cây thiết sam to lớn và giữa hai gốc cây Thời Minh cột một chiếc võng đan thô sơ bằng những sợi giây to. Trên thân một cây thiết sam treo một cây cung lớn. Cây cung không có gì đáng chú ý, nhưng bên cạnh cây cung là một cây kiếm bao da đen tuyền và Thời Minh lấy cây kiếm:

- Tiểu.. đệ.. phải mang cây.. cây.. kiếm .. này theo. Cây kiếm này.. của .. gia.. gia.

Tích Nhân lấy cây kiếm của Thời Minh, nghe nặng chình chịch, rút ra khỏi bao, nghe một luồng khí lạnh xông ra, thân kiếm xanh biếc, biết là kiếm qúy, Tích Nhân thử nhẹ vung tay, một thân cây bằng cổ chân gần đó đứt tiện ngay làm đôi. Có một cây kiếm qúy như thanh bảo kiếm này, chủ nhân của nó, phụ thân Thời Minh phải là một danh gia kiếm thuật sao lại có thể bị rắn độc cắn chết nơi hoang dã và để lại con thơ ở đây? Nghĩ vậy, Tích Nhân hỏi:

- Hiền đệ có nhớ tên của phụ thân là gì không? Từng thấy ông ta dung kiếm chiến đấu với kẻ thù lần nào không?

Thời Minh:

- Tiểu .. đệ.. không biết gia gia tên gì.. Lúc còn ở thị trấn. mọi người gọi gia gia là Mai lão đầu. Gia gia mở quán ăn.. khi quán bị cháy, gia gia.. mang kiếm và giắt tiểu đệ đi khắp nơi. Những khi ở nhiều ngày trong hoang sơn, gia gia .. dạy võ cho tiểu đệ, nhưng không dạy kiếm thuật. Khi người bị rắn cắn.. mới nói tiểu đệ phải nhớ tên mình là Lý ..Thời Minh, phải cố gắng sống và bảo quản cây kiếm, không để ai lấy nó.

Tích Nhân có nghe việc tôn thất nhà Lý sau này bị nhà Trần buộc cải họ thành họ Mai nên cảm xúc:

- Có thể hiền đệ là dòng dõi nhà Lý năm xưa, là con cháu của một đại tướng tên tuổi, kiếm pháp cao siêu.. đáng tiếc, có kiếm qúy mà không có kiếm phổ võ công còn để lại. Ta sẽ huấn luyện cho hiền đệ trở thành một danh gia kiếm thuật và tìm ra gốc gác của mình.

Tích Nhân đeo kiếm cho Thời Minh và nắm lấy tay gã:

- Chúng ta đi thôi.

Thời Minh thấy tay mình có một luồng khí nóng truyền qua, đẩy xuống hai chân và theo tay Tích Nhân chạy như bay lên núi. Khi gặp gai góc có cảm tưởng như mình phi lên trời và khi trên cao rớt xuống tưởng mình có khả năng không khác chim muông, vừa thích thú vừa kính phục người đại ca của mình vô cùng.

Tích Nhân trở lại căn nhà sàn đã khoảng canh tư, chị em Hồng Lan không còn ai bên ngoài, nhưng trên bàn rượu thịt để lại che đậy rất gọn ghẽ như có ý để dành lại cho mình và Thời Minh. Tích Nhân giở mâm thịt ra ngồi xuống bàn:

- Hiền đệ có đói bụng không?

Thời Minh vừa hít vừa lập cập:

- Sao thơm.. thơm quá.. vậy?

Và không đợi Tích Nhân bảo lần thứ hai, ngồi xuống ghế bốc thịt ăn, vừa ăn vừa rối rít khen ngon. Tích Nhân ăn thêm vài miếng rồi bảo:

- Hiền đệ ăn cho no.. rồi lại gốc cây kia ngủ. Ta ngủ gốc cây phiá này.

Tích Nhân ngồi dưới gốc cây điều tức, khi tiếng chim ríu rít trên cành, chị em Hồng Lan ra khỏi căn gác, mở mắt, đứng lên vươn vai mỉm cười:

- Qúy tỷ muội ngủ ngon?

Hắc Lan chỉ Thời Minh đang dựa gốc cây ngáy khì khì:

- Người ngủ ngon giấc chỉ có gã.

Tích Nhân chỉ cây kiếm nằm bên Thời Minh:

- Lý hiền đệ.. có lẽ chẳng những là con cháu của một cao thủ kiếm thuật, mà có thể là con cháu của nhà Lý năm xưa. Nhờ việc tìm nai đêm qua mà ta có thể đưa gã ra khỏi hoang sơn làm một hảo hán trong giang hồ sau này. Có lẽ đây cũng do linh hồn gia gia hiền đệ dung rủi.

Hồng Lan hơi cau đôi mày liễu:

- Gã họ Lý.. không hiểu có bà con gì với Mã bà bà? Chúng ta gọi bà bà là Mã bà bà, là người bà bà nuôi ngựa, nhưng bà bà họ Lý và kiếm thuật rất cao minh.

Tích Nhân:

- Rất có thể, vì theo lời Thời Minh, gia gia gã mang gã đi tìm người cô của mình, bị rắn độc cắn chết, vì thế Thời Minh mới phải sống cô độc trong hoang sơn từ lúc mười tuổi cho tới nay. Lý bà bà có lai lịch như thế nào?

Hồng Lan:

- Mã bà bà rất thương chúng ta, nhưng không bao giờ tâm sự, nói tới quá khứ của mình. Bà ta là người thế nào chỉ sư phụ chúng ta biết. Nhưng sư phụ nói.. từ nay về sau không còn ai có thể gặp họ nữa, ngay cả chị em chúng ta thì không thể nào hỏi được. Mã bà bà mất cũng không có trối trăn, tâm nguyện gì để lại.

Tích Nhân:

- Với cây kiếm huyền thiết của Lý hiền đệ chúng ta có thể từ đó tìm dần ra gốc tích. Ở trong hoang sơn lâu ngày, Lý hiền đệ không hiểu việc đời, chúng ta nói với gã những gì chúng ta nghi ngờ về thân phận của gã có lẽ chỉ làm gã thên bối rối chứ chẳng ích gì. Thôi thì cứ ra giang hồ, kiến thức gã lần lần mở mang, chúng ta cũng để ý xem xét rồi giúp hiền đệ tìm ra thân thế của mình!

Bốn chị em Hồng Lan chợt đượm nét buồn. Hồng Lan thở dài:

- Gã còn có cơ hội tìm ra gốc gác của mình.. còn bốn chị em chúng ta suốt đời sẽ chẳng bao giờ biết mình là con cháu của ai!

Tử Lan cũng u buồn:

- Chúng ta chỉ biết có nhị vị sư phụ.. họ như cha mẹ. Chúng ta là những cô nhi lưu lạc.. ngay sư phụ cũng không biết chúng ta là con cháu của ai. Từ lâu chúng ta cũng không phân vân, thì hôm nay chúng ta có buồn, có phân vân đã được ích gì?

Thanh Lan:

- Chúng ta sửa soạn điểm tâm, gắn yên cương rồi ra đi là thực tế nhất!

Tích Nhân:

- Tam muội cứ thong thả. Ta phải đánh thức Lý đệ dậy dạy hắn biết cởi ngựa sơ rồi mới ra đi được! Những con ngựa nào là của qúy tỷ muội? Con nào có thể dành cho ta và Lý hiền đệ?

Hắc Lan chỉ:

- Ngựa ô truy duy nhất kia là của tiểu muội, con Hồng lô của đại tỷ, con Kim tiền báo của nhị tỷ con thanh tông của tam tỷ. Con hoàng tông và bạch mã là của nhị vị sư phụ.. dù người không còn xử dụng nữa nhưng...

Tích Nhân:

- Chúng ta không thể mạo phạm dùng ngựa nhị vị sư phụ. Để ta chọn ngựa cho ta và Minh đệ..

Hắc Lan:

- Ngựa trong đàn chỉ có sáu con thuần sắc, nhưng các con khác vẫn là những con ngựa hiếm quý. Nhiều con còn có khả năng phi nhanh và dẻo dai hơn các con hồng lô, bạch mã, ô truy..

Nàng đưa tay chỉ hai con ngựa, một con màu trắng loang lổ đốm đen và môt con ngựa màu đỏ, trán trắng, bụng trắng, bốn chân trắng nói:

- Hai con ngựa kia mới là hai con khoẻ mạnh nhất. Mãnh chúa trong đàn ngựa.

Tích Nhân ngắm hai con ngựa mới thấy chúng to lớn hơn những con khác, gật đầu, rồi chỉ tay hỏi Lý Thời Minh:

- Hai con ngựa kia, hiền đệ thích con nào?

Thời Minh:

- Con nào.. cũng .. thích.. nhưng nếu dùng ngựa.. tiểu đệ thích con.. con xích thố.. ..con xích thố phi như.. như ..tên bắn.

Tích Nhân tưởng Thời Minh có nghe truyện Tam quốc, và con ngựa Xích thố của Quan Vân Trường, cười:

- Con xích thố đã chết mấy trăm năm rồi. Minh đệ có muốn cũng không thể nào có được.

Thời Minh mở to mắt:

- Con xích thố... của.. của .. tiểu đệ.. tiểu đệ mới cởi nó... hôm kia.. kia .. mà!

Tích Nhân ngạc nhiên:

- Hiền đệ có ngựa?

Thời Minh lập cập:

- Có..có .. nhưng chỉ một con thôi.. Cách đây.. hai..hai năm.. một bầy ngựa cả mấy trăm con băng... băng.. qua thung lũng, xích thố hồi ấy còn.. còn nhỏ, sa dưới suối, tiểu đệ cứu.. cứu nó. Hồi nhỏ có nghe chuyện thầy đồ kể, ..tiểu đệ thích ông Quan Công.. nó màu đỏ nên cũng.. cũng đặt tên là xích thố.

Hắc Lan:

- Thì ra ngươi đã có thể nuôi một ngựa rừng! Con xích thố ngươi nói, chạy nhanh, nhưng nhỏ con hơn ngựa của chúng ta nhiều phải không?

Thời Minh ngắm đàn ngựa trước mặt, gật đầu:

- Nhỏ nhỏ.. hơn.. chút..đỉnh.

Hắc Lan cười:

- Thôi thì ngươi cứ chọn một trong những con ngựa ở đây đi. Nhân ca dù võ công cao cường, nhưng không thể vượt qua hai ba rặng núi mang một con ngựa sống về đây cho ngươi được.

Thời Minh gật đầu, chỉ con đốm trắng:

- Tiểu đệ.. thích con lông đỏ.. để..cởi thử.

Nói rồi, Thời Minh chạy ùa ra đàn ngựa.. phóng chụp lên lưng ngựa. Kiểu lên ngựa như cọp chụp của Thừa Minh làm con ngựa giựt mình phóng chạy. Thời Minh kẹp chặt hai chân lên mình ngựa, vỗ tay, hét:

- Chạy.. phi.. phi...lấy đầu nghịch tặc...

Thấy Thời Minh cởi ngựa không giống ai, nhưng ngồi vững vàng, chắc chắn trên lưng ngựa, Tích Nhân vui vẻ:

- Hắn . .. coi bộ còn cởi ngựa giỏi hơn cả ta nữa. Có lẽ chỉ dạy hắn thạo cách cầm cương là chúng ta có thể ra đi. Không tốn thì giờ nhiều.

Đợi Thời Minh chạy qua lại trước nhà hai ba lần, Tích Nhân lấy yên cương rồi la to:

- Ngừng lại!

Nghe Tích Nhân la, thay vì diều khiển cho ngựa dừng lại, Thời Minh chống tay lên lưng ngựa phóng xuống. Tốc độ làm hắn lăn mấy vòng, mới chống tay ngồi lên. Cười:

- Con.. con này.. cũng khá.. khá lắm.

Tích Nhân chờ cho con ngựa dừng lại, bảo Thời Minh:

- Ngươi theo ta!

Tích Nhân lại bên ngựa vuốt ve, thắng yên cương rồi bảo:

- Minh đệ cởi ngựa giỏi lắm, nhưng không phải như vậy. Xem ta đây!

Tích Nhân nhẹ nhàng phóng lên yên. Tay cầm cương, tay nắm tay Thời Minh kéo lên ngồi phiá trước. Thúc ngựa bước đi rồi giảng giải cách cầm cương điều khiển ngựa như thế nào cho hắn. Thấy Tích Nhân muốn ngựa dừng thì ngựa dừng, muốn đi phải, đi trái, chạy nhanh, chạy chậm thì ngựa đều theo ý mình, Thời Minh lấy làm thích thú dụng tâm ghi nhớ. Sau đó Tích Nhân đưa cương cho Thời Minh và thấy hắn đã biết cách điều khiển. Tích Nhân phóng xuống ngựa:

- Ngươi tập giây lát nữa rồi về nhà ăn uống. Chúng ta khởi hành.

Gần trưa ngày hôm đó, Hồng Lan dẫn đầu, cho ngựa phi về hướng giữa hai ngọn núi phiá đông và tây của thung lũng giao nhau. Càng đi càng thấy vách núi hai bên càng cao, có nơi như thẳng tắp. Tích Nhân vừa theo chị em Hồng Lan vừa suy nghĩ có lẽ sẽ phải băng qua một đường hầm nào đó mới ra khỏi thung lũng được. Nhưng không đúng như Tích Nhân nghĩ, khi gần đến chỗ hai ngọn núi giao nhau, có một con đường đá chênh chết đi lên. Con đường đã có sự phối hợp giữa thiên nhiên và bàn tay con người. Nơi nào quá sát vách đá hay đứt đoạn đã có những miếng ván bắt cầu đi qua. Có khúc hoàn toàn là một con đường sạn đạo. Tích Nhân đi sau thấy rõ chị em Hồng Lan khi đi qua chỗ có cầu, thì người sau dừng lại chờ, một ngựa đi qua, rồi mới đến ngựa khác tiếp theo. Tuy nhiên, Hắc Lan cũng quay lại dặn Tích Nhân và Thời Minh:

- Các chỗ có cầu, hay khúc đường sạn đạo không nên cho hai ngựa qua một lúc. Dù Mã bà bà làm rất chắc, nhưng chúng ta phải cẩn thận. Lỡ có bề gì người không sao, nhưng ngựa không thể nào cứu được.

Khi Tích Nhân lên khỏi vực, thấy bốn chị em Hồng Lan và Thời Minh đang phi ngựa xuống sườn núi. Một dãi sườn núi sâu dài chêch chếch, mút mắt xuống bên dưới. Sườn núi lơ thơ cây cỏ, nhưng lởm chởm đá, nếu chỉ là kỵ mã lành nghề mà ngựa không phải là giống ngựa sinh trưởng, quen phi chạy với núi cao vực thẳm thì không ai thể dám cho ngựa phi với tốc độ như vậy. Tích Nhân la nhắc Thời Minh:

- Lý hiền đệ phải cẩn thận!

Thời Minh đầy thích thú:

- Hay.. hay.. lắm. Ngựa giỏi.. giỏi..lắm. Thích.. quá thích!

Tích Nhân thấy Thời Minh tự tin và vui thích, và tin tưởng chị em Hồng Lan nếu không tin vào khả năng của ngựa, đã không cho ngựa chạy như vậy, nên cũng thúc ngựa đuổi theo. Tiếng Hắc Lan từ xa vọng lại:

- Nhân ca cứ để ngựa chạy tự nhiên, nó tự điều khiển lấy nó tốt hơn là mình điều khiển. Ngựa đã quen với trò chơi này của chúng ta. Tiểu muội cũng đã dặn dò Thời Minh rồi.

Nghe lời Hắc Lan, Tích Nhân để mặc ngựa lúc mau, lúc chậm đuổi theo.

Khi xuống hết sườn núi, đoàn ngựa chạy men theo một bờ suối, và tiếng Hắc Lan vọng lại:

- Tai mắt hãy để ý đến nhưng nhánh cây de ra ngoài và sà thấp! Cứ để ngựa tự nhiên chạy theo chúng ta. Đi nhanh mới đến trạm nghỉ trước khi trời tối.

Đã có lời dặn của Hắc Lan, nhưng Tích Nhân không cần phải quan tâm đến những nhánh cây ngã sà thấp xuống lối đi. Bốn cô gái phía trước như bốn mãnh tướng xung trận, ngựa phi đến đâu, nhánh cây bị bốn cây kiếm lần lượt phạt rạp xuống đất hết cả. Mỗi nhát kiếm, một nhánh cây sà ra cản đường đã bị chặt đứt thành nhiều đoạn. Phiá trước Tích Nhân, Thời Minh vừa ôm cổ ngựa, vừa la hét ca tụng bốn cô gái phía trước.

Với tốc độ ngựa vừa đi nhanh vừa phi, hết dọc theo bờ suối, rồi lên lối mòn, hết quanh đèo rồi xuống dốc. Trời vừa xẩm tối, chị em Hồng Lan đến một căn nhà sàn dưới chân một ngọn núi, chung quanh cây cối um tùm, tàn lá che kín bên trên. Căn nhà sàn nhỏ nhưng rất cao, các cây cột chống đỡ rất lớn. Chị em Hồng Lan xuống ngựa và Hồng Lan ra lệnh:

- Tam muội và ta lo chuẩn cơm nước, nhị muội, tứ muội lo mấy con ngựa.

Tích Nhân xuống ngựa, hỏi ngay:

- Còn tiểu đệ và Thời Minh có thể làm gì?

Hồng Lan cười nhẹ:

- Một trong hai người, một người có thể đi lấy ít củi khô nhóm lửa. Một người có thể theo ta đi lấy thịt rừng. Gạo, muối, gia vị trong nhà rất nhiều, nhưng thịt tươi phải đi lấy.

Thời Minh cà lăm nhưng mau miệng:

- Tiểu đệ.. không.. không đem theo.. cung tên. Để nhóm lửa cho.

Tích Nhân cười nhẹ:

- Vậy tiểu đệ đi theo tỷ tỷ.

Hồng Lan:

- Bên kia núi có một vùng thung lũng, có mấy hồ nước rộng, chim muông tụ tập về đây rất nhiều, chúng ta đi ngay kiếm vài con về cho tam muội trổ tài nội trợ. Nhưng chờ ta giây lát.

Hồng Lan phi thân lên nhà sàn, giây lát sau trở ra với chiếc bao trên tay, và từ sân nhà sàn nàng phóng mình lên một nhánh cây cao vẵy tay gọi Tích Nhân:

- Theo ta!

Tích Nhân vắt túi hành lý lên lưng ngựa, nhấc thân ảnh theo Hồng Lan. Khi qua bên kia núi, nhìn xuống phía dưới thấy một cảnh vô cùng ngoạn mục. Chim vần vũ từng bầy, có nhiều nơi chúng đậu trắng trên cây, cũng có nơi chúng bu đen kịt. Hồng Lan dừng chân trên một tàng cây, chờ Tích Nhân đứng xuống bên cạnh, nàng chỉ tay nói:

- Cò, quạ và chim rừng hàng đống, quơ tay có thể bắt hàng chục con nhưng chúng ăn không ngon. Béo và ngon nhất là sáo trắng, chim cu. Chúng ta tìm nhưng loại này mà bắt. Nhân đệ nếu không biết rành các loại chim thì khi nào ta ra tay mới làm theo.

Hồng Lan lại như cánh chim bằng tà tà thân ảnh xuống bên dưới. Tích Nhân theo sát bên cạnh. Khi họ đáp xuống một thân cây dắt díu chim đậu, chúng rào rào đập cánh bay lên, nhưng mấy lần như vậy Hồng Lan chẳng ra tay bắt con nào cả. Và Khi nàng đáp xuống một khóm cây cao, hàng ngàn con chim nhỏ rần rật bay lên, bấy giờ nàng mới nói:

- Nhân đệ bắt đi! Sáo trắng đấy!

Tích Nhân sử dụng khinh công phóng theo, hai tay đã chụp ngay được hai con. Chưa biết làm sao để có thể bắt tiếp, thì nghe Hồng Lan cười:

- Nhân đệ võ công cao cường nhưng chưa biết dùng võ công để bắt chim rồi.

Tích Nhân đáp chân xuống ngọn cây, thấy Hồng Lan đứng yên một chỗ, một tay làm cho chiếc bao bung miệng ra, một cánh tay vẫy nhẹ xoay vòng lên trên, một bầy chim cả trăm con bên trên giống như mắc vào tấm lưới vô hình, xoáy tròn rần rật đập cánh bay nhưng không bay được và lần lần từng con từng con rớt xuống chiếc túi của nàng. Những con rớt xuống túi không còn chiếc lông nào.

Thấy cách xử dụng chân khí bắt chim kỳ diệu của Hồng Lan, Tích Nhân buột miệng:

- Tiểu đệ thật mở mắt ra. Nhưng cũng có thể học làm theo tỷ tỷ được.

Hồng Lan cười:

- Nhân đệ chưa biết, nhưng đã biết thì hơn ta. Chúng ta không cần phải sát sanh nhiều làm gì? Số này đã đủ dùng.

Tích Nhân thấy rõ với số chim Hồng Lan đang bắt sáu người ăn cũng không hết, nên đứng chờ, và khi Hồng Lan ngưng quơ tay lên không, số chim bên trên được phóng sanh chập choạng bay đi, đậu xuống mấy cây bên cạnh, Hồng Lan cột miệng bao, đưa cho Tích Nhân:

- Nhân đệ mang dùm ta. Chúng ta trở về. Việc mổ ruột ta giao cho Nhân đệ đó.

Tích Nhân thấy hơn nửa bao chim, ít nhất cũng bốn năm chục con, cười nói:

- Tiểu đệ xin tuân lệnh, nếu có suối nước sạch nào gần đây, tiểu đệ làm ruột và rửa sạch luôn một thể.

- Gần nhà có con suối nhỏ, nhưng gần đây, phía tây núi này cũng có một cái hồ lớn rất sâu. Chung quanh là bờ đá rất sạch sẽ.

- Vậy thì chúng ta lại cái hồ ấy.

- Đi thì đi cho nhanh. Kẻo tam muội chờ.

Hồng Lan phóng đi, Tích Nhân xách bao chim phóng theo. Đến bờ hồ Tích Nhân bỏ bao chim xuống, nói:

- Thế Thiên la địa võng của Hồng tỷ chỉ trong giây lát bắt được cả mấy chục con chim, tiểu đệ cũng phải làm sạch chúng cho nhanh chóng mới được.

Hồng Lan:

- Ta biết Thái ất thần công tuyệt thế vô song. Bình sinh sư phụ ta chỉ nể phục võ công của Lý sư bá.

Tích Nhân mở miệng bao, tung hết số chim lên cao, rút ngọn ngũ độc thần trủy, dơ cao, trẩy nhẹ. Những con chim lần lượt rớt xuống suối, và khi chúng rớt xuống nước, bàn tay còn lại Tích Nhân lại đung đưa tới lui nhè nhẹ. Con chim rớt xuống nước bị luồng chân lực vô hình kéo tới đẩy lui một hai lần rồi từ dưới nước bay lên bờ, chúng bị xẻ đôi, nằm chồng lên nhau. Ruột gan đều rửa sạch và cũng không có giọt máu nào rơi xuống đầu mình Tích Nhân, hay vung vẵi sang Hồng Lan. Nói thì lâu, nhưng Tích Nhân xẻ ruột, rửa sạch mấy chục con chim chỉ trong giây lát. Không lâu hơn thời gian Hồng Lan bắt chim.

Hồng Lan lấy chiếc bao xuống nước giặt, vừa bỏ chim vào bao, vừa khen ngợi:

- Một lúc có thể phân ra ba luồng lực đạo, làm ba động tác trong cùng một lúc, võ công của Nhân đệ tưởng đời này không ai bằng.

Tích Nhân rửa trủy thủ dắt xuống ống giày khiêm nhượng:

- Tiểu đệ được như hôm nay là nhờ Lý tiền bối và nhị vị tiên tử dạy dỗ thêm cho. Trước đây nửa tháng, võ công của tiểu đệ e rằng không bằng tỷ tỷ.

Hồng Lan cười:

- Chúng ta đang mặc áo thụng bái nhau đó phải không?

Tích Nhân chân thành:

- Không! Cách đây mấy ngày khi nhìn thấy tỷ tỷ và nhị tỷ tập luyện võ công trong thác nước, tiểu đệ tưởng hai người là nhị vị tiên tử và phân vân không hiểu mình có thể thắng trong cuộc tỷ đấu hay không?

Sự chân thành của Tích Nhân làm Hồng Lan bỏ rớt bao chim xuống đất, trợn đôi mắt ngọc:

- Nhân đệ đã nhìn chúng ta luyện công trong thác nước?

Tích Nhân thấy thái độ của Hồng Lan biết mình thất thố, nhưng không còn biết sao hơn, đành thú nhận:

- Mới đầu tiểu đệ nghĩ là nhị vị tiên tử và vì Lý tiền bối dạy tiểu đệ đi chuyến này là tỷ thí võ công với hai vị, nên có chút tò mò, nhưng sau đó thấy như vậy là vô sĩ nên đi tránh.

Hồng Lan quắc mắt:

- Dù sao ngươi cũng đã nhìn thấy chị em chúng ta luyện công trong thác nước! Phải không?

Tích Nhân phải gật đầu, và Hồng Lan rít lên:

- Ta phải móc cặp mắt ngươi.

Hồng Lan dứt tiếng vung chỉ điểm tới. Thế đánh nhanh như chớp giật. Hai người đứng gần nhau, võ công của nàng không vừa, và Tích Nhân cũng không biết đối phó như thế nào cho thích hợp với tình hình, nên nhảy lùi ra sau. Một chân tụt xuống nước. Hồ nước lại sâu như dốc đứng. Biết thất thế, Tích Nhân đẩy mạnh chân còn lại vào bờ đá phóng ra xa. Với khinh công của mình, Tích Nhân có thể ngự thân trên mặt nước trong giây lát và phóng lên bờ. Tuy nhiên, đánh hụt, Hồng Lan, không để lỡ cơ hội đẩy ra hai luồng cường lực có sức như sóng cồn, nước trong hồ do hai luồng lực đạo của nàng bung ra tung cao lên thành cột. Võ công siêu quần, nội lực hơn hẳn Hồng Lan nhưng đang đứng trên nước, Tích Nhân lại đành phải phóng ra xa tránh né. Hồng Lan như con chim tung mình theo, hai chưởng từ trên không đè xuống như núi. Lần này Tích Nhân đành phải vung tay chống đỡ. Sức mạnh của chưởng lực đẩy Tích Nhân chìm xuống, còn Hồng Lan bị đẩy tung lên cao. Với khinh công của mình, Hồng Lan có thể lợi dụng lăng không vào bờ lấy sức rồi tấn công tiếp, nhưng nàng hét lên một tiếng tiếp tục từ trên đánh xuống. Tích Nhân bị đẩy xuống nước. Nghĩ ra tay với Hồng Lan sẽ làm nàng thêm giận, nên lặn xuống hồ. Không ngờ từ phía dưới hồ một sức mạnh khủng khiếp xé nước đẩy tới. Tích Nhân theo phản xạ lách tránh và tung ra một quyền với tất cả công lực, nghe tay mình tê chồn như đánh vào tảng đá trơn trợt. Còn Hồng Lan trên không phóng chưởng đánh xuống mặt nước, thì nghe sau lưng một luồng kình lực như núi đổ ập tới, luồng kình lực quá dữ dội không có cách gì chống đỡ, la lên một tiếng, ngã xuống nước tránh né và thấy chung quanh như sóng cuồng nổi dậy. Tưởng Tích Nhân sử dụng công lực hại mình, Hồng Lan tức giận mở miệng mắng chưởi, uống liền mấy ngụm nước. Muốn vận công cưỡng lại sức nước đang cuốn lôi mình nhưng không làm nổi.

Tích Nhân nội lực thâm hậu và khi đánh ra thoi quyền biết mình gặp quái vật, lo lắng cho Hồng Lan, đẩy nước tung người lên lại may mắn thấy ngay nàng đang bị sức nước kéo chìm xuống. Tích Nhân chụp lấy nàng nhưng chỉ nắm được mảnh áo. Sức nước và sức kéo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui