Đi dạo xong khu phố, Vương Cẩm hỏi: “Có mệt không? Đưa cậu về nhé?”
Ngạn Dung còn đang đắm chìm trong hưng phấn sửng sốt một chút, nói: “Tôi không mệt.”
Cậu không muốn về nhà, nhưng Vương Cẩm có lẽ đã không muốn đi chơi cùng cậu nữa rồi, cậu chưa từng thấy những thứ ‘mới mẻ’ này, nhưng đối với Vương Cẩm mà nói thì đã không còn chút mới mẻ nào nữa.
Cậu lưu luyến quá rõ ràng.
Vương Cẩm nghĩ lại một cái, vừa nãy đi ngang qua gian hàng rong bán kẹo bông đường, Ngạn Dung nhìn rất nhiều lần, đã đi xa như thế mà vẫn còn quay đầu lại nhìn xung quanh.
Anh hỏi Ngạn Dung: “Có muốn ăn kẹo bông đường không?”
Ngạn Dung quả nhiên ánh mắt sáng rực lên, lại hết sức rụt rè gật đầu một cái: “Muốn.”
Bọn họ đi vòng lại, du khách đã ít hơn khi nãy, chỉ là vẫn còn rất nhiều vị khách bé con vây xung quanh hàng bán kẹo bông đường.
Ngạn Dung sợ chen hỏng đèn lồng của mình, giơ tay lên cao thật cao.
Vương Cẩm cười nói: “Cậu đừng tới, ở chỗ này chờ tôi một lúc.”
Ngạn Dung liền đứng đợi ở một chỗ trống gần đó.
Vương Cẩm vóc dáng đến là cao, chen cùng một đám bé con đặc biệt nổi bần bật, bên cạnh có một cô nhóc 6, 7 tuổi hiếu kỳ nhìn anh, cổ nhỏ đều sắp ngửa đến 90 độ, Vương Cẩm cúi đầu cười cười với bé, cô nhóc vội vàng dịch sang bên cạnh chút xíu, giống như đang thẹn thùng.
Ngạn Dung thấy mà buồn cười, lại cảm thấy Vương Cẩm như thế này rất đẹp trai.
Sau một lúc, Vương Cẩm cầm kẹo bông đường trở về, đưa cho Ngạn Dung, nói: “Ăn xong rồi về nhà.”
Anh nhận lấy đèn lồng xách lên, lại nắm tay nhỏ của Ngạn Dung đi về phía trước.
Ngạn Dung cũng không ăn vội vàng, chỉ đem kẹo bông đường cầm trong tay, đi vài bước mới nhẹ nhàng liếm một cái.
Đặc biệt ngọt.
Quay trở về thì đã gần đến 11h, ngày lễ nhiều người đi lại, trên đường có chút tắc.
Vương Cẩm vừa lái xe vừa hỏi: “Hôm nào khai giảng?”
Ngạn Dung nói: “Ngày kia.”
Vương Cẩm nghĩ một lúc, nói: “Thứ tư à, chủ nhật này còn được nghỉ sao?”
Ngạn Dung loay hoay nghịch đèn lồng Tôn Ngộ Không, nói: “Tại sao không được nghỉ?”
Vương Cẩm cảm khái nói: “Đến trường thật là tốt.”
Ngạn Dung không lên tiếng, ngón tay tới tới lui lui nhấn nút đèn lồng, ‘Tôn Ngộ Không’ sáng cái lại tắt liên tục nhiều lần.
Vương Cẩm nhìn cậu, nói: “Nghịch sắp hỏng rồi.”
Ngạn Dung lập tức dừng lại động tác, hai tay nâng ‘Tôn Ngộ Không’ nhìn một vòng.
Vương Cẩm nhịn cười đến nội thương.
Ở ngã tư đường phía trước lại tắc, cứ vừa đi vừa nghỉ.
Di động Ngạn Dung rung rung một cái, lấy ra xem thì thấy cô gái quốc tịch Mỹ trong đám bạn gặp phải buổi trưa, trong tin nhắn viết bằng tiếng Anh: “Xin lỗi, cậu còn giận tớ không?”
Cậu đem điện thoại di động đặt lại trên đùi.
Không tới 2’ sau, điện thoại lại rung rung một cái, vẫn là bạn học nữ kia, nhỏ viết: “Tớ lúc đấy quá hưng phấn, không có cân nhắc đến tâm tình của cậu, mọi người đều đã trách cứ tớ, thật sự xin lỗi.”
Nhỏ lại gửi một tấm tự sướng đang cầm bảng viết chữ, trên bảng viết một câu “Xin lỗi” bằng tiếng Trung ngay ngắn chỉnh tề, vẻ mặt rất nghiêm túc, gò má cũng bởi vì hổ thẹn mà đỏ lên.
Ngạn Dung tâm tình trong nháy mắt hạ đến đáy vực, cậu buổi trưa như thế cũng không phải là do tức giận bạn học, bây giờ lại bị một cô gái trịnh trọng xin lỗi an ủi như vậy, thực sự có chút khó chịu.
Vương Cẩm nhìn cậu vừa mới rồi còn đang vui vẻ nghịch đèn lồng, đột nhiên đã lại cầm điện thoại ngẩn ngơ, kỳ quái hỏi: “Làm sao?”
Ngạn Dung do dự nói: “Tôi… bạn học của tôi xin lỗi tôi.”
Vương Cẩm nói: “Bạn học gặp lúc trưa? Tôi còn chưa có hỏi cậu, khi đó xảy ra chuyện gì thế?”
Ngạn Dung cúi đầu, nói: “Bọn họ cho rằng anh là cha nuôi tôi.”
Vương Cẩm sửng sốt, cười nói: “Sao cậu không nói tôi là ca ca cậu?”
Ngạn Dung không để ý anh, nói tiếp: “Tôi chưa từng nói tôi là được nhận nuôi.”
Vương Cẩm thu hồi nụ cười, anh đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngạn Dung lòng có chút chua xót giải thích: “Tôi không phải muốn lừa bọn họ, chỉ là không muốn nói… đây là chuyện của tôi, tôi không cảm thấy bản thân mình thảm, càng không muốn để người khác thương hại tôi.”
Nói ra xong, cậu càng cảm thấy khó chịu hơn, cậu nghĩ hẳn Vương Cẩm cũng sẽ cười nhạo cậu lừa mình dối người.
Vương Cẩm đưa tay phải nhẹ xoa xoa đầu cậu, nói: “Tôi biết, tôi trước đây cũng như vậy.”
Ngạn Dung ngẩn ra, khinh ngạc nói: “Anh? Cũng?”
Vương Cẩm nói: “Tôi khi còn bé, ba mẹ tôi ở Đông Bắc, tôi là lớn lên bên cạnh ông bà ngoại, lúc đó trong đám bạn học của tôi có lời đồn, nói bố tôi là một lão đại xã hội đen.”
Ngạn Dung hết sức kinh ngạc, nói: “Tại sao?”
Vương Cẩm kể: “Có một lần họp phụ huynh, vừa đúng lúc bố tôi đến Bắc Kinh làm việc, ông ấy chạy theo mốt mới, lúc đấy ổng để đầu trọc, trên cổ đeo một cái vòng vàng dạng xích bản to, trên cánh tay thì kín mít hình xăm, ổng đi đến chỗ nào ngồi xuống, trước sau hai hàng không ai dám ngồi vào.”
Ngạn Dung nghĩ đến cái hình ảnh kia, có chút muốn cười.
Vương Cẩm cười nói: “Buồn cười chứ? Sau đấy tận mấy năm, những người bạn học kia của tôi cũng không dám cùng tôi chơi, sợ không cẩn thận chọc tôi không vui, liền bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập.”
Ngạn Dung chưa xem qua , không biết ‘làm mồi cho cá mập’ là cái dạng gì, chỉ cảm thấy có lẽ cũng rất buồn cười, nói: “Vậy anh rất lợi hại đó.”
Vương Cẩm cười nói: “Có gì lợi hại? Khơi mào lời đồn kia, chính là tôi.”
Ngạn Dung không hiểu nói: “Vì muốn khoác lác?”
Vương Cẩm nói: “Không phải, ở lần họp phụ huynh trước đấy, bọn nó đều cho rằng tôi không cha không mẹ. Tôi nhịn đến mấy năm, cuối cùng nhịn thành nghẹn, lần này toàn trường đều biết tôi không phải không có bố.”
Ngạn Dung muốn cười, nhưng không cười ra, nói: “Bố mẹ anh chỉ là quá bận.”
Vương Cẩm cười nhạo, nói: “Đợi đến khi đại ca tôi học đến cao trung, bọn họ trở về Bắc Kinh định cư, bởi vì ở Bắc Kinh thi đại học dễ dàng hơn.”
Ngạn Dung trầm mặc một lúc, thầm nghĩ, Vương Cẩm Châu cũng có chút thảm.
Đến dưới lầu nhà cậu, Vương Cẩm nói: “Tôi không đưa cậu lên đâu, không muốn nghe thấy ba ba Lương Tỳ của cậu lèo nhà lèo nhèo.”
Ngạn Dung nghĩ thầm Lương Tỳ không lèo nhà lèo nhèo tẹo nào, cậu cầm đèn lồng xuống xe, bước lên bậc thang, nói: “Vậy anh về nhà nha, tạm biệt.”
Vương Cẩm thế nhưng cũng xuống xe theo, nói: “Cậu quên cái này.”
Anh đem mặt nạ Cừu Vui Vẻ rớt trên xe đưa cho Ngạn Dung.
Ngạn Dung do dự một chút, nói: “Hôm nay, cảm ơn anh đã đi cùng tôi.”
Vương Cẩm nói: “Đừng khách khí.”
Ngạn Dung nói: “… Anh thật sự là một chút khách khí cũng không có.”
Vương Cẩm cười nói: “Cũng cảm ơn cậu đã đi cùng tôi.”
Ngạn Dung cũng không đỡ được cười lên, nói: “Đừng khách khí.”
Vương Cẩm mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt tựa hồ nhìn từ hai mắt cậu di chuyển đến môi.
Cậu đứng trên bậc thang gần như cao bằng Vương Cẩm, vốn là đang có chút cảm giác ‘cao nhớn và trưởng thành’ mà đắc chí, đột nhiên cả người đều phát hãi.
Vương Cẩm là muốn hun cậu sao?
Trái tim của cậu đập có chút nhanh.
Vương Cẩm lùi về phía sau một bước, nói: “Cậu lên đi, tôi đi đây.” đm anh, làm em nó mong =)))