1 giờ sáng.
Tô Kiều đứng bên cửa sổ, tầm mắt bị màn đêm bao phủ có phần u ám tối tăm.
Cậu nhìn phố xá dưới lầu, thỉnh thoảng mấy chiếc xe chạy như bay mà không có một chiếc nào vào tiểu khu.
"Anh..."
Giọng nói cậu trầm thấp nghèn nghẹn.
Anh ấy không về nhà.
Trước kia không bao giờ có trường hợp như vậy.
Bàn tay của Tô Kiều bồn chồn lướt qua điện thoại.
Cuối cùng, cậu thấy một chiếc xe dừng trước cửa tiểu khu.
Trong đêm tối, chỉ có thể biết là một chiếc xe thể thao.
Tô Kiều lãnh đạm nhìn Mạc Hi từ ghế phụ tiến vào.
Cậu chầm chậm khép màn lại, một lần nữa trở về giường.
Đếm thầm trong lòng thẳng đến khi tiếng mở khoá đâm vào tai.
Mạc Hi cố không làm lớn tiếng, tường cách âm ngăn tiếng nước trong phòng tắm gần như chẳng còn chút động tĩnh gì.
Tô Kiều mở to mắt, lẳng lặng đợi chờ.
Mạc Hi làm sạch người gần một tiếng mới bước chân ra ngoài.
Tóc của anh nhỏ nước, nhưng anh chỉ đơn giản dùng khăn lông lau qua.
"Ưm..." Dường như Tô Kiều vừa bị đánh thức, ngồi dậy nhìn Mạc Hi.
"Anh ơi..."
Mới làm sạch người từ trong ra ngoài, nhưng vết tích vẫn còn sót lại trên cơ thể, Mạc Hi có chút chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Kiều, ngồi lên giường.
"Kiều Kiều, thật xin lỗi, làm em tỉnh dậy rồi."
Tô Kiều ôm chặt lấy Mạc Hi, dính sát người vào cơ thể anh, cảm giác bất an trong lòng lúc này mới giảm bớt đôi phần.
"Anh, em sợ quá."
Mạc Hi hôn trán cậu, lòng khẽ nhói đau.
"Thật xin lỗi, Kiều Kiều." Không nhịn được mắng chửi tên đầu sỏ gây tội trong lòng.
"Sau này sẽ không còn nữa."
Tô Kiều ngửi ngửi, trên người Mạc Hi chỉ còn mỗi mùi sữa tắm.
"Anh." Giọng điệu cậu rất oan ức, vẻ mặt có chút vặn vẹo ẩn nấp trong màn đêm đen.
"Không có lần sau."
Mạc Hi lại hôn hôn mặt cậu, nhẹ giọng đáp.
"Ừm."
Tô Kiều cúi gần đến Mạc Hi, bỗng cắn phập vào cổ anh, cho đến lúc tiếng kêu đau của Mạc Hi vang lên mới nới lỏng sức, chỉ nhẹ nhàng mút dấu ấn đỏ tươi mình vừa tạo ra.
"Anh phải bồi thường em."
Mạc Hi dung túng tất cả mọi cử chỉ xâm phạm của Tô Kiều, nghe những lời này, phản ứng đầu tiên chính là "Tô Kiều đã biết hết".
Nhưng lời nói tiếp theo của Tô Kiều chỉ gỏn gọn là.
"Anh đánh thức em, giờ buồn ngủ quá."
Mạc Hi bất giác thở nhẹ nhõm, anh nhớ đến nhà hàng Tô Kiều vô tình nhắc đến hôm qua.
"Mai là thứ bảy, cùng nhau ra ngoài nhé."
Tô Kiều vẫn không có vẻ vui sướng, chỉ nhàn nhạt nói cho qua.
.........!
Đồng hồ sinh học của Mạc Hi rất chuẩn, dù hôm qua ngủ muộn, anh vẫn thức dậy đúng giờ.
Tô Kiều dường như vẫn đang ngủ, Mạc Hi khẽ cười, xoa nhẹ mái tóc cậu, sau đó đi rửa mặt nấu cơm.
Mấy năm trước anh mới bắt đầu tập tành nấu cơm, lý do là vì Tô Kiều rất gầy gò ốm yếu.
Mạc Hi không biết, chính mình vừa đặt chân ra khỏi phòng, Tô Kiều mở mắt dậy.
Giơ tay sờ chỗ Mạc Hi vừa nằm, nhiệt độ vẫn còn sót lại trên ga giường, Tô Kiều từ từ mím môi cười.
"Nếu mỗi ngày được như vậy..."
Mùi thơm thức ăn toả đến, Tô Kiều hít sâu một hơi.
Tất cả những hạnh phúc này...!Mình phải tốn bao nhiêu công sức mới có được.
"Kiều Kiều..." Tiếng của Mạc Hi vọng lên.
"Dậy thôi nào."
Tô Kiều vẫn nhắm nghiền hai mắt, không nhúc nhích.
Quả nhiên, vài phút sau, Mạc Hi bước đến.
"Kiều Kiều, ngoan." Anh ngồi một bên giường, trong giọng nói mang theo ý cười.
"Không muốn đi chơi à."
Tô Kiều dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy, vươn hai tay đến Mạc Hi.
"Anh..."
Mạc Hi mặc áo lông cao cổ, bên ngoài mặc thêm chiếc tạp dề màu đen, ánh mắt nhìn về phía Tô Kiều tràn đầy "thương yêu", giống như chỉ một giây sau sẽ nói "đứa con trai ngoan".
"Anh, chỗ dưới đó..." Tô Kiều ra vẻ cậu nhóc ngây thơ mười phần, nhưng ánh mắt lại lộ ra chút mong chờ quái dị.
"Trướng lắm."
Nụ cười sững lại trên gương mặt Mạc Hi.
Anh không muốn nhìn thấy vị trí kia thêm lần nào nữa.
Hai chân Tô Kiều ma sát, rúc vào trong chăn.
"Khó chịu quá đi..." Cậu không nhìn Mạc Hi nữa, giống như không thể kiềm chế nổi sự khó chịu, thậm chí vài giọt nước mắt cũng trào khỏi khoé mi.
"..." Mạc Hi cảm thấy nơi vẫn còn sưng đỏ lại khẽ nhói đau.
Nhưng Tô Kiều vẫn rên rỉ đau đớn như đang trách cứ anh bỏ mặc cậu, cuối cùng dùng ánh mắt đáng thương như cún con nhìn Mạc Hi, thể hiện sự cầu xin.
"Xin anh..." Tô Kiều uất ức hít một hơi.
"Chẳng lẽ tại em xấu xí quá nên anh không muốn giúp em nữa sao."
Khi những lời lẽ mặc cảm vừa thoát khỏi bờ môi Tô Kiều, cái chốt khoá do dự của Mạc Hi lại bật mở.
"Kiều Kiều là đẹp nhất." Mạc Hi quỳ trên giường, thành kính cúi đầu định hôn lên trán Tô Kiều, nhưng Tô Kiều lại nhấc đầu lên, nụ hôn lập tức rơi xuống đôi môi cậu.
Mặt Tô Kiều phơi phới hồng ngay sau đó.
Bàn tay Mạc Hi run rẩy cởi từng bộ đồ trên người mình xuống, bỗng chợt ý thức được điều gì, mọi động tác đột nhiên dừng lại.
Cơ thể anh...!
Mạc Hi bỗng nhiên cảm thấy may mắn Tô Kiều không bật đèn vào tối qua, những dấu vết thê thảm phủ đầy trên cơ thể anh vẫn không có nguy cơ bị phát hiện.
Nghiêm trọng nhất cổ tay anh bị trày xước đến rướm máu, bây giờ vẫn còn quấn băng, cho nên anh đánh phải mặc bộ đồ kín đáo để che đậy.
"Kiều Kiều." Mạc Hi mềm giọng, giống như đang cầu xin cậu hãy bỏ qua.
"Lần này, anh dùng miệng được không."
Tô Kiều khẽ co các ngón tay lại, sau đó nắm chặt không buông.
Cậu hất chăn ra, ngồi dậy, biểu cảm vẫn hồn nhiên vô tội.
"Nhưng mà, anh toàn làm em đau suốt." Khác hẳn với giọng điệu làm nũng thường ngày, dáng vẻ Tô Kiều lúc này có chút dữ tợn đáng sợ.
"Kỹ thuật anh kém như vậy, mỗi lần dùng miệng đều làm em đau suốt."
Sắc mặt Mạc Hi trắng bệch, ậm ừ không biết nên nói gì.
Tô Kiều kéo tay Mạc Hi hệt như một đứa trẻ đòi ăn kẹo, nói.
"Anh, chỉ có anh mới giúp em được...!Chỗ đó khó chịu quá..."
Cơ thể Mạc Hi đã bủn rủn, nhưng anh không thể từ chối yêu cầu của Tô Kiều.
"Được mà." Mạc Hi run rẩy, không biết phải làm thế nào, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, chợt cất giọng nài nỉ.
"Kiều Kiều, em, em không phải buồn ngủ lắm sao, vậy, vậy thì..."
Nói xong Mạc Hi không nhịn nổi cùi gằm đầu xuống.
"Em nhắm mắt lại được không."
Tô Kiều đoán trước việc gì đó, ánh mắt cậu hơi âm trầm, chỉ là khoé miệng lại cười nhẹ.
"Được."
Mạc Hi giữ nguyên áo trên, chỉ cởi quần.
Ngồi trên người Tô Kiều, chứng kiến Tô Kiều nghe lời nhắm mắt lại, nhưng anh vẫn không yên tâm giơ tay che kín mắt cậu.
Tô Kiều để mặc anh, chỉ là hơi thở dồn dập hơn vài phần.
Tuy không phải lần đầu tiên Mạc Hi chủ động, nhưng cơ thể anh vẫn trở nên đỏ hồng ngại ngùng.
Vì mắt Tô Kiều đã bị che lại, cho nên anh chỉ có thể dùng một tay khuếch đại mặt sau, càng kéo dài quá trình tra tấn.
Cuối cùng cũng tìm đúng vị trí, Mạc Hi cố kiềm chế sợ hãi, chậm rãi ngồi xuống.
Bộ phận kia còn sưng, cảm giác đau đớn làm Mạc Hi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hai tay Tô Kiều chống đằng sau, nhưng lại không có chút ý định nào giúp Mạc Hi, giống như đang trừng phạt anh hư hỏng, kéo theo chính cậu ở vị trí chủ đạo cũng phải chịu khổ hình.
"Đau quá..." Nỗi đau xót vẫn làm Mạc Hi rên lên, may mắn là cuối cùng cũng vào được, không gây ra thương tích nào.
"Anh." Tô Kiều mở miệng nói.
"Từ từ động là được."
Mạc Hi đều đặn thở nhưng cơ thể lại căng như dây đàn, Tô Kiều sung sướng kêu lên một tiếng.
Mạc Hi không rảnh quan sát phản ứng của Tô Kiều, nhịn đau, cố chống thân thể máy móc chuyển động.
Không biết đã qua bao nhiêu lần, ngay cả nỗi đau cũng dần chết lặng, Mạc Hi vẫn nhớ phải che kín mắt Tô Kiều.
"Không được." Tô Kiều ngoan ngoãn thuận theo trong bóng tối, nhẹ nhàng cất tiếng.
"Anh, nhanh hơn nào, nếu không sẽ chẳng bao giờ kết thúc đâu."
"Nhưng mà..." Mạc Hi còn chưa nói xong đã bị Tô Kiều kéo về.
"Anh ghét em sao." Tô Kiều giả vờ muốn đẩy cánh tay che mắt mình ra.
"Không, anh, anh sẽ nhanh hơn một chút." Mạc Hi đâu dám lề mề, nhưng thể lực anh gần như cạn kiệt, chỉ có thể gắng gượng chuyển động lấy lòng cậu.
Tô Kiều nhắm nghiền mắt, nhưng trong đầu cậu lại hiện lên biểu cảm hiện tại của Mạc Hi.
Cầu xin cậu tha thứ, trước mắt trong lòng đều là mình...!
"A!" Sức lực trong cơ thể báo hiệu trận làm kịch liệt này đã đến lúc kết thúc, Mạc Hi mất sức ngã người xuống, được Tô Kiều ôm trọn.
Rõ ràng đã không còn thứ gì che khuất tầm nhìn, nhưng Tô Kiều vẫn tuân thủ lời hứa, nhắm chặt đôi mắt.
Có lẽ...!Chỉ là trò tự lừa gạt của bản thân khi không muốn chứng kiến sự thật.
"Kiều Kiều." Mạc Hi mơ mơ màng màng cất tiếng lòng.
"Tha thứ cho anh được không."
Tô Kiều nghe rành rọt từng từ, nhưng một chữ cũng không nói, chỉ nhếch môi cười.
—— Anh, em biết anh muốn nghe điều gì.
—— Nhưng em sẽ không nói đâu, mãi mãi.
....!
Tác giả có lời muốn nói:
Mạc Hi (xoa đầu): Ôi, sao Kiều Kiều nhà mình lại thuần khiết như vậy, chắc em ấy không chăm sóc nổi mình mất.
Tô Kiều (đỏ mặt): Ừm, nên anh phải chịu trách nhiệm...!
Hàn Cảnh (khinh bỉ): Chắc là không cần nhỉ, tật xấu này đánh một trận là chừa thôi.
Tác giả: Quào~ chương sau Hàn Cảnh ca ca và Tô Kiều muội muội (?) chính thức quyết đấu~ không trì hoãn nữa đâu a ha ha~ tầm vài chương nữa là kết thúc màn này~ sau đó bắt đầu màn thứ hai~ Hàn Cảnh hắc hoá~ (Mạc Hi: no!) Haizz, bình luận ít quá, không muốn viết xong, chẵng lẽ đen quá sao?.