Hắn vừa nói xong, hai người có tư chất hạ hạ kia đã giành nói trước: “Từ Tử Lưu, Từ Tử Kỳ muốn đi hầu hạ các vị quý nhân ở viện đông, xin quản sự giúp đỡ.”
Thanh niên mặt vàng tuy thở dài trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn đáp ứng: “Không sao, chỗ ta có thẻ xăm, bên trên viết tên huý con cháu Từ gia, các ngươi tự rút đi.”
Hai người kia mừng như điên, vội vàng cầm ống gỗ thanh niên mặt vàng đưa cho, đứng một bên cẩn thận chọn thẻ xăm.
Thanh niên mặt vàng nhìn sang Từ Tử Thanh: “Vừa rồi ngươi không lên tiếng, chắc là có sự lựa chọn khác.”
Từ Tử Thanh cúi đầu, lo sợ nói: “Từ Tử Thanh không có bản lĩnh, muốn đi làm tạp vụ san sẻ cho tông tộc…”
Haiz, người này càng không có chí tiến thủ. Thanh niên mặt vàng đành phải đưa cho Từ Tử Thanh một quyển sổ bìa vàng: “Trong đây ghi chép những nơi cần tạp vụ ở tông gia ta, ngươi tự chọn đi.”
Từ Tử Thanh nói một tiếng cảm ơn rồi lật sổ xem chăm chú.
Vì sao thanh niên mặt vàng lại tiếc nuối như vậy? Thật ra là vì ba sự lựa chọn tông gia dành cho con cháu có tư chất hạ hạ đều có ẩn ý.
Một trong các lý do là nội đường cần người làm việc, đương nhiên người trong nhà đáng tin hơn. Mặt khác cũng cần xem xét xem người có tư chất hạ hạ có thể bù đắp thiếu sót từ những khía cạnh khác hay không.
Lựa chọn đầu tiên là lựa chọn khó khăn nhất: nhận nhiệm vụ. Nhìn bề ngoài thì có vẻ khó khăn nhưng thật ra mỗi nhiệm vụ đều rèn giũa con người toàn diện. Nếu một người có thể dựa vào nỗ lực vượt qua giai đoạn này, cho dù tư chất kém cũng có thể đột phá luyện khí tầng ba trước năm 50 tuổi. Đến lúc đó sẽ được đưa thẳng lên núi Phi Thứu, được trưởng lão hướng dẫn và linh dược gột tẩy cả người. Sau này, tiên duyên cũng có thể suôn sẻ.
Lựa chọn thứ hai là hầu hạ người khác, tuy nhiên công việc hầu hạ người khác nào có dễ dàng? Huống chi nếu gặp phải người tính tình khó chịu thì ngày tháng sau này càng khó sống. Những người chọn nhiệm vụ này, người có chí tiến thủ và người hám lợi là 50 – 50. Nếu là người có chí tiến thủ, chịu được nhục nhã và gian khổ thì vẫn có thể thành công, song nếu không chịu được thì sẽ bị đào thải rất nhanh. Tông gia chắc chắn sẽ không vì người tư chất kém mà đòi công bằng với người tư chất tốt. Những người hám lợi có thể sống rất tốt, tuy nhiên họ đã dành hết tâm trí vào việc làm thế nào để lấy lòng người khác thì sao có thể tập trung tu hành?
Advertisement
Hơn nữa, những người nhịn nhục thành công khi nhớ về quá khứ khó tránh khỏi oán giận trong lòng, sự trung thành với gia tộc cũng thấp. Người hám lợi vốn là cỏ đầu tường cũng sẽ không được người khác yêu mến.
Vì vậy, những người nhận lựa chọn thứ hai chính là nhóm người mà tông gia ghét nhất.
Lựa chọn thứ ba là tạp vụ, những người chọn nó đa phần là nhát gan, sống được ngày nào hay ngày ấy, cũng chính là loại người không có chí tiến thủ trong miệng thanh niên mặt vàng. Thành tích của những người này rất hạn chế nhưng lại là nhóm người đáng tin tưởng nhất trong tông tộc, bởi vì họ không dám thoát khỏi tình cảnh hiện tại, tính tình thật thà, có thể cống hiến nhiều cho tông tộc. Cho nên, tuy tông gia tiếc nuối họ lãng phí tiên duyên vốn đã ít ỏi nhưng cũng không thể vứt bỏ nhóm người này.
Thanh niên mặt vàng chỉ mới suy nghĩ một lát, hai người kia đã chọn xong. Sau khi hỏi họ chọn ai, thanh niên mặt vàng chỉ cho họ đường đi cụ thể đến chỗ những người kia. Hai người cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ở bên kia, Từ Tử Thanh lật quyển sổ bìa vàng, lựa chọn vô cùng cẩn thận.
Thực tế thì Từ Tử Thanh là người thích ứng tốt trong mọi hoàn cảnh nhưng không phải kiểu nhát gan, yếu đuối. Chỉ là trước đây Từ Tử Thanh không có suy nghĩ gì về tiên duyên, sau khi đến tông gia thì lại cảm thấy nội bộ rất phức tạp, với tính cách của Từ Tử Thanh thì dĩ nhiên không muốn khuấy vũng nước đục này.
Khi Từ Tử Thanh vào nội đường thì đã nhìn thấy nơi này có hàng vạn mẫu ruộng, thêm vào đó là vườn trái cây, vườn hoa, vườn thuốc, phong cảnh tuyệt vời. Nếu cậu chọn làm tạp vụ thì chắc cũng sẽ làm việc liên quan đến những thứ này. Cậu chỉ cần chọn một trong số đó, sống ở nơi xa xôi nên sẽ không có nhiều khác biệt như khi ở thôn Từ gia.
Quả nhiên, sau khi xem qua một lượt cuốn sổ bìa vàng, Từ Tử Thanh đã tìm thấy việc mình muốn. Có ba việc khá hợp ý cậu.
Một chính là chăm sóc cây cối trong vườn trái cây, phải tưới nước, bón phân hàng ngày, nhổ cỏ, bắt sâu, tỉa cành… Tuy nhiên có đến mấy chục người làm công việc này, thuộc sự quản lý của Hồng quản sự.
Thứ hai là làm việc trong linh điền, cần phải cày bừa, xới đất, gieo hạt, cấy mạ, không khác gì chuyện trồng trọt mà Từ Tử Thanh từng nhìn thấy lúc ở quê. Số người làm việc này cũng rất nhiều, đều thuộc sự quản lý của một vị quản sự họ Triệu.
Việc thứ ba là làm việc ở vườn bách thảo, cần phải chăm sóc hoa cỏ, chăm chút tỉ mỉ, chu đáo từng tí một. Tuy nhiên, chỉ có một người làm tạp vụ thuộc sự quản lý của Hạ quản sự.
Từ Tử Thanh cẩn thận so sánh ba công việc, cuối cùng lựa chọn việc thứ ba. Kiếp trước cậu bị nhốt trong phòng, ngoài việc được người thân thay phiên nhau chăm sóc thì chỉ có hoa luôn ở bên cạnh cậu, được cậu chăm sóc cẩn thận. Bây giờ nghĩ lại, Từ Tử Thanh có cảm giác rất thân thuộc, hơn nữa vườn bách thảo nằm ở nơi hẻo lánh, thật sự rất phù hợp.
Vì vậy, Từ Tử Thanh lật tới trang thứ 87 rồi đưa cho thanh niên mặt vàng: “Từ Tử Thanh muốn đến vườn bách thảo làm tạp vụ.”
Thanh niên mặt vàng thấy thế cũng không nói gì, trực tiếp báo cho vườn bách thảo. Đợi đến khi Từ Tử Thanh nói tiếng cám ơn rồi rời khỏi, trên mặt người thanh niên mới lộ vẻ phức tạp.
Công việc ở vườn bách thảo nhìn thì có vẻ tốt, tuy nhiên đây lại là địa bàn của Hạ lão đầu. Lão Hạ tính tình kỳ quặc, trước kia cũng có nhiều người chọn công việc tưởng chừng là không tồi này, song chỉ được vài ngày đã bị lão đầu đuổi cổ. Không biết người này có thể trụ được bao lâu?
Từ Tử Thanh hoàn toàn không biết về sự bi quan của thanh niên mặt vàng, cậu chỉ đi theo hướng dẫn của hắn, cuối cùng sau nửa canh giờ cũng đã tới bên ngoài khu vườn.
Cửa không khoá, tuy nhiên khi Từ Tử Thanh bước tới thì bị một tấm chắn vô hình chặn lại. Sau đó, một người từ trong hùng hổ bước ra, chửi bới om sòm: “Thằng ngu nào đụng vào cấm chế của ta? Không biết dùng linh bài sao?”
Từ Tử Thanh cứng người, sau đó mới nhớ ra là mình không đúng. Từ Tử Thanh đã quen sống nơi thế tục phàm trần, chưa có giác ngộ của tu sĩ trong thế giới tu chân nên đã quên rằng cánh cửa không khoá kia thật ra được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Từ Tử Thanh cầm tấm thẻ gỗ thanh niên mặt vàng cho trước đó, cẩn thận đưa về phía trước. Chỉ thấy một vệt sáng trắng loé lên, Từ Tử Thanh bước vào không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Từ Tử Thanh vừa đi được vài bước đã nhìn thấy một ông lão đang đi tới. Ông ta ngậm tẩu thuốc, mang giày rơm, quần áo trên người cũ nát. Từ lúc Từ Tử Thanh đến tông gia chưa từng thấy ai luộm thuộm như vậy. Ông ta chính là Hạ quản sự?
Lão đầu nhìn thấy Từ Tử Thanh thì rít một hơi thuốc rồi nhả khói: “Tạp dịch mới tới à?”
Từ Tử Thanh là con cháu mới tới, công việc quả thật là tạp dịch, gọi như vậy cũng không sai. Từ Tử Thanh thấy Hạ lão đầu lớn tuổi nên lễ phép cúi người hành lễ, nói nhỏ nhẹ: “Từ Tử Thanh chào quản sự.”
Trong mắt Hạ lão đầu loé lên vẻ khác lạ, nhìn Từ Tử Thanh từ trên xuống dưới: “Công việc chỗ ta không dễ dàng, nếu không chịu được khổ thì đừng trách ta đá ngươi ra ngoài.”
Ông ta không phủ nhận xưng hô này, xem ra đúng là Hạ quản sự thật rồi. Từ Tử Thanh nhanh chóng đuổi theo, nếu cậu đã làm ở đây thì đương nhiên sẽ cố gắng. Hơn nữa, nếu có thể làm bạn cùng hoa cỏ, cho dù vất vả, cậu cũng vui vẻ chịu đựng.
Càng đi vào trong vườn, không khí càng trở nên trong lành. Từ Tử Thanh không nhịn được hít một hơi thật sâu, cảm nhận được mùi hương lạ lẫm xộc vào mũi khiến cả lồng ngực đều trở nên thoải mái.
Tất nhiên, Từ Tử Thanh không hề biết trong thế giới mà cậu được tái sinh, giữa đất trời tràn ngập một thứ tên là ‘Linh khí’, thoải mái hơn cả khí oxy cậu từng hít thở, thậm chí có thể gột rửa thể xác và tinh thần. Tu sĩ có thể tu hành cũng nhờ vào nó.
Thật ra vườn bách thảo chính là vườn thuốc chuyên trồng linh thảo cho tông gia Từ thị, vì vậy nên linh khí trong vườn rất dồi dào. Từ Tử Thanh từ ngoài đột nhiên bước vào, tất nhiên là được tận hưởng thoả thích.
Bài trí trong vườn không giống bên ngoài phóng khoáng mà không mất đi sự tinh tế, trái lại có vẻ rất tự nhiên. Mỗi bông hoa, mỗi ngọn cỏ, mỗi tấc đất, mỗi hòn đá đều không có dấu vết của sự đẽo gọt.
Khi đi qua một con đường đất sẽ nhìn thấy một dòng nước trong vắt chảy về phương xa. Hai bên dòng nước được những chiếc lan can đá thấp bao quanh nhiều mảnh linh điền nhỏ giống như vườn hoa, trong mỗi mảnh linh điền đều có bóng xanh mờ ảo, cỏ mọc um tùm.
Đi dọc theo con đường này có thể nhìn thấy một dãy nhà tranh, phía trước những gian nhà này thường treo nông sản hoặc đặt dụng cụ, giá phơi thuốc, tất cả đều có dấu vết của người ở. Mà chỉ có một gian nhỏ hơn ở phía ngoài cùng, bên ngoài lại không có gì.
Hạ lão đầu đến trước dãy nhà tranh, giơ tẩu hút thuốc chỉ vào gian nhỏ nhất: “Ngươi ở đây, chăn đệm đều có đủ.”
Từ Tử Thanh gật đầu: “Vâng.”
Hạ lão đầu thấy Từ Tử Thanh nghe lời thì xoay người lại: “Linh thảo ở chỗ ta không phải thứ mà một thằng nhóc như ngươi có thể tuỳ tiện động vào.” Ông ta nói rồi đi vào nhà, lúc bước ra thì trong tay đã có thêm vài quyển sách dày cộp, ném cho Từ Tử Thanh đang ngoan ngoãn đứng đợi: “Đọc thuộc mấy quyển sách này trước đi.”
Từ Tử Thanh cố hết sức đón lấy, cơ thể bây giờ tốt hơn nhiều so với kiếp trước, sức khoẻ cũng tốt, tuy nhiên khi cầm những quyển sách này mới phát hiện chúng nặng ngoài dự tính. Từ Tử Thanh gật đầu: “Hạ quản sự, ta biết rồi.”
Từ Tử Thanh hơi cúi đầu nhìn trang bìa thì thấy cuốn đầu tiên là ‘Bách Khoa Linh Thảo’, chắc là để dạy cậu cách nhận biết linh thảo. Từ Tử Thanh làm việc trong vườn bách thảo, quả thật không thể thiếu nó. Tuy Hạ lão đầu yêu cầu hơi nghiêm khắc nhưng cũng vì muốn tốt cho Từ Tử Thanh, đương nhiên Từ Tử Thanh rất biết ơn.
Thấy Từ Tử Thanh nghe lời như vậy, Hạ lão đầu cảm thấy khá hài lòng. Tuy ông ta là người gàn dở nhưng không phải kiểu ngang ngược không nói lý lẽ. Những đứa tới trước, lúc ở phân gia đã không xem ai ra gì, thấy ông ta ăn mặc lôi thôi thì ra vẻ coi thường, chứng tỏ mấy đứa này chẳng phải loại tốt lành gì. Sau đó Hạ quản sự dặn chúng học thuộc các loại linh thảo, chúng không chịu mà chỉ đòi ông ta dạy pháp quyết trước. Loại người lười biếng không chịu làm việc như thế, sao ông ta không giận cho được!
Thằng nhóc mới tới nhìn thì gầy yếu, ngay cả mấy quyển sách thuốc cũng không cầm chắc nhưng tính tình không kiêu ngạo, bằng lòng làm việc nghiêm túc. Trong mắt Hạ lão đầu, Từ Tử Thanh xem như đã đạt tiêu chuẩn. Nếu sau này quan sát Từ Tử Thanh thật sự nghiêm túc làm việc, ông ta sẽ tự động truyền pháp quyết, đến lúc đó thằng nhóc mới tới này mới có thể thật sự trở thành ‘tạp dịch’ trong vườn bách thảo.