Sơ Chi đứng ở chỗ điểm danh ngẩn người.
Buổi chiều, mỗi một hạng mục đấu chung kết đều kết thúc, cuối cùng chỉ còn lại chạy tiếp sức.
Lần chạy 200m nữ Sơ Chi về nhì, chỉ kém người về thứ nhất một chút, cô được xếp ở hàng nữ sinh có thành tích tốt.
Cuộc thi chạy tiếp sức là một trong những cuộc thi rất được mọi người quan tâm, mấy người vây lại cùng nhau nghe chủ tịch hội thể thao truyền thụ ít kỹ xảo nhỏ, Sơ Chi cúi thấp đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Bỗng nhiên, cô giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào khóe môi của chính mình.
Xúc cảm mềm mại, tự hồ bên trên còn lưu lại nhiệt độ và mùi vị của ngón tay kia.
Lúc hai người mặt đối mặt không cảm thấy gì, chỉ khi người vừa đi mất, cô mới bắt đầu cảm thấy có chút kỳ quái.
Da trên môi vốn mỏng, lại mẫn cảm, nhiệt độ ngón tay của anh rất thấp, lành lạnh, dán vào sợi tóc ma sát tạo ra cảm giác sột soạt.
Sơ Chi mơ màng cảm nhận một thoáng nhịp tim của chính mình, có phải là do lúc chạy 200m quá nhanh, làm sao lâu như vậy mà nhịp tim vẫn không bình thường.
Cuộc thi chạy tiếp sức sắp bắt đầu, Sơ Chi điều chỉnh lại hô hấp, sờ sờ lỗ tai khá nóng của mình, trạng thái gần bình thường lại, vừa xoay người, cô lại đối đầu với đôi mắt đen kịt phía xa xa.
Lục Gia Hành đứng dưới khán đài phía sau nơi điểm danh, anh dựa lưng vào vách tường khán đài, nghiêng cổ nhìn cô.
Sơ Chi rụt cổ lại, lỗ tai lại bắt đầu nóng lên.
Tầm mắt cô dừng lại, còn chưa kịp phản ứng đã có người gọi cô.
Đó là một giọng nói thiếu niên trong trẻo, sạch sẽ lại trong sáng: “Chị!”
Sơ Chi quay đầu lại, Nguyên Từ chạy tới, hướng cô vẫy vẫy tay.
*
Sáng sớm Trình Dật bị Lục Gia Hành lấy chân đạp hai phát mà tỉnh, anh ta không tình nguyện nằm đến trưa mới chậm chạp đi tắm rửa, bò ra khỏi cửa.
Chờ anh ta nhận thức được, Lục Gia Hành đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, gọi điện hai đến ba lần, bên kia mới nhận.
Trình Dật đứng ở dưới lầu ký túc xá, chống nạnh gọi điện thoại giống như một người đàn bà chanh chua: “Lục Gia Hành, đại gia cậu, con mẹ nó cậu đạp bắt tôi dậy, còn chính mình thì biến cmn đi nơi nào rồi?”
Lục Gia Hành lười biếng trả lời: “Tham gia đại hội thể dục thể thao.”
Trình Dật sững sờ, không phản ứng lại: “Cái gì?”
“Đại hội thể dục thể thao.”
“Đại hội thể dục thể thao?”
“Ừm.”
Trình Dật giả mù sa mưa nói: “Oa, thiếu gia, cậu quá tuyệt vời, đây chính là ánh mặt trời đầy sức sống tích cực nhiệt tình của đời người nha!”
Lục Gia Hành không trả lời anh ta, đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Trình Dật cũng không để ý, anh ta cúp điện thoại, đi về phía sân vận động.
Kết quả vừa vào cửa anh ta đã nhìn thấy, Lục Gia Hành giống như một bóng ma đứng dưới khán đài, hai tay đang vặn vặn, mắt nhìn nơi nào đó, mặt không hề có tý cảm xúc nào, ánh mắt tối tăm.
Trình Dật theo tầm mắt của anh nhìn sang, vừa nhìn liền vui vẻ.
Em gái mềm mại nhà Lục thiếu gia mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng hết sức đơn thuần đáng yêu, cô đang nói chuyện với một chàng trai nào đó, cười hết sức dễ thương.
Nhìn lại Lục Gia Hành một chút, hình như sắc mặt hơi kém một chút.
Trình Dật cười vô cùng xán lạn, tâm tình anh ta rất tốt, đi tới cằn nhằn: “Ơ! Thiếu gia, sao trùng hợp như vậy nha!”
Lục Gia Hành không thèm nhìn anh ta, đôi mắt chỉ đặt trên người Sơ Chi.
Một lát sau, anh “hừ” một tiếng trầm thấp, xem ra đã hết sức khó chịu.
Trình Dật nhìn thấy lạ: “A Hành, em gái của cậu thật quý hiếm nha!”
Lục Gia Hành lạnh nhạt nói: “Còn không hết.”
Anh nói xong, lại nghĩ tới điều gì, nhíu nhíu mày.
Trình Dật nhướn lông mày: “Cậu cứ nhìn như vậy, không tự mình chạy tới, cậu muốn chiếm được lợi thế thì phải ra tay trước, dũng cảm theo đuổi nha, thái tử điện hạ.”
Lục Gia Hành liếc nhẹ anh ta một cái, dĩ nhiên anh cũng không phủ nhận, liếm liếm khóe môi: “Cậu sẽ theo đuổi sao?”
Trình Dật liền trầm mặc.
Nếu là chọc ghẹo con gái, nhất định anh ta sẽ làm, hơn nữa còn có thể viết một bộ sách phân tích tỉ mỉ chi tiết từng đáp án.
Thế nhưng theo đuổi con gái và trêu chọc con gái, hai việc này hoàn toàn khác nhau, đối với bọn họ việc nghiêm túc theo đuổi con gái là một việc bắn đại bác cũng không tới.
Trình Dật không dám nói mấy chiêu chọc ghẹo con gái vớ vẩn kia, dù sao hình như lần này người anh em là thật lòng, nói ra có thể sẽ bị cậu ta đánh chết.
Trình Dật cũng rất nghiêm túc suy nghĩ, phân tích một chút độ hiểu biết của anh ta về Sơ Chi: “Tôi cảm thấy, Tiểu Chi của cậu, nếu tỏ tình theo cách uyển chuyển chắc không có tác dụng gì, rất có thể em ấy nghe sẽ không hiểu.”
“...”
Lục Gia Hành thầm nghĩ cái này còn cần cậu nói sao, hôm nay tôi đã biết rồi.”
“Vì lẽ đó cậu nên thẳng thắn, trực tiếp nói rằng cậu thích em ấy,” Trình Dật dừng lại một chút, vẫn như cũ có chút không xác định nói, “Cậu thật sự thích em ấy hả?”
Lục Gia Hành không lên tiếng.
Trình Dật vẫn chưa từ bỏ ý định, hoặc có thể nói có chút khó tin: “Thật sự yêu thích em ấy hả.”
Bên kia cuộc thi đã bắt đầu rồi, tiếng súng vang lên, thiếu nữ gần như vèo một cái chạy khỏi vạch xuất phát, bờ môi cô khẽ mím lại, mái tóc dài đung đưa.
Tiếp theo cô là nam sinh buổi sáng đập tay với cô, còn suýt chút nữa chạm vào môi cô, hai người, một người vừa chạy về phía trước vừa đón, một người đưa tay lên, phối hợp cực kỳ ăn ý, tạm thời bọn họ đang dẫn đầu.
Lục Gia Hành mím môi, đôi mắt khẽ híp lại, bỗng nhiên anh mở miệng: “Phải thẳng thắn như thế nào?”
Trình Dật: “?”
“Phải thắng thắn như thế nào?”
Thật lòng Lục Gia Hành cảm thấy hành động trước đó của mình đã đủ thẳng thắn rồi, trước đây thậm chí ngay cả nói anh cũng không cần nói, đều là con gái tự do phát huy.
Trình Dật ấn ấn huyệt Thái Dương, đau đầu nói: “Được rồi thiếu gia, muốn tôi dạy cậu sao? Hẹn đi chơi, cũng đừng chỉ dùng lời nói, muốn khiến cho đối phương cảm nhận được thành ý của cậu, phải dùng hành động thực tế làm cho cô ấy cảm giác được rằng cậu thích cô ấy bao nhiêu.”
Anh ta nói đến đây, lại không nhịn được hỏi thêm một câu: “Suy cho cùng cậu rất thích cô gái này hả?”
Lục Gia Hành muốn nói là không biết.
Lại muốn nói không phải rất yêu thích.
Lời nói bên trong cổ họng lăn hai vòng, nhưng lại không biết tại sao không nói ra được.
*
Trong đại hội thể dục thể thao lần này khoa quảng cáo đạt được nhiều thành tích tốt, chủ tịch hội thể thao lên lĩnh tiền thưởng trở về trưng cầu ý kiến từng người một, cuối cùng bọn họ quyết định cầm số tiền kia ra ngoài xõa một trận.
Thầy hướng dẫn cũng là một thanh niên trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học, cầm đầu một đám sinh viên, nhìn bọn họ hào hứng cũng rộng lượng, dũng cảm tỏ vẻ không đủ tiền thì trở về tìm anh ta, anh ta sẽ trả cho.
Mọi người đồng loạt hoan hô, vắt chân lên cổ chạy nhanh đến quán thịt nướng tự phục vụ, nghiêm chỉnh xếp hàng dài, chủ quán bán được nhiều còn suýt khóc.
Từ lúc đại hội thể dục thể thao đến bây giờ đã gần hai tuần lễ, Sơ Chi tùy tiện tham gia vào hội kịch nói cũng bắt đầu bận rộn.
Đầu tháng mười hai, để chúc mừng, theo quy tắc hội kịch nói phải đưa ra một tiết mục.
Vốn Sơ Chi nghĩ mình là một người mới nên giúp đỡ ở hậu trường, làm mấy việc vặt vãnh, lại có thể tiếp tục làm một người tàng hình, kết quả ngày hôm sau, hội trưởng là Trương đại nhân tại cuộc họp cười híp mắt, nhìn cô ngoắc ngoắc tay: “Chị, chị tới đây một chút.”
Sơ Chi đã quên Nguyên Từ gọi cô là chị, cô thả dụng cụ trong tay xuống rồi đi tới: “Đàn anh, làm sao vậy?”
Bạch tuộc cũng đã quen thuộc cách nói chuyện hằng ngày của hai người kia, một người gọi “chị”, một người gọi “Đàn anh”, anh ta đã bị thời gian làm cho hao mòn, mấy tháng đầu còn cảm thấy có chút thú vị.
Nguyên Từ đưa kịch bản qua, Sơ Chi nhận lấy.
Nguyên Từ nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra cái răng nanh nhỏ trắng sang: “Chị, chị diễn vai nữ chính nhé?”
Sơ Chi trợn to hai mắt.
Nguên Từ gãi gãi mũi, vẻ mặt nhờ vả: “Chị, nếu chị không diễn, thì em phải diễn vai nữ chính đó.”
Con người của Sơ Chi sắp rơi ra ngoài.
Cô cảm thấy mười tám năm trước rõ ràng con người cô đều rất bình thường, tại sao lên đại học, cái từ nam giả nữ này liền xuất hiện nhiều lần bên trong thế giới của cô, nó sắp trở thành một phần trong cuộc sống của cô rồi.
Bạch tuộc đứng bên cạnh nghe thấy vậy liền ôm lấy Nguyên Từ, bắt đầu khóc lóc: “Từ lang!!! Nữ chính không tốt sao!!! Năm ngoái không phải cậu cũng diễn vai công chúa Bối Nhi à! Tiếng vang không phải rất tốt đó sao!!!”
Diễn xuất của anh ta quá xuất sắc, ngay cả đôi mắt cũng đều đỏ lên, diễn tả tình yêu tan nát cõi lòng, tình cảnh vô cùng kích động.
Từ lang không chút lưu tình giơ tay đẩy anh ta, cười nói: “Tôi cũng không muốn tiến tục nói yêu đương với anh.”
Bạch tuộc buông lỏng tay, vẻ mắt ý tứ sâu xa: “Ồ, vậy cậu muốn nói chuyện yêu đương với người khác.”
Nguyên Từ không phản ứng, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Sơ Chi.
Từ xưa đến nay Sơ Chi chưa từng thử sức với diễn xuất, hồi còn học sơ trung hay cao trung khi có chương trình này cô cũng chỉ diễn vai không có sự sống, Sơ Chi cầm kịch bản, cảm thấy bối rồi: “Tôi có thể không? Hồi học cao trung tôi chỉ diễn qua một lần, không có kinh nghiệm gì cả...”
Mắt Nguyên Từ sáng rực lên: “Diễn qua là được, đã rất tốt rồi, hồi học cao trung em cũng chưa từng được diễn kịch nói.”
“Có thật không?”
“Thật đó,” tựa như Nguyên Từ đang cổ vũ cô, “Chị diễn vai gì vậy?”
Sơ Chi vui mừng nói: “Chậu hoa.”
Nguyên Từ: “...”
Bạch tuộc: “...”
*
Thời gian chuẩn bị không nhiều, tháng mười một trôi qua một cách nhanh chóng, trong nháy mắt trời thu đã sắp qua đi rồi.
Là nữ chính trong vở kịch , Sơ Chi cảm giác đây là lần đầu tiên trong đời bản thân phải gánh vác trọng trách to lớn này, toàn bộ sự vinh quang của hội kịch nói đều đặt lên người cô, vì vậy cô hoàn toàn không dám lười biếng, mỗi ngày sau giờ học đều chạy đến hội kịch nói, hận không thể chia mình làm hai phần, một phần ăn cơm, đi học, ngủ, và làm bài tập, phần còn lại để học thuộc lời kịch.
Nhóm bạn học của cô cũng đều rất bận, thậm chí Tiêu Dực đã bắt đầu chuẩn bị tìm công ty để đi thực tập vào thời gian nghỉ đông, theo lời nói của cậu ta là những kinh nghiệm này nhất định phải tích lũy từ sớm, cũng phải cố gắng làm gì đó trong thời gian thực tập.
Dường như mỗi ngày không làm việc đàng hoàng cũng chỉ có Lục Gia Hành.
Đại hội thể dục thể thao qua đi, nếu so với trước đây thì đàn anh Lục càng nhàn rỗi, thường thường hai đến ba ngày không biết biến ra từ nơi nào, có lúc anh sẽ đến gần chứng minh sự tồn tại của mình, có lúc mang cho cô một que kem, cứ đứng dưới tòa nhà ký túc xá của nữ sinh như vậy, không để ý xung quanh, ánh mắt không coi ai ra gì chỉ chờ cô đi xuống.
Sơ Chi không muốn nhận, anh liền dùng lý do cũ “Mua nhiều hơn một cái, ăn không vô, em không ăn thì tôi ném đi”.
Mấy lần trước Sơ Chi liên tục bị một người gọi xuống, bọn Cố Hàm liền lén lút nằm nhoài trên ban công vây xem, có lần bọn cô chuẩn bị đi tới thư viện, vừa đi xuống.
Lục Gia Hành đã đứng tựa lên bức tường dưới tàng cây, dáng vẻ nhàn hạ, nhìn thấy Sơ Chi đi xuống, anh nhếch môi.
Sơ Chi đi tới, nhíu mày lại: “Anh lại mua thêm kem sao?”
Lục Gia Hành cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy.”
Bọn Lâm Đồng không đi qua, cái cô đi về phía trước một đoạn, một lát sau, Sơ Chi cầm kem chạy tới.
Cố Hàm cảm thấy có chút không thể nào hiểu được: “Người này đến cùng xảy ra chuyện gì hả, không phải anh ta có bạn gái rồi sao?”
Lâm Đồng ở bên cạnh lười biếng ngáp một cái: “Không có, mình hỏi bạn anh ta rồi,” cô dừng lại một chút, nhìn về phía Sơ Chi giải thích, “Chính là Trình Dật đó.”
Cố Hàm nghiêng đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ: “Ồ, không sao, nhưng lần trước không phải A Nam nghe thấy anh ta nói mình có bạn gái sao?”
Lâm Đồng cười hì hì: “Ai biết được, có thể là bởi vì nguyên nhân đó nên không muốn cho người khác số điện thoại chứ.”
Sơ Chi đi bên cạnh yên tĩnh nghe, cô chậm chạp cúi đầu xé giấy bọc kem.
Xé được một nửa, đột nhiên cô dừng bước, bóng dáng nhỏ bé quay lại.
Lục Gia Hành còn chưa đi, anh vẫn đứng dựa vào bên kia như cũ, đầu cúi thấp, tay cầm điện thoại di động.
Xem ra cả người lười biếng, có chút cà lơ phất phơ.
Sơ Chi liếm liếm môi, cô do dự một chút, nhét que kem vào tay Lâm Đồng: “Các cậu đến trước giúp mình chiếm một chỗ nhé, lát nữa mình sẽ đến.”
Cố Hàm giơ tay: “Ơ kìa, cậu định làm gì vậy?”
Lâm Đồng giơ tay vỗ cô nàng một cái.
Sơ Chi không lên tiếng, xoay người lại chạy mất.
Dưới ký túc xá cô vừa vặn có một quán trà sữa, Sơ Chi chạy tới gọi một cốc trà sữa Ô Long nóng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn người cách đó không xa vẫn chưa đi.
Anh luôn cúi thấp đầu nhìn điện thoại.
Hai phút trôi qua, anh cất điện thoại vào túi áo, đứng thẳng người dậy.
Sơ Chi hơi sốt ruột, cô không ngừng thúc giục: “Cô à, làm ơn nhanh lên một chút!”
Cô bán trà sữa vội vàng đậy cái nắp, Sơ Chi cũng không kịp đợi cho vào túi, đã trực tiếp nhận lấy, nói cảm ơn thật nhanh rồi xoay người bỏ chạy, Lục Gia hành đã đi về phía trước một đoạn, Sơ Chi đuổi theo anh gọi hai tiếng.
Lục Gia Hành quay đầu lại.
Sơ Chi vội vàng chạy tới, đứng ở trước mặt anh.
Dường như anh hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ quay lại, dáng vẻ đầy kinh ngạc.
Sơ Chi thở phào một hơi thật dài, cô thoáng điều chỉnh hô hấp, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Cuối tháng mười một ở miền Bắc khí trời lạnh lại khô ráo, cô gái nhỏ bé mặc một cái áo khoác lông dày, mặt trên mũ áo còn có hai cái tai thỏ thật dài, phía trước mũ còn rủ xuống hai cái bông tròn, cả người nhìn rất ấm áp.
Đôi mắt tròn nhìn thấy anh, cũng không nói chuyện, cánh tay giơ lên thật cao, đưa cốc trà sữa Ô Long đến trước mặt anh.
Lục Gia Hành ngẩn ra, không nhận.
Sơ Chi nhón chân lên đi cà nhắc, nâng cốc trà sữa Ô Long lên cao hơn một chút.
Cô mím mím môi, nghiêm túc nhìn anh, giọng nói có chút nghiêm túc, giống như người bạn nhỏ nghịch ngợm đang giảng đảo lý: “Đàn anh, bây giờ trời lạnh như thế, anh đừng ăn nhiều kem như vậy nữa.”