Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Lục lão gia đã gần bảy mươi tuổi nhưng sức lực vẫn còn tràn trề, thường ngày ông không sống cùng với nhà anh, chỉ ở một mình trong ngôi nhà tại ngoại ô với người giúp việc, không có việc gì ông sẽ cùng các ông lão hàng xóm trồng hoa, nuôi chim, đánh cờ, cuộc sống trải qua rất thỏa mái.

Từ thành phố lái xe tới đây cũng phải hơn một giờ, lúc Lục Gia Hành đến đã sắp hai giờ, vừa đẩy cánh cửa đi vào, anh nhìn thấy ông cụ ngồi trong vườn hoa đùa giỡn với chim.

Đó là một con vẹt yến phụng, chắc hẳn nó được nuôi dưỡng vô cùng tốt, màu lông tươi đẹp, hai con mắt giống như hạt đậu đen xoay vòng vòng, nhìn anh đầy ngạo mạn.

Có thể động vật có linh tính, đối với động vật nhỏ, một chút xíu kiên trì Lục Gia Hành cũng không có, vì lẽ đó nên từ nhỏ đến lớn anh đều không thích mấy con vật này cho lắm, con vẹt yến phụng này được Lục lão gia nuôi rất nhiều năm, hồi học cấp ba Lục Gia Hành thường bắt nó chơi, lúc này vừa nhìn thấy anh, vốn con vẹt đang bay nhảy rất vui vẻ, ngay lập tức nó liền ngậm miệng lại, vỗ cái cánh trốn ra sau Lục lão gia: “Đến rồi! Đến rồi!”

Lục Gia Hành nhìn con vật nhỏ màu xanh biếc đang liều mạng trốn phía sau, anh cố ý cười gằn hai tiếng: “Nhị Cẩu, có nhớ tao không?”

Con vẹt yến phụng bị gọi là Nhị Cẩu kia đứng trên bả vai Lục lão gia, giấu cái đầu nhỏ về phía sau bộ tóc ông, hoàn toàn không dám nhìn anh, xem ra cực kỳ sợ hãi.

Lục Gia Hành kêu hừ hừ, anh kêu một tiếng, con vẹt liền run lên một cái.

Lục lão gia ở bên cạnh cười mắng: “Tiểu tử thúi này, muốn con đến đây một chuyến thật không dễ dàng.”

Lục Gia Hành không đùa con vẹt nữa, anh đi đến bên cạnh ông cụ, ngoan ngoãn  cúi đều gọi một tiếng ông nội: “Rất dễ dàng, không phải một cú điện thoại của ông con đã tới rồi sao.”

Lục lão gia liếc anh một cái: “Vậy sao điện thoại của ba lại không có tác dụng?”

Khóe môi Lục Gia Hành nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Không có tác dụng.”

Nhị Cẩu duỗi cái đầu ra liếc mắt nhìn Lục Gia Hành đang đứng bên cạnh bàn đá trong vườn  hoa, anh hờ hững nghiêng nghiêng người: “Ba lại tới tố cáo với ông sao?”

Ông cụ duỗi một tay ra: “Nó bảo hai tháng con đã không về nhà, gọi điện cũng không nghe, còn không thèm gọi lại.”

Lông mày Lục Gia Hành nhếch lên: “Ông ta gọi nơi đó là nhà? Cũng đúng thôi, đó là nhà của ông ta mà.”

Lục lão gia không nói gì.

Lục Gia Hành cũng không nói chuyện, im lặng một lúc, ông cụ lại mở miệng hỏi: “Nhà ở có quen không?”

Lục Gia Hành nở nụ cười: “Cái gì đều không gạt được ông.”

“Không phải con cũng không định giấu ta sao,” Lục lão gia cũng cười cười, cúi đầu nhìn khu vườn nhỏ của ông, vào mùa đông cây cối xơ xác, “Đại học năm 3 rồi.”

Lục Gia Hành “Vâng” một tiếng.


“Có tính toán gì chưa?”

Lục Gia Hành bình tĩnh, hờ hững nói: “Không có tính toán gì ạ.”

Ông cụ Lục thở dài.

“A Hành, ông nội sắp không chờ được con nữa rồi.”

Đột nhiên cửa nhà bị người khác mở ra, Lục Hoằng Thanh đi ra: “Ba, ba mau vào đi, bây giờ bên ngoài rất lạnh,” ông ta nhìn thấy Lục Gia Hành bên cạnh, liền sầm mặt lại: “Mày còn biết trở về?”

Lục Gia Hành cười như không cười: “Về đâu? Đây là nhà của Lục lão gia.”

Lục Hoằng Thanh lạnh lùng nói: “Mày cứ như vậy nói chuyện với ba mày như thế à! Mày nhìn lại mày xem lăn lộn thành kiểu dạng gì! Mỗi ngày đều chơi bời với đam hồ bằng cẩu hữu[1] kia, mấy tháng không thèm về nhà, chuyện nghiêm chỉnh thì không làm, toàn nhậu nhẹt chơi gái đánh bài, cái bộ dạng bây giờ của mày...”

Lục Gia Hành bị ông gào thét khiến cả đầu đều đau, anh phiền muộn, nhíu nhíu mày, bực mình cắt ngang lời ông: “Nghỉ đông con sẽ về công ty thực tập.”

Lục Hoằng Thanh bị nghẹn một cái, ông phản ứng lại rất nhanh: “Mày nói cái gì? Mày đừng tưởng rằng thực tập là một chuyện đơn giản như vậy, mày sẽ cái gì? Chuyện của công ty mày hiểu rõ không? Mày muốn đến thì tao phải để mày đến sao?”

“Không biết, không phải bây giờ tìm hiểu là rõ rồi sao,” Lục Gia Hành không nhịn được vui vẻ, “Còn công ty cũng không phải của ba, ba đắc ý cái gì hả?”

Lục lão gia không tham dự, bình tĩnh sờ sờ cái đầu nhỏ xanh mượt của Nhị Cẩu.

Giọng Nhị Cẩu the thé: “Không phải! Không phải!”

Lục Hoằng Thanh tức đỏ mặt, nhịn nửa ngày, ông ta nhìn về phía Lục lão gia không nói một lời, ánh mắt có chút hoảng loạn: “Ba, con không có ý này...”

Lục lão gia không lên tiếng, ông nghiêng đầu nhìn về phía Lục Gia Hành: “Nghỉ đông sao?”

Lục Gia Hành vâng một tiếng.

Lục lão gia cười: “Làm sao đột nhiên không lười biếng nữa rồi hả?”

Lục Gia Hành rủ mắt, không lên tiếng.

Đột nhiên anh nhớ tới cái đầu đen của Nhĩ Sai bị nhét vào bên trong cái hộp, trong chốc lát quét sạch cái hộp, vẫn không ăn đủ.

Khóe môi anh nhếch nhếch: “Con muốn nuôi mèo, nó ăn quá nhiều, nếu không kiếm tiền thì không nuôi nổi.”


*

Trên đường trở về, xe Lục Gia Hành chạy nhanh như tên cướp, thời gian bị anh rút ngắn một đoạn dài.

Cho dù như vậy, về đến nhà cũng là lúc hoàng hôn, anh dừng xe xong, đi lên lầu, đứng ở cửa, nhìn chăm chú cái nút chuông cửa vài giây, hơi do dự.

Qua vài giây, Lục Gia Hành móc chìa khóa ra, mở cửa.

Vừa nhấc mắt lên, anh đã nhìn thấy Sơ Chi nằm nhoài trên ghế salon, tay để lên tay vịn ghế sô pha, cằm cũng đặt phía trên, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, chớp chớp mắt nhìn anh: “Đàn anh, buổi tối ăn gì?”

Lục Gia Hành sững sờ.

Anh không lên tiếng, nhìn cô trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên anh tựa vào cảnh cửa nở nụ cười.

Trong phòng không bật đèn, tia sáng mặt trời màu hồng ấm áp xuyên thấu qua cái cửa sổ sát đất to lớn, từng tia từng tia chiếu vào phòng.

Chỗ cửa hơi tối, Lục Gia Hành cúi thấp đầu, mặt cũng bị bóng râm che nửa bên, chỉ có thể nhìn thấy độ cong của khóe môi anh và từng tiếng cười trầm thấp truyền tới.

Sơ Chi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra lần này không có chuyện gì xấu rồi.

Có khi hòa bình rồi! – Sơ Chi lạc quan nghĩ.

Nhưng mấy cuộc tranh cãi trước kia, xem ra không thể dễ dàng hòa hỏa như vây được – Sơ Chi lại suy sụp.

Cô nghiêng đầu, đầu tựa lên lưng sô pha, nhìn Lục Gia Hành đang đi tới, anh bỏ chùm chìa khóa lên khay trà: “Em muốn ăn cái gì?”

Sơ Chi không lên tiếng, cô nhìn chùm chìa khóa vài giây, đột nhiên hỏi: “Đàn anh, anh lái xe đi sao?”

Lục Gia Hành “Ừ” một tiếng, cúi người tiện tay lấy chai nước trong tủ bên cạnh sô pha, ngửa đầu uống nước.

Mi mắt anh hơi rủ xuống, đường nét xương hàm gầy gò mà đẹp đẽ.

Sơ Chi nhìn yếu hầu lăn lên lăn xuống theo động tác của anh, nhìn lén một lúc, tầm mắt lại chuyển sang chỗ khác, cô lặng lẽ giơ tay nắm vành tai của mình: “Không phải anh bị say xe à...”


Động tác Lục Gia Hành dừng lại, anh xoay đầu bình tĩnh nói: “Say xe vẫn có thể lái xe.”

“Có thể sao?”

“Ừm, không ảnh hưởng gì, hơn nữa chủ yếu lần trước là do tay lái của Lâm Bách Dương quá kém.” Lục Gia Hành nghiêm túc nói.

Sơ Chi nhớ lại lần đó, không nhớ tới tay lái của anh ta có gì bất ổn, nhưng cô chỉ biết cô ngủ rất ngon là được rồi.

Cô nghiêng đầu một lần nữa trượt vào bên trong ghế sô pha, vừa chột dạ, vừa buồn  phiền.

Tư thế bây giờ của cô thực sự quá tao nhã, cả người quỳ lên trên ghế sô pha, hai cánh tay duỗi ra phía trước víu lên tay vịn.

Sơ Chi không ý thức được vấn đề này, bởi vì thật ra tư thế này này rất thỏa mái, cô cũng quen rồi, đầu chôn vào bên trong đầu gối, lén lén lút lút cảm nhận nhịp tim của chính mình.

Có hơi nhanh.

Nhưng mà hôm nay cô cũng không chạy 200 mét, cả buổi trưa chỉ lăn lộn núp trong ghế sô pha.

Cô nàng nhíu nhíu mày, cô đang suy nghĩ thì cảm nhận được cổ áo bị một nguồn sức mạnh lôi kéo lên trên, Sơ Chi thuận tiện ngẩng đâu lên, một tay Lục Gia Hành kéo cô, anh đứng bên cạnh sô pha nhướn mày nhìn: “Em đang làm tư thế gì vậy?”

Sơ Chi ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói: “Anh muốn học sao? Tôi có thể dạy anh, rất thỏa mái đó.”

“...”

Mí mắt Lục Gia Hành giật giật: “Đi thôi, ăn cơm tối.”

Cả ngày không ra ngoài, trên chân Sơ Chi còn đeo một đôi tất bằng hình con thỏ màu hồng san hô, đôi đó thường đeo ở nhà, hai chiếc tai thỏ thật dài rủ xuống ghế sa lông.

Cô đi về nhà thay đôi tất, Đặng nữ sĩ và Sơ tiên sinh đang nấu cơm trong bếp, Sơ Chi cẩn thận từng li từng tí một rón rén chuồn về phòng, Nhĩ Sai đang nằm nhoài bên giường, thấy cô đi vào, nó ngẩng cái đầu cao quý lên, nhẹ nhàng liếc cô một cái, lại nằm úp sấp xuống.

Nhân tiện Sơ Chi muốn đi vuốt nó, Nhĩ Sai không vui kêu lên một tiếng, uyển chuyển nhảy xuống giường chạy ra ngoài.

Còn không cho cô sờ một cái.

Sơ Chi buồn cười, cô thay quần áo rồi ra chào, trong tay ba Sơ đang cầm một củ cà rốt: “Buổi tối ăn cơm cà ri đấy, con không ăn ở nhà hả?”

Sơ Chi đeo balô lên lưng: “Con về thẳng trường học, ba mẹ ăn đi.”

“Ba ba đưa con đi nhé?”

“Không cần đâu.” Sơ Chi ra cửa đeo giày, “Con đi đây!”


Cửa chống trộm phịch một tiếng bị đóng lại, ba Sơ nhíu nhíu mày, chút u buồn: “Bây giờ khuê nữ không muốn tôi đưa con bé đi học nữa rồi, khi nó còn bé nếu tôi không tiến nó sẽ không vui đấy.”

Đặng nữ sĩ cầm con dao phay trong tay gọn gàng nhanh chóng bổ khoai tây, bà không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Ông già rồi, xấu quá, nó mất mặt.”

Ba Sơ: “...”

*

Lúc Sơ Chi đi xuống lầu thấy Lục Gia Hành đang ngồi đợi trong xe, Lục Gia Hành có mấy cái xe, anh đặc biệt chọn con xe SUV trưởng thành chững chạc này, mặc dù nó không có phong cách của một chiếc xe thể thao, thế nhưng không nhìn rõ sự xa xỉ lại rất có nội hàm, đặc biệt là nhìn không xốc nổi.

Quả nhiên, Sơ Chi nhìn thấy “Ồ” một tiếng: “Đàn anh, anh cũng có chút chín chắn đó.”

Mặt Lục Gia Hành không chút biến sắc, rất bình tĩnh: “Hừm, tạm được.”

Bọn họ mới ra khỏi tiểu khu, điện thoại Lục Gia Hành liền vang lên.

Sơ Chi có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói to của Trình Dật, Lục Gia Hành ghét bỏ nhíu mày, anh đeo tai nghe bluetooth lên, thỉnh thoảng mới đáp lại hai tiếng.

Đối phương nói một hồi lâu, Lục Gia Hành “hả” một tiếng, quay đầu sang, nhìn về phía Sơ Chi: “Mấy người bạn gọi tới.”

“Vậy anh đi đi, không sao đâu, tự tôi có thể trở về.” Sơ Chi vội vàng nói.

“Ý của tôi là, em có muốn đi chung hay không?”

“Ôi chao?”

Bên kia Trình Dật vẫn đang nói gì đó, Lục Gia Hành không quan tâm, chỉ kiên nhẫn nhìn cô: “Đi cùng tôi.”

Sơ Chi từ từ chớp mắt mấy cái: “Được.”

Lục Gia Hành quay đâu trở lại, tay tiếp tục điều khuyển vô lăng: “Ăn cơm trước, tôi mang theo một người.”

Không biết Trình Dật nói gì, khóe mỗi Lục Gia Hành chầm chậm nhếch lên.

Đèn đỏ sáng lên, xe dừng trước vạch dành cho người đi đường, đột nhiên anh xoay qua, cả người đối mặt với Sơ Chi, đôi mắt đen kịt nhìn cô, người nghiêng tới gần.

“Đừng nhúc nhích.” Anh thấp giọng nói, cánh tay theo sau đưa qua, đầu ngón tay xuyên qua sợi tóc tìm được lỗ tai, hai tay đưa đến bên tai cô, gắt gao che nó đi.

Trong nháy mắt thế giới của Sơ Chi trở lên yên tĩnh, tất cả âm thanh đều bị bàn tay anh ngăn cách.

Lục Gia Hành buông mắt xuống, nhìn cái đầu nhỏ đen thui trước mặt, anh cảm thấy sung sướng không ngừng, khóe miệng không ngừng kéo lên.

Anh nghiêng đầu, lười biếng nói: “Ai cái gì? Đương nhiên là vợ tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận