Đáng Yêu Hơn Cả Đường


Buổi sáng thứ Hai, bên cố vấn gửi một bản đăng ký đại hội thể thao đến lớp của họ, yêu cầu tất cả mọi người tích cực tham gia vào các hoạt động của trường trong năm học cuối cùng, hạn chót đăng ký là 12:00 tối nay.
Đại hội thể thao được tổ chức liên tiếp trong hai ngày vào thứ năm và thứ sáu, và tuần này cũng tổ chức cuộc thi tuyển chọn người đăng ký từ các khoa khác nhau, người được chọn có thể tham gia vào thi đấu đại hội thể thao.
Thừa dịp trước khi vào tiết học, Ủy ban Thể dục đứng ở trước bục giảng phất tờ báo danh trong tay mình, “Ai muốn báo danh có thể đến chỗ tôi nhé.”
Đáp lại hắn là tất cả những người căn bản không coi trọng đại hội thể thao, họ trò chuyện và chơi game riêng.
Buổi trưa Thương Ôn Hứa và bọn Hàn Thành cùng mang đồ ăn về ký túc xá, hiện tại trong lớp cứ cách hai tiếng thúc giục báo danh một lần, cũng thật sự nhàn rỗi.
Lão Trương nhìn khung tin nhắn trên màn hình điện thoại không ngừng nhảy ra, cộng thêm mấy cái linh tinh vụn vặt, nhìn thoáng qua cuộc đối thoại của mọi người trong nhóm chat từ đầu đến cuối.
Hắn nhét cá viên vào miệng, nói không rõ ràng: “Các cậu có tham gia đại hội thể thao không? ”
Lão Vương quay đầu liếc hắn một cái, “Hiện tại chúng ta ai còn tham gia chứ? Mấy cái trò chơi thể thao, tất cả đều là thiên hạ của mấy đứa trẻ con.


Có nghĩa là, bọn họ đã già.
Huống hồ, ngoại trừ năm nhất đại học bắt buộc phải tham gia, những tiếp theo đại hội thể thao bọn họ đã tham gia khi nào đâu?
“Chúng ta già hay là thiên hạ của người trẻ tuổi thì như thế nào? Ôn Hứa, cậu có tham gia không? Tôi sẽ đăng ký 1.000 mét chơi chơi, và sau đó cho các cô gái trên sân thấy tư thế chạy tuyệt vời của tôi.” Hàn Thành nói xong, tự luyến vuốt mái tóc xoăn trước trán mình.
“Không có hứng thú.” Thương Ôn Hứa lãnh đạm đáp lời hắn.
Lão Trương lúc này cười gian một tiếng, “Hàn Thành, có phải cậu quên gìnkhoong, Ôn Hứa trước đó đã nói, nếu lại tham gia đại hội thể thao thì cậu ta chính là chó.


Hắn nói xong, còn làm bộ dáng như chó con duỗi đầu lưỡi 
“Vậy tôi càng muốn nhìn Ôn Hứa tham gia” Hàn Thành bị gợi lên chuyện cũ, “Ai, nếu không chúng ta vụng trộm báo danh cho Thương ca ca một cái? ”
“Báo giống tôi thì sao? Chạy đường dài 1.000 mét, cậu ta vừa lên sân khấu, khuôn mặt này tuyệt đối dẫn đầu.

“Hàn Thành quay đầu lại, khuôn mặt to đối mặt với Thương Ôn Hứa.
Thương Ôn Hứa dịch hộp cơm sang bên cạnh, lạnh nhạt phun ra hai chữ: “Tránh ra.


“Tuân lệnh.” Hàn Thành kêu một tiếng giống như thái giám, tiếp tục quay về ăn cơm của mình.
Mọi người chỉ đùa giỡn với nhau, Thương Ôn có lẽ không thèm để ý vừa ăn cơm vừa nhìn điện thoại, click mở WeChat giao diện vừa vặn dừng lại ở cột “Phát hiện”, bên phải vòng tròn bạn bè trên cùng hiển thị một cái avatar màu hồng nhạt.
Đặc biệt quen thuộc, chính là ảnh đại diện Hứa Dệt đang dùng.
Góc trên bên phải của avatar, một chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện.
Trong ấn tượng của Thương Ôn Hứa, cô dường như rất thích đăng lên vòng bạn bè, nhỏ là ảnh chụp màn hình trò chuyện với bạn, lớn là ảnh nụ cười toả nắng cô tự chụp, hầu như mỗi một cái đều tích cực hướng về phía trước, làm cho người ta không nhịn được mà cong khóe miệng.
Thương Ôn Hứa tò mò mở vòng bạn bè, nghĩ thầm cô hôm nay lại đụng phải chuyện gì thú vị, làm mới trang quay một vòng rồi lại một vòng.
Đợi đến khi hiện ra, Thương Ôn Hứa bật cười khi nhìn vào vòng bạn bè của cô.
Chỉ thấy cô nói: A a a a a, muốn khóc QAQ.
Hình ảnh minh hoạ là một nữ sinh phiên bản Q cắn khăn, biểu hiện sự ủy khuất khóc lóc.
Cô gái nhỏ ngay cả đăng vòng bạn bè, đều mềm mại từ trong ra ngoài, phi thường phù hợp với tác phong làm việc thường ngày của cô.
Lúc này Hứa Dệt ngồi trong lớp thật sự là một cái đầu mà lớn như hai cái, cô ôm đầu mình, tự kỷ.
Mẹ ơi, cô bị bắt buộc đăng ký thi đấu chạy đường dài 3.000 mét cho nữ.
Bình thường cô có thể kiên trì chạy bộ buổi sáng hoàn toàn là bởi vì mình thật sự chạy rất chậm, hơn nữa vẫn có thời gian nghỉ ngơi ở giữa.
Nhưng mà chạy đường dài trong đại hội thể thao, phải tính thời gian, so thứ hạng, lại không nghỉ ngơi, làm cho cô sợ mình kéo chân lớp.
Mà cô bị buộc đăng ký chạy 3.000 mét của nữ là vì mỗi học sinh trong lớp đều phải tham gia đại hội thể thao lần này.
Mà danh ngạch của mỗi hạng mục có hạn, các hạng mục còn lại đều bị các bạn học khác giành trước một bước, đợi đến khi cô đến chỗ này ngay cả cơ hội lựa chọn cũng không còn, cuối cùng cũng chỉ còn lại nhóm chạy đường dài 3000 mét cho nữ.
Bình thường cô chạy tám trăm mét cũng đủ mệt mỏi, chứ đừng nói là ba ngàn mét, tưởng tượng tình hình lúc đó một chút, cũng sởn hết tóc gáy, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả mạng cũng không còn >人<
Ủy ban Thể thao nói rằng nếu cô không muốn chạy, cô chỉ có thể tìm một người nào đó để thay thế.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải có người đồng ý mới có thể đổi với người ta a!
Hứa Dệt ủ rũ cúi đầu nằm sấp xuống bàn, lúc này nhóm người đoạt được hạng mục thi đấu thoải mái trong lớp đang cùng một bộ phận bạn học không cướp được mấy hạng mục kia vui sướng khi người gặp họa mà khoe khoang.
Trong một lớp học, cái gọi là có người vui có người buồn.
Nhóm 3000m nữ bị cưỡng chế báo cáo, ngoại trừ Hứa Dệt còn có ba nữ sinh khác, mấy nữ sinh vốn không muốn chạy tám trăm mét vừa nghĩ đến còn có người thảm hơn mình, trong nháy mắt trong lòng được an ủi.
Điện thoại đặt bên cạnh cánh tay rung lên hai cái, đầu cô chậm rãi dịch qua nhìn, là tin nhắn của đàn anh hỏi cô làm sao vậy.
Cô đang lo lắng về cuộc chạy đường dài 3000 mét kia, lúc này có người đến hỏi, cô liền đem chút cảm xúc không vui trong lòng mình tâm sự ra ngoài.
Các bạn học xung quanh tụm năm tụm ba ra khỏi lớp học, trong lớp liền trống rỗng hơn phân nửa người, lớp trưởng thu dọn đồ đạc của mình xong thấy Hứa Dệt còn không đi liền tiến lên hỏi cô: “Sao còn không đi? Cậu có muốn đi ăn tối cùng nhau không? ”
Chờ sau khi nhìn thấy cô gái nhỏ mím môi, ủy uỷ khuất khuất phồng má, trong đầu lớp trưởng lập tức nhảy ra danh sách báo danh vừa rồi ủy ban thể dục tuyên bố.
Hứa Dệt dừng động tác đánh chữ trong tay lại, ngẩng đầu, đôi mắt thường ngày thần thái sáng láng vào lúc này nhiễm một tầng nước mỏng, nhìn giống như con mèo con bị mấy tên mấy đứa con nít nghịch ngợm của hàng xóm khi dễ, làm cho người ta không khỏi có cảm giác muốn được bảo vệ.
Con mèo con nhìn quanh một vòng, rồi mới phản ứng lại.
Khi cô mở miệng, ngay cả giọng điệu cũng mang theo một chút đáng thương: “A, đã đi hết rồi à.


Trong khoảng thời gian lớp trưởng thu thập xong đi tới bên cạnh Hứa Dệt, những người còn lại cũng rời đi, lúc này trong phòng học, cũng chỉ còn lại Hứa Dệt cùng với lớp trưởng.
Hứa Dệt một lần nữa cúi đầu nhanh chóng sửa sang lại đồ đạc của mình một chút, sau đó vác túi xách cùng lớp trưởng ra khỏi phòng học.
Hứa Dệt nhìn bảng thông báo của điện thoại, cũng không có điện thoại gọi tới, “Lớp trưởng, trước khi lên lớp tôi đã gọi đồ ăn rồi, cho nên không đi ăn cùng cậu được ~”
Cô gái đi bên cạnh biểu tình mềm mại, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên người cô, làm cho cả người cô như phủ một lớp bảo hộ ấm áp.
Cảm xúc không vui của Hứa Dệt cũng nhanh chóng tan đi, sau khi cô cự tuyệt lớp trưởng còn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô cụp mắt, mím môi xấu hổ cười cười.
Nhưng nụ cười này rơi vào mắt lớp trưởng liền biến thành cười gượng gạo, hắn cho rằng cô còn đang nghĩ về chuyện đại hội thể thao kia, lập tức trở nên lúng túng.
Đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách muốn an ủi cô: “Chi Chi, kỳ thật, nếu như cậu thật sự không muốn chạy 3000m, đến lúc tuyển chọn người thi đấu cậu có thể giả bệnh xin nghỉ không đi, hoặc là cố ý chạy đếm ngược, cũng không cần tham gia đại hội thể thao.


Nghe xong, Hứa Dệt cảm thấy lớp trưởng thật coi trọng cô.
Theo trình độ của cô, không cần cố ý đã chạy đếm ngược rồi QAQ
Còn có giả bệnh gì đó lâm trận chạy trốn, Hứa Dệt cảm thấy việc làm này quá vô trách nhiệm.
Nhưng người ta rốt cuộc vắt hết óc đưa ra chủ ý cho cô, cô vẫn nên lễ phép nói một tiếng cảm ơn, về phần đến lúc đó cô có tham gia hay không thì đó chính là chuyện của cô.
“DingDing” âm thanh nhắc nhở có thông báo mới trên WeChat vang lên.
Đàn anh tốt bụng: Em đã về ký túc xá chưa?
Hứa Dệt trả lời lại 【Em đang đi trên đường~】
Hứa Dệt và lớp trưởng sóng vai đi một đoạn đường rồi nói lời tạm biệt ở ngã ba, cô tiếp tục đi về phía phòng ngủ của mình, trong lúc đó cô thỉnh thoảng nhìn màn hình điện thoại hai lần, trong lòng nghi hoặc tại sao nhân viên bán hàng vẫn chưa gọi điện cho mình?
Lúc sắp tới dưới lầu ký túc xá, Hứa Dệt cúi đầu gọi điện thoại cho nhân viên giao hàng.
Tiếng chuông vang lên trong ống nghe rất lâu mới được nhấc máy, giọng nói của nhân viên giao hàng kèm theo tiếng gió vù vù từ trong ống nghe truyền ra, “Xin chào…”
Hứa Dệt biết thời gian này là thời điểm nhân viên giao hàng bận rộn nhất, cho nên lời nói ra không khỏi tăng nhanh tốc độ, nhưng từng chữ rõ ràng: “Xin chào, lúc mười giờ tôi đặt cơm cá nướng vào 11 giờ 30, địa điểm cửa chính số 4 ký túc xá nữ đại học S, họ Hứa, xin hỏi bạn có giao hàng tới đây không ạ? ”
Cô đặt hẹn trước lúc mười một giờ rưỡi, nhưng bây giờ đã mười hai giờ, bụng cô trên đường trở về ký túc xá kêu ùng ục mấy lần > 人 人.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui