Cơ hồ cách một khoảng thời gian, các bạn cùng lớp sẽ đến văn phòng làm thủ tục kiểm tra sau đó chuẩn bị bắt đầu cuộc thi.
Hứa Dệt đi theo đội cổ động viên chạy một hồi từ đầu này đến đầu kia, rồi lại từ đầu sân thể dục điên cuồng chạy đến sân bên cạnh, chỉ vì cổ vũ cho các bạn học sinh trong lớp tham gia thi đấu.
Tóm lại các vận động viên đổ mồ hôi, đồng thời Hứa Dệt cũng tiêu hao không ít thể lực, vốn đến kỳ s!nh lý còn hơi đau bụng cũng bị cô quên ở sau đầu.
Căn bản vội vàng đến mức không rảnh để bận tâm.
Vị trí đài chủ tịch nằm ở trung tâm khán đài của trường, các thành viên của hội phát thanh truyền hình trong thời gian quy định cử hai học sinh chia ca làm việc, đọc tờ ghi chú cổ vũ của các lớp gửi lên.
Các thành viên của hội phát thanh truyền hình đọc cổ vũ trong đại hội thể thao đều là sinh viên năm nhất mới lên, các thao tác có kỹ thuật như phát sóng trao giải top 3 đều để lại cho sinh viên năm hai năm ba.
Hứa Dệt lúc mới vào trường, hồ đồ chọn hai câu lạc bộ, một trong số đó là đài phát thanh.
Hôm nay nhóm được phân công ngồi trên bục chủ tịch đọc tờ giấy nhỏ đương nhiên cũng có phần của Hứa Dệt, mà cô thì được sắp xếp vào khoảng thời gian từ 4 giờ đến 5 giờ chiều, vừa vặn là thời gian cuối cùng của đại hội thể thao trong ngày.
Buổi chiều, sắp đến lượt Thương Ôn Hứa chạy năm nghìn mét nam, anh đang thả lỏng xương ống chân, chuẩn bị hoạt động, kết quả tầm mắt anh chuyển đến một chỗ nào đó rồi dừng lại, thậm chí còn nguy hiểm nheo mắt lại.
Đồng chí Hàn Thành – bộ phận hậu cần giúp lão đại cầm áo khoác, lấy nước – trong không khí cảm giác được một tia hơi thở không ổn, cậu ta theo tầm mắt lão đại nhìn qua.
Chỉ thấy trên đài chủ tịch, cô gái ngoan ngoãn nhà bọn họ không biết đang nói gì với một nam sinh, hai người dường như còn trò chuyện rất vui vẻ, thậm chí cuối cùng còn lấy điện thoại của mình ra, xem ra giống như đang mặt đối mặt quét mã.
Thôi, bọn họ mỉm cười thu điện thoại, đồng loạt ngồi lên vị trí chủ tịch duy nhất kia, rất có tư thế của đôi vợ chồng trẻ đang lãnh giấy chứng nhận kết hôn ở cục dân chính, làm công chứng.
Tôi cũng không biết… Tôi cũng không dám hỏi…
À, không phải.
Hắn nghĩ linh tinh gì thế? Sao lại nghĩ về mấy cái hoa hoè hoa sói vô dụng này chứ.
Hàn Thành suy nghĩ lệch lạc, thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Nhưng mà, trên thế giới này không chỉ có một mình Hàn Thành nghĩ lệch lạc, vừa rồi Thương Ôn Hứa còn đang chuẩn bị hoạt động lại đi tới bên cạnh Hàn Thành bất ngờ rút áo khoác trong tay hắn ra, sau đó nhàn nhã đi về phía đài chủ tịch.
Đài chủ tịch đặt ở giữa khán đài, Thương Ôn Hứa bước lên cầu thang, trong nháy mắt đi tới khán đài, các bạn học lúc trước còn nói chuyện đều mở to hai mắt, theo bản năng ngậm miệng lại.
Thương Ôn Hứa đi về phía trước hai bước, đi tới chỗ lối vào thính phòng không bị chặn, một tay gác trên lan can, cất giọng lười biếng hướng vị trí chủ tịch hô một tiếng: “Chi Chi.”
Nghe được tiếng hô cực kỳ có độ phân biệt này, Hứa Dệt quay đầu lại, liền nhìn thấy Thương Ôn Hứa vẫy tay với cô.
Kèm theo đó là giọng nói không mặn không nhạt của anh: “Lại đây một chút.”
Lúc này vừa vặn cũng không có tờ giấy gì cần đọc, Hứa Dệt chào hỏi với người bên cạnh xong liền đứng dậy nghi hoặc chạy đến trước mặt Thương Ôn Hứa, “Sao vậy?”
Một giây sau, hương vị thanh mát quen thuộc trên cơ thể anh bất ngờ tràn ngập quanh hơi thở Hứa Dệt.
Thương Ôn Hứa tiến lên hai bước, chỉ cách cô gái trước mặt nửa bước chân, tay anh giơ lên, đem áo khoác mang theo trong tay khoác lên người cô gái nhỏ.
Hứa Dệt lúc này còn chưa kịp phản ứng, cả người đều ngơ ngác tại chỗ, Thương Ôn Hứa buông tay chỉnh sửa lại quần áo, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo dụ dỗ: “Chi Chi, cho tay vào trong áo đi.
”
Cô gái nhỏ lúc này bị hành động của anh làm kinh ngạc, giống như mọi suy nghĩ lập tức rút ra khỏi thân thể, cô tựa hồ nghe hiểu lời đối phương nói, tựa hồ lại nghe không hiểu, nhưng cuối cùng vẫn máy móc làm theo.
Thương Ôn Hứa đem quần áo của mình mặc lên người cô gái, sống lưng hơi cong, ngón tay thon dài rất lưu loát giúp cô kéo khóa áo lên.
Trong nháy mắt, làn da lộ ra ngoài bụng của Hứa Dệt đều bị ẩn vào trong áo khoác lớn của người đàn ông.
Làm xong những thứ này, anh nâng tay xoa xoa mái tóc của Hứa Dệt, dịu dàng đến tinh tế đều làm cho gió lạnh cũng phải nhu hòa theo: “Chi Chi thật ngoan.”
Về phần vì sao bây giờ anh mới đưa áo khoác cho cô, là bởi vì sau khi kết thúc lễ khai mạc buổi sáng anh cũng đã đưa qua một lần, nhưng khi đó bởi vì tất cả mọi người đều không mặc áo khoác, chỉ riêng một mình Hứa Dệt mặc sẽ rất nổi bật, cho nên cô gái nhỏ lúc ấy ngượng ngùng khéo léo từ chối.
Hứa Dệt dáng người nhỏ nhắn, áo khoác của Thương Ôn Hứa trên người cô có vẻ đặc biệt lớn, vạt áo khoác dài đến mông, khó khăn lắm mới ngang bằng với chiếc váy ngắn mà cô mặc.
Sau khi cảm ơn Thương Ôn Hứa xong, đưa mắt nhìn anh rời đi rồi mới trở lại đài chủ tịch.
Thấy vậy bạn học trực cùng với cô ấy, tự nhiên nói: “Không nghĩ tới đàn anh Thương đối xử với bạn gái của mình rất săn sóc nha.
”
Hứa Dệt ngồi xuống bên cạnh cậu ta, bắt được mấy chữ trong lời nói đó còn cảm thấy rất kỳ quái, “Bạn gái gì vậy?”
“Cậu không phải bạn gái của anh ấy sao?” Bạn nam cũng ngạc nhiên, “Chuyện hai người là bạn trai bạn gái mọi người đều biết hết rồi mà.
”
Hứa Dệt bây giờ cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với nam sinh ngồi bên cạnh, ánh mắt cô quét tới chai nước khoáng chưa mở để trên bàn, vặn nắp ra “ùng ục” rót cho mình vài ngụm.
Thì ra quan hệ giữa cô và đàn anh, ở trong mắt mọi người vẫn luôn là quan hệ bạn trai bạn gái.
Cô nuốt nước xuống, siết chặt nắp chai, trái tim đập thình thịch, nhảy mạnh.
Đầu óc Hứa Dệt hiện tại rối tung cả lên, cô khóc lóc nằm sấp trên bàn.
Mối quan hệ không đúng sự thật này giữa cô và đàn anh, có tính là vô hình trung hủy hoại danh tiếng của anh không >人<
Không biết đàn anh có biết chuyện này hay chưa?
Hy vọng không biết… Hy vọng không biết… Hy vọng đàn anh không biết gì…
Nắp chai nước vừa đóng vào, lại bị Hứa Dệt mở ra uống một ngụm nhỏ như một sự an ủi.
Thật sự là… Quá k!ch thích …
Trong một giờ tiếp theo, ngoại trừ lúc mới bắt đầu Hàn Thành đi lên đưa cho Hứa Dệt một tờ giấy nhỏ, hơn nữa còn chỉ đích danh bảo Hứa Dệt cổ vũ cho Thương Ôn Hứa, thời gian còn lại đầu óc Hứa Dệt đều du ngoạn trên bầu trời.
Thường được gọi là, linh hồn bắt cá ngoài cơ thể.
Cũng may trong khoảng thời gian cuối cùng, chỉ có khi Thương Ôn Hứa thi đấu năm nghìn mét nam, khán giả mới sôi trào, mặt khác tất cả trận đấu còn lại mọi người đều thiếu hứng thú cho nên tờ giấy gửi lên cũng rất ít.
Ưu điểm của việc trực ban thời gian này là không cần lãng phí nước bọt, nhược điểm là phải đợi đến khi đại hội thể thao hôm nay kết thúc mới có thể kết thúc công việc.
Nhưng mà đúng bốn giờ rưỡi, Hứa Dệt vừa đọc xong một tờ giấy cổ vũ, liền nhận được tin nhắn từ Tiểu Bát, đối phương bảo cô ta quên mang theo băng vệ sinh, vô cùng gấp gáp, bảo Hứa Dệt hỗ trợ đưa qua.
Vị trí nằm trong phòng vệ sinh công cộng ở tầng trệt của một tòa nhà giảng dạy.
Hứa Dệt vừa vặn còn một miếng mang theo trên người, cho nên liền đáp ứng.
Cô tuỳ tiện đưa ra lý do với người bên cạnh nói muốn đi vệ sinh, bạn nam kia rất dễ nói chuyện, lúc này liền cho cô đi.
Hứa Dệt vừa nói cảm ơn vừa chạy về phía tòa nhà giảng dạy mà Tiểu Bát nói, kết quả chạy vội chạy vàng, chạy được một nửa, cô phát hiện bởi vì đi quá gấp, micro còn đang cầm trong tay mình quên để lại vị trí.
Trời ơi.
Hứa Dệt hối hận vỗ vỗ ót mình, quay đầu lại liếc mắt nhìn đài chủ tịch, cô đã chạy đi rất xa rồi.
Cô chần chờ một lát, cuối cùng vẫn chột dạ mang theo micro chạy tới tòa nhà giảng dạy, trong lòng không khỏi an ủi mình may mắn mỗi người cầm một micro, bằng không thì xong rồi.
Hứa Dệt vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, đầu tiên là nhìn thấy Tĩnh Tĩnh đứng ở cửa, cô kêu một tiếng tiến lên, nhưng đến gần mới phát hiện sắc mặt Tĩnh Tĩnh không đúng lắm, đối phương liều mạng nháy mắt ra hiệu cho cô, Hứa Dệt không hiểu ý tứ trong đó, nghi hoặc nhìn về phía sau một cái, lúc quay đầu lại, có hai nữ sinh xa lạ túm lấy hai cánh tay cô kéo vào trong phòng vệ sinh.
Cửa “rầm” một tiếng đóng lại, trong lòng Hứa Dệt cũng nhảy dựng lên ngay sau đó, lập tức cô và Tĩnh Tĩnh bị người ta mạnh mẽ, thô lỗ đẩy ngã ở góc tường.
Hứa Dệt từ khi tới nơi này đến khi bị bọn họ kéo đến gần cửa, cả người đều choáng váng, bả vai cô sau khi bị đẩy ngã dập vào vách tường, đau đớn từ bả vai truyền đến khuếch tán ra khắp nơi.
Bên cạnh góc còn đặt một thùng rác, lúc Tĩnh Tĩnh bị đẩy qua, người đụng phải thùng rác phát ra tiếng va chạm vang dội, Hứa Dệt phản ứng lại rồi kéo lấy cô ấy.
Đầu cô nhanh chóng chuyển động, cầm micro để sau lưng Tĩnh Tĩnh, micro từ đầu đến cuối vẫn được mở, cô vội vàng khoa trương kêu lên một tiếng: “Các người muốn làm gì chúng tôi?”
Tĩnh Tĩnh không tiếng động nhét micro vào phía sau thùng rác.
Mấy nữ sinh nhuộm tóc hoa râm xanh mướt cùng hình xăm trên người cũng không chú ý tới động tác nhỏ của Hứa Dệt, bọn họ khom lưng, túm lấy bàn tay đang đỡ Tĩnh Tĩnh của Hứa Dệt, đặt cô lên tường, “Em gái nhỏ, thật không biết hôm nay chúng ta tới tìm em làm gì sao?”
Lý do Hứa Dệt vội tới nơi này là định đưa băng vệ sinh cho Tiểu Bát, nhưng cảnh tượng hiện tại hiển nhiên cũng không phải bảo cô tới đưa băng vệ sinh.
Sống lưng Hứa Dệt dựa vào tường, cô cẩn thận không giãy dụa, bộ dáng nhìn qua rất nhu thuận lại nhát gan, đôi mắt hươu của cô rụt rè nhìn lướt qua một vòng người vây quanh mình, cuối cùng dừng lại trên người Tiểu Bát cách đó vài bước.
Cô thì thầm: “Tôi không biết.”
“Vậy để bạn tốt của cô nói cho cô biết đi.” Nữ sinh đè bả vai cô thấy cô còn rất ngoan, liền thản nhiên buông tay ra, quay đầu lại nhìn Tiểu Bát.
Hứa Dệt hôm nay cũng may mặc một cái quần an toàn bên trong váy ngắn, hiện tại cô cũng lười đứng dậy, ôm hai đầu gối đáng thương ngồi ở trong góc.
Cô vừa rồi đánh giá bọn họ một phen, đối phương có ba người.
Hứa Dệt nâng tay phải lên cọ cọ chóp mũi mình, ba chọi ba cứng rắn đánh nhau cũng không phải không thể từ nơi này đi ra ngoài, nhưng mà vừa rồi hai nữ sinh kéo cô vào cửa đều cao hơn cô mười cm, nhìn lại cánh tay và đùi so với cô to hơn một vòng.
Chính diện ngang ngạnh không thể thực hiện được.
Hứa Dệt ở trong lòng yên lặng đem cái này cho qua.
Cô vẫn làm bộ phối hợp chờ ban giám hiệu nhà trường cứu viện.
Nửa khuôn mặt Hứa Dệt vùi ở giữa cánh tay, vừa nghĩ đến sách lược ứng đối, vừa nghe Tiểu Bát không tình nguyện nói: “Chi Chi, mấy cô ấy… là bạn của tớ, cậu có thể cho họ mượn 300 tệ không? ”
Người phụ nữ xăm hình vừa định nói gì đó, liền nghe thấy cô bé yếu đuối trong góc lên tiếng: “Tôi vừa bị cảm lạnh, tai không nghe rõ cậu nói gì, cậu nói to hơn một chút.”
Tiểu Bát kinh ngạc nhìn Hứa Dệt, bán tín bán nghi tăng âm lượng: “Tớ nói, mấy cô ấy muốn mượn cậu ba trăm tệ.”
“Cái gì ba trăm tệ? Cô là ăn xin à? Bọn tao muốn một nghìn tệ!” Cô gái tóc tím hung tợn mở miệng.
Tĩnh tĩnh theo bản năng dựa vào bên cạnh Hứa Dệt: “Không phải bọn tôi đã cho các người bảy trăm sao? Tại sao vẫn cần một nghìn?”
Hoàng Mao khinh thường cười cười: “Bảy trăm đó là bọn mày cho, cũng không phải em gái này cho.
Bọn mày còn chưa đưa cho bọn tao ba trăm, phải tính khác.
”
Tiểu Bát hoảng sợ: “Mấy người có ý gì? ”
Tóc đỏ thổi bay những mảnh vụn bụi cọ cọ trên móng tay của mình, “Ý tứ chính là, hoặc là hai người bọn mày lấy ba trăm ra bổ sung, hoặc là để cho em gái mới tới này đưa cho bọn tao một ngàn ba.
”
Nghe vậy, Tiểu Bát và Tĩnh Tĩnh lúc này mới phản ứng lại, hai người bị bọn họ lừa.
Các cô nghĩ quá đơn thuần, các cô cho rằng chỉ cần để Hứa Dệt bổ sung ba trăm còn lại là được.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi Hứa Dệt chợt vang lên, không chỉ khiến mấy nữ sinh tống tiền hoảng sợ, ngay cả Hứa Dệt cũng hoảng sợ.
Hứa Dệt nhìn về phía bọn họ, bộ dạng vô tội không biết có nên lấy điện thoại ra nghe máy hay không.
Tóc vàng trừng mắt: “Không được nhận, thử đụng vào nó xem!”
Hứa Dệt nuốt nước miếng, không nhúc nhích ôm đầu gối mình.
Tiếng chuông này giống như giống như cọng rơm cứu mạng đang ẩn dụ điều gì đó, Hứa Dệt nghe nó, cảm giác khẩn trương trong lòng ban đầu cũng theo đó mà tản đi.
Tiếng chuông vui vẻ vang lên trong chốc lát dừng lại, mấy người ban đầu tinh thần căng thẳng cũng theo sự yên tĩnh của nó mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi thở phào nhẹ nhõm, chuông Hứa Dệt lại vang lên như thúc giục mạng sống, thần kinh của mấy người lập tức sụp đổ đến đỉnh điểm.
Mấy cuộc điện thoại này kiên trì gọi lại, mặc dù không có ai nghe máy, đối phương lại giống như không từ bỏ ý định, rất có một loại sĩ khí nếu bạn không nhận tôi vẫn gọi tiếp.
Hứa Dệt nghe tiếng chuông điện thoại trong túi mình kêu to, đầu vùi giữa cánh tay lặng lẽ ngáp một cái.
“Mọi thứ tôi thấy đều là giải trí/ giảm giá đặc biệt cho dù nó đắt đến đâu…”
“Mẹ kiếp, sao lại phiền phức như vậy?” Sau một đoạn rap, cô gái tóc tím không kiên nhẫn nhíu mày.
Mẹ nó đã nghe đến lần thứ tư rồi.
“Đóng cửa chúng ta không nợ nhau ~~~~~~~
Cùng với tiếng hát, Hứa Dệt cẩn thận nói: “Có lẽ là giáo viên của đài phát thanh đang tìm tôi.
”
“Tìm thấy rồi! Tiếng chuông được truyền qua đây! “Tiếng hét lớn của Hàn Thành kích động rống lên ngoài cửa phòng vệ sinh, cửa phòng vệ sinh của trường có thể đóng nhưng không thể khóa, rất nhanh cánh cửa đã bị người ta mở ra từ bên ngoài.
Hàn Thành mở cửa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hứa Dệt đáng thương ôm đầu gối ngồi ở trong góc, “Trời ạ, chúng ta đến trễ sao? Hứa Dệt, em còn ổn không? ”
Hứa Dệt vừa nhìn thấy bọn họ giống như là nhìn thấy cứu tinh, cô vội vàng đứng lên từ mặt đất, thuận tiện còn kéo Tĩnh Tĩnh lên.
Mấy cô gái xăm trổ thấy rất nhiều người, vội vã chạy về phía cửa sổ, kết quả hoảng sợ phát hiện, cửa sổ được lắp đặt lan can chống trộm.
Cùng với Hàn Thành còn có Trần Viễn và các bạn cùng lớp bọn họ, mấy nam sinh cao lớn chặn trước cửa phòng vệ sinh nữ, Hàn Thành vung tay lên, mấy người đi vào giống như xách gà con, dùng tay giữ chặt ba người xăm trổ kia.
Hàn Thành run rẩy cánh môi: “Em gái Hứa Dệt à, rốt cuộc cũng tìm được em, bọn anh một đường tới đây gần như tìm qua toàn bộ nhà vệ sinh nữ của mỗi tòa nhà giảng dạy quanh sân thể dục, Ôn Hứa gấp gần chết.”
Hứa Dệt lúc này cực kỳ là may mắn, trước lúc đi có nói với bạn nam của đài phát thanh là ra WC, mà không phải đi siêu thị, bằng không chỉ sợ cũng không nhanh tìm được bọn cô như vậy.
“Đóng cửa chúng ta hai không nợ nhau ~~~~~
Lần thứ năm, không riêng gì mấy cô gái xăm trổ nghe xong muốn nôn, Hứa Dệt cũng có chút chịu không nổi.
Cô vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra nghe máy, bên kia thấy rốt cuộc cũng bắt máy, vội vàng nói: “Sao rồi? Em có bị thương ở đâu không?”
Hứa Dệt và Thương Ôn Hứa nói chuyện, sau khi nhân viên cố vấn chia được thông báo tìm thấy người, ra lệnh cho bọn Hàn Thành dẫn người đến văn phòng chủ nhiệm khoa.
Chủ nhiệm khoa vốn định tan tầm, kết quả sau khi nhận được tin học sinh của mình bị học sinh ngoài trường tống tiền, tức giận đến mức thổi râu trừng mắt trong phòng làm việc.
Sáng hôm sau, giám hiệu hai trường và phụ huynh của các học sinh tham gia vào vụ việc đã cùng nhau thảo luận về hậu quả trong văn phòng.
Cha mẹ Tiểu Bát và Tĩnh Tĩnh sau khi nhận được điện thoại của giáo viên cả đêm ngủ không ngon, vội vàng hoảng hốt suốt đêm lái xe tới, sáng sớm đến trường xem con gái mình có bị thương hay không.
Mà mấy nữ sinh nhuộm tóc có hình xăm kia bị phụ huynh bắt đến trường của họ xin lỗi nhận sai, chủ nhiệm khoa yêu cầu Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát và Hứa Dệt ở bên trong, viết hoàn chỉnh sự việc ra, cộng thêm một bản kiểm điểm sau khi bị tống tiền không nói cho phụ huynh và giáo viên.
Mà ba người ngoài trường thì viết bản kiểm điểm tống tiền người khác cùng với bản tường trình.
Không viết xong hôm nay, đừng nghĩ rời khỏi văn phòng này.
Mấy nữ nhân xăm trổ hôm nay ăn mặc đều có bộ dạng học sinh nhu thuận, tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, trang sức khuyên tai ngày thường thì không thấy bóng dáng.
Hứa Dệt thế nào cũng không nghĩ tới, bản kiểm điểm đầu tiên trong đời lại là viết lúc còn học đại học.
Mấy đứa nhỏ ngồi bên cửa sổ mặt xám xịt viết kiểm điểm, cha mẹ ngồi một bên mắt to trừng mắt nhỏ.
Một giờ sau, Tiểu Bát đưa bản mình viết cho cố vấn xem, cố vấn vừa nhìn thấy mắt trợn tròn lên, hắn hạ giọng: “Một tiếng cô mới chỉ viết được mấy thứ như vậy sao? Cô nhìn đối diện kia kìa, mấy người tống tiền tất cả các cô còn viết được nhiều hơn! ”
Hứa Dệt, Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Bát nghe thấy tiếng liền giương mắt nhìn về phía đối diện.
Đúng là rất nhiều, người ta rạng rỡ viết đầy ba tờ giấy A4.
Hứa Dệt nghẹn họng nhìn trân trối.
Lại nhìn ba người bọn cô, một tờ cũng không viết nổi.
Để viết bản kiểm điểm này, Hứa Dệt có thể nói là vắt hết óc.
Thật vất vả lại qua một giờ sau, mọi người đem bản kiểm điểm nộp lên, ba Tiểu Bát sau khi xem xong chuyện con gái nhà mình viết ra, tức giận đến phát run, cho dù ông ta là một học giả nhưng lúc này cũng không thể không buông bỏ gánh nặng của chức vị này.
Sau khi biết con gái mình bị tống tiền 3.700 tệ cùng với việc bị đánh đập và nói muốn đưa con gái mình đi bán, ông “bốp” một tiếng, đập bản kiểm điểm của Tiểu Bát lên bàn, xắn tay áo lên muốn xông ra giáo dục người khác: “Bán đi quán bar, câu này mà các cháu đều nói ra được sao? Tuổi còn nhỏ sao tư tưởng lại xấu xa như vậy? Lại còn đánh con gái tôi? Cho các ngươi ăn gan hùm mật gấu! ”
Hai chủ nhiệm khoa vội vàng tiến lên ngăn người, mấy cô gái xăm trổ sợ tới mức lui về phía sau ba mẹ mình, mấy người ở trong văn phòng lớn vội vàng đuổi theo, nhân viên cố vấn sốt ruột nhìn: “Bà Triệu, bà ngăn cản ba đứa nhỏ một chút nhé.”
Bà Triệu lạnh lùng đọc xong toàn bộ quá trình con gái nhà mình kiểm điểm, nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo lên, “Tôi ngăn hắn là Loan Tôn!” Mắng xong cũng xông lên gia nhập đội ngũ của chồng mình.
Chuyện này kinh động đến viện trưởng, lúc đến đây thấy văn phòng chướng khí mù mịt, ông cầm thước tam giác lớn dùng để giảng dạy vỗ “bốp bốp” mấy cái lên bàn, “Đều dừng lại hết đi! Trông bộ dáng của mọi người kìa! Đều là ba mẹ cả rồi! Đã là ba mẹ thì nên làm một tấm gương tốt trước mặt con cái của mình! ”
Ba mẹ hai đứa nhỏ sắp tức chết, còn ba mẹ mấy đứa tống tiền vừa bảo vệ con mình vừa gật đầu khom lưng giúp con mình xin lỗi.
Ba Tĩnh cũng tức giận run rẩy: “Mấy người dạy con kiểu gì vậy hả!? ”
Viện trưởng vội vàng chia phụ huynh và con cái của hai trường đến hai phòng khác nhau, văn phòng ồn ào ban đầu an tĩnh lại, bà Triệu giơ tay lên, ngón trỏ gõ nhẹ vào trán con gái mình.
Hận không thể rèn sắt thành thép: “Bình thường ở nhà cho con ngang bướng như thế nào, làm sao ra bên ngoài giống như một con gà công nghiệp vậy!”
Ba Triệu: “Chính là nói, người khác bắt nạt con, con còn không bắt nạt ngược lại à? ”
Cố vấn: “Điều đó…cũng không thể nói như vậy…”
Dựa trên nguyên tắc xử sự, việc lớn hóa chuyện nhỏ, cuối cùng sau khi thương lượng với mấy người nhà và viện trưởng, cùng bên tống tiền thành khẩn lại khóc rống, kiệt quệ sức lực xin lỗi, kết quả xử lý là đem toàn bộ tiền bị tống trả lại, cũng sẽ được bên tống tiền bồi thường tổn thất tinh thần.
Ngoài ra, các kết quả xử lý khác bên ngoài trường là phê bình và đưa ra thông báo xử phạt học sinh, chấm dứt các trường hợp tống tiền gây nguy hiểm cho học sinh, bắt nạt bạn cùng lớp tái diễn.
Trước khi đi, ba Triệu cảnh báo mấy sinh viên ngoài trường kia: “Nếu điều này xảy ra một lần nữa, chúng tôi sẽ báo cáo đến đồn cảnh sát, các người có thể ngồi tù!”
Chủ nhiệm khoa cùng mấy vị phụ huynh cùng nhau đi vào thang máy, ông muốn đưa bọn họ đến cửa lớn dưới lầu, Thương Ôn Hứa nhàm chán ở dưới đại sảnh thưởng thức mô hình Đại Quan Viên và Dự Viên, thấy cửa thang máy mở ra, chủ nhiệm khoa cùng phụ huynh từ bên trong đi ra ngoài, anh liền đứng thẳng dậy.
Hứa Dệt là người cuối cùng ra khỏi đó, thang máy vừa đóng cửa lại, cô liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp đầy từ tính quen thuộc vang lên: “Ba, mẹ.”
“Ơi!” Bốn âm thanh gồm cả trai lẫn gái cùng vang lên.
Hôm nay không riêng gì ba mẹ Hứa Dệt đến trường, ba mẹ Thương Ôn Hứa vừa nghe được tin cô ở trường bị bắt nạt, cũng vội vàng đi theo xem phải xử lý như thế nào.
Ơi xong một tiếng, hai vợ chồng Hứa gia xấu hổ liếc mắt nhìn vợ chồng Thương gia.
Bọn họ, hoàn toàn là theo bản năng đáp lại một chút.
Hứa Dệt:…
Cũng không biết ba mẹ mình là ai.
Ôn Nhu lập đáp lại với ánh mắt “chuyện nhỏ chuyện nhỏ, sớm muộn gì cũng là người một nhà” của hai vợ chồng Hứa gia, đi nhanh vài bước đến trước mặt con trai mình.
“Ôi, sao con lại đến đây? Chờ cả buổi sáng dưới này à?” Ánh mắt Ôn Nhu sáng ngời, bà ấy quay đầu lại, ái muội nói: “Chờ Chi Chi của chúng ta phải không? ”
Thương Ôn Hứa bật cười, khẽ gật đầu về phía bọn họ.
Anh cũng không nghĩ tới, Hứa Dệt gặp phụ huynh, lão Thương cùng Ôn phu nhân cũng cùng đi đến trường.
Theo lời giải thích của Ôn Nhu sáng nay, bà nói: “Đúng lúc nhớ Chi Chi nên đến trường nhìn xem.” Thuận tiện còn mắng anh một câu, sao lại không chăm sóc tốt cô gái nhỏ người ta, để cô ấy ở trường xảy ra chuyện như vậy.
Thương Ôn Hứa thở dài, chiều hôm qua nghe thấy tiếng “rầm rầm” cùng đoạn đối thoại của mấy người trong dàn âm thanh phát thanh, anh cũng vội vàng đến mức trái tim nhảy lên cổ họng.
Người ban đầu còn nghi hoặc bạn cùng phòng của con gái mình, sao lại có hai đôi vợ chồng đến trường xử lý việc nhà, trong nháy mắt hiểu liền được.
Bà Triệu “chậc chậc” lắc đầu, dùng khuỷu tay chạm vào con gái nhà mình, “Khi nào mẹ mới có thể cùng bố mẹ chồng con đến trường họp phụ huynh cho con?”
Tiểu Bát:…
Trong giấc mơ đi…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Vâng, chương này phát bao lì xì, có thiên thần nhỏ nào để lại dấu chân không (yếu đuối nhìn bạn).