Editor: Yulmi2704
Ngày hôm sau Hồ Thừa Nghị không đi làm mà ở biệt thự đợi ba mẹ Tô Bối đến đón cô.
Tô Bối nằm trên đầu gối anh, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương luôn đảo qua đảo lại nhìn Hồ Thừa Nghị, giống như đang phải chịu điều gì tủi thân lắm.
Hồ Thừa Nghị sờ đầu cô, sau đó lại bóc hạt dưa cho cô ăn.
Cái nơ hôm qua anh thắt lên đuôi cô bị rơi ra rồi, cho nên anh lại tìm một dây ruy băng khác cho cô.
Cái nơ màu tím nhạt đung đưa theo động tác của Tô Bối giống như một con bướm đang vỗ cánh chuẩn bị bay lên.
Tô Bối được vuốt ve cảm thấy dễ chịu, cọ cọ vào lòng bàn tay Hồ Thừa Nghị.
Ba mẹ Tô Bối được quản gia dẫn tới vừa lúc nhìn thấy cảnh này thì vẻ mặt có chút phức tạp.
Nhìn bộ dạng con gái rõ ràng mười mươi muốn ở lại với Hồ Thừa Nghị kia, bọn họ cũng không biết nên nói gì.
Tô Văn Thư và Lâm Bình ngồi đối diện với Hồ Thừa Nghị trên ghế salon.
Toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Tô Bối đang nằm trong lòng bàn tay Hồ Thừa Nghị.
“Bối Bối, ba đến rồi đây.” Tô Văn Thư dụ dỗ con gái mình.
Tô Bối nhìn xung quanh, hai bên đều là những người vô cùng quan trọng, cô cũng biết bản thân không thể tùy tiện, cho nên bèn nhảy lên bàn vừa đi về phía ba vừa quay đầu lại nhìn.
Vào lúc ôm được con gái, trên khuôn mặt Tô Văn Thư xuất hiện nụ cười tươi rói như hoa hướng dương.
Cho dù là chuyện gì thì chỉ cần bên cạnh con gái không có người đàn ông nào khác là được.
Nói đi nói lại thì con gái ông còn nhỏ như vậy, Hồ Thừa Nghị dùng chút nhan sắc là đã có thể làm cho con bé thần hồn điên đảo rồi.
Thật là quá đáng!
Lâm Bình nói: “Trước tiên vô cùng cảm ơn cậu, 9 giờ ngày mai chúng tôi sẽ bay về nước E, nếu cậu muốn tới tiễn thì có thể gọi cho chúng tôi. Đây là danh thiếp của tôi.”
Hồ Thừa Nghị nhận lấy tấm danh thiếp kia nhìn qua một chút, rất bình thường, nền trắng chữ đen, bên trên có viết tên, số điện thoại và chức vụ của bà.
Anh cất danh thiếp vào trong túi, ngẩng đầu nói với bà: “Tôi muốn hỏi một chút, không biết sau khi ra đời được bao nhiêu lâu thì mọi người mới có thể biến thành người?”
Lâm Bình và Tô Văn Thư hai mắt liếc nhìn nhau một cái.
Vấn đề này chưa từng có loài người nào hỏi tới, nhưng nếu Hồ Thừa Nghị đã biết thân phận của bọn họ rồi thì có nói ra cũng không vấn đề gì.
“Yêu tinh có tuổi thọ từ 5 đến 10 năm, cho nên trước khi tròn một tuổi thì có thể biến thành người.”
Nếu thời gian kéo dài càng lâu thì năng lực được thừa kế sẽ càng yếu đi, chẳng may tiêu tán hết trước khi biến thành người thì tuổi thọ của một con sóc bay nước E sẽ rất ngắn.
Tô Văn Thư kiêu ngạo nói: “Nhưng Bối Bối nhà chúng tôi thì không cần phải lo lắng, mặc dù con bé không phải là thiên tài trăm năm khó gặp nhưng chuyện biến thàn người tuyệt đối không có vấn đề gì.”
Vốn định vào lúc Tô Bối được bốn tháng sẽ dạy con bé cách biến thành người, nhưng ai mà ngờ được lại có chuyện mất tích này xảy ra cơ chứ.
Hiện tại đã hơn bảy tháng, cũng không quá lâu.
Tô Văn Thư đảo mắt một vòng, thấy vẻ mặt Hồ Thừa Nghị lộ ra chút cô đơn, bèn nói: “Hồ tiên sinh, chúng tôi hiểu tình cảm của cậu, nhưng tình cảm của loài người đối với vật nuôi không thể so với tình thân được, chờ đến khi Tô Bối biến thành người tôi sẽ đưa con bé đến thăm cậu.”
Không còn cách nào khác, ông cũng không dám nói không đưa con bé quay lại đây thăm người kia.
Bây giờ Bối Bối đang ngồi trong lòng ông, chỉ cần ông nói một tiếng chia rẽ thì nhất định con bé sẽ khóc cho mà xem.
Haizzz…
Yêu lực mạnh mẽ trời sinh cũng không phải chuyện gì tốt, học hỏi quá nhanh, lại còn biết yêu sớm…
QAQ
“Đúng rồi Hồ tiên sinh, lúc trước cậu có mở một topic về Tô Bối trên diễn đàn sủng vật đúng không? Tôi muốn cậu chuyển lại topic này cho tôi có được không?”
Trong đó toàn là ảnh của con gái, còn có cả video, sao có thể để một người đàn ông xa lạ giữ được!
Muốn kết hôn với con gái ông sao? Còn lâu nhé!
Tô Bối nhảy đến trước mặt Hồ Thừa Nghị, nói: “Vô cùng cảm ơn anh, mặc dù bây giờ tôi vẫn chưa thể biến thành người để chăm sóc anh, nhưng sau này tôi nhất định sẽ đến tìm anh, anh đừng quên tôi nhé. Tôi đã hôn anh rồi, anh không thể chơi xấu đâu đấy.”
Ba Tô vừa nghe Tô Bối nói vừa phiên dịch lại cho Hồ Thừa Nghị, nghe vậy đột nhiên cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Cái gì cơ?
“Tôi cũng hôn anh” là cái gì?
Vẻ mặt Lâm Bình đầy khiếp sợ, may mà ông chồng nhà mình không dịch câu cuối, nếu không thì sẽ mất mặt chết mất.
Tô Bối nói: “Chờ đến lúc tôi biến thành người rồi sẽ cưới anh về nhà nuôi…”
Cô đang nói thì phát hiện ba không dịch nữa bèn cuống lên chi chi mấy tiếng.
Tô Văn Thư trả lời: “Cục cưng, ba cần thể diện.”
Hồ Thừa Nghị nhìn Tô Bối đang cuống lên trước mặt, nhất định là đang muốn nói gì đó nhưng ba Tô lại không phiên dịch cho.
Anh xoa xoa đám lông trên người Tô Bối, trấn an cô, khóe miệng giương lên, nói: “Không sao, chờ sau này khi mi biến thành người rồi nói với ta cũng chưa muộn.”
Tô Bối bĩu môi, dụi dụi đầu vào tay Hồ Thừa Nghị.
Sau đó nói: “Vậy cũng đươc.”
Còn một việc nữa Tô Bối suýt chút nữa đã quên mất.
“Trong rừng có một con gà rừng trước kia đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng mấy người trong biệt thự của anh lại rất thích đi săn thú, lần trước bị bắt nhưng may là không sao. Anh có thể giúp chú ấy được không?”
Sau khi nghe dịch lại Hồ Thừa Nghị gật đầu.
Tô Bối chạy vào rừng tìm Tùng Kê, nó đang bới đất tìm thức ăn.
Lúc đầu nghe lời Tô Bối nói còn không quá tin tưởng, nhưng sau khi ba mẹ Tô xuất hiện thì nó lại cảm thấy không thể tin nổi, thì ra trên thế giới này thật sự có yêu tinh!
Cân nhắc một lúc lâu nó mới theo Tô Bối đến biệt thự. Người làm trong biệt thự luôn vào rừng săn thú về ăn, vô cùng nguy hiểm.
Tô Bối chạy xung quanh Tùng Kê, nói: “Tôi đã nhờ anh ta rồi, sau này chú cứ ở trong biệt thự, nếu muốn vào rừng chơi cũng không có vấn đề gì.”
Tô Bối đã sắp xếp tất cả mọi thứ ổn thỏa, giờ chỉ còn về nước E để luyện tập biến thành người, sau đó quay trở lại đây tìm người đàn ông kia. Cô tính toán một chút, chỉ cần cố gắng là rất nhanh sẽ có thể biến thành người rồi!
Tô Bối quyến luyến không muốn đi, vốn muốn có một cái hôn tạm biệt nhưng lại bị ba kéo đi mất, không thể nhảy qua bên người kia.
Hồ Thừa Nghị ngồi trên xe lăn bên cửa nhìn bọn họ rời đi. Tô Bối quẹt mũi, trong lòng có chút chua xót.
Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này cũng vậy, anh vô cùng cô đơn…
Hồ Thừa Nghị nhìn chiếc xe của bọn họ rời đi, quay xe lăn vào nhà, thầm nghĩ không biết vật nhỏ ngốc nghếch kia phải mất mấy tháng mới có thể biến thành người đây…
Anh vừa xoay người đã nhìn thấy con gà kia, bèn gọi người tới sắp xếp cho nó.
Quản gia nhìn con gà trước mặt một chút, vẻ mặt không thay đổi nhưng trong lòng lại bồn chồn.
Ôi, đại thiếu gia…
Từ sau tai nạn kia thì tính tình đột nhiên thay đổi, vốn lạnh lùng lại chuyển sang nuôi sủng vật.
Vật nhỏ lúc trước thực sự quá đáng yêu, lại rất hiểu tính người nên ông còn có thể hiểu một chút, nhưng bây giờ một người đàn ông muốn nuôi một con gà làm sủng vật là cớ làm sao?!