Lục Thiệu Quân không hề liếc nhìn quyển thực đơn trên bàn:
- "Hai phần beefsteak cháy nhẹ, một phần salad cắt nửa".
- "Vâng".
Người phục vụ sau khi ghi chép lại nhanh chóng cúi người rời đi.
Tô Mạn phút chốc ngơ ra, người đàn ông này đã gọi là gọi món đắt nhất luôn, khiến cô đau lòng cho ví tiền của mình quá đi.
Một lát sau, phục vụ đã bưng đồ ăn ra.
Từ vẻ ngoài cho đến chất lượng, đúng là tuyệt hảo, thế này số tiền cô bỏ ra cũng đáng.
Sau khi ăn xong, Tô Mạn toan định đứng dậy trả tiền thì người phục vụ lên tiếng :
- "Tiểu thư không cần đâu ạ, vị tiên sinh này đã thanh toán cho chúng tôi rồi".
Tô Mạn phút chốc ngây người, trong lòng có chút bất ngờ, Lục Thiệu Quân từ khi bước chân vào nhà hàng chưa từng rời khỏi bàn, sao có thể trả tiền rồi chứ.
Cô mỉm cười thắc mắc:
- "L...Thiệu Quân, không phải nói bữa này em mời rồi sao".
Tô Mạn theo thói quen ý định gọi "Lục tổng".
Dù sao cách gọi mới này cô cũng chưa quen.
- "Không cần đâu, đợi em là vinh hạnh của tôi, sao có thể tính bắt em đền bù được chứ".
Tô Mạn nhất thời ngây người ra, chớp chớp mi mắt vài cái, gương mặt đột nhiên có chút ửng đỏ.
Đây...đây có được gọi là tán tỉnh không vậy, không phải nói Lục Thiệu Quân xưa nay không gần nữ sắc sao, thế mà lại nói ra nhưng lời như vậy, khiến cho Tô Mạn trái tim khẽ đập nhẹ liên hồi.
Lục Thiệu Quân đứng dậy, giọng điệu trầm lắng:
- "Được rồi, đi thôi".
- "Bây giờ chúng ta đi đâu vậy".
Tô Mạn lên tiếng hỏi
- "Cục dân chính".
- "Hả!".
...----------------...
Đứng trước cục dân chính, Tô Mạn không ngờ anh lại gấp gáp như vậy, mới vừa thỏa thuận tối hôm qua, sáng hôm nay đã đăng kí kết hôn.
- "Em gái, đây là giấy đăng kí kết hôn, Lục tổng đã kí rồi, chỉ chờ em nữa thôi là hai người có thể chính thức trở thành vợ chồng được nhà nước công nhận rồi".
Tô Mạn trên tay cầm chiếc bút, do dự hồi lâu.
Còn tưởng người cùng cô sánh bước vào cục dân chính sẽ là Trương Thành, nào ngờ cuối cùng lại là Lục Thiệu Quân.
Nãy giờ đang trong dòng mê man suy nghĩ, không nhận ra Lục Thiệu Quân bên cạnh gương mặt sớm đã đen như đáy nồi, khắp người tỏa ra khí lạnh như muốn nhấn chìm người xung quanh.
Nhìn cô do dự hồi lâu như vậy khiến Lục Thiệu Quân không khỏi thầm nghĩ: Tô Mạn cô gái này, không phải là đột nhiên đổi ý rồi đó chứ.
Cô lúc này mới nhận ra những ánh mắt của mọi người đang nhìn chằm chằm mình.
Nhất thời suy nghĩ lơ đễnh, quên mất là bản thân cô đang có một vai diễn cần đóng.
Tô Mạn nhanh tay kí vào tờ giấy kết hôn, gương mặt lập tức thay đổi trở nên vui vẻ.
- "Thiệu Quân, cuối cùng chúng ta cũng trở thành vợ chồng chính thức rồi a".
Tô Mạn đột nhiên đứng dậy nhào vào lòng Lục Thiệu Quân khiến mọi người đứng đó ngơ ra.
Lục Thiệu Quân cũng rất phối hợp, nhẹ nhàng ôm lấy cô xoa xoa lưng, giọng điệu cưng sủng.
- "Ừm, bà xã".
Mấy người ở cục dân chính nhìn thấy tình cảnh "cẩu lương ngập miệng" như này cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Tô Mạn trên tay cầm lấy hôn thú, trong lòng không khỏi có chút khác lạ.
Cô vậy mà đã có chồng rồi, mà người đó lại còn là Lục Thiệu Quân.
- "Thiệu Quân, anh cứ về trước đi, em vào bệnh viện thăm cha một chút".
- "Vậy để anh đi với em, dù sao cũng là con rể của ông ấy, nên vào thăm cha em mới phải".
- "Không cần đâu, anh còn bận rộn công việc nữa mà, em vào bệnh viện một mình là được rồi, chuyện đó em sẽ giải thích với người nhà sau".
Nhìn Tô Mạn liên tục từ chối như vậy, Lục Thiệu Quân cũng không muốn miễn cưỡng:
- "Được rồi, vậy em đưa điện thoại đây đi".
Tô Mạn ngây người lục tìm trong ví ra đưa chiếc điện thoại cho anh, trong phút chốc bị anh kéo lại gần mình.
[ Tách ]
- "Hửm".
- "Anh lưu số của mình rồi, bức ảnh này xem như là làm tín đi.
Dù sao chuyện lớn như em kết hôn, cha mẹ em chưa chắc đã chịu nổi.
Có chuyện gì thì gọi cho anh".
- "Ừm".
Tô Mạn khẽ gật đầu rồi đợi chiếc xe của anh khuất dần mới gọi một chiếc taxi đi đến bệnh viện.
Tại bệnh viện trung ương ở đế đô, phòng số 107.
Trong đó, cha cô - Tô Phong đang nằm im bất động ở trên giường, hơi thở yếu ớt dựa vào máy hô hấp, mẹ cô - Lưu Tuyết Mai thì ngồi ở chiếc ghế cạnh giường bệnh, gương mặt tiều tụy vô hồn nhưng ánh mắt không rời khỏi Tô Phong.
Tô Mạn đẩy nhẹ cửa bước vào:
- "Mẹ".
- "Mạn Mạn, con đến rồi đó à".
Lưu Tuyết Mai vẫn ngồi đó, ánh mắt không chút dịch chuyển.
- "Ngồi xuống đi".
- "Vâng ạ".
Tô Mạn khẽ đặt chiếc túi trên bàn, ngồi xuống đối diện với Lưu Tuyết Mai.
Do dự một hồi lâu, Tô Mạn lên tiếng mở miệng:
- "Mẹ, con có chuyện quan trọng muốn nói".
- "Ừm".
- "Con...!kết hôn rồi".
- "Hả? Gì cơ?"
Lưu Tuyết Mai gương mặt biểu lộ sự hốt hoảng, lập tức đứng dậy bước tới gần Tô Mạn.
- "Mạn Mạn, ta biết là con yêu tên Trương Thành đó, nhưng mà như vậy có phải quá gấp gáp rồi không, hai đứa...".
- "Mẹ, không phải là Trương Thành, người con nói đến...!là Lục Thiệu Quân".
Lưu Tuyết Mai phút chốc trở nên kinh hãi.
Lục Thiệu Quân ở đế đô được mệnh danh là ông hoàng, trên thương trường sát phạt quyết đoán, lãnh khốc vô tình.
Con gái bà sao lại dây phải người đàn ông này rồi.