Đánh Cắp Tình Yêu

hương Khiêm vừa bước ra từ
phòng tắm đã nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi ôm gối, ngơ ngẩn trên ghế sofa.
Trong TV đang chiếu một bộ phim tình cảm, nữ nhân vật chính khóc chết đi sống lại, bầu không khí ảm đạm bi thương, nhưng lại không thu hút được
cô khán giả không chuyên tâm này.
Cô chắc chắn đang có tâm
sự. Đừng nhìn bề ngoài cô chín chắn, thật ra tâm sự đơn giản trong lòng
cũng có thể bị anh dễ dàng nhận ra. Không phải anh có con mắt xuyên
thấu, mà chỉ vì cô không hề phòng bị trước mặt anh, luôn tin tưởng anh
trăm phần trăm, làm cho chủ nghĩa độc chiếm trong anh càng tăng lên tới
cực hạn.

Lúc này chuyện phiền não
của cô hẳn là làm thế nào để đề cập với anh chuyện về nhà. Công ty cho
nghỉ năm ngày, cô xin nghỉ thêm mười ngày, thế là lần này cô về đến nửa
tháng, cô định bỏ mặc anh thời gian dài như thế? Chỉ cần nghĩ đến điều
đó, Phương Khiêm liền cảm thấy buồn bực vô cùng, buồn bực đến nỗi biết
rõ ràng vì sao cô phiền não, nhưng lại làm bộ như không biết.

Xin phép là một chuyện,
hiện tại quan hệ của bọn họ đã công khai, chẳng lẽ cô gái nhỏ này không
nghĩ tới việc dẫn anh về nhà một lần sao? Chẳng lẽ anh thân là tổng giám đốc một công ty lớn mà phải yêu đương lén lút như thế sao?

Xét lại tư tưởng suy nghĩ của Phương boss, có thể dễ dàng nhìn ra, biệt danh “Phương keo kiệt” cũng không phải là một hư danh.

Với tay rót một cốc nước,
anh thong thả bước đến bên cạnh Giản Tình, coi cô là một chiếc gối ôm
hình người, vòng tay quấn chặt lấy cô.

“Uống nước đi, chương trình TV hay lắm à? Xem đến ngây ngẩn cả người.”

Giản Tình hết hồn vì anh
đột ngột xuất hiện, nghe anh nói bèn đưa tay đón lấy cốc nước, nào ngờ
anh đã không đưa cốc nước cho cô thì thôi lại còn ngửa đầu uống một hớp
lớn.

Giản Tình sửng sốt, đột
nhiên thấy anh cúi đầu, chuẩn xác hôn lên môi cô, dòng nước ấm mang theo hơi thở tươi mát của anh tiến thẳng vào trong miệng cô. Anh… anh lại
bắt cô uống nước bằng cách này, sau khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng.

Cô nửa hờn nửa dỗi lườm anh rồi lập tức đoạt lấy chiếc cốc trong tay anh, “Em tự uống.”

Nhìn cô gái nhỏ bị mình làm cho đỏ mặt, Phương Khiêm bật cười ha hả rồi nói, “Em không biết rằng
uống như vậy mới có vị ngon sao?”

Rõ ràng bộ dáng Phương
Khiêm nghiêm túc nhưng ở chỗ không người lại nói ra những câu âu yếm làm cho Giản Tình đỏ mặt tía tai, cũng khiến cô cảm thấy vừa giận lại vừa
yêu.

“Đáng ghét.” Vừa thẹn vừa giận, Giản Tình im thin thít một lúc lâu, mới bật ra được hai từ phản bác anh.


Nhưng phản bác như vậy,
không những không có tác dụng mà ngược lại còn làm cho ruột gan Phương
Khiêm càng thêm ngứa ngáy. Anh cúi đầu, tìm đến đôi môi đỏ mọng của cô,
rồi lập tức đặt lên đó một nụ hôn dài nồng nhiệt.

Vừa hôn xong, Giản Tình cảm thấy choáng váng, uể oải, bèn tựa vào trong lòng Phương Khiêm, thở hổn hển.

“Hai ngày nay ở công ty có thoải mái không?” Hơi thở Phương Khiêm dồn dập, anh từ từ hít sâu vài
cái, hơi thở mới chậm rãi, thong thả trở lại.

Giản Tình lắc đầu, cười yếu ớt đáp: “Không có gì.”

Trước khi công khai quan
hệ, mọi người có đủ loại nghi ngờ vô căn cứ với cô, bởi cô không có nơi
nào làm hậu thuẫn nên mọi người mới không kiêng nể cô, tung tin đồn khắp nơi. Nhưng giờ tất cả mọi người đều biết cô là người yêu của Phương
Khiêm, đâu còn ai dám nói xấu cô? Cho dù muốn nói, cũng chỉ lén lút sau
lưng, hơn nữa những lời này chắc chắn sẽ không truyền đến tai cô. Vì vậy hai ngày sau khi công khai quan hệ, bên tai Giản Tình xem như yên tĩnh
hơn rất nhiều.

Phương Khiêm vừa lòng cất
tiếng: “Vì vậy mới nói chúng ta không nên lo lắng những chuyện chưa xảy
ra, vừa hao tâm tổn sức vừa mệt mỏi.”

Giản Tình im lặng nghe anh
nói, khe khẽ thở dài, thầm nghĩ đâu phải ai cũng giống anh, có năng lực
hoàn thành tất cả mọi chuyện muốn làm.

Như tâm trạng lúc này của cô, rõ ràng có việc nhưng không dám nói ra.

“Tình, em có tâm sự đúng
không?” Đến cuối cùng, vẫn là Phương Khiêm mềm lòng, vì không thể tiếp
tục nhìn khuôn mặt ủ rũ của cô, bèn ôm cô vào lòng, mở miệng hỏi.

Anh thông minh, khôn khéo
như vậy, sự cẩn thận của cô chắc chắn sẽ làm anh không vui, vì vậy cô
ngẩng đầu nhìn anh, những lời vốn khó mở miệng kia nhờ ánh mắt anh cổ vũ mà dễ dàng nói ra: “Khiêm, lễ mừng năm mới em muốn về nhà.”

Phương Khiêm nhíu mày, vẻ mặt không có gì bất ngờ, thuận miệng hỏi: “Định về bao lâu?”

Đây mới là vấn đề mà trong
lòng Giản Tình cảm thấy rối rắm, cô do dự một lúc mới nhỏ nhẹ đáp: “Bởi
vì ghép phép mấy năm liền cho nên em định nghỉ nửa tháng.”

Giản Tình cúi đầu, đợi hồi
lâu không thấy Phương Khiêm đáp lại, cô bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ
mặt nửa cười nửa không của anh, cô không nén nổi nghi ngờ. Sao anh lại
có vẻ mặt này?


“Vốn em chỉ định nghỉ năm
ngày thôi, nhưng mà sức khỏe của ba em dạo gần đây không tốt lắm, nên em muốn nghỉ nhiều một chút để có thời gian chăm sóc ba…”

Giản Tình vội vã giải thích, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Phương Khiêm bưng kín miệng, “Tình, em ngừng lại một chút đã.”

Thở dài, anh bất đắc dĩ hỏi: “Em cảm thấy vì thời gian em về nhà quá lâu nên anh sẽ tức giận đúng không?”

Giản Tình khẽ gật đầu, cô
thấy anh nhíu mày có vẻ không vui, rồi nói: “Giờ anh cũng muốn nói rõ
với em, cho dù em về nhà một tháng anh cũng sẽ không giận.”

“Là vậy sao?” Giản Tình thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh không tức giận, cô mới có thể an tâm về nhà.

“Tuy nhiên đối với chuyện
em về nhà lần này, cũng có chỗ làm cho anh rất giận.” Hình như không
muốn để cho tâm trạng của cô thoải mái, anh lập tức nói thẳng ý nghĩ của mình ra. Nhìn vẻ mặt mơ hồ của cô, anh không thể không tiếp lời: “Chúng ta đã công khai quan hệ, chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục giấu diếm người
nhà em sao?”

Đối với việc cô giấu diếm
người nhà chuyện yêu đương cùng anh, trong lòng Phương Khiêm vẫn có khúc mắc. Không phải anh keo kiệt, mà thực sự trải qua việc này khiến anh
cảm thấy mình quá mức thiệt thòi.

Còn nhớ khi bọn họ vừa ở
chung không lâu, hôm đó là một ngày hè nắng ấm, bọn họ đang ở trong mộng đẹp thì bị một hồi chuông điện thoại vang lên đánh thức. Anh nhìn thấy
vẻ mặt cô sau khi tiếp điện thoại hốt hoảng y như sắp đến ngày tận thế.

Nguyên nhân là em trai cô
chưa báo với cô đã tự mình ngồi xe lên thành phố S, đến nhà ga mới gọi
điện thoại cho cô. Đối mặt với tình huống này, Giản Tình rất hoang mang, lo sợ.

Sự việc tiếp theo, chỉ có
thể dùng từ rối loạn để hình dung. Anh đường đường là tổng giám đốc của
Phương thị, vậy mà vào một buổi sáng đẹp trời lại bị bạn gái vừa dịu
dàng vừa đáng yêu của anh đuổi ra khỏi nhà, hơn nữa một tuần tiếp đó,
anh ngay cả móng ngón tay cô cũng không chạm được.

Sự việc lần đó làm cho Phương Khiêm không chịu đựng nổi. Mỗi khi nhớ tới việc này, anh lại không nén được thở dài.

Anh rốt cuộc phải chịu đựng đến năm nào tháng nào mới có thể danh chính ngôn thuận…

Nghe Phương Khiêm lên án, Giản Tình xấu hổ, “Em tính lần này về nhà, sẽ nói chuyện của chúng ta với ba mẹ.”

“Thật không?” Phương Khiêm hoài nghi hỏi.

“Thật ra từ lâu em đã muốn nói với họ, nhưng chỉ sợ nói chuyện điện thoại không rõ ràng lắm, cho nên mới chờ tới bây giờ…”


“Vậy chờ em nói chuyện với ba mẹ xong, anh sắp xếp thời gian đi ra mặt hai bác.” Đã được hứa hẹn
như vậy, Phương boss rất đắc ý chốt lại một câu.

Gánh nặng trầm trọng trong
lòng Giản Tình bây giờ mới có thể trút bỏ. Phương Khiêm nói rất đúng,
nhiều việc chưa xảy ra mà đã lo sợ không đâu thì sẽ chẳng làm được gì.
Hơn nữa, mình trước mặt anh thật sự là quá mức nao núng, quá mức cẩn
thận, đây là tính tình không tốt, về sau cần sửa chữa mới được.

Đến khi Giản Tình lấy lại
tinh thần, đã nhìn thấy anh lấy ra một chai vang đỏ cùng hai cái ly, khẽ cười với cô rồi nói: “Chúng ta uống một chén cho ấm áp.”

Giản Tình nhìn bình rượu,
lập tức cảm thấy choáng váng, khuôn mặt trở nên mất tự nhiên rồi chuyển
hồng. Từ lần trước, sau khi cô cùng Tần Tiểu Ý đi ra ngoài uống say,
Phương Khiêm liền phát hiện ra là sau khi cô uống rượu thì luôn ở trong
tình thế chủ động. Vì thế sau này mỗi khi anh muốn hành động đều cho cô
uống vài ngụm rượu.

Lúc này, anh mang ra chai
vang đỏ, ám chỉ rõ ràng như vậy, cô không xấu hổ sao được? Nhưng mà vừa
trút bỏ được gánh nặng nên tâm trạng cô trở nên sảng khoái, thật ra cô
không ngại dùng thân thể của mình làm cho anh vui vẻ.

Tay đẩy chén rượu ra, khóe
miệng Giản Tình mấp máy, ghé vào lỗ tai anh thì thầm: “Đêm nay chúng ta
không cần uống rượu, bây giờ anh ôm em trở về phòng đi.”

Công chúa đã lên tiếng, kỵ
sĩ dũng mãnh đương nhiên sẽ không trái lệnh. Phương Khiêm nhanh chóng
buông chén rượu, bế cô gái nhỏ lên, rồi đi về phòng ngủ.

Đặt cô ở trên giường, Phương Khiêm mê muội nhìn cô, khàn khàn nói: “Bảo bối, em thật đẹp.”

Giản Tình khẽ cười một
tiếng, nhẹ nhàng đẩy anh ra, xoay người một cái đè lên người anh, “Vậy
anh hưởng thụ cho tốt đi.” Nói xong, đôi tay nhỏ bé lưu loát cởi chiếc
áo tắm của anh.

Thân thể thon dài của anh
lập tức đập vào mắt, tuy rằng đã nhìn thấy vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn anh, cô đều có cảm giác mặt đỏ tới mang tai.

Bộ ngực rắn chắc, eo thon gọn, còn có “mũi tên nhỏ” giương cao kia, tất cả đều dụ dỗ cô cúi đầu, dùng miệng chậm rãi nhấm nháp.

Khi cô hôn lên ngực anh,
rồi chậm rãi kéo một đường đi xuống, vẻ mặt của Phương Khiêm rất sung
sướng. Hiếm khi cô gái nhỏ không có tác dụng của rượu cũng có thể chủ
động như vậy, anh đương nhiên phải tận tình hưởng thụ, không chừng đêm
nay sẽ không thể ngủ được.

Lúc Giản Tình tiếp tục hôn
xuống , hơi thở của Phương Khiêm dần trở nên hỗn loạn. Khi cô gái nhỏ
đưa “mũi tên cực nóng” của anh tiến vào miệng, Phương Khiêm không nhịn
được thấp giọng rên rỉ một tiếng. Khoang miệng ấm áp, cái lưỡi đinh
hương ẩm ướt, linh hoạt, nhịp nhàng mút vào, tất cả đều làm cho Phương
Khiêm cảm thấy muốn nổi điên.


Ông trời ơi, kỹ thuật của cô bé này trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?

Bản tính đàn ông dũng mãnh
khiến cho Phương Khiêm không muốn cứ nằm chờ chết như vậy, sau khi hít
sâu một hơi, anh đè nén khoái cảm dưới thân, rồi kéo cô lên, cười mê
hoặc, “Làm sao chỉ để một mình anh hưởng thụ được.”

Giản Tình cảm thấy thân thể của mình bị xoay tròn, định thần lại thì đã thấy “vũ khí thật lớn” của
anh đưa đến bở miệng cô, mặc dù có vẻ mơ màng, nhưng cô vẫn đỏ mặt tiếp
tục động tác lúc trước, há miệng rồi lại đưa nó tiến vào, chậm rãi nhấm
nháp.

Ngay sau đó, Giản Tình cảm
thấy quần áo trên người mình bị bỏ đi, một cảm giác mát lạnh ập tới, sau đó, cô cảm thấy hai chân bị mở ra, tay Phương Khiêm sờ soạng ở chỗ mẫn
cảm của cô, tiếp theo, một cái gì đó hơi ẩm ướt bắt đầu chu du ở chỗ đó.

Đến lúc Giản Tình ý thức
được đó là đầu lưỡi của Phương Khiêm, thì đầu cô đã “ầm ầm” nổ tung. Cô
cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt. Anh… Anh đang giúp cô
khẩu giao? Trời ơi, chuyện này rất kích thích!

Trước đây, anh cũng thường
xuyên dùng miệng làm cho cô vui sướng, nhưng dùng tư thế như thế này,
khiến cả hai cùng khẩu giao thì chưa hề có.

Từ trước Giản Tình luôn cảm thấy tư thế kiểu này quá sức dâm loạn, nhưng giờ đây khi chính mình
trải nghiệm, ngoại trừ hô hấp càng lúc càng khăn thì cảm giác cũng thật
thích thú.

Đầu lưỡi của Phương Khiêm
hiển nhiên linh hoạt hơn so với cô. Không lâu sau, Giản Tình cảm thấy
thân thể đã lên đến cực hạn, cô khẽ run rẩy, ngay cả miệng mình cũng bắt đầu sử dụng không tốt.

Bỗng giọng nói nồng ấm của Phương Khiêm vang lên: “Bảo bối, em hưởng thụ nhưng cũng đừng nhàn hạ đấy.”

Khi âm thanh vui vẻ, trêu
chọc của anh thổi quét qua thần kinh của cô, từng chút lại từng chút
khoái lạc làm cho miệng cô không nhịn được ra sức hút vào, chợt nghe anh khẽ giọng rên lên một tiếng “A” . Mũi tên vốn đang yên lặng để cho cô
liếm bỗng theo cử động của chủ nhân nó mà thay đổi kích thước, vừa tiến
vừa lùi trong miệng cô rồi nhanh chóng trướng lên, hơn nữa càng trướng
càng lớn, rất nhanh vượt qua khả năng tiếp nhận của khoang miệng cô.

Vật nam tính khổng lồ xâm
nhập trong miệng khiến Giản Tình bắt đầu cảm thấy khó thở. Anh run run
thắt lưng, một cỗ tinh dịch lập tức phun vào trong miệng cô. Giản Tình bị choáng váng, không nhịn được bắt đầu nôn khan, cảm giác nhờn nhợn trong cổ kia làm cô vô cùng khó chịu.

“Tình, em không sao chứ.”
Nhất thời không khống chế được phóng ra ở trong miệng cô, Phương Khiêm
cũng hiểu được mình có điểm quá đáng, vội vàng lấy cốc nước đặt ở tủ đầu giường để cô súc miệng.

Mãi mới ngừng nôn khan, khóe mắt cô rơm rớm, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, ủ rũ nói: “Đáng ghét.”

Nhìn bộ dạng cô điềm đạm
đáng yêu, Phương Khiêm vốn đang sốt ruột, rốt cuộc không nén được bật
cười, anh ôm cô dỗ dành, “Đúng đúng đúng, anh đáng bị ghét nhất, chúng
ta tiếp tục đi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận