Thành phố về đêm càng nhộn nhịp và sôi nổi, Từ Khiêm mang theo tâm trạng bấp bênh về đến nhà.
Hôm nay khi người đàn ông kia đến đón Hạ Ly anh nhìn thấy rất rõ được nét hân hoan của cô, cuối cùng thì nụ cười của cô mãi mãi cũng không thuộc về anh.
Lạch cạch...!
"Khiêm, anh về rồi."
Vừa khoá cửa lại một bóng dáng đỏ rực đã mềm mại tựa lên lưng Từ Khiêm.
Anh hơi xoay người có ý muốn đẩy cô gái trong lòng ra.
"Cảnh Chi, em..."
Không đợi anh nói hết câu Lương Cảnh Chi đã nhón chân hôn lên môi anh, cả cơ thể trong bộ áo ngủ đỏ thẫm như rắn quấn lấy Từ Khiêm không buông.
"Khiêm, em đợi anh rất lâu."
Dung sắc như hoa nhiệt tình như lửa, Lương Cảnh Chi mê đắm nhìn vào mắt Từ Khiêm.
"Cảnh Chi..."
Từ Khiêm bắt đầu có chút mê man nhìn cô gái trong lòng mình, thân thể phụ nữ mềm mại cứ như có như không cọ xát trên cơ thể anh, bên chóp mũi anh còn vương vấn một mùi hương nhàn nhạt mà kích tình.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Từ Khiêm nhất thời mất khống chế chủ động ôm lấy eo Lương Cảnh Chi áp cô lên bức tường như si như say hôn lên khắp cơ thể cô.
"Ưm...!Khiêm."
Nhìn phản ứng của Từ Khiêm không nằm ngoài dự liệu Lương Cảnh Chi biết mình đã đạt được mục đích, khoé môi cô nhịn không được lộ ra một nụ cười đắc ý.
"Khiêm, chậm thôi."
Từ Khiêm như sói đói vồ lấy Lương Cảnh Chi, vừa ôm hôn vừa xé toang chiếc váy ngủ rườm rà trên người cô ra.
Không mấy chốc cả hai đã ngã trên giường lớn.
Khi cả hai cơ thể không mảnh vải chạm vào nhau hệt như một ngọn lửa đang bùng cháy, Từ Khiêm không nhịn được lâu đã vội vàng đi vào.
Nỗi khô nóng và trống trải bao trùm lấy anh, khiến anh bứt rứt đến phát điên.
Anh chỉ biết bản thân muốn người phụ nữ dưới thân này, rất muốn.
"A...!Khiêm nhẹ một chút, sâu quá."
Lương Cảnh Chi đã sớm liệu trước thuốc sẽ có tác dụng rất mạnh, nhưng không ngờ nó lại khiến cho Từ Khiêm điên cuồng thế này.
"Thế này em mới thích không phải sao?"
Từ Khiêm đã mất đi lý trí chỉ biết giam chặt người phụ nữ dưới thân, sự mềm mại và khít khao này khiến anh sung sướng muốn phát cuồng một lần rồi một lần tiến vào nơi sâu nhất.
"Ưm...!đừng."
Lương Cảnh Chi ôm chặt lấy Từ Khiêm cố gắng phối hợp với anh, từng cái ra vào của anh như muốn khảm cô vào trong lòng vậy.
Qua một lúc cảm giác được bản thân sắp tới cực hạn, Từ Khiêm đưa tay nắm lấy cằm Lương Cảnh Chi áp người hôn lên môi cô, bên dưới lại chưa từng ngừng lại.
"Gọi tên anh đi."
"Ưm...!Khiêm...!A..."
Bốp, một cái đánh không nương tay lên mông Lương Cảnh Chi khiến cô ăn đau kêu lên một tiếng.
"Gọi tiếp."
"Khiêm...!Khiêm..."
Theo từng tiếng kêu của cô là một lần ra vào của anh, qua một lúc Từ Khiêm bất ngờ dừng động tác thẳng eo bắn tất cả vào bên trong của cô.
Lương Cảnh Chi thở hắt ra một hơi nhưng ngay sau đó...!
"A Ly, A Ly..."
Từ Khiêm đỗ sạp lên người Lương Cảnh Chi thở dốc nhưng từ cõi lòng lại bật thốt ra cái tên "Hạ Ly".
Như sét đánh giữa trời quang, Lương Cảnh Chi mở to mắt không thể tin nhìn người đàn ông vừa kích tình thế nào trên người mình cuối cùng lại thốt lên cái tên của người phụ nữ khác.
Cô tức giận dùng hết sức đẩy Từ Khiêm ra.
"Anh vừa gọi ai?"
Từ Khiêm bị cô đẩy ngã sang một bên cũng bắt đầu lấy lại lý trí, anh đưa tay xoa huyệt thái dương lại theo bản năng đưa mắt nhìn những vệt nước hỗn loạn trên cơ thể hai người.
Khẽ chửi thề một tiếng trong đầu, anh luôn miệng nói yêu Hạ Ly nhưng vì sao cứ ở trước mặt Cảnh Chi anh lại không bao giờ biết kiềm chế thế này.
Lương Cảnh Chi hỏi mà không thấy anh trả lời, nỗi phẫn hận trong lòng không cách nào kiềm chế được.
Cô đưa tay liên tiếp đánh lên người anh.
"Hạ Ly, Hạ Ly, anh vì cô ta mà suốt mấy năm nay lạnh nhạt với em còn chưa đủ sao? Làm tình với em còn gọi tên cô ta, rốt cuộc anh xem em là gì hả?"
Nói đoạn, nước mắt cô đã không tự chủ bắt đầu rơi xuống như mưa.
"Anh yêu cô ta như vậy, thì còn chạm vào em làm gì?"
Từ Khiêm hơi nhíu mày giữ lấy hai tay cô, tuy trong lòng có áy náy nhưng giọng nói ra lại vô cùng cứng rắn.
"Chuyện của chúng ta không liên quan đến cô ấy."
Lương Cảnh Chi vung tay khỏi tay của anh, cô quát lên:
"Không liên quan ư? Có cần em gọi cô ta tới để anh đối chấp xem là có liên quan hay không?"
Từ Khiêm nhíu đôi mày ngày càng chặt muốn mở miệng phản bác, nhưng khi nhìn đến nước mắt của cô không ngừng rơi anh chỉ đành cố gắng hạ giọng.
"Anh đã nói là không liên quan đến bất kì ai cả, khi nảy là anh sai anh xin lỗi em, em nghỉ ngơi trước đi anh sang thư phòng."
Từ Khiêm đứng dậy vớ tạm chiếc quần trên đất rồi rời đi, Lương Cảnh Chi im lặng căm phẫn nhìn theo bóng lưng anh nước mắt cũng đã sớm cạn kiệt, hai bàn tay xiết chặt thành nắm đấm đến nỗi run lên nhè nhẹ.
Trốn tránh đi, anh cứ trốn cả đời đi.
Vì sao? Từ lúc cấp 1 Hạ Ly đứng nhất lớp cô chỉ đứng thứ hai.
Vì sao? Cô ta mất đi ba lại đi cướp lấy ba của cô, còn cô mất đi mẹ lại mất luôn tình thương của ba.
Vì sao? Cô ta mù lại được mọi người xem trọng, còn cô chẳng ai ngó ngàng.
Vì sao? Cô ta được người ưu tú như Từ Khiêm mến mộ, mà cô lại không.
Vì sao? Cô dùng mọi thủ đoạn cướp anh về tay, nhưng anh vẫn một mực nhớ nhung Hạ Ly, nhớ nhung một con mù thua xa cô...!
"Á..."
Lương Cảnh Chi hét lên đưa tay ném tất cả đồ đạc xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu phẫn hận và ghen tị khiến dung sắc xinh đẹp ban đầu trở nên vặn vẹo đáng sợ.
"Hạ Ly, Hạ Ly, tao ghét mày."
Từ Khiêm bên này rời khỏi phòng ngủ liền đi tắm rửa qua một lượt, khoắc hờ trên người chiếc áo tắm ra đến ban công anh tự châm một điếu thuốc rồi rít một hơi dài.
Trên tay là một bức ảnh đã cũ, có một cô gái chưa đầy đôi mươi đang mỉm cười vui vẻ ánh mắt cô vô định nhìn về camera.
Bên cạnh là một chàng trai cao gầy cũng đang rất vui nhoẻn môi cười.
Đây là bức ảnh đầu tiên và duy nhất mà anh chụp cùng Hạ Ly khi tốt nghiệp đại học.
"Hạ Ly anh thích em rất lâu rồi, em có thể làm bạn gái anh không?"
Dưới tán phượng của sân trường, tuy biết cô sẽ không nhìn thấy nhưng anh vẫn không khỏi thấp thỏm ngượng ngùng mà gãi đầu.
Hạ Ly lúc này vẫn chưa trổ mã hết, nét non nớt trên gương mặt cô còn chưa phai.
Nhưng lời thốt ra lại vô cùng kiên định và bình tĩnh không hợp với tuổi.
"Cảm ơn anh Từ Khiêm, nhưng em phải xin lỗi anh rồi."
Cô hơi cúi người xin lỗi với anh sau đó cũng không cho anh cơ hội nói thêm lời nào đã xoay người rời đi.
Nhìn bước chân cô đi xa anh như chết lặng đứng ở đó nụ cười trên môi cũng đã sớm tắt lịm.
Anh thích cô 3 năm, đi theo sau cô một nghìn không trăm chín mươi ngày đêm, vậy mà vẫn không khiến tim cô rung động.
Đêm đó là một đêm rất dài với anh, trong quán rượu ồn ào anh cứ uống hết ly này đến ly khác uống đến say bí tỉ.
Tự ngẫm xem bản thân có chỗ nào chưa tốt không, tại sao anh vẫn không thể làm cô rung động?
Uống rồi lại uống, anh không hay biết trời đất là đâu.
Cho đến khi tỉnh dậy mới phát hiện Cảnh Chi nằm bên cạnh anh, không mảnh vải che thân.
Và từ thời khắc ấy anh đã biết được rằng, giữa anh và Hạ Ly vĩnh viễn đã không còn cơ hội nữa.
Hồi thần từ kí ức, Từ Khiêm đưa mắt nhìn màn đêm rộng lớn đáy lòng lại nhịn không được trống rỗng thê lương.
Người con gái anh yêu, anh lại đi cô phụ.
Người con gái yêu anh, anh lại đi tổn thương.
Hít một hơi thật sâu anh xoay người bước vào trong nhà, trong lúc đóng cửa ban công anh tình va chạm ở đâu đó bỗng một khoanh hương rớt xuống.
"Trong nhà không có muỗi, Cảnh Chi đốt nhang muỗi làm gì?"
Anh hơi khó hiểu đi đến nhặt lên, khoanh hương đang cháy còn rất ít hương thơm bay ra lại có chút nhạt nhưng khi Từ Khiêm ngửi được mùi hương này thì không khỏi nhíu mày.
Anh nhìn đăm đăm vào khoanh hương rất lâu, lâu đến nỗi bàn tay đang cầm cũng run run.
"Anh làm gì vậy?"
Lương Cảnh Chi sau khi phát tiết xong mới nhớ đến "vật" mà cô chưa thu dọn, khi nhìn thấy Từ Khiêm đang cầm nó trên tay cô xuýt chút đã bị doạ cho đứng tim.
Từ Khiêm nghe cô hỏi hơi ngẩng đầu lên cười cười.
"Không có gì, chỉ là trong nhà không có muỗi em đốt hương làm gì thế?"
Thấy Từ Khiêm không nghi ngờ gì đáy lòng Lương Cảnh Chi mới hơi được buông xuống, cô bước đến đẩy anh sang một bên.
"Anh còn quan tâm việc trong nhà sao? Tránh ra đi em tự dọn dẹp được."
Nhìn thấy cô phản ứng không khác bình thường là bao, Từ Khiêm chỉ nhìn qua cũng không hỏi thêm gì.
"Vậy em dọn dẹp đi, anh đi ngủ trước."
Lương Cảnh Chi không đáp, đợi anh đi rồi cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô lại không ngờ rằng một mẫu nhỏ của khoanh hương đã bị Từ Khiêm giấu đi..