Sáng hôm sau, những cơn mưa bất chợt ngày cuối thu vẫn cứ không tiếng động rơi xuống từng hạt nặng nề.
Trong một quán cà phê ở phía Đông trung tâm thương mại, Hạ Ly một thân áo thun quần jean thoải mái trong tay đang nắm lấy một tách hồng trà nóng.
Không khí hơi se lạnh cô áp hai tay lên thành ly mong có thể sưởi ấm hai bàn tay đã tê rần của mình.
Quán cafe này là cô vô tình phát hiện cách đây không lâu, lúc ấy chỉ vừa đi ngang cô đã ngửi được một mùi hương hoa nhài nhàn nhạt rồi bị nó thu hút ngay.
Nói ra cũng lạ nhỉ! Quán cafe lại ngửi được mùi hương hoa nhài? Cô cũng thắc mắc rất lâu, nhịn không được tò mò nên đã thăm hỏi nhân viên mới biết được chủ quán thích hoa nhài và tên quán cũng là Hoa Nhài.
Reng...!reng...!reng..
Tiếng di động vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Ly, cô cầm lấy di động ấn nghe máy.
"Alô..."
"A Ly là mẹ đây, con không phải đã đến trung tâm thương mại trước rồi đó chứ?".
harry potter fanfic
Mẹ Hạ ở đầu dây bên kia giọng nói có chút gấp gáp kèm theo sự bất đắc dĩ.
"Vâng ạ."
"Ây con bé này..."
Bà biết ngay mà đứa nhỏ này không thích nhất là để người khác chờ nó, mà ngược lại nó thích chờ người khác hơn.
"Bây giờ mẹ có chút việc không thể đến ngay được, con chờ mẹ một lát nhé?"
"Có chuyện gì sao mẹ?"
"Còn chuyện gì nữa, giáo viên chủ nhiệm của thằng nhóc Thần Chi kia vừa gọi cho mẹ bảo là nó đánh nhau với bạn nên mời phụ huynh đến, thật là được một hôm rảnh hai mẹ con đi dạo phố mà cũng bị thằng nhóc đó phá hư."
Hạ Mẫn Uyên tức giận lắm, xổ một tràng ra ngoài kiểu gì tên nhóc kia cũng sẽ bị đánh cho mông nở hoa thôi.
Hạ Ly hơi mỉm cười lắng nghe mẹ Hạ mắng xong, cô nhẹ nhàng chuyển đề tài.
"Dạo phố thôi để hôm khác đi ạ, mẹ đến xem em thế nào quan trọng hơn mẹ cũng đừng tức giận quá Thần Chi tuổi nhỏ tính tình còn ương ngạnh mẹ nhẹ nhàng một chút thằng bé sẽ nghe lời thôi ạ."
"Như thế sao được, con chờ mẹ một lát mẹ đến đưa con về."
"Ở đây gần chung cư con lắm không sao đâu ạ."
"A Ly..."
Hạ Mẫn Uyên hơi kéo dài âm cuối, Hạ Ly biết bà sẽ không chịu để cô đi về một mình thế này nhưng có lẽ bà quên rằng cô có thể tự mình đến làm sao không thể tự đi về.
"Con gọi xe rồi, mẹ đi xem em đi con hơi lo cho nó."
Cuối cùng Hạ Mẫn Uyên cũng không biết nói gì hơn với cô, bà khẽ thở dài.
"Được, con đi đường cẩn thận về tới nhà báo cho mẹ một tiếng còn thằng nhóc kia thì mặc xác nó đi."
"Vâng, con cúp máy đây."
Hạ Ly mỉm cười đem di động bỏ vào túi xách, bên tai đang ồn ào vang lên từng đợt tiếng cười đùa của trẻ con nhà ai đó.
Bất chợt cô lại nhớ đến tên nhóc Thần Chi kia, nó kém hơn cô 10 tuổi là em trai cùng mẹ khác cha với cô nhóc con cũng quậy phá lắm nhưng được cái là rất bám người.
Cảm nhận tay có chút lạnh cô theo bản năng vươn tay tìm ly hồng trà, nhưng giờ khắc này nó đã nguội đi vì bốc hơi quá lâu tựa như do cô tham lam ấm áp của nó quá nhiều khiến nó trở nên nguội lạnh vậy.
Hạ Ly thu hồi lại suy nghĩ, cô lắng tai không còn nghe tiếng mưa nữa quyết định ra về.
"Chạy lại đây bắt tớ đi lêu lêu."
"Hihi..."
Hạ Ly đang cầm theo gậy chầm chậm bước ra ngoài, nhưng không khéo có mấy đứa trẻ nô đùa chạy đến chỗ cô va chạm khiến cô không cầm vững gậy làm rơi mất.
"Ấy..."
Lách cách....!
Tụi nhỏ nô đùa vô tư cũng không để tâm đến người khác, khi thấy bản thân va phải người liền rối rít xin lỗi rồi chạy đi bặt tăm.
Hạ Ly thở dài ngồi xổm xuống đưa hai tay mò mẫm trên sàn nhà, không có gậy cô liền mất đi phương hướng sờ soạng khắp nơi cũng không thấy đâu.
Hạ Ly hơi nhíu mày cảm nhận được có người đến gần, sau đó cô huơ tay liền tìm được gậy ngay nhưng người đó không hề lên tiếng.
Hạ Ly cũng im lặng cầm lấy gậy đứng lên rời đi, nhưng đi được vài bước cô vẫn quay đầu lại nói:
"Cảm ơn anh."
Không ai trả lời.
Cô cũng không quan tâm liền xoay người rời đi, còn về phần tại sao cô gọi người đó là "anh" mà không phải "chị"?.
Là do cô ngửi được mùi nước hoa trên người người đó, có chút nồng hơn của nữ nên cô đánh bậy gọi thế thôi.
Nhưng thật ra Hạ Ly đã đoán đúng, người giúp cô tìm gậy là đàn ông.
Trần Cảnh hôm nay dậy khá sớm, nhìn bầu trời âm u bên ngoài anh cảm thấy tâm trạng khá vui vẻ.
Lái xe đến điểm hẹn gặp bệnh nhân, không ngờ vừa bước vào đã nhìn một màn vừa rồi của cô gái kia.
Cô không nhìn thấy được, bị người khác va vào làm rơi mất gậy cũng không cáu gắt mà chỉ nhẹ nhàng ngồi xuống tự mình tìm lấy.
Một bóng lưng mảnh mai như thế tại trong thời điểm này lại vô cùng quật cường.
Ngày thường anh không thích nhất là lo chuyện người khác càng không nói đến là thương hại ai, nhưng hôm nay tình cảnh này và cô gái đó không hiểu sao anh lại nhịn không được tiến lên muốn giúp cô.
Khi đến gần cô anh hơi sững sờ giây lát, vì cô rất đẹp gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, khoé mắt đuôi mày tràn ngập ý ôn nhu, đôi môi đầy đặn lại hồng nhuận căng mọng.
Cô rất nhạy cảm anh chỉ hơi đến gần cô liền nhíu mày ngay, anh cười cười lắc đầu đem gậy đến gần tay cô.
Quả nhiên cô tìm được gậy liền đứng lên ra về, nhưng anh cũng không ngờ rằng cô lại nhạy cảm đến thế.
Một câu "cảm ơn anh".
Hoàn toàn khiến anh phải chăm chú nhìn cô.
"Xin hỏi anh muốn mua cafe mang về hay uống tại chỗ ạ?"
Nhân viên thấy anh vào quán khá lâu mà vẫn cứ đứng ở đó liền tiến lên tiếp đón, Trần Cảnh thu hồi tầm mắt hơi mỉm cười với nhân viên.
"Tôi có hẹn với ông Cao."
"À vâng, thế mời anh theo tôi."
Trần Cảnh gật đầu đi theo nhân viên một đoạn rồi rẽ trái liền thấy bệnh nhân hôm nay của anh "Cao Thắng".
"Chào ông Cao, tôi là Trần Cảnh."
Trần Cảnh đi đến đưa tay nắm lấy tay của Cao Thắng.
"Chào bác sĩ Trần, mời ngồi."
Trần Cảnh ngồi xuống đối diện Cao Thắng liền có nhân viên đưa menu đến, anh nhận lấy lật xem vài trang rồi gập lại.
"Một ly cafe đen thêm hai muỗng đường, cảm ơn."
Anh trả menu lại cho nhân viên, lúc này mới tiếp tục bắt chuyện với Cao Thắng.
"Ông Cao cảm thấy phòng khám chúng tôi phù hợp với yêu cầu của ông chứ ạ?"
Cao Thắng hơi gật đầu, thở dài nói:
"Rất phù hợp là đằng khác, cảm ơn cậu đã không chê phiền mà tự mình đến trao đổi với tôi"
Ông có chút vấn đề về tâm lý nhưng lại lo ngại đến phòng khám quá bí bách và áp lực, nghe người quen giới thiệu vị bác sĩ tâm lý tuổi trẻ lại có tài không hề "trẻ" tí nào này.
Ấy vậy mà người ta không hề cao ngạo đích thân đến gặp ông.
Trần Cảnh nghe Cao Thắng nói thế anh chỉ hơi mỉm cười lắc đầu.
"Phục vụ tận tâm cho bệnh nhân là chức trách của bác sĩ, ông Cao quá lời."
Hai người bắt đầu lấn sâu vào những vấn đề tâm sinh lý mà Cao Thắng mắc phải.
Nhưng trong đầu Trần Cảnh vẫn thi thoảng thoáng qua gương mặt của cô gái lúc nảy.
Anh hơi ngước mắt nhìn bầu trời âm u bên ngoài, khẽ cười chính mình lần đầu thất thần trong giờ làm việc chỉ vì một cái nhìn thoáng qua của người xa lạ.
Có câu, con người thường yêu bằng mắt, có lẽ là thật?.