Rất nhanh giáng sinh đã đến, Trần Cảnh lái xe đưa Hạ Ly đến nhà họ Lương "người chồng sau" của Hạ Mẫn Uyên.
Căn nhà rộng lớn khang trang vì đến giáng sinh mà trang hoàng lại mọi thứ, cây thông cao cao trước sân treo rất nhiều hộp quà to nhỏ, quả châu bông tuyết, lấp lánh dây đèn chớp nháy.
Mà điều khiến Trần Cảnh chú ý chính là khu nhà này anh đã từng đến cách đây không lâu vài ngày thôi.
Đỗ xe một bên Trần Cảnh săn sóc mở cửa xa nắm tay Hạ Ly đến ấn chuông cửa, rất nhanh không đến một khắc có một thiếu niên tầm 13 tuổi chạy ra trên gương mặt cậu nhóc là niềm vui mừng không hề che giấu.
"Chị ơi."
Hạ Ly nghe được tiếng của Lương Thần Chi, cô nhoẻn môi cười thật tươi giang hai tay chờ sẵn như biết chắc cậu sẽ lao đến.
Quả nhiên Lương Thần Chi chạy đến điều đầu tiên là ôm chầm lấy cô, cậu không khống chế được sức lực nên khiến cơ thể Hạ Ly lung lay lùi về sau hai bước Trần Cảnh nhanh tay lập tức đỡ ở phía sau cô.
"Chị ơi em nhớ chị lắm, nhưng bài tập quá nhiều mẹ không cho em đi ra ngoài chơi."
Cậu bĩu môi nhiệt tình ôm chị một cái liền ngoan ngoãn đứng lại ngay ngắn, Hạ Ly đưa tay ra cậu liền nắm lấy chủ động đem tay cô đặt lên đầu mình.
Hạ Ly bật cười xoa xoa đầu cậu.
"Do em lười học còn kiếm cớ sao."
Cha cô mất sớm năm cô lên 8 mẹ tái giá với chú Lương, hai năm sau liền sinh ra Lương Thần Chi thật ra chú Lương cũng có một đứa con riêng là Lương Cảnh Chi nhưng tên nhóc này không hiểu vì sao từ khi còn bé chỉ quấn quýt bên cô.
Lương Thần Chi cười hì hì hưởng thụ bàn tay chị gái dịu dàng xoa đầu cậu.
"Không mà, em nhớ chị thật."
Trần Cảnh nhìn hai chị em thân thiết khoé môi cũng cong cong theo, nụ cười vui vẻ trên môi Hạ Ly luôn là liều thuốc an thần của anh.
Bên trong nhà, Lương Chi Khâm thấy con trai lâu như thế vẫn chưa vào nhà liền ra ngoài xem sao.
Nào ngờ thấy thằng nhóc quấn mãi lấy Hạ Ly ngoài cửa cũng quên luôn bên cạnh còn có người khác, ông bất đắc dĩ lắc đầu đưa tay vỗ lên gáy cậu.
"Thần Chi còn không mau mời chị với anh vào nhà bên ngoài lạnh như thế còn kì kèo mãi, thật là."
Lương Thần Chi lè lưỡi lúc này mới nhìn sang Trần Cảnh, cậu nhóc lễ phép chào một tiếng.
"Anh rể ạ, anh chị mau vào nhà thôi."
Một tiếng anh rể này khiến nụ cười trên khoé môi Trần Cảnh càng tươi hơn, cậu nhóc này thoạt nhìn cũng vừa mắt đấy chứ.
"Cảm ơn em."
Trần Cảnh ôm lấy vai Hạ Ly cùng Lương Thần Chi bước vào nhà, anh ân cần sợ cô vấp ngã.
"Cẩn thật bậc thang dưới chân em."
"Vâng ạ."
Vào trong nhà, Lương Chi Khâm đưa ngón tay chỉ chỉ vào cậu nhóc.
"Con đó, để chị con đứng bên ngoài kẻo cảm lạnh thì sao?"
Lương Chi Khâm cùng Hạ Mẫn Uyên đều là giáo sư của trường đại học, trên người ông luôn tản mát khí chất nho nhã của nhà văn lúc mắng người cũng không có bao nhiêu uy hiếp.
Lương Thần Chi biết mình hấp tấp nhưng vẫn cố cò kè mặc cả.
"Ba, con cũng thấy không lạnh lắm mà."
Lương Chi Khâm trừng mắt.
"Đừng có nghĩ ai cũng da dày thịt béo như con."
"Ba! con mới về."
Hạ Ly nghe ông la em trai liền lên tiếng giải nguy cho cậu nhóc, cũng giống như Lương Thần Chi gọi ông một tiếng ba, Lương Chi Khâm thôi không để tâm tới Lương Thần Chi ông mỉm cười đưa tay xoa đầu cô.
"Về là tốt rồi."
Một câu nhẹ nhàng như thế khiến sóng mũi Hạ Ly cay xè, ông không phải ba ruột của cô nhưng từ lúc lên 8 ông đã hết sức mà làm tròn trách nhiệm một người cha đối với cô con gái không cùng huyết thống này.
Trần Cảnh lẵng lặng nhìn bọn họ, đột nhiên anh cảm thấy tất cả nhận thức của mình trước đây về "gia đình" phải chăng có chút lệch lạc?
"Con chào bác trai."
Trần Cảnh lễ phép cúi đầu chào Lương Chi Khâm một tiếng, ông hơi gật đầu rồi đưa mắt đánh giá anh giây lát.
"Tốt lắm chàng trai trẻ con cứ tự nhiên như ở nhà là được, nào mau vào ngồi đi."
Trần Cảnh gật đầu tiến lên biếu quà cho ông, Lương Chi Khâm nói một câu "con có lòng" rồi cũng không khách khí nhận quà.
Hạ Mẫn Uyên bận bịu trong bếp nghe tiếng lúc này cũng chạy ra.
"Hai đứa đến rồi sao?"
Bà vui vẻ có chút tò mò đánh giá Trần Cảnh, Hạ Ly nghe tiếng bà cô mỉm cười.
"Mẹ ba, con giới thiệu một chút đây là Trần Cảnh bạn trai của con ạ."
Hạ Mẫn Uyên gật đầu, đi đến khẽ chọc lên trán cô một cái.
"Con đó có bạn trai mà lại giấu mẹ, xem xem tiểu Cảnh tốt như thế con nên thông báo với ba mẹ sớm một chút chứ."
"Mẹ..."
Hạ Ly xấu hổ cúi đầu, mà Trần Cảnh bị Hạ Mẫn Uyên gọi một tiếng "tiểu Cảnh" có chút đỡ không kịp.
Sự nhiệt tình và ấm áp mà bọn họ mang lại, khiến anh có chút không quen.
"Trần Cảnh, đây là ba mẹ của em."
Hạ Ly mềm giọng giới thiệu cho Trần Cảnh, lúc nảy đã chào Lương Chi Khâm bây giờ anh cũng cực kì lễ phép mà cúi đầu chào Hạ Mẫn Uyên.
"Con chào bác gái."
"Ừ ừ...!chào con..."
Hạ Mẫn Uyên càng nhìn càng hài lòng với Trần Cảnh, mặt mày dáng vẻ hay cử chỉ đều rất lịch sự có lễ xem ra cũng là một người đàn ông tốt.
Lương Chi Khâm đi đến vỗ vai bà một cái.
"Hai đứa đi đường cũng mệt rồi mau ngồi xuống nghỉ ngơi chốc đi."
"Đúng đúng, hai con đừng đứng đấy nữa mau ngồi đi.".
đam mỹ hài
Hạ Mẫn Uyên đưa hai người đến sofa ngồi xuống, nhưng ánh mắt bà cứ mãi nhìn chằm chằm Trần Cảnh khiến anh bắt đầu cảm thấy lúng túng.
Cũng đừng trách bà thất lễ, vì Hạ Ly từ lúc trưởng thành đây là lần đầu tiên cô đưa bạn trai về nhà.
Lương Chi Khâm nhìn không nổi nữa sợ bà nhìn mãi khiến Trần Cảnh bỏ chạy, ông đưa tay kéo bà sang một bên.
"Mẫn Uyên không phải em muốn làm há cảo cho A Ly sao?"
"À à...!em quên mất."
Bà bật cười vỗ trán một cái, nói với Hạ Ly và Trần Cảnh.
"Mẹ đi vào trong, hai đứa chờ một lát cơm tối nhanh thôi sẽ xong."
Trần Cảnh mỉm cười, gật đầu với bà.
"Vâng bác cứ từ từ thôi ạ."
Hạ Mẫn Uyên đi rồi, anh liền quay sang nắm lấy tay Hạ Ly xoa xoa quả nhiên vẫn còn lạnh, trời vừa trở gió bàn tay và chân cô luôn lạnh toát đến tê rần.
"Lạnh lắm không em?"
Hạ Ly lắc đầu, để cho anh tùy ý xoa hai tay.
"Một chút thôi ạ."
Lương Chi Khâm nhìn hai người như thế ông khẽ mỉm cười, dơ chân đá Lương Thần Chi còn đang mân mê đống quà Trần Cảnh đưa tới.
"Úi...!ba đá con."
Ông trừng mắt, nhìn dáng vẻ ai oán của con trai chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Còn không mau đi lấy trà gừng cho anh chị làm ấm người."
Lương Thần Chi bấy giờ mới dời sự chú ý từ đống quà cáp sang Trần Cảnh và Hạ Ly, cậu vội đứng lên đi pha trà cho hai người.
"Trần Cảnh, con hiện đang làm công việc gì?"
Trần Cảnh nghe Lương Chi Khâm hỏi, anh mỉm cười lễ phép trả lời.
"Dạ con mở một phòng khám tâm lý ạ."
"Oh tâm lý học sao? Một ngành nghề khá thú vị lại có chuyên môn sâu, bác cũng từng đọc vài quyển sách về tâm lý học rất cuốn hút."
Hai người đàn ông bắt đầu vào chủ đề công việc liền không có điểm dừng, Hạ Ly yên lặng ngồi lắng nghe trong tay là cốc nước ấm mà Lương Thần Chi pha.
"Chị, em nghe nói chị Cảnh Chi tối nay cũng về đấy ạ."
Hạ Ly nghe được chút lo lắng trong lời nói của cậu, cô cười cười.
"Cô ấy cũng lâu rồi chưa về nhà mà."
"Chỉ mong chị ấy thay đổi tính tình một chút."
Lương Thần Chi thấy cô lập lững nước đôi cho qua chuyện, cậu bĩu môi không nói gì nữa sợ khiến cô không vui.
Thật ra Hạ Ly sống ở Lương gia 10 năm, mọi chuyện đều rất suôn sẻ và đầm ấm nếu có gì không vui thì chính là liên quan đến Lương Cảnh Chi.
Hai cô bằng tuổi nhau nên không tránh khỏi ganh đua cao thấp, Lương Chi Khâm vì áy náy Hạ Ly hai mắt không nhìn thấy nên mọi việc đều thiên vị cô hơn một chút.
Mà Lương Cảnh Chi tính tình cao ngạo ương bướng nên không ít lần cả nhà đều rơi vào hoàn cảnh khó xử.
18 tuổi cô rời khỏi Lương gia tự mình sống ở kí túc xá một năm về không được mấy lần, mà Lương Cảnh Chi 20 tuổi cũng đã ra ngoài tự mình lập nghiệp.
Lần này cô ta quay về, cô cũng không muốn khiến cả nhà mất vui.
Nếu đã gặp thì gặp thôi, Lương Cảnh Chi không gây chuyện thì cô cũng lười để ý đến cô ta.
Hạ Ly bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện của quá khứ, lắm lúc thật ra cô cũng không biết kiềm chế cảm xúc bản thân nhiều lần cũng lớn tiếng mà đôi co với Lương Cảnh Chi.
Bất giác cô cười khẽ một tiếng, khiến Trần Cảnh ngồi bên cạnh chú ý đến nhân lúc Lương Chi Khâm uống trà nhuận giọng anh cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.
"Em cười gì thế?"
Hạ Ly không ngờ anh nghe được, cô cũng không xấu hổ mà đánh trống lảng.
"À...!tại bánh này ăn ngon quá."
Trần Cảnh híp mắt, hùa theo ý cô.
"Vậy sao?"
"Vâng anh ăn thử một cái không?"
Hạ Ly cầm một cái bánh quy đưa đến cho anh, Trần Cảnh há miệng cắn một miếng.
"Ừm ngon thật.
"
Anh mỉm cười đút nửa còn lại vào miệng cô, thật ra đoạn đối thoại ngắn ngủi giữa cô và Lương Thần Chi anh đều nghe được hết.
Cảnh Chi? Người này hình như khiến cô không vui thì phải, nếu không cô cũng sẽ không lập lững nói cho qua chuyện như thế.
Đừng nhìn tính tình Hạ Ly mềm mỏng dễ nói chuyện, nhưng anh biết rõ chuyện gì mà cô nói ra càng nhẹ nhàng hững hờ thì càng là chuyện cô không muốn nhắc đến.
Cô luôn muốn tránh thị phi không dây dưa nhập nhằng nhưng trong lòng vẫn sẽ nhớ đến, đấy là một Hạ Ly mà anh rất thích.
Dễ tha thứ nhưng không dễ quên đi..