Cô thu xếp lại đồ rồi đi vào trong biệt thự. Ngô Tống cũng không có gì để cô làm, Mộng Vãn Tình trở về căn nhà kho của mình.
Cũng mấy ngày rồi.
Cô cũng muốn đến gần hắn, nhưng hắn sáng sớm đã đi làm, tối muộn mới về, thời gian ở nhà đều là bên cạnh Mễ tiểu thư kia, không thì cũng trong phòng.
Cô cơ bản không có cơ hội lại gần hắn.
Mà lại gần rồi thì làm được cái gì chứ? Ngoài đưa lưng cho hắn đạp thì cô có làm được cái gì đâu.
Cô không thích Mễ Tuyết cho lắm, không rõ lí do, có lẽ là do cô ấy ở cạnh Hoắc Tường Quân nhiều quá chăng?
Mộng Vãn Tình tự dặn lòng mình không được nhỏ nhen như thế, cô không có tư cách đó.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy hai người đó đi với nhau, cử chỉ lại thân mật, chỉ tiếc không dính lại với nhau ấy, cô đều thấy không vừa mắt. Khó chịu, ghen tị, ngưỡng mộ,... đều có.
Cô cũng muốn được gần gũi với hắn như thế.
Mộng Vãn Tình thở dài, thân phận của cô quá thấp, điều đó là không thể.
Chiều nay nắng nóng, cô làm việc quần quật, chiếc váy mặc trên người thấm ướt một mảng lớn, dính vào người rất khó chịu. Cô cởi váy ra, chiếc váy rơi xuống sàn.
Mộng Vãn Tình nhíu mày nhìn thân thể của mình trong gương.
Xấu quá...
Da trắng thì trắng, nhưng đám sẹo chi chít trên người đan xen trông có chút rợn người. Cơ thể gầy gò lại xanh xao.
Cô bất giác nhớ tới vị tiểu thư kia, cô ấy... hắn là rất đẹp, không tì vết.
Là một người trưởng thành, đương nhiên cô cũng có nghĩ tới... chuyện đó. Một người đàn ông hắn là thích một người phụ nữ trắng trẻo, mịn màng không tì vết. Còn cô thì...
Cô mím môi nhìn làn da mình, mở tủ quần áo lấy một bộ.
"Cô..."
Rầm!
"!" Mộng Vãn Tình giật mình, cô chưa kịp định thần thì cánh cửa phía trước đóng sầm lại. Cô phát giác mình không mặc gì trên người, vội vã mặc đồ vào, mở cửa ra ngoài.
Hoắc Tường Quân suýt chút nữa giơ chân đạp bay luôn cánh cửa. Thứ gì cần nhìn cũng nhìn hết luôn rồi...
Hắn "chậc" một tiếng, cảm giác tức tối cuộn lên trong lòng. Hình ảnh kiều diễm ban nãy lại sượt qua trong đầu, hắn lập tức đá bay nó đi.
"Em... anh tìm em có việc gì không?" Cánh cửa hé mở ra, cô chậm chạp bước ra bên ngoài, mím chặt môi lo sợ nhìn hắn.
"Cô không khoá cửa?"
"Nó hỏng rồi." Cô rất vô tội nhìn hắn. Không phải cô không muốn đóng, vốn dĩ cửa nó rất lung lay, đóng ra mở vào đã là quá sức của cánh cửa ấy rồi.
Dù sao cũng chỉ là một nhà kho cũ, hy vọng gì nó sẽ tốt chứ.
Hắn nhìn trang phục trên người cô. Có vẻ như là chủ nhân của nó vội vàng, hàng cúc sơ mi cài lệch nguyên một hàng, cổ áo hơi mở, ẩn hiện xương quai xanh nhỏ nhắn. Cánh cổ trắng ngần, từ tầm nhìn phía trên cao của hắn cũng có thể thấy được thấp thoáng rãnh sâu phía dưới.
Ngực của cô ta...
Hình ảnh ban nãy lại đập vào đầu hắn, Hoắc Tường Quân giơ chân, trực tiếp đạp đổ luôn cánh cửa.
Chiếc cửa cũ nát không chịu nổi lực lớn, trực tiếp đổ vào trong phòng kết thúc sứ mệnh của nó.
Cánh cửa "..." nó làm gì sai?
Mộng Vãn Tình "..."
"Cô...!" Hoắc Tường Quân muốn chửi thề, nhưng từ ngữ lại không thể thoát ra khỏi cuống họng, nửa ngày cũng không phun ra thêm được chữ gì.
Mộng Vãn Tình cũng không biết hắn đã trông thấy cái gì rồi, nghĩ tới thân thể loã lồ của mình, gương mặt hiện lên vẻ nhăn nhó khó chịu.
Đám sẹo trên người cô...
Cô lén lút nhìn gương mặt của hắn. Vẫn bình thản lạnh lẽo như thế.
Hắn... có nhìn thấy cái cơ thể xấu xí đó của cô không?
Nếu... nhìn rồi... hắn... có ghét cô không?
Chết tiệt! Trước giờ không nghĩ tới, cô ta vậy mà lớn lên cũng trổ mã như thế. Hắn nhớ tới đám anh em nhà Mộng gia, vẻ ngoài được liệt vào mỹ nhan thịnh thế, cô ta tuy là phế vật, nhưng vẫn thừa hưởng gen, có chút đường nét cũng là thường tình.
Hắn tự tìm một lí do giải thích cho mình. Hơn nữa, nhìn thấy thì cũng có sao, hắn phủ nhận là được, cô là vợ mình...
Mộng Vãn Tình không hề biết sau lớp mặt căng cứng tê liệt của Hoắc Tường Quân, đáy lòng hắn hoảng đến mấy nhóm, rơi lộp độp.
Bầu không khí giữa hai người ngưng đọng lại, lộ ra vẻ khó xử.
Hai tay cô đan vào nhau, nhìn chằm chằm mũi chân mình.
"Cô... thôi bỏ đi!" Hắn xoay người bỏ đi luôn. Mộng Vãn Tình ngơ ngác nhìn hắn. Hắn bỗng dừng lại, cô hơi nghiêng đầu, hắn nhíu mày một chút, phun ra bốn chữ "Cài lại cúc áo."
Mộng Vãn Tình giật mình, nhìn lại mình...
Mặt cô đỏ bừng lên, chạy trối chết vào trong.
Vừa nãy hoảng quá, cô không để ý.
Mất mặt quá!
[...]
"A, tiểu mỹ nhân của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp nha~"
Trong căn phòng bao lớn, chính giữa là một cái bàn ăn lớn, bày biện nhiều loại thức ăn sang trọng, đám người trai gái ngồi xung quanh, kẻ tung người hứng nói chuyện rôm rả.
Chủ nhân của bữa tiệc này ngồi vắt chéo chân, lộ ra bắp đùi trắng nõn gợi cảm, thân hình phác lên đường cong hút mắt, mỉm cười ngọt ngào "Cảm ơn mọi người."
"Ầy, có gì đâu, sao lần này Mễ tiểu thư của chúng ta lại về nước thế? Bên đó không tốt hơn trong nước sao?"
Một người nói. Người bên cạnh liền phụ hoạ "Phải đó, có phải nhớ tụi này không?"
"Hay là vì người nào đó, hả?" Có người ngân dài giọng ra, nháy mắt đầy ý tứ với Mễ Tuyết.
"A, ai ấy nhỉ?"
"Lo lắng có người cướp mất nên trở về đúng không?"
"Cậu lo xa quá rồi đấy, người đó ngoài cậu ra chẳng có ý tứ với sinh vật giống cái nào."
"Nhiều lúc tớ còn hoài nghi anh ta thích đàn ông cơ!"
"Các cậu nói quá rồi." Mễ Tuyết lễ phép cười ngượng "Đừng nói quá.". truyện kiếm hiệp hay
"Chúng tớ đâu có nói quá đâu! Cậu cứ phải phủ nhận làm gì, mọi người ở đây ai cũng biết người may mắn được cậu nhìn trúng là ai mà."
"Nói mới nhớ, anh ấy đâu?"
"Phải ha, chưa đến. Mễ Tuyết, cậu nói xem, anh ấy đâu rồi?"
Mễ Tuyết cười duyên dáng "Anh ấy nói là có việc, sẽ đến muộn một chút."
"A vậy sao."
"Anh ấy sẽ đến nhanh thôi mà."
"Đúng rồi, đây là bữa tiệc của Mễ Tuyết mà."
"Các cậu cứ tự nhiên nhé, tớ ra ngoài một lát."
Mễ Tuyết đứng dậy, đứng trước cửa nhà vệ sinh, đi qua đi lại.
Muộn rồi, vậy mà Hoắc Tường Quân chưa đến. Đáy lòng Mễ Tuyết dâng lên nỗi lo lắng, lôi điện thoại ra gọi.
"Tút."
"Em đợi một chút, anh sắp đến rồi."
Đôi mắt Mễ Tuyết thoáng lên tia ngạc nhiên. Âm thanh truyền ra từ điện thoại, trùng khớp với tiếng nói vang lên phía trên hàng lang.
Cô chớp chớp mắt, xác định kĩ mình không nhìn lầm
Hoắc Tường Quân đứng bên đó...
Cô gái đứng bên cạnh, là ai?