Tuy Hoắc gia rộng lớn, Hoắc Vũ Khải lăn lộng trên thương trường nhiều năm, nhưng cánh tay của ông ta sẽ chẳng thể trải rộng ra toàn thế giới. Trước kia cũng là đề phòng trước chuyện này, hắn đã tạo được một số mối làm ăn bên nước ngoài, so với trong nước thì đáng tin cậy hơn rất nhiều.
Hắn bận rộn đi khắp nơi, ngồi máy bay nhiều đến rã rời. Hắn biết, chỉ cần thắng ván cờ này, hắn mới có thể sống yên ổn.
Và cũng là vì mẹ…
Ngày thứ 10 ở nước ngoài, hắn nhận được tin Mộng Vãn Tình xuất sắc đứng đầu cuộc thi bàn luận, cô học nhảy vượt, vừa học lên thạc sĩ vừa làm nghiên cứu sinh cho trường đại học đó.
Hoắc Tường Quân cũng đã biết Mộng Vãn Tình rất thông minh, một phế vật thực thụ không thể nào có thể trưởng thành trong cái vòng tròn hào môn này, chỉ cần cho cô đủ điều kiện thì cô sẽ phát triển rất tốt.
Đồng thời, hắn cũng yên tâm đôi chút, ít ra cô không gặp nguy hiểm nào đến từ phía Hoắc gia.
Hắn cũng nhận được cuộc gọi thông báo về kết quả của cô.
“Em tính học lên tiến sĩ.”
“Ừ.” Hắn gật đầu “Có năng lực.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ “Bao giờ anh về?”
“Không chắc chắn lắm. Có chuyện gì à?”
“Không, em định trước ngày anh về tranh thủ tặng một món quà cho anh.”
Hắn thấy hơi khó hiểu “Sắp tới có dịp gì à? Không cần phiền phức như vậy.”
“Không dịp gì cả, chỉ là thấy muốn cho anh một niềm vui nhỏ.”
“ồ.” Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ, trong lòng len lỏi cảm giác khó diễn đạt bằng lời, nhưng hắn thấy rất thoải mái.
“Ba ngày sau em sang Pháp, đi cùng giáo sư và bạn học tới đó tham khảo mẫu tế bào thực nghiệm bên đó, dự kiến mất nửa tháng em mới về.”
“Tôi biết rồi. Nếu cần gì cứ nói.” Hắn nghe thấy bên phía cô có vài âm thanh thủy tinh vang lên
“Vâng, chúc anh một ngày tốt lành. Tạm biệt.”
“Ừ, tạm biệt.”
Việc bên này cũng không quá thuận lợi, hắn gần như vắt toàn bộ sức lực của mình để chạy đông chạy tây, nhận được nhiều dự án cũng như mối làm ăn mới. Tuy mệt mỏi nhưng kết quả đạt được lại rất tốt.
Hắn trở về nước, tiếp tục điều hành công ty. Công ty của hắn bị tập đoàn lớn của Hoắc Vũ Khải và Mộng gia liên tục chèn ép, nhân viên cũng rời đi rất nhiều, đa số chỉ còn lại những nhân viên kì cựu lâu năm của công ty, không nỡ rời bỏ nơi mình làm việc, tình nguyện ở lại.
Từng là một công ty đứng top đầu cả nước, giờ chao đảo chỉ chực đổ sụp.
“Anh trai à, chấp nhận thua cuộc đi~ Có khi bố sẽ nể tình cha con mà tha cho anh một con đường sống đấy!” Thỉnh thoảng Hoắc Vũ Hạo sẽ lượn lờ trước mặt hắn dè bỉu.
“À phải rồi, cô vợ của anh đâu rồi? Không phải là thấy anh thảm bại quá nên bỏ đi đấy chứ?” Gã cười châm chọc, ôm lấy mỹ nhân bên cạnh.
Hắn cũng lười nói chuyện với gã, trực tiếp bơ người rời đi. Hoắc Vũ Hạo đằng sau cười lớn “Hoắc Tường Quân, cả đời này mày không giữ được cái gì đâu. Cho dù là Hoắc gia, địa vị, quyền lực, mẹ mày, thậm chí cả con phế vật vợ mày nữa, tất cả đều sẽ biến mất hết, không để lại cho mày một thứ gì!”
“Cho dù là thiên tài trẻ tuổi thì sao? Chẳng qua cũng là kẻ không ai thèm!”
Tay hắn siết chặt lại, gân xanh nổi lên ghê rợn, hắn cố nén cơn tức giận ở đáy lòng xuống, rời đi nhanh. Không cần phí sức với lũ sâu bọ.
Gần một tháng rồi hắn không về nhà, khi về hắn liền nằm vật ra giường, chìm vào trong giấc ngủ.
Nhà vẫn cứ là nơi khiến mình cảm thấy yên bình nhất.
Mộng Vãn Tình chưa về, hắn biết, bỗng cảm thấy căn nhà có chút thiếu thiếu. Có lẽ là quen vớ việc cô hay lẽo đẽo đi đằng sau rồi.
Hắn thở dài một hơi. Thói quen thực sự rất đáng sợ, hắn thấy hơi nhớ cô rồi.
“Cậu chủ, phu nhân để lại cho cậu cái này, bảo tôi khi nào cậu về thì đưa cho cậu.” Ông quản gia đưa cho hắn một cái hộp hình chữ nhật. Hoắc Tường Quân lập tức nhớ đến lời cô nói. Hắn cầm lấy cái hộp từ quản gia, tò mò. Cô ấy sẽ tặng hắn cái gì nhỉ?
Khi hắn mở ra, chỉ thấy một cái USB và một xấp ảnh kèm vào tờ giấy. Hoắc Tường Quân khi nhìn thấy thì nhíu mày một cái.
“Phu nhân nói cô ấy tin rằng cậu chủ sẽ biết làm gì với chúng.”
[…]
Mộng Vãn Tình ở trong viện nghiên cứu ở nước Pháp, liếc nhìn thông tin trên mạng, đôi mắt tràn ngập ý cười.
Cô biết là hắn sẽ giải quyết được mà.
“Mộng Vãn Tình, lại đây giúp tôi một chút.” Giọng của bạn học đi cùng gọi cô.
Cô tắt điện thoại đi, vui vẻ đi tới chỗ người bạn kia “Tới đây ~”
[…]
Trên Internet bỗng nổ ra hai quả dưa to đùng.
Vị đại tiểu thư cao quý của Mộng gia lại là con gái của Mộng phu nhân và nhân tình, trước mắt công chúng là người dịu dàng, nết na, vạn người ghen tị ngưỡng mộ nhưng ở nơi không ai thấy lại chèn ép những người xung quanh, nhân cách từ bé đã có vấn đề. Nhiều nạn nhân bị cô ta động tay động chân một loạt đứng lên làm chứng. Thêm vào đó, đời tư của Mộng Gia Linh lại vô cùng phóng túng, làm ra không biết bao nhiêu chuyện hoang đường.Mộng lão gia thì ăn chơi đàng điếm, chết trong một vụ tai nạn giao thông khi trên đường đi tìm nhân tình.
[Ôi vãi, đây là bộ mặt thật của thế gia tài phiệt sao?]
[Bên ngoài hào nhoáng, bên trong thối rữa, thật khiến kẻ nghèo hèn là tôi mở mang tầm mắt]
[Thật kinh tởm, tôi không ngờ Mộng Gia Linh lại như thế, mang dòng màu không chính đáng thì thôi đi, lại còn đi khắp nơi…]
[Trước kia tôi là fan của cô ta, thật không ngờ mình lại thần tượng một người như thế!]
Mộng gia mất hết mặt mũi, Tô Khuất dùng tiền để dập đi tin tức nhưng không thành, tốc độ truyền đi quá nhanh, giá cổ phiếu tụt mạnh, Mộng Gia Linh đứng đầu ngọn giáo, bị chỉ trích nặng nề, nhốt mình ở phòng đập phá đồ đạc. Tô Khuất bạc đầu chỉ sau một đêm, như già đi cả chục tuổi, cố gắng níu kéo quan hệ để cứu vãn tình hình nhưng không thành, tất cả đều từ chối giúp, chỉ hận không thể phủi sạch quan hệ cách xa 10m. Không ai muốn dính líu đến để bị liên lụy cả.
Tô Khuất bán gần hết cổ phần trong tay chỉ mong cứu được cô con gái cưng, nhưng không thể nào cứu vãn được tình hình. Mộng Vãn Hiếu nhanh chóng thu gom lại cổ phần, trở thành người nắm giữ nhiều nhất cổ phần trong công ty, lập tức họp hội đồng quản trị, đá Tô Khuất ra khỏi công ty, tiếp quản gia sản của Mộng gia, bắt đầu điều hành tập đoàn trong tình hình nước sôi lửa bỏng.
Dưa lớn thứ hai, Tô Khuất không nhận được sự trợ giúp của Hoắc Vũ Khải, bản thân bị ném về vùng quê xa xôi, chó cùng dứt giậu tố cáo Hoắc Vũ Khải trốn thuế, nhúng tay chân vào những hành vi bất hợp pháp. Chuyện này còn có người đứng sâu giật dây, rất nhanh trở thành đề tài nóng hổi, cảnh sát nhanh chóng đi vào điều tra. Khi mà Hoắc Vũ Khải tự tin cho rằng không ai sẽ phát giác chuyện mình làm thì cảnh sát tìm được rất nhiều chứng cứ kết tội, bị phán 20 năm tù. Ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng là đồng phạm, cùng vào nhà đá với bố. Hoắc phu nhân bỏ trốn về quê ngoại.
Hoắc Tường Quân đường đường chính chính đạp đổ thành tựu của người cha, đưa công ty của mình lên thế chỗ, trong một thời gian ngắn liền trở thành một tập đoàn hùng mạnh. Đương nhiên, đấy là chuyện về sau.