Đánh Đổi Ước Mơ Em Nhận Lại Được Gì

“Hửm? Em định nói gì đây?” Hắn nhướn mày nhìn cô, gương mặt lạnh tanh nghìn năm bất biến khiến cô cảm thấy da đầu tê rần.

Mộng Vãn Tình nhìn hắn ngồi trên ghế, cúi đầu không dám nhìn thẳng như đứa trẻ phạm lỗi “Em… vừa nãy chỉ là hiểu lầm thôi!”

“Hiểu lầm?”

“Có gì hiểu lầm ở đây à?”

Cô chỉ thầm phản bác trong lòng. Rõ ràng anh biết mà còn hỏi!

“Vậy là không có gì ha?” Cô cười, nếu hắn tỏ ý không biết tức là hắn không muốn truy cứu, cô ngu mới muốn tự đào hố chôn mình. “Vậy em đi ngủ trước nha~”

Ba mươi sáu kế, trước hết cứ kiếm cái lí do chạy đã.

Hắn “…”

Vậy còn giao thừa thì sao?

Lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì bóng dáng cô đã biến mất.

Hoắc Tường Quân “…” Cô họ hàng với thỏ à?

Khoan, còn vụ ban nãy thì sao?

Hắn vuốt mặt, hối hận không thôi. Bắt gặp vợ mình xem “múi” của trai lạ, hắn nên làm gì giờ???

Trong lòng hắn rất khó chịu, âm thầm nhìn xuống bụng mình, vô tri vô giác sờ lên.


Ừm, vẫn còn múi. Người đàn ông gần ba mươi thở ra một hơi đầy chán nản.

[…]

Mộng Vãn Tình chạy về phòng, mở điện thoại lên, chỉ thấy đàn anh kia xin lỗi. Cô chỉ nói không sao, rồi lặng lẽ hủy kết bạn, tiện thể xóa cuộc trò chuyện. Tự dưng block người kia cô thấy không được lịch sự lắm, người ta sau này cũng còn gặp mặt cô nhiều, cô mà lóc người ta thì nhìn mặt nhau kiểu gì…

Cô nằm dài trên giường, cắn gối. Huhu, có chồng rồi nên không được xem múi sầu riêng của người khác nữa!

Trong đầu cô đột nhiên xẹt qua hình ảnh cơ bụng của người nào đó.

Trí nhớ cô không lưu giữ được hình ảnh sắc nét, nhưng mà…hình như người kia cũng… “có”.

Mộng Vãn Tình đập đầu xuống giường. A a a a a a, như vậy là phạm quy!!! Cô không được nghĩ nữa!!!

Mặc dù đã nói với Hoắc Tường Quân sẽ thức đêm đón giao thừa, nhưng cô lỡ ngủ quên quá một tiếng. Mộng Vãn Tình thực sự muốn khóc.

Cô bỏ lỡ khoảnh khắc giao thừa mất rồi!!! Huhu, pháo hoa cũng chưa được xem nữa!!!

Giờ đối diện sao với Hoắc đại nhân kia đây!!! Mãi cô mới có cơ hội được hắn đồng ý ở cạnh mà!!!

Chết tiệt Mộng Vãn Tình ơi Mộng Vãn Tình!!!

Cô chạy quanh nhà tìm hắn, bắt gặp hắn ngồi bên bậc thềm uống rượu.

“Anh!” Cô thở hồng hộc dựa vào cửa, trượt người xuống sàn. Hắn giật mình, nhìn thấy người xuất hiện là cô cơ thể thả lỏng một chút “Cháy nhà sao em chạy dữ thế?’


Mộng Vãn Tình hai mắt rưng rưng nhìn hắn “Em xin lỗi!!! Em ngủ quên!”

Hắn tiện tay vuốt lưng cô “Không sao.”

“Nồi sủi cảo khô queo rồi!!!” Cô cắn tay áo rưng rưng “Em chưa tắt bếp!” Cô còn ngủ quên nữa!

Bàn tay trên lưng cô liền sựng lại.

Hắn “…còn cái bánh trong…”

“Để quá lâu cháy rồi…”

Hắn “…”

Mộng Vãn Tình thực sự muốn tát chết mình. Không biết não cô chập mạch cái gì mà lúc hắn nói cài đặt giờ, cô lại nói cô thích tự xuống tắt, để rồi ngủ quên cmn mất! Nếu không phải đồ bếp kia toàn loại đắt lòi con mắt ra thì e là nay nhà này cháy thành một đống tro rồi!

Bao công sức làm cả buổi chiều còn chưa được ăn mà…

Cô tiếc muốn thúi ruột, lần đầu tiên được cùng hắn vào bếp, huhu, chắc gì còn lần sau chứ!!!

Hoắc Tường Quân nhìn bộ mặt không còn gì luyến tiếc nữa của cô, cảm thấy buồn cười “Không sao, em đói hả?”

Cô lắc đầu.


“Hỏng thì thôi, cũng không quan trọng.” Hắn vỗ nhẹ vào lưng cô, muốn lựa lời để an ủi, nhưng hắn vẫn chưa tìm ra được lời nào, chỉ lúng túng vỗ lên lưng cô.

“Nhưng mà…” Cô mím môi, không biết nói gì… cảm giác nghẹn ứ ở cổ họng khiến cô chẳng nói được lời nào. Nhưng nói thì nói được cái gì chứ?

“Nếu em thích thì lần sau làm lại, cẩn thận hơn là được.” Hắn lúng túng nói, nhìn gương mặt nhỏ kia chỉ trực trào khóc kia lòng hắn ngứa ngáy không chịu được, hắn không muốn tháy cô như thế này, giọng hắn nhẹ đi mấy phần “Dù sao cũng không thiệt hại gì…”

Mộng Vãn Tình ngẩn ra, mím môi cười. Lần sau? Sẽ có sao?

“Vâng.” Cô nuốt cảm giác hối tiếc xuống lòng, gật đầu một cái, nhìn xuống mấy chai rượu dưới sàn “Anh uống rượu?”

“Ừ.” Thấy cô có vẻ vui hơn, hắn cũng nhẹ nhõm. “Em uống thử không?”

Cô cầm chai rượu lên “Vodka?”

“Ừ, em muốn thử không? Hắn nói “Cũng không nặng quá đâu.”

Cô thiết nghĩ, dù sao cũng là đầu năm mới, uống một chút chắc không sao, coi như mừng sức khỏe đi.

“Em yên tâm, cho dù có say thì ở nhà cũng không có chuyện gì đâu.” Hắn đưa ly rượu trước mặt cô, cô nhận lấy, uống ngụm nhỏ đầu tiên.

Cảm giác mát lạnh cùng mùi vị nồng xộc thẳng lên mũi,cay cay ngọt ngọt.

“Em thấy thế nào?” Hắn hỏi cô. Mộng Vãn Tình không biết nói gì, cô không mấy khi uống rượu, không biết đánh giá “Em thấy uống được.”

'‘Ừm, vậy là được rồi.” Khóe môi hắn nhếch lên một độ cong nhẹ.

“Sao anh lại ra đây uống rượu vậy?” Cô hỏi hắn, hắn nhún vai “Không có gì, có hứng.”

“Ồ.” Cô không nói gì nữa, ngồi bên cạnh nhấm nháp ly rượu từng tí một. Mộng Vãn Tình nhìn lên bầu trời tối đen, lòng chợt ảm đạm. Không gian trước mắt rất tĩnh lặng, ngọn cỏ trong đêm tối đặc biệt trầm tĩnh, ngọn cỏ rũ xuống đất, chỉ có lá cây đung đưa nghiêng ngả theo từng đợt gió thổi, không khí mát lành, trăng tròn vành vạnh ở tít trên trời cao. Rõ là cảnh rất đẹp, nhưng cô lại chẳng thể nào thưởng thức chúng, lòng cô cứ trĩu nặng, chỉ biết uống từng chút một cho đến khi cạn ly.


Đế ly chạm xuống sàn vang lên tiếng “ting” trong trẻo, cô nhìn sang hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, không để lộ cảm xúc gì. Cô co chân lại, vùi đầu lên đầu gối, thở dài. Giờ cô muốn làm gì đây? Điều cô muốn có rất nhiều, nhưng có thể làm không? Ví như, rất muốn được ôm hắn, muốn được tựa vào vai hắn, muốn…

Thôi bỏ đi.

“Mộng Vãn Tình.” Hắn khẽ gọi tên cô. Mộng Vãn Tình không ngẩng đầu lên vẫn đáp “Vâng.”

“Em thấy Hoắc Vũ Khải là người như thế nào?”

Cô không hiểu lắm hắn hỏi làm gì, nhưng vẫn lựa lời trả lời “Tồi tệ, cáo già, xảo quyệt, ừm… nhiều lắm, gói gọn lại là không phải người.”

“Ừ, ông ta quả thật không phải người.” Hắn nói tiếp “Tôi rất hận ông ta.”

“ừm.” Cô gật đầu, cái này cô có thể hiểu được cho hắn, tuổi thơ bất hạnh của hắn là do ông ta gây ra, làm chuyện bất nhân bất nghĩa với mẹ con hắn, hắn hận ông ta mới là điều bình thường.

“Mẹ tôi rất yêu ông ta, ông ta có thể ổn định cơ ngơi Hoắc gia cũng nhờ sức mẹ tôi giúp, vậy mà ông ta lại có thể đối xử như vậy với bà, ngoại tình cũng thôi đi, lại còn ngay trước khi cả hai người kết hôn. Cuộc hôn nhân của mẹ tôi cứ như trò đùa vậy.”

Mộng Vãn Tình hơi ngạc nhiên, hắn đây là muốn kể cho cô nghe câu chuyện của hắn sao?

“Ông ta vốn dĩ không yêu mẹ, nhưng vẫn giả vờ với bà chỉ để hút máu từ nhà mẹ của mẹ, ổn định vị trí thừa kế của ông ta. Sau khi lợi dụng mẹ tôi xong, ông ta liền vứt bỏ mẹ tôi, đường đường chính chính dẫn người tình và con riêng về nhà.” Hắn nở nụ cười chua chát “Mẹ tôi vì tôi mà cố gắng coi như không có gi, nhưng người đàn bà kia không biết tôt xấu kiếm chuyện vu oan hãm hại mẹ tôi, khiến mẹ bị người khác chỉ trích, có oan mà không thể kêu, sức khỏe ngày càng yếu, bà dần không chịu được, nhưng bà vẫn cố gắng gắng gượng lại vì tôi.”

Cô nhớ lại hình ảnh người phụ nữ hiền từ trong kí ức. Mẹ hắn thực sự là người phụ nữ ôn hòa nhất mà cô từng biết. Bà không để ý đến chuyện cô là phế vật bỏ đi của Mộng gia, thỉnh thoảng Mộng gia tổ chức tiệc bà vẫn hay vòng ra phía sau nhà kho tìm cô nói chuyện, đem cho cô ít điểm tâm.

“Nhưng sức khỏe của bà càng yếu, cuối cùng vẫn rời đi. Lúc đó tôi chỉ cảm thấy may mắn. Tôi nghĩ đó có lẽ là cách duy nhất khiến bà thoát khỏi đau đớn ở hiện tại. Bà ra đi cũng tốt, không cần phải nghe tiếng đàm tiếu của người ngoài, không bị sự ghẻ lạnh của chồng mà sầu lòng, không bị những trò bẩn thỉu của tiểu tam mà bị thương.”

“Tôi không biết mình lớn lên bằng cách nào, chỉ có duy nhất ý niệm muốn trả thù Hoắc gia, kéo lũ người kia xuống địa ngục là in đậm vào tiềm thức của tôi.”

“Ngoài ý nghĩ trả thù, tôi chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện khác. Nhưng…” Hắn thở dài, ngừng một lúc “Bây giờ thù cũng đã trả, tôi…”

Hắn uống cạn ly rượu, cười nhạt “Lại phát hiện ra, tôi và Hoắc Vũ Khải quả thực là cha con, rất giống nhau.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận