Danh Gia Vọng Tộc

Cẩm Sắt vội đáp ứng, sau đó hốt hoảng nhìn sang Vạn thị, dáng vẻ như muốn kiếm tìm nơi an ủi dựa dẫm.

Thấy sự tình diễn ra thuận lợi, Vạn thị cực kỳ vui mừng, tuy vậy
ngoài mặt vẫn phải làm bộ lo âu trầm trọng, nàng ta cất giọng an ủi Cẩm
Sắt: “Bảo Thu Bình mau dẫn con tới xem sao, con yên tâm đi, Bạch Dịch
cũng bảo Thanh Nhi không bị thương nặng mà.”

Dứt lời nàng ta liền sai bảo Đại nha hoàn Thu Linh đương đứng sau lưng: “Còn không nhanh đi gọi người tới theo ta lên núi!’

Khi nãy Vạn thị muốn Cẩm Sắt cùng nàng tới khu vực này ngắm hoa mai
Chiếu Thủy, vì ngại đông người đi theo ầm ỹ nên nàng ta chỉ để Khương ma ma và Thu Linh đi cùng. Còn bên Cẩm Sắt thì Liễu ma ma vừa đột ngột
ngất xỉu, Cẩm Sắt để lại Bạch Hạc chăm sóc cho bà nên bây giờ cạnh người chỉ còn có Bạch Chỉ.

Thu Linh vâng lời vội vã quay về đình nghỉ chân gọi thêm người, còn
Vạn thị thì quay sang nói với Cẩm Sắt: “Con đi trước đi, dì tay chân
chậm chạp sẽ mang theo đám nha hoàn đuổi theo sau”. Dứt lời nàng ta làm
bộ lo lắng, vịn tay Khương ma ma lập tức bước lên trước.

Cẩm Sắt cảm động đỏ ửng hai mắt, đoạn vội vàng đáp ứng, sau đó dẫn
theo Bạch Chỉ hấp tấp đuổi theo Thu Bình đương hối hả bước nhanh về phía xa.

Thấy ba người họ đã đi xa, Vạn thị mới dừng bước, thở phào một hơi,
nheo mắt nhìn về hướng bọn họ khuất dần, hỏi Khương ma ma: “Chỗ Thôi
công tử sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

Khương ma ma lập tức đáp: “Phu nhân yên tâm, Thôi công tử sáng sớm đã mang theo gã sai vặt tới canh ở chỗ nhà đá. Chờ hắn xong việc tự khắc
sẽ sai người tới báo tin, một lúc sau sẽ có đứa nô tài giả trang dân
thường dẫn dắt dân chúng lên núi ngắm hoa mai đi về phía nhà đá, Tri Mặc cũng sẽ mời thế tử gia qua. Mọi chuyện đã an bài thỏa đáng, phu nhân
bận bịu lâu rồi, trước tiên nghỉ ngơi một chút đã.”

Vạn thị thoáng hài lòng, nàng ta lên tiếng: “Hy vọng hôm nay thuận
lợi chấm dứt mối hôn nhân này, ta cũng đỡ phải ngày ngày băn khoăn lo
lắng…”

Trong khi đó, ba người Cẩm Sắt đi về phía đền thờ Văn Đế, ra khỏi
rừng hoa, người qua kẻ lại có vẻ thưa thớt dần. Cẩm Sắt nheo mắt nhìn
chằm chằm Thu Bình đang dẫn đường phía trước, khóe môi giắt nụ cười đầy
lạnh lùng.

Đi được khoảng mấy trăm bước, Thu Bình đang lanh lẹ dẫn đường đột
nhiên bước lảo đảo, nàng ta kêu “A” một tiếng, hai tay khua loạn như để
giữ cân bằng, đôi tay đập thẳng vào người Bạch Chỉ phía sau, khiến Bạch
Chỉ mất đà nghiêng ngả. Trên đường lại có một tảng đá lởm chởm chồi ra,
đầu gối Bạch Chỉ đập trúng vào tảng đá, nàng đau đến mức thét lên rồi
ngã xuống đất.

Thấy Bạch Chỉ nhăn mặt nhíu mày đau đớn ôm đầu gối ngồi im một chỗ,
Cẩm Sắt giật mình, còn Thu Bình thì đứng vững lại rồi vội vàng ngồi xổm
xuống lo lắng nhìn Bạch Chỉ, hỏi bằng giọng áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi,
vừa nãy ta bị trượt chân, sao rồi? Tỷ bị thương à?”

“Bạch Chỉ thử cử động xem có phải bị thương tới gân cốt hay không.” Cẩm Sắt chau mày nói.

Bạch Chỉ rơm rớm lệ nhìn về phía Cẩm Sắt, thử duỗi chân nhưng đau đến hít sâu một hơi, run run đáp: “Đau lắm ạ…”

Cẩm Sắt lộ vẻ lo lắng, liếc nhìn con đường mòn lên núi, sau đó lại
nhìn sang Bạch Chỉ, điệu bộ vừa lo vừa cuống, Thu Bình thấy thế thì nói
với Cẩm Sắt: “Tiểu thư, một lát nữa nhóm của phu nhân sẽ đuổi theo tới
đây, chi bằng nô tỳ đưa tiểu thư tới chỗ Diêu thiếu gia trước. Bạch Chỉ
cô nương cứ ngồi tạm ở chỗ này, chờ phu nhân đến chắc chắn sẽ chăm lo
cho nàng ấy.”

Cẩm Sắt hơi lưỡng lự, lại bảo Bạch Chỉ thử duỗi chân xem sao, thấy cô bé không thể đi tiếp, nàng đành gật đầu đáp ứng.

Cẩm Sắt sai Thu Bình đỡ Bạch Chỉ ngồi xuống một bên, sau đó mới vội vã cùng nhau theo con đường mòn lên núi.

Thu Bình vừa đi vừa âm thầm quan sát Cẩm Sắt, thấy nàng ta hoàn toàn
lọt bẫy thì sớm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng rỡ không thôi, đầu óc mường tượng đến viễn cảnh tương lai mà Vạn thị đã hứa hẹn với mình.

Đến khi hai người rẽ sang một con đường khác, Cẩm Sắt lặng lẽ quan
sát thấy Thu Bình có vẻ thấp thỏm nghi ngờ, liên tục nhìn lén về phía
mình thì nàng hiểu rõ nàng ta đang chờ thuốc mê trong bát canh bồ câu
hầm hương quế phát huy tác dụng đây.

Bởi vậy bước thêm vài bước nữa, Cẩm Sắt làm bộ hai chân mềm nhũn dựa
sát vào người Thu Bình, Thu Bình quả nhiên ánh mắt vụt sáng ngời, luống
cuống tay chân đỡ lấy Cẩm Sắt, hoảng hốt hô: “Tiểu thư? Tiểu thư làm sao vậy?!”

Cẩm Sắt giơ tay sờ đầu, mí mặt díp chặt, dựa sát thân thể mềm nhũn
vào Thu Bình, mơ màng trả lời: “Ta thấy chóng mặt quá… Thu Bình à, ta…
Ta làm sao vậy…”

Thu Bình thấy Cẩm Sắt xoa xoa nhân trung, choáng váng mơ hồ thì vô
cùng hớn hở, nàng ta ngẩng đầu liếc nhìn về một chỗ cách đó không xa với ánh mắt đầy hưng phấn.

Cẩm Sắt thừa dịp nàng ta không chú ý thì nhìn lướt theo. Hóa ra Thu
Bình đang nhìn vào căn nhà đá nhỏ thấp thoáng phía xa sau đám cỏ dại xơ
xác, chỗ đó nhìn có vẻ hoang vắng âm u, Cẩm Sắt giờ phút này coi như đã
rõ hết tất cả! Khi Thu Bình cúi đầu xuống thì Cẩm Sắt giả vờ ngất vào bờ vai nàng ta.

“Tiểu thư? Tiểu thư?” Thu Bình thấy vậy chợt không yên tâm gọi hai
tiếng, nàng nghe Cẩm Sắt chỉ lầm bầm vài câu, đến mắt còn chẳng mở ra
nổi thì lại vui vẻ, tuy vậy vẫn hỏi bằng giọng đầy lo lắng: “Đằng trước
hình như có một căn nhà đá nhỏ, để nô tỳ dìu tiểu thư sang đó nghỉ, tiểu thư gắng gượng một chút.”

Dứt lời nàng nửa đỡ nửa kéo Cẩm Sắt về phía căn nhà, tới gần, Cẩm Sắt có vẻ đã ngất xỉu, nàng ta vội buông Cẩm Sắt xuống cỏ, chạy nhanh tới
con đường mòn ném một cục đá xuống dưới sườn núi. Chốc lát sau dưới sườn núi liền vọng lên hai tiếng chim bố cốc đáp lại.

Thu Bình phủi bụi đất bám trên tay, nét mặt càng thêm vui vẻ.

Hôm trước khi chưa tới chùa Linh Âm, phu nhân tự dưng lại thốt lời
hứa hẹn với nàng. Phu nhân bảo chỉ cần nàng có thể làm tốt chuyện
này thì coi như đã giúp Hầu phủ một chuyện lớn, đến lúc đó phu nhân sẽ
thưởng nàng cho thế tử gia.

Hôm nay thế tử nhìn thấy Diêu tiểu thư bị Thôi công tử làm nhục,
người nhất định sẽ khổ sở thương tâm, sẽ cảm thấy bị phản bội, trở nên
căm giận Diêu Cẩm Sắt. Vậy chẳng phải nàng sẽ có cơ hội chen vào sao?

Thế tử đương cần một cô gái khéo léo nhanh nhạy khuyên nhủ, đến lúc
đó nàng vừa vặn tới trước mặt người hầu hạ. Nể mặt phu nhân người hẳn
nhiên phải để ý tới nàng. Thế tử lại là người trọng tình, chưa từng nếm
thử mùi vị đàn bà, nàng trở thành người phụ nữ đầu tiên của thế tử, với
thủ đoạn và sự dịu dàng, thêm cả dung mạo và bản lĩnh của mình, nàng tin mình sẽ chiếm được trái tim thế tử gia.

Hiện giờ thế tử chưa lấy chính thất*, phu nhân đương nhiên không cho
phép nàng mang phận di nương, nhưng phu nhân đã hứa với nàng rồi, chờ
sau khi thế tử lấy Thiếu phu nhân, nàng sẽ được nâng lên thành di nương. Thu Bình hoàn toàn tin tưởng vào lời hứa hẹn này, vì mẹ nàng là bà vú
đắc lực nhất bên người phu nhân, nàng lại là Đại nha hoàn, trong phủ nếu có thêm một vị Thiếu phu nhân, phu nhân đương nhiên cần nàng ở bên
người thế tử để tiện bề theo dõi.

*Chính thất: Vợ cả. Di nương: Vợ lẽ, thiếp thất.

Chờ đến khi được làm di nương, nàng nếu may mắn có thể sinh hạ thứ
trưởng tử* trước thì cha mẹ nàng ở trong phủ càng thêm phần vẻ vang,
Thiếu phu nhân cũng phải nhường nàng ba phần, thật đúng là một bước lên
trời!

*Thứ trưởng tử: Con vợ lẽ được sinh ra trước con vợ cả thì gọi là thứ trưởng tử.

Vừa nghĩ tới viễn cảnh tươi sáng, vừa nhớ tới gương mặt khôi ngô tuấn tú của Tạ Thiếu Văn, Thu Bình lập tức vui sướng tới mức tim đập thình
thịch, gò má hây đỏ. Nàng ta thích chí đến mức suýt quên Cẩm Sắt đang
nằm dưới bãi cỏ, đương muốn xoay người lại thì trước mắt chợt có thứ gì
đó lướt qua chắn tầm nhìn, theo bản năng nàng ta mở to hai mắt xem, bỗng mí mắt trĩu nặng, còn đang tự hỏi không hiểu có chuyện gì thì đã mềm
oặt khuỵu xuống đất, trước mắt tối om om.

Thu Bình ngã xuống nên đương nhiên không biết, vừa nãy thừa dịp nàng
ta còn đương suy nghĩ viển vông thì người lặng lẽ tiếp cận nàng ta không phải ai khác, chính là Cẩm Sắt đáng ra phải nằm im lìm trên bãi cỏ. Cẩm Sắt lạnh lùng nhìn Thu Bình ngất xỉu trên đất, nhét chặt chiếc khăn đậy kín miệng bình sứ nhỏ, xong xuôi phủi phủi tay. Trong khi đó từ bụi cỏ
dại bỗng dưng xuất hiện một bà vú mặc phục trang màu nghệ, Cẩm Sắt
ngoảnh lại trông rồi nói: “Làm phiền Trương ma ma kéo nàng ta vào trong
nhà đá.”

Bà vú này không phải ai khác mà chính là một trong những kẻ chuyên
làm việc nặng nhọc đi theo Cẩm Sắt tới dâng hương. Tất nhiên, vị Trương
ma ma này chính là người được Cẩm Sắt bố trí chờ sẵn ở đây!

Trương ma ma bước nhanh lên trước, chột dạ len lén nhìn sang Cẩm Sắt, bà thấy vị tiểu thư vốn dĩ luôn dịu dàng điềm đạm hiện giờ đứng ở nơi
đây toàn thân toát ra sát khí, thế mà nét mặt không chút sợ hãi vẫn tươi tắn hòa nhã, đôi mắt trong veo nhưng sắc lạnh, Trương ma ma bất chợt
rùng mình, một lần nữa lòng ngập tràn nỗi sợ hãi khôn tả.

Bà nghĩ khi nãy tiểu thư loáng cái phất khăn qua mặt Thu Bình, thế mà con bé bỗng đột ngột ngã nhào xuống đất thì càng ngày càng cảm thấy hãi hùng, bất giác sờ soạng cái bụng của mình và nhớ lại sự tình đêm qua.

Đêm qua bà đã đi ngủ, nhưng bụng bỗng quặn cơn đau, ruột gan như lộn
tùng phèo, bà vội vàng tới nhà xí giải quyết, còn chưa đến nơi thì bỗng
trước mặt tối sầm, ngã quỵ xuống, đến khi mở mắt ra thì thấy mình bị
trói chặt vào xó tường. Hơn nữa còn có một người kè con dao găm sáng lóa vào cổ, ánh sáng lạnh lẽo tới chói mắt, khiến bà sợ đến mức tí nữa thì
tè ngay tại chỗ.

Bà cứng đờ người chẳng dám nhúc nhích, bên tai bỗng vang lên một giọng nói vừa êm ái vừa dễ nghe.

“Trương ma ma, bánh phù dung xốp mềm ta thưởng cho ngươi có ngon
không? Bây giờ trong bụng ma ma phải chăng đang đau đến độ xoắn ruột
xoắn gan?”

Lúc đó bà còn chưa hiểu gì, trước mắt lập tức xuất hiện gương mặt
tiểu thư đang chúm chím cười, hóa ra chính tiểu thư là kẻ xấu xa đương
kè con dao vào cổ mình! Khi ấy tiểu thư cũng mỉm cười đầy vẻ dịu dàng
tươi tắn như bây giờ, nhưng không hiểu sao khiến bà cực kỳ rùng mình sợ
hãi. Bà lúc đầu còn ngây ngẩn, sau đó mới chợt nhớ ra lúc tối vào phòng
thưa chuyện với tiểu thư, đúng là bản thân đã được ban thưởng một chiếc
bánh phù dung.

Bà còn đương đăm chiêu thì nghe thấy tiểu thư cất tiếng: “Trương ma
ma cũng lớn tuổi rồi, sao lại không biết có những thứ không thể dễ dàng
ăn vào mồm chứ, trên đời này rất nhiều người vì làm hỏng chuyện lại ăn
bậy bạ nên mới bị chảy máu thất khiếu* chết trong đêm lạnh mà chẳng hề
hay biết …”

*Thất khiếu: Nghĩa là 7 cái lỗ trên mặt người gồm 2 mắt, 2 lỗ tai, 2 lỗ mũi và 1 cái miệng.

Khi tiểu thư nói những lời này, bà chợt cảm thấy lục phủ ngũ tạng như lộn nhào lên, bà sợ hãi trợn trắng mắt, dù chưa từng thấy nữ yêu tinh
ăn thịt người trong những vở kịch mà người ta vẫn hay diễn, nhưng bà
nghĩ bọn họ chắc hẳn giống hệt với điệu bộ của Tứ tiểu thư bây giờ.

Bà nghe nói trong những gia đình giàu sang từng có trường hợp nô tài
vì thay chủ nhân làm những chuyện mờ ám mà sẽ bị chủ nhân hạ độc giết
người diệt khẩu để chặn kín miệng kẻ ấy. Vì vậy bọn họ chết đi mà chẳng
ai hay biết, chẳng lẽ Tứ tiểu thư lại cho bà ăn thứ đồ độc như vậy sao?

Nghĩ vậy bà sợ hãi vô cùng, tất nhiên là phải cúi đầu xin tha lia
lịa, nhưng bà nghĩ mãi vẫn không hiểu, ngày thường ở Y Huyền viện mặc dù bà không phải là kẻ quá mức trung thành, nhưng vì bà không phải là nô
tài lớn lên trong Diêu phủ nên không được Đại phu nhân để mắt tới, vì
vậy quả thật chưa từng làm ra chuyện bất lợi gì hại đến Tứ tiểu thư.

Bà thật sự thắc mắc, bà chẳng qua chỉ hơi lười biếng một chút, thi
thoảng táy máy chân tay trộm một ít đồ, Tứ tiểu thư sao lại không đối
phó với những đứa nô tài ác độc thật sự, mà lại ra tay với một bà vú
chuyên làm việc vặt hàng ngày như bà chứ?

Chuyện này tạm thời không nhắc tới, sau đó khi bị Tứ tiểu thư đe dọa
dụ dỗ, bà tất nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời, luôn miệng cam đoan từ
nay về sau một lòng trung thành với Tứ tiểu thư, Tứ tiểu thư bảo bà đi
hướng Đông bà tuyệt đối không dám đi hướng Tây. Cũng bởi vậy, tinh mơ
hôm nay bà nghe lời dặn của Tứ tiểu thư bám theo Thôi công tử lên núi,
thấy vị Thôi công tử kia đứng quanh quẩn bên cánh rừng không di chuyển
như thể đang đợi ai đó, bà lập tức nhớ lời dặn của tiểu thư tìm kiếm chỗ kín đáo để giấu người ở lân cận, quả nhiên phát hiện ra ngay căn nhà đá hoang vu trên sườn núi này.

Bà bồn chồn lo lắng nấp ở trong bụi cây, không bao lâu sau liền thấy
Thu Bình đỡ tiểu thư đang choáng váng tới gần đây, ngay sau đó lại thấy
tiểu thư đánh ngất Thu Bình.

Lúc trước khi Cẩm Sắt sai bám theo Thôi công tử, bà còn chẳng hiểu
tại sao, Cẩm Sắt cũng chưa từng tiết lộ nguyên nhân cho bà. Hiện giờ
Trương ma ma thấy Thu Bình ném hòn đá xuống dưới sườn núi, sau đó nghe
Cẩm Sắt bảo bà kéo Thu Bình vào trong phòng thì dĩ nhiên bà hiểu ra tất
cả. Rõ ràng cái cô Thu Bình này muốn hủy hoại sự trong sạch của tiểu
thư, nhưng lại bị tiểu thư nhìn rõ ý đồ mà trả đũa lại.

Nghĩ vậy bà chợt nhớ đến độc dược làm chảy máu thất khiếu đang nằm
trong bụng mình và cả Thôi công tử đang núp dưới cánh rừng trong sườn
núi chuẩn bị trèo lên đây làm chuyện xấu xa, bà nào dám chậm trễ? Trương ma ma lập tức ôm lấy Thu Bình trên đất kéo về phía căn nhà đá, bụng bảo dạ rất sợ Cẩm Sắt nhấc tay một cái là cái mạng hèn của mình đi tong.

Một mặt bà vừa kéo Thu Bình mặt khác không quên bẩm báo lại chuyện
Cẩm Sắt đã phân phó: “Vừa lúc nãy nô tài giả vờ bước chệch chân đụng vào Thôi công tử, nhân tiện lục qua người hắn, nô tài không tìm được vật gì đặc biệt cả, tiểu thư xem…”

Trương ma ma thấp thỏm cất tiếng, Cẩm Sắt nghe vậy thì hơi chau mày lại.

Trương ma ma vốn không phải là nô tài sinh trưởng tại Diêu phủ, càng
không phải là người của Ngô thị, hơn nữa bà ta là hạng người vốn nhát
gan sợ chết, lúc chưa vào phủ đã hay ăn cắp vặt, vì thế Cẩm Sắt mới chọn bà ta giúp mình việc này. Sở dĩ nàng sai Trương ma ma lục tìm trên
người gã công tử họ Thôi kia vì muốn hoàn toàn đề phòng chắc chắn. Vạn
thị muốn hủy hoại danh tiết của nàng chắc chắn sẽ bày trò để chứng minh
nàng và Thôi công tử có tư tình riêng, như vậy trên người hắn ta ắt hẳn
sẽ có đồ vật gì đó của nàng hoặc những thứ như tranh vẽ, thơ tình.

Huống hồ, gã họ Thôi kia chắc chắn cũng thông đồng cho nên mới cố
tình làm rơi khăn trùm đầu của nàng. Hắn tay làm vậy rõ ràng bởi có kẻ
đã miêu tả dung mạo của nàng cho hắn, vì bậy mới tự mình ra tay kiểm
chứng.

Bây giờ nghe Trương ma ma bẩm vậy, Cẩm Sắt thầm nghĩ có lẽ bản thân mình đa nghi quá mức, nàng đành gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Trương ma ma lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chân bước càng nhanh hơn. Bà ta đương tuổi trung niên, lại xuất thân nghèo khổ, tới Diêu gia cũng toàn làm những việc vất vả cực nhọc, cho nên lưng bụng vững chắc, dáng
người to khỏe, còn Thu Bình thì chỉ là một đứa nha hoàn sống an nhàn lại trẻ tuổi, dáng vóc mảnh mai yểu điệu, vì thế dễ dàng bị Trương ma ma ôm đến căn nhà đá.

Để phòng cháy rừng, căn nhà đá này vốn được xây cho người canh rừng
ở, người canh rừng ban ngày không ở trên núi, chỉ lúc màn đêm buông
xuống mới quay về ngủ, vả lại trên núi gió to, vì vậy căn nhà đá này
không chú trọng vào ánh sáng mà chỉ để tránh gió tránh rét. Cho nên căn
nhà đá này ngoài cửa vào chỉ có thêm một khung cửa sổ nho nhỏ nữa.

Căn nhà đá lộ vẻ bỏ hoang đã lâu, ngoài cửa sổ chỉ có một cây đại thụ soi bóng và cỏ dại mọc đầy, che khuất phần lớn ánh sáng chiếu vào nhà.
Căn nhà cực kỳ tối tăm, lại nồng mùi hôi thối, Cẩm Sắt nhăn mày, nheo
mắt để thích ứng với bóng tối trong phòng, lờ mờ thấy cạnh cửa sổ đặt
một chiếc giường, nàng liền sai bảo: “Xõa tóc nàng ta ra, đặt ở trên
giường, một lát nữa ngươi đón Thôi công tử vào xong thì lập tức trở về
chùa, tối nay ta sẽ mang thuốc giải và tiền thưởng tới cho.”

Trương ma ma hấp tấp bế Thu Bình vào trong, đến lúc bà xoay người
nhìn về phía cửa thì đã chẳng thấy bóng dáng Cẩm Sắt đâu. Bà ba chân bốn cẳng lao vội ra khỏi phòng, thấp tha thấp thỏm đứng canh, chốc lát sau
quả nhiên thấy sườn núi chỗ Thu Bình vừa ném hòn đá xuống có một người
đương trèo lên, đích xác là gã họ Thôi.

Sau lưng Thôi công tử là một gã sai vặt, hai người bọn họ trèo lên
đây, trên nét mặt gã họ Thôi kia tràn ngập sự hưng phấn và mong đợi,
thấy Trương ma ma đứng canh ở ngoài nhà đá thì chợt tỏ vẻ ngạc nhiên.

Lúc trước quản gia Hầu phủ có nói sẽ để một con bé nha hoàn đưa Diêu
Tứ tiểu thư đến, sao bây giờ tự dưng lại đổi thành một bà vú nhỉ.

Thôi công tử còn đương ngạc nhiên, Trương ma ma đã mau mồm mau miệng cất tiếng: “Công tử nhanh lên! Người đã ở bên trong rồi!”

Nghe bà vú giục rồi lại nhớ đến gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Cẩm Sắt, hắn ta đâu còn tâm tư để ý đến việc nhỏ này, trong đầu nghĩ chắc
tạm thời thay đổi gì đó. Vì thế hắn phấn chấn gật đầu với Trương ma ma
rồi bước vào phòng, còn Trương ma ma thấy cửa nhà đá đóng lại thì mới
thở phào một hơi, dặn dò thằng nhóc sai vặt: “Ngươi ở đây canh cho công
tử nhà ngươi.” Dứt lời chân chạy nhanh như bôi mỡ.

Thôi công tử vào phòng, nheo mắt một chút mới thích ứng được với bóng tối, hắn thấy phía dưới cửa sổ có một bóng dáng thướt tha đương nằm
trên giường, tức thì thích thú chà chà tay, sau đó bước nhanh tới bên
cạnh, mải mê ngắm nhìn thân thể cô gái đang nằm yên lặng, vật dưới thân
bỗng sưng tấy khó tả.

Hắn nuốt nước bọt thèm thuồng, vội tháo thắt lưng rồi nhào tới, cởi
tung tất cả váy vóc vướng víu, đôi chân mỹ miều lập tức hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo, hắn sờ soạng đôi chân trắng trẻo mịn màng như miếng đậu
non, cơ thể kích thích tới mức trở nên nóng bừng run rẩy.

Hắn nhìn về phía khuôn mặt cô gái ẩn hiện nơi góc giường, vốn định
vén mái tóc dài lòa xòa trước mặt lên để ngắm gương mặt thanh khiết xinh đẹp kia, nhưng đầu vừa nảy lên ý định này thì lại chợt nhớ đến quản gia Hầu phủ đã dặn phải hành động thật nhanh. Vương quản gia đã từng nói,
chỉ cần hắn đặt chân vào căn nhà đá thì phải lập tức sai thằng nhóc sai
vặt tới báo tin, đến lúc Vương quản gia dẫn theo người đến, hắn cũng vừa vặn xong việc, việc này coi như ván đã đóng thuyền.

Nghĩ vậy, gã họ Thôi chỉ sợ chậm trễ sẽ hỏng hết kế hoạch, vả lại
lòng đương nôn nóng, hắn nghĩ sau này còn nhiều thời gian, đi đâu mà
vội, hắn liền cởi quần, nhanh nhanh chóng chóng sờ soạng lung tung đôi
gò bồng đảo đẫy đà và đôi chân mỹ miều trắng trẻo, vừa hưởng thụ vừa cảm thán Diêu tiểu thư tuổi còn nhỏ mà không ngờ thân thể đã nở nang mất
hồn như vậy, đôi tay đương sờ nắn thỏa thê bị kích thích, hắn không thể
chờ nổi nữa, lập tức “đi vào”.

Một lát sau thằng nhóc sai vặt ở bên ngoài liền nghe thấy động tĩnh,
trong phòng vẳng ra tiếng thở dốc và tiếng thét hưng phấn vô cùng của
công tử nhà mình, hắn chợt thấy miệng đắng lưỡi khô. Ngoài đó ra chỉ còn tiếng ván giường lung lay cọt kẹt, chính vì thế nên gã sai vặt mới có
thể nghe thấy những âm thanh ồn ã khác. Quả nhiên một chốc sau hắn nhìn
thấy trước mặt có hai nhóm người đi theo hai con đường mòn khác nhau,
một phía trên một phía dưới đang hướng về chỗ này, hắn vội vàng hét lên
ra hiệu vào trong nhà.

==================================================

*Chim Bố Cốc: là một loài chim thuộc Chi Cu Cu, hay còn gọi là Đại Đỗ Quyên, Quách Công, Cu Cu thông thường. Bố Cốc có nghĩa là cắt lúa.
Trước và sau tiết Mang Chủng người ta hay nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của loại chim này giống như “bố cốc, bố cốc” – “mau cắt lúa, mau cắt
lúa”, cho nên dân gian thường gọi loại chim này là Bố Cốc. (Tiết Mang
Chủng bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 6 dương lịch, ý nghĩa của
tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại là Ngũ cốc trổ bông). Chim
Bố Cốc hình dạng giống bồ câu, nhưng nhỏ hơn, lông lưng màu xám tro,
bụng màu trắng lốm đốm nâu đen.

Nhóm người từ chân núi lên là Vạn thị, còn từ trên núi xuống là Tạ
Thiếu Văn và Diêu Văn Thanh. Vạn thị nhẩm tính gần đến thời điểm, nàng
ta liền mang theo đám nha hoàn bá vú vội vã đi về hướng này, trên đường
lên núi thấy Bạch Chỉ bị thương thì trong lòng đã đoan chắc đến mười
phần.

Theo dự tính của nàng ta, sau khi Thu Bình đưa Cẩm Sắt vào căn nhà đá thì sẽ làm bộ lo lắng chạy về phía mình bẩm báo, rằng đột nhiên bị đau
bụng, vì thế mới chạy đi tìm chỗ giải quyết, ai ngờ quay về đã chẳng
thấy bóng dáng Cẩm Sắt đâu, như vậy bản thân mình mới có thể giả đò lo
âu mắng chửi Thu Bình một trận, sau đó ra lệnh cho mọi người tìm kiếm
Cẩm Sắt, và rất nhanh sẽ phát hiện ra chuyện Cẩm Sắt bị Thôi công tử làm nhục.

Hiện giờ nàng ta mang theo người tới chỗ căn nhà đá nhưng vẫn chưa
thấy Thu Bình đâu, Vạn thị cảm thấy hơi lo lắng một chút, nhưng nhìn
thấy nhóm người Tạ Thiếu Văn xuống núi cũng không có Thu Bình và Cẩm Sắt đi cùng, tức thì trong bụng lại trở nên yên tâm. Vả lại chỉ còn cách
vài bước chân, nàng ta nhìn thấy toàn cảnh căn nhà đá, gã sai vặt của
Thôi công tử đang canh ở ngoài cửa, Vạn thị nhẩm đoán rồi hoàn toàn yên
tâm, đâu còn lòng dạ nào để ý đến Thu Bình biến đi đâu cơ chứ.

Nàng ta dẫn theo đám nha hoàn bà vú vội vội vàng vàng đón nhóm người
Tạ Thiếu Văn, thấy Diêu Văn Thanh nằm trên chiếc cáng được hai gã sai
vặt khiêng thì lại làm bộ thương xót quát tháo một hồi. Diêu Văn Thanh
thức thời an ủi Vạn thị đôi câu, nàng ta lúc này mới lấy khăn lau nước
mắt rồi cất tiếng: “May mà con chỉ bị thương nhẹ, nếu không thì dì chẳng phải đã làm phụ lòng mẫu thân đáng thương của con sao, đều tại dì hết,
đang yên đang lành sao lại dắt hai chị em con đi thưởng mai làm gì chứ.
Nếu cứ ngồi yên trong chùa thì cũng không xảy ra chuyện thế này.”

Nàng ta vừa dứt lời, Tạ Thiếu Văn để ý không thấy Cẩm Sắt ở đây, Diêu Văn Thanh hiển nhiên cũng nhận ra, vội hỏi: “Chị gái con đâu rồi?”

Vạn thị tức thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhìn ngó kiếm tìm xung
quanh, giật mình nói: “Chị con vừa nghe nói con xảy ra chuyện thì lập
tức muốn lên núi xem sao. Dì cũng bảo Thu Bình và Bạch Chỉ đưa chị gái
con lên núi, đi được nửa đường thì Bạch Chỉ ngã bị thương, ta đã sai
ngươi đưa xuống núi rồi. Sao vậy, các con cũng không nhìn thấy Cẩm nha
đầu ư?”

Tạ Thiếu Văn và Diêu Văn Thanh cũng lúng túng không hiểu, đúng vào
lúc này, tự dưng có một nhóm người vội vã vừa hét vừa đi tới bên này.
Mọi người nhìn sang, thấy có khoảng hơn chục thôn dân, ai nấy trong tay
đều cầm theo gậy gộc, dẫn đầu là một người đàn ông tầm tuổi trung niên,
miệng liên tục kêu gào ầm ĩ.

“Bà con mau theo ta, chỗ căn nhà đá kia có một gã hái hoa tặc, ta tận mắt trông thấy hắn và gã sai vặt vác một cô gái con nhà lành bị ngất
vào nhà mà!”

Hắn vừa dứt lời dân chúng liền hưởng ứng, vừa thét vừa giơ cao gậy gộc, chân bước càng nhanh hơn.

“Mau! Đừng đẻ kẻ khốn nạn kia chạy mất!”

“Đúng vậy, chúng ta nhanh nữa lên, may ra còn có thể cứu được cô gái
đáng thương kia. Trời ạ, không biết là con gái nhà ai gặp phải chuyện
này.”

“Đúng đúng! Nhất định không thể để gã khốn nạn ấy làm nhục cô gái!”



Những tiếng nói này theo gió thổi vào tai mọi người, đối với Vạn thị
quả nhiên vô cùng xuôi tai, nhưng Diêu Văn Thanh và Tạ Thiếu Văn thì ai
nấy bất chợt biến sắc. Bọn họ nhìn về phía nhà đá, phát hiện thấy một
thằng nhóc sai vặt bận đồ đen điệu bộ sợ sệt rụt rè hướng vào trong ra
hiệu, sau đó tỏ ra nôn nóng thấp thỏm nhìn về bên này, chừng như rất sợ
bọn họ tới đó vậy.

Tạ Thiếu Văn sững sờ, Diêu Văn Thanh giật mình nhổm dậy từ trên cáng, trong lòng nảy sinh nghi ngờ.

Hôm qua Liễu ma ma đến chỗ cậu, bà cứ nói bóng gió nhắc cậu phải đề
phòng người của phủ Võ An Hầu, hôm nay bản thân cậu vẫn luôn quan sát Tạ Thiếu Văn và Vạn thị, lúc trong đình, Vạn thị bảo hắn theo Tạ Thiếu Văn lên núi bái lạy Văn Đế, trong lòng cậu lập tức thấy không yên, lúc chị
gái giúp chỉnh trang xiêm áo đã nhanh chóng nhét một mẩu giấy vào tay
cậu. Cậu thừa dịp không ai chú ý mới mở ra xem, chị gái viết rằng cậu
phải đề phòng gã sai vặt của Hầu phủ, nếu bị hại phải giả vờ bị thương,
hết thảy để trở về rồi nói sau.

Dù lòng còn nghi vấn, nhưng cậu cũng mơ hồ suy đoán ra vài phần, tất
nhiên răm rắp nghe theo lời chị gái, nhưng bây giờ bỗng dưng nghe nói
chị gái có thể gặp nguy hiểm, cậu sao có thể không cảm thấy sợ hãi chứ!

Cậu vốn dĩ chỉ giả vờ đau chân, thật ra không hề bị thương, bây giờ
thật chỉ muốn nhảy ngay xuống lao về phía căn nhà đá kia, nhưng rồi cậu
lại nắm chặt tay nhịn xuống. Bây giờ cậu không được hoảng hốt, cậu phải
tin tưởng vào chị gái mình!

Mặt khác, Vạn thị làm bộ hoảng hốt, thét to một tiếng: “Cẩm nha đầu,
con của ta!” Dứt lời nàng ta thoắt ngã nhào xuống người Khương ma ma,
Khương ma ma vội đỡ lấy nàng, Tạ Thiếu Văn thấy tình cảnh này càng thêm
hoài nghi cô gái trong căn nhà đá kia rất có thể chính là Cẩm Sắt.

Thấy đám dân chúng chạy về phía nhà đá, hắn vội vàng bình tĩnh lại, quát to ra lệnh: “Theo ta đi cứu người!”

Vạn thị cũng vội vàng gật đầu nói: “Đúng đúng, cứu người, Văn Nhi mau đi đi, nếu thật là Cẩm nha đầu, mẫu thân… Mẫu thân thật không sống nổi
nữa.”

Tạ Thiếu Văn đương lo lắng cũng không có thời gian quan tâm an ủi bà
mẹ đang khóc lóc, hắn vội vã dẫn người chạy về phía nhà đá, còn Vạn thị
thì ra lệnh cho Khương ma ma giữ lại Diêu Văn Thanh nhấp nhổm muốn đứng
lên, sau đó dặn dò đám nô tài khiêng cậu cùng đi tới căn nhà đá.

Diêu Văn Thanh nằm trên cáng, nhìn điệu bộ giả vờ giả vịt của Vạn thị mà tức tối nắm chặt tay, mắt đỏ bừng lên.

Đến giờ cậu còn gì không rõ nữa? Nếu Vạn thị thực sự có ý tốt, lúc
này đáng lẽ nên tìm cách che giấu, sao lại xử sự như thế. Còn chưa tìm
hiểu rõ cô gái trong phòng liệu có phải là chị gái hắn hay không, bà ta
lại luôn mồm khẳng định và khiến mọi người nghĩ rằng đó chính là Cẩm
Sắt. Bà ta ngoài mặt thì tỏ ra lo lắng, nhưng thật ra muốn bôi nhọ danh
dự của chị gái cậu! Huống hồ hôm nay chị gái sẽ không vô duyên vô cớ bảo cậu phải giả vờ, lúc cậu rời đi chị gái vẫn còn bình thường, thế mà bây giờ chẳng thấy bóng dáng đâu, không phải do Vạn thị ra tay thì còn do
ai đây!

Diêu Văn Thanh chỉ hận không thể nhảy lên tát vỡ gương mặt giả dối
của Vạn thị, cậu thầm nghĩ chị gái vừa nãy đã sớm đề phòng, chắc hẳn có
thể thoát vòng nguy hiểm, cậu chỉ sợ nếu mình nóng nảy sẽ phá hỏng dự
tính của chị gái, cho nên lúc này mới âm thầm nhẫn nhịn.

Mọi người cùng nhau đi về hướng căn nhà đá, thằng nhóc canh cửa trở
nên hoảng loạn, đương muốn đẩy cửa vào nhà thông báo thì một người đàn
ông ăn mặc gọn gàng tay cầm gậy dài hét vang một tiếng rồi nhảy lên trói quặt hai tay thằng bé dúi xuống đất. Đồng thời đúng lúc này, bên trong
vừa vặn vẳng ra tiếng con gái hét chói tai, sau đó bật lên tiếng khóc và tiếng đánh đập chống cự.

Ai nấy bỗng giật mình, đương hô hào muốn xông vào phòng, Tạ Thiếu Văn bỗng bước nhanh lên trước chặn cửa rồi nói: “Bà con chậm đã, bây giờ
tình hình bên trong ra sao còn chưa rõ, các vị chắn ở đây gã xấu xa kia
cũng không chạy thoát được, mọi người cũng nên để ý đến tình trạng của
cô gái trước chứ.”

Ngoài mặt hắn cố làm bộ bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã trở nên
hoảng hốt khôn kể, theo bản năng vẫn muốn bảo vệ không để người khác vọt vào. Hắn nghĩ nếu bên trong thật sự là Cẩm Sắt, há có thể để những
người này nhìn thấy dáng vẻ đau đớn khổ sở của nàng.

Đám dân chúng này đều là những thôn dân sống lân cận lên núi dạo
chơi, bọn họ nghe nói giữa ban ngày ban mặt có kẻ ngông cuồng muốn làm
nhục thiếu nữ nhà lành thì mới dâng lòng trượng nghĩa tới giúp bắt
người, nghe Tạ Thiếu Văn nói vậy, ai nấy thấy cũng phải, nếu tất cả mọi
người đều xông vào thì cô gái bị làm nhục kia biết đối diện ra sao.

“Đúng, gã xấu xa đó không chạy thoát được đâu, vị phu nhân này mau gọi mấy bà vú xông vào cứu người mới ổn!”

Thấy dân chúng chấp thuận, Tạ Thiếu Văn nghe động tĩnh bên trong vẳng ra đúng là không biết nên phản ứng như thế nào, hắn chỉ cảm thấy toàn
thân như lung lay chực ngã. Mặt khác Vạn thị vốn cũng không muốn bọn họ
trông thấy tình cảnh bên trong, nàng ta chẳng qua chỉ muốn hủy hoại
thanh danh của Cẩm Sắt, chứ không muốn hại con bé xấu hổ đến mức đi tìm
đường chết.

Theo dự định của nàng ta, một lát nữa đám bà vú xông vào trông thấy
Cẩm Sắt thì sẽ bước ra bẩm báo ám chỉ mập mờ với nàng, chỉ cần khiến dân chúng biết cô gái bên trong chính là Diêu tiểu thư có hôn ước với Hầu
phủ, nàng sẽ bảo đám bà vú thanh minh rằng Cẩm Sắt còn chưa bị làm nhục. Như vậy tương lai từ hôn, thứ nhất người đời sẽ không thể nói rằng Hầu
phủ có lỗi trong chuyện này, thứ hai xem như cũng bảo vệ được thanh danh của Cẩm Sắt. Thôi gia không dám đắc tội với Hầu phủ, nhưng cũng không
dám làm mất lòng Diêu thị, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn tới Diêu phủ xin
rước Cẩm Sắt về.

Vạn thị xem chừng tất thảy đều diễn ra theo mưu tính của mình, trong
bụng mừng thầm, ngoài mặt vẫn làm bộ hoang mang sợ hãi ra lệnh cho đám
ma ma Hầu phủ: “Đúng, đúng, các ngươi mau vào xem…”

Nàng vừa dứt lời, Khương ma ma lập tức gọi thêm ba bà vú cùng theo
vào nhà, Tạ Thiếu Văn lúc này mới ngơ ngẩn đờ đẫn tránh sang một bên.

Dân chúng thấy sắc mặt Vạn thị và Tạ Thiếu Văn bất thường như vậy thì ai nấy đều nghĩ chắc hẳn cô gái này có quan hệ với bọn họ, rất có khả
năng chính là tiểu thư nhà họ, nhất thời ai nấy đều nhỏ giọng bàn tán,
nhìn Tạ Thiếu Văn và Vạn thị với ánh mắt đầy cảm thông.

Khương ma ma mang theo người xông vào, trong phòng lập tức vang lên
tiếng một bà vú hét lên, còn cô gái suốt từ lúc nãy đến giờ vẫn khóc lóc ỉ ôi bỗng chợt im bặt. Mọi người vô cùng tò mò, có người không nhịn
được còn ngẩng cổ hóng vào bên trong.

Thấy mọi việc sắp thành công, chỉ đợi đám bà vú đi ra ngầm ám chỉ
người trong phòng chính là Cẩm Sắt là xong, Vạn thị gấp đến độ khó lòng
đợi nổi, nắm chặt tay dằn nỗi vui mừng trong lòng, nàng ta còn đương làm bộ mệt mỏi dựa vào người Thu Linh, phía sau đột nhiên truyền đến một
giọng nói.

“Có chuyện gì vậy? Lão nô thỉnh an phu nhân Võ An Hầu, thỉnh an thế tử Võ An Hầu.”

Vạn thị quay đầu lại thì thấy ngay Triệu ma ma bên người Bình Nhạc
Quận chúa mang theo hai đứa nha hoàn đi tới, nàng ta thoạt đầu hơi kinh
ngạc, sau đó vô cùng vui vẻ. Nàng ta vốn có ý định dẫn người của phủ
Trấn Quốc Công, Giang Ninh Hầu và Tiêu phủ tới chứng kiến chuyện này,
nhưng sau đó lại lo những kẻ này quá mức thông minh khôn khéo, nếu phát
hiện ra điểm bất thường thì ngược lại thành ra hỏng việc, vả lại chỉ cần chuyện tình thành công, nháy mắt lời đồn đại sẽ ngập tràn, trong chùa
hiển nhiên cũng nghe thấy tin đồn, hiệu quả ũng tương đương. Vì thế nàng ta không nghĩ tới việc dẫn nhóm người Giang An Huyền chủ tới nữa, ngờ
đâu bây giờ trong lúc mấu chốt lại trông thấy Triệu ma ma, Vạn thị tự
nhiên cảm thấy thật đúng là ngay cả ông trời cũng giúp Hầu phủ, hơn nữa
giờ đây tất thảy đã định, Triệu ma ma dù có tinh tường đến đâu cũng sẽ
không thể phát hiện ra manh mối.

Trong lòng nàng ta thích thú, ngoài mặt vẫn phải trưng điệu bộ lo
lắng hoảng hốt, nàng ta xua tay với Triệu ma ma, làm bộ đau lòng đến mức nói không nên lời. Đúng lúc này hai bà vú mang bộ trang phục nhăn nhúm
của Thôi công tử từ trong phòng ra, Khương ma ma bước ra đầu tiên ngập
ngừng nhìn sang Vạn thị, bộ dạng hoảng hốt không biết nên bẩm báo thế
nào.

Vạn thị hiểu nhầm ý của Khương ma ma, nàng ta thầm hận Khương ma ma
sao cứ ngập ngừng nói chẳng nên lời, nàng ta dứt khoát không đợi Khương
ma ma nữa, thẳng thừng hét lên: “Cẩm nha đầu, con của ta ơi!” Dứt lời
liền làm bộ ngất xỉu đến nơi.

Nàng ta vừa gào lên, dân chúng vây quanh lập tức hiểu ra, bọn họ bắt
đầu xôn xao bàn tán. Đám nha hoàn Hầu phủ cũng sôi nổi thì thầm.

“Quả thật là Diêu tiểu thư sao, Diêu tiểu thư và thế tử của chúng ta đã sớm đính hôn, sao lại có thể xảy ra chuyện này…”

“Đừng nói nữa, không thấy phu nhân đương đau lòng muốn ngất ư.”



Những tiếng bàn tán này ngay lập tức rơi vào tai đám dân chúng đang
dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, Diêu gia vốn là gia đình giàu có nơi đây,
ông nội Cẩm Sắt lại có thanh danh lẫy lừng, người cha đã qua đời của
nàng còn từng là Tri phủ Giang Châu. Khắp khu vực Giang Châu này ai
chẳng biết Diêu Tứ tiểu thư đã có hôn ước với thế tử chốn kinh thành Võ
An Hầu, vậy nên ai nấy đều hiểu ra danh tính của cô nàng bị làm nhục
trong phòng kia.

“Chẳng lẽ đúng là Diêu Tứ tiểu thư? Thật đúng là, kẻ nào mà dám to gan lớn mật như vậy chứ…”

“Thật đáng thương, chuyện này… Bảo vị tiểu thư ấy sống thế nào đây…”



Trong nhất thời mọi người đều tỏ ra thương cảm, một vị tiểu thư xuất
thân chốn danh gia vọng tộc thế mà lại rơi vào tình cảnh này, hơn nữa
cha nàng lúc từng nhậm chức Tri phủ Giang Châu có thể nói là một vị quan thanh liêm thương dân, trong phút chốc người nào người nấy đều dâng
lòng thương xót đồng cảm, ai nấy đều dấy lên ý nghĩ phải đánh chết kẻ
xấu xa hủy hoại sự trong sáng của thiếu nữ kia.

Có điều bọn họ nghĩ chuyện này chẳng phải bọn họ muốn can thiệp là
được, giải quyết thế nào còn phải xem phản ứng của phủ Võ An Hầu và Diêu gia, dám động đến Diêu tiểu thư ắt hẳn hai nhà cũng không thể ngồi yên. Huống hồ, những gia đình quyền quý thường chú trọng nhất danh tiếng,
xảy ra sự tình này bậc này ắt hẳn sẽ phải che giấu, Diêu Tứ tiểu thư
chịu thiệt thòi có khi còn chẳng thể trả thù, nói không chừng còn phải
gả làm vợ gã cầm thú kia ấy chứ.

Dân chúng đương thầm nghĩ vậy, quả nhiên chợt thấy một kẻ bên cạnh
phu nhân Võ An Hầu ra hiệu, đám nô tài phủ Võ An Hầu lập tức bắt đầu tìm cách lấp liếm, đã có đứa nô tài tới khuyên nhủ mọi người nên rời đi.

Thấy sự tình phát triển thành ra như vậy, Diêu Văn Thanh thật không
thể nhẫn nhịn được nữa! Bây giờ còn chưa xác định rõ cô gái bên trong là ai, nếu thật sự để đám thôn dân này cứ thế đi mất, vậy hết thảy coi như xong rồi!

Cậu lập tức nhảy dựng lên, giận dữ quát tháo với đám nô tài phủ Võ An Hầu đang khuyên nhủ dân chúng: “Ai dám nói cô gái trong phòng chính là
chị gái ta?! Hiện giờ còn chưa xác định rõ bên trong là ai, các ngươi
lại dám vấy bẩn thanh danh của chị, đám nô tài các ngươi dám coi thường
chị ấy đến thế ư? Các ngươi dám coi thường Diêu phủ ta như vậy sao? Hay
cho gia tộc Hầu môn, hay cho đám nô tài độc ác nhà Hầu gia!”

Hắn vừa nói một câu ai nấy đều nghe ra ý tứ kỳ lạ bên trong, trong
đầu chợt nghĩ liệu có điều gì mờ ám ở đây chăng, tức thì mọi người đều
đứng im lại, Diêu Văn Thanh bấy giờ mới nhìn thẳng sang Vạn thị, giận dữ nói: “Xin hỏi phu nhân Võ An Hầu, người có ý gì? Người không hề nhìn
thấy cô gái bên trong, cũng không hề nghe đám nô tài bẩm báo lại, vì sao dám quả quyết, vội vã vấy bẩn thanh danh của chị gái ta? Đây là cách xử sự của một bà mẹ chồng tương lai sao?”

Vạn thị thấy mọi người tỏ ra hoài nghi thì nhất thời cũng thấy lẽ ra
không nên nóng ruột quá mức như vậy, nàng vạn lần không nghĩ tới tự dưng Diêu Văn Thanh lại làm loạn lên. Nàng ta hoàn toàn cho rằng người bên
trong chính là Cẩm Sắt, cho nên không hề sợ Diêu Văn Thanh làm loạn.
Trong mắt Vạn thị, Diêu Văn Thanh hành động như vậy chỉ khiến tình hình
của Cẩm Sắt càng trở nên khó khăn mà thôi.

Nàng ta tức thì mắt ngân ngấn lệ, nghẹn ngào đáp: “Thanh Nhi, dì biết con và chị gái rất thương yêu nhau, nhưng… Con đừng làm loạn nữa, phải
giữ lại chút thể diện cho chị con chứ…”

Diêu Văn Thanh phẫn nộ đùng đùng, trừng mắt nhìn sang Tạ Thiếu Văn,
tức giận nói: “Thế tử thì sao? Người cũng cho rằng trong đó là chị gái
ta sao, cũng muốn bôi nhọ thanh danh chị ấy sao?”

Diêu Văn Thanh chính xác muốn kích Tạ Thiếu Văn vào trong kiểm chứng, cậu thực sự cược rằng cô gái trong phòng kia không phải là chị gái cậu!

Tạ Thiếu Văn giật mình định thần lại, hiện giờ hắn đang trong tâm
trạng hoảng hốt đau khổ vô cùng, nghe vậy liền hạ quyết tâm xông vào
phòng, hắn nghĩ có phải Cẩm Sắt hay không nhìn một cái là biết ngay, hắn cũng không phải chịu đựng sự dằn vặt này nữa, nhìn một lần cho rõ, đau
một lần còn hơn là chịu đựng cảm giác khổ sở như bị dao cùn cứa thịt như hiện giờ.

Hắn xông thẳng vào phòng, Khương ma ma bỗng dưng ngăn lại, bởi cô gái trong phòng kia không phải ai khác mà chính là Thu Bình, là đứa con gái ruột thịt của bà! Bây giờ trong lòng bà ta thật sự rối loạn, trong đầu
thì như trở nên trống rỗng, chỉ mong có thể lấp liếm chuyện này. Vừa nãy thấy mọi người đã cho rằng người trong phòng đúng là Cẩm Sắt, bà nghĩ
đâm lao thì phải theo lao, vì thế mới do dự không bẩm báo sự thật với
Vạn thị.

Hiện giờ thấy Tạ Thiếu Văn xông vào phòng, Khương ma ma tất nhiên
muốn ngăn cản, nhưng bà sao có thể ngăn lại một Tạ Thiếu Văn đương hừng
hực như phát điên?

Tạ Thiếu Văn đẩy bà sang một bên rồi xông vào trong, Khương ma ma ngã nhào xuống đất, vẻ mặt trắng bệnh như tờ giấy.

Tạ Thiếu Văn vào phòng, thấy một chàng trai đương vội vội vàng vàng
mặc lại trang phục, còn cô gái thì vận xiêm y lộn xộn hở cả bắp đùi đang ngồi thu lu một góc, hắn bỗng chợt cảm thấy choáng váng muốn ngất,
nhưng khi nhìn kỹ lại thì giật nảy mình.

Tạ Thiếu Văn không giống gã họ Thôi, gã ta hôm qua mới chỉ nhìn lướt
qua Cẩm Sắt, lại trong lúc cấp bách phải hành động nhanh nên tự nhiên
không thể phân biệt rõ. Còn Tạ Thiếu Văn mặc dù chia tay Cẩm Sắt hơn ba
năm, nhưng tướng mạo khí chất của Cẩm Sắt thì hắn quen thuộc hơn gã họ
Thôi nhiều, cho nên chỉ liếc mắt hắn cũng có thể nhận ra cô gái kia
không phải là Cẩm Sắt.

Vạn thị trông Khương ma ma quỳ rạp xuống đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn về
phía cửa, vẻ mặt trắng bệch như tận thế đến nơi thì thầm khen ngợi bà ta diễn kịch thật quá giỏi, đâu ngờ ngay lập tức nhìn thấy Tạ Thiếu Văn
một tay túm một chàng trai, tay còn lại túm một cô gái bước ra ngoài.

Vạn thị trước hết trông thấy dáng vẻ và xiêm y lộn xộn của cô gái kia thì chợt vui vẻ, nhưng rồi bỗng cảm thấy không ổn, nếu đúng là Cẩm Sắt, sao con trai mình có thể kéo con bé ra đây?! Nàng ta tập trung nhìn kỹ, trên đầu cô gái tóc đen xõa rũ rượi xuống vai, nửa thân trên ăn vận còn coi như ngay ngắn, nhưng cái váy thì như bị xé rách, lộ ra nửa đôi chân trắng tuyết, trên đó còn vương vài vết máu, giống như thông cáo cho
toàn thể mọi người biết ở căn nhà đá hôi hám này vừa mới phát sinh
chuyện dơ bẩn gì. Nàng ta tỏ vẻ sợ hãi liều mạng dùng tóc dài che đi
gương mặt, hai tay ôm ngang người lui dần từng bước, Khương ma ma bên
cạnh bất thình lình hét lên “Con ơi” rồi nhào sang chắn ngang người
nàng.

Cô gái này! Cô gái này hóa ra chính là Thu Bình! Vạn thị tức khắc mở
to hai mắt nhìn, ngây ngẩn cả người, sắc mặt thoắt trắng thoắt hồng, cố
thế nào cũng không thể tỏ ra vui vẻ được.

Triệu ma ma bất chợt cất tiếng đầy kinh ngạc: “Ô, phu nhân làm sao vậy? Sao người có vẻ thất vọng thế?”

Bà ta dứt lời ai nấy đều nhìn sang Vạn thị, còn Vạn thị tất nhiên
trong nhất thời không kịp điều chỉnh vẻ mặt, gương mặt đầy nét dữ dằn,
Triệu ma ma lại tiếp lời: “Phu nhân sao có thể khẳng định cô gái đó
chính là Diêu Tứ tiểu thư chứ? Thật đúng là khó hiểu.”

Triệu ma ma nói vậy, mọi người càng cảm thấy quái lạ, có điều hiển
nhiên cô gái quần áo không chỉnh tề mặt vương đầy nước mắt này chắc chắn không phải là Diêu Tứ tiểu thư mà ai nấy đều tưởng nhầm, vậy vì sao phu nhân Võ An Hầu cứ luôn miệng nói rằng đó chính là Diêu Tứ tiểu thư chứ.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, rồi lại thấy vẻ mặt khác thường của Vạn
thị, tức thì trong lòng đều thầm hoài nghi, nhìn Vạn thị với ánh mắt
càng ngày càng quái dị.

Trên đời làm gì có bà mẹ chồng nào tự dưng bôi nhọ thanh danh của cô
con dâu tương lai chứ? Rõ ràng ở đây có chuyện mờ ám mà. Dân chúng vốn
hay tò mò chuyện nhà các gia đình phú quý, lại nghe thấy nhiều chuyện dơ bẩn trong những đại gia tộc này, hôm nay khó khăn lắm mới được tận mắt
chứng kiến, tất nhiên là ai nấy đều hưng phấn khó tả.

Có người đầu óc nhanh nhạy không kém so với những kẻ lớn lên chốn nhà cao cửa rộng, chỉ một khắc* đã đoán ra được chắc có lẽ phu nhân phủ Võ
An Hầu muốn mượn chuyện này để hủy bỏ hôn ước cưới một cô tiểu thư con
nhà quyền quý đây.

*Khắc: Đơn vị tính giờ cổ đại, 1 khắc = 15 phút.

Dân chúng đều nghĩ như vậy, còn Tạ Thiếu Văn nghĩ đến đủ loại sự
tình từ trước đến giờ, lại nhớ rằng Cẩm Sắt đã nói chưa từng nhận được
quà tặng của mình, còn cả chuyện mẫu thân luôn ngăn mình tới Diêu phủ,
hắn ta càng thêm hoài nghi Vạn thị.
Hắn nhìn Vạn thị với ánh mắt phức tạp, trong đôi mắt hàm chứa sự
đau lòng, hoài nghi, khổ sở, còn có cả nỗi oán trách thầm kín. Vạn thị
chưa bao giờ bị con trai nhìn bằng ánh mắt như vậy, trong phút chốc nàng ta bỗng cảm thấy choáng váng. Nàng ta làm những chuyện này đều là vì
con, bây giờ sự tình biến thành như vậy, nàng còn chẳng hiểu sai sót ở
chỗ nào, sao có thể không sốt ruột? Sao có thể không hoảng hốt?
Đúng lúc này, sau lưng mọi người vang lên một giọng nói thanh nhã
êm tai như tiếng châu ngọc chạm nhau, thoáng chốc hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
“Dì, có chuyện gì vậy? Xảy ra việc gì sao? Văn Thanh, sao em lại
đứng lên! Không phải em đang bị thương ư, mau nằm xuống, đừng tùy tiện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui