Danh Kiếm Hoa Hương


Ngũ thải chu độc: Nhện độc ngũ sắc.
Trên núi Võ Đang, hôm ấy là ngày mười bẩy tháng tư.
Nhóm Cao Phong, Hoa Hương Lăng đã ở trên núi ba bốn ngày nay rồi, dù Vân Nhạn hết lòng khẩn khoản mời họ ở lại, nhưng vì Hoa Hương Lăng thắc thỏm lo âu công chuyện Thúy Trúc trang, cuối cùng, Cao Phong quyết định ra đi.
Đến giữa ngọ, Đường Đình Đình bỗng đến tìm Cao Phong báo tin cho gã đừng lo vì vắng mất Đinh Hiểu Lan, nguyên do cô này đã một mình xuống núi từ sáng sớm để trở về nhà, cô đi mà không chào từ biệt ai.
Cao Phong hiếu cô ta đang trong tình huống khó xử, cho rằng để cô tự về nhà như vậy, mọi người đỡ phải chú tâm đến an toàn của cô.
Về chiều, Cao Phong, Hoa Hương Lăng, Đường Trung Long cùng cả bọn đến chào từ biệt Vân Nhạn để hạ sơn.

Vân Nhạn, Thôi Mẫn Sinh cùng Tiêu Thành theo tiễn họ tận dưới chân núi.
Cao Phong nói:
- Thôi sư thúc, Vân sư bá, để đồ nhi được yên lòng, mong các vị gắng đề phòng Dương Bảo Thiên, y sẽ kiếm cách lên quấy nhiễu nữa.

Vân Nhạn đáp:
- Vừa rồi, mình bị hắn tấn công bất chợt, sau đây, sư bá sẽ có cách đối phó nếu hắn lại mò đến.
Cao Phong nghe thế, gã vững bụng hơn, sáu người bèn từ giã các vị đạo trưởng, rồi kẻ lên xe, người cưỡi ngựa, họ rời Võ Đang, trở về Thúy Trúc trang.
Đúng ngọ ngày hôm sau, cả đoàn nghỉ nơi một tiểu trấn, dùng cơm tại sảnh đường một khách sạn.
Đang bữa ăn, bỗng nghe trên đường có tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng người thoá mạ, mỗi lúc một gần.
Đi đầu là một lão phụ, y phục tơi tả, đầu bạc trắng như bông, ánh mắt hung tợn, cầm trong tay một món võ khí khá đặc dị, giông giống một cặp kéo lớn.
Hai người theo sau tầm vóc vừa phải, một người ăn mặc theo kiểu khất cái, người kia trang phục hệt một đầu đà.
Ba người xông vào sảnh dường, chạy thẳng về góc phía nam.
Nhóm Cao Phong nhìn về phía đó, thấy nơi bàn trong góc ngồi đơn độc một thực khách, cỡ hơn bốn mươi, quần áo lụa là gấm vóc, thần thái nhàn nhã,đang tự rót rượu độc ẩm, không để mắt đến ba kẻ đang xông xáo.
Đã nghe lão phụ thoá mạ:
- Phí Ngữ Thư, thằng cẩu tặc kia, bọn ta truy tầm ngươi thiệt đến khổ!
Gã Phí Ngữ Thư ngước lên, nhìn lão phụ, bảo:
- Bọn Quan Tây Thần độc môn các ngươi, kiếm ta làm gì?
Lão phụ buông một tràng cười quái đản:
- Còn để làm gì nữa, mi giết chết đệ đệ ta, ta bỏ qua sao được?
Phí Ngữ Thư hỏi:
- Đệ đệ ngươi là ai?
Lão phụ nghiến răng đáp:
- Là Lam Trù, bang chúa bang Thanh Long!

Phí Ngữ Thư nói:
- À ra thế...! Bọn ngươi tìm đến ta trả thù, được lắm, động thủ đi thôi!
Lão phụ gọi to:
- Lão Lưu, Thiết đầu đà, vô đi nào!
Tiếng chưa dứt, bà ta khoát mạnh tay áo, một làn chớp xanh loé ra, thế đi nhanh như sấm sét, tấn công đích xác vào ngay ngực Phí Ngữ Thư.
Phí Ngữ Thư chau mày, cổ tay khẽ lay động, ánh đao loa loá như tia chớp, nghe một loạt tiếng đinh đinh ...!gã đã gạt rơi vô số độc châm xuống sàn.
Thấy ám khí độc châm của bà ta vô dụng, chẳng chút chần chừ, hai người kia hươi võ khí tấn công vào.
Phí Ngữ Thư chẳng dám xem thường, gã huy động thanh đao nghênh chiến.
Khất cái sử một ngọn roi dài toàn thân đen nhánh, lập loè ánh xanh biếc, toát hơi lạnh buốt, rõ ràng roi được tẩm chất kịch độc.

Đầu đà dùng một cây thiết bổng, chiêu thức nặng nề, mãnh liệt, tiếng xé gió vù vù, có kiểu cách, khí thế của Tôn Đại Hổ.
Bốn người đánh nhau ngay trong sảnh đường, bàn ghế đổ vỡ ầm ĩ, chén đĩa bay tứ tung, lại nữa, lão phụ đứng kế bên cứ vung tay phóng ám khí từng chập, thật náo loạn vô cùng.

Thanh đao trong tay Phí Ngữ Thư múa lên hết sức lanh lẹn và hung hiểm, thức nào chiêu nấy đều nhanh và ác, gã tuy một đấu ba, nhưng vẫn chiếm thượng phong.

Bất chợt, một người chạy ào ào từ lầu trên xuống, miệng kêu inh ỏi:
- Mọi người ngừng đánh nhau nữa!
Xem hình dạng, ắt hẳn đấy là lão bản chủ khách điếm.
Lão phụ liếc xéo vào y:
- Cút đi!
Lão bản tất nhiên không tránh ra, y quỳ thụp xuống sàn:
- Các người làm ơn dừng tay ngay ...!Xin lập tức dừng tay!
Lão phụ bực tức, miệng thét lớn, tay bà ta hoa mạnh, phóng ra một làn ám khí, đã thấy máu me bắn tung toé, lão bản gục ngã tại chỗ.
--- Xem tiếp chương 109 ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận