Xem đến đấy, Cao Phong nổi giận đùng đùng:
- Mụ già này sao thiệt hung ác quá, vô cớ giết người lương thiện!
Gã định đứng dậy, bỗng nghe Hoa Hương Lăng khuyên:
- Phong ca, mấy người này đều tà khí đầy mình, bọn ta tránh giây giưa vào thì hơn.
Cao Phong nghe thế, bèn nhẫn nhịn.
Cùng lúc, hai người khác từ trên lầu đi xuống, một nam một nữ, còn nhỏ tuổi lắm, họ vừa trông thấy xác chết lão bản thì oà khóc to, rõ ràng đấy là hai con của chủ quán.
Thấy chúng khóc lóc ầm ĩ, mụ già bực bội, chẳng nói năng gì hết, đã bước tới một bước, vung cây kéo ra, tức tốc giết chết cả hai.
Nhìn thấy thế, Cao Phong không sao nhịn được nữa, gã nổi giận, thét to:
- Mụ già độc ác! Xem ta tới lấy mạng mụ đây này!
Gã phóng mình tới, làn kiếm quang loé lên, hươi gươm chém sả vào mặt mụ già.
Mụ già bất ngờ thấy có kẻ can thiệp, trông thân thủ cùng chiêu thức, mụ biết ngay đã đụng vào hảo thủ, phát xốn xang trong lòng, mụ né mình, khoa cây kéo trong tay lên trả đòn.
Đấu được bốn chiêu, Cao Phong nhân sơ hở của đối thủ, gã tung chiêu "Tiềm Long xuất hải" đánh bạt cây kéo ra, rồi vụt ngược lưỡi gươm trở lại, gã chém vào cổ tay cầm kéo, thấy một vòi máu bắn tung lên, cả kéo lẫn bàn tay mụ già rơi rụng tren sàn.
Nhìn sắc mặt tái mét của mụ già, Cao Phong trừng mắt, bảo:
- Ta hy vọng cái đau khổ của vụ đứt tay đó sẽ nhắc nhở mụ, từ rày, chớ có tàn sát người vô tội nữa!
Mụ già hứ lạnh:
- Hảo kiếm pháp! Hảo kiếm pháp!!
Bàn tay tả mụ vụt vung lên, một làn khói bụi màu xám bắn trrùm vào mặt Cao Phong.
Cao Phong thất kinh, gã khoa kiếm đánh bạt ra, bỗng nghe xuỳ xuỳ một tiếng, rồi nghe 'bụp', từ giữa đám bụi có vật gì nổ tung ra tựa pháo hoa.
Thấy diễn biến, Hoa Hương Lăng la lớn:
- Coi chừng!
Đường Trung Long cũng thét to:
- Mau tránh ra.
Giữa cơn hoảng hốt, Cao Phong cảm giác lồng ngực co thắt, gã biết đã bị trúng đòn, bèn xoay mạnh cổ tay, quét ra một làn kiếm quang, chặt đứt đôi mụ già.
Hai người Đường Trung Long, Hoa Hương Lăng cùng một lúc chạy bay đến bên Cao Phong, chỉ thấy mặt mày gã xám đen, phản xạ quờ quạng, rõ ràng đã trúng phải một thứ kịch độc.
Đường Trung Long lanh lẹn vung tay điểm vài trọng huyệt nơi ngực Cao Phong, rồi quài tay áp nhẹ vào vùng bụng gã, thúc đẩy nội lực, đã thấy một mẩu cương châm đen xì vọt ra khỏi miệng Cao Phong, rớt trên sàn.
Đeo găng tay vô, Đường Trung Long thò nhặt mẩu cương châm lên, gã quan sát tỉ mỉ, thò mũi ngửi sơ qua, tức thì mặt mày tái mét, miệng gã lầm thầm:
- Nhện độc ngũ sắc! Đúng là nọc nhện độc ngũ sắc!
Mắt gã bỗng nhạt nhoà, chợt ứa ra đôi ba hạt lệ.
Nhìn thấy thế, Hoa Hương Lăng biết ngay độc tố này không phải tầm thường, cô chú mắt nhìn Đường Trung Long, hỏi:
- Đường ngũ huynh đệ, các vị là danh gia nghề sử dụng độc, nhất định có cách giải trừ, xin mau mau cứu huynh ấy!
Đường Sơn Sơn, Đường Đình Đình và Hoa Tàng Diễm cũng đã kéo đến vây quanh.
Đường Sơn Sơn cả tiếng hỏi:
- Ngũ ca, huynh có chắc chắn đấy là độc "ngũ thải chu" không?
Đường Trung Long thở mạnh ra, mắt nhìn vô xác mụ già trên sàn, đáp:
- Thì ra mụ là 'Bách Độc Bà Bà' của Thần Độc môn, ta mà sớm biết vậy, đã phải tự mình nhảy ra đối phó mụ rồi!
Gã quay sang hỏi Đường Sơn Sơn:
- Thất muội, muội có đem theo trong mình món 'Hùng Đảm Linh Xà Hoàn' không?
Đường Sơn Sơn đáp:
- Có.
Rồi cô lập tức lấy từ trong bọc ra một bình thuốc, đưa cho ông anh.
Đường Trung Long mở nắp, trút ra một hoàn thuốc, nhét vào miệng Cao Phong, cho gã nuốt thuốc xuống.
Uống xong hoàn thuốc, mặt Cao Phong vẫn đờ đẫn, khí đen bốc ngùn ngụt, không có dấu hiệu gì khả quan.
Cùng lúc, một thân hình phục sức hoa lệ ghé vào, khi thấy tình hình Cao Phong trúng độc, mặt ông ta lộ nét băn khoăn, nói:
- Đa tạ huynh đài đã ra tay tương trợ, chuyện này !
Nguyên bớt đi được cường địch "Bách độc bà bà", ông ta đã giải quyết xong hai đối thủ kia.
Cao Phong gượng cười:
- Ông bất tất phải cám ơn, xin cứ ra đi.
Ông ta do dự một chút, nói:
- Hy vọng còn có cơ hội gặp lại.
Rồi quày gót đi ra ngoài.
--- Xem tiếp chương 110 ---