Danh Kiếm Hoa Hương


Cao Phong tuy bị bất ngờ to, nhưng gã biết cô nương đây là người mà gã phải cầu xin chữa trị cho, bèn nói:
- Thì ra cô nương chính là người tại hạ đang tìm, tại hạ cùng Thần Độc môn vốn chẳng oán thù, có điều tại hạ ưa rỗi hơi quản chuyện thiên hạ sự, mới đắc tội cùng Thần Độc môn, ra nguyên cớ này!
Cô gái do dự một lúc, rồi hỏi:
- Là ai đã đưa ông đến đây?
Cao Phong lưỡng lự một chút, rồi đáp:
- Xin lỗi cô nương, thứ cho tại hạ vô lễ, tại hạ không tiện trả lời câu hỏi ấy!
Cô gái lắc đầu, thở dài:
- Ông không nói, thực ra tôi cũng đã biết rồi, chính là ngũ ca tôi đưa ông đến.

Cao Phong hốt nhiên nhớ lại, Đường Trung Long có một cô em gái nổi danh thần y, gã rúng động "Không lẽ đây lại là cô em thần y mỹ nữ tên Đường Cầm mà Chương Lập từng nhắc qua? Đồn đúng là không ngoa, cô này thiệt xinh đẹp như tiên"
Lại nghe cô gái nói tiếp:
- Ngũ ca sợ bị tôi buộc phải trở về nhà, sợ tôi lấy chuyện chữa trị cho ông làm sức ép, nên đã không tiện đến gặp tôi,nhưng thực ra anh ấy cũng dư biết, tôi làm sao có thể khoanh tay làm ngơ, không cứu chữa cho được!
Cao Phong càng ngạc nhiên hơn, gã bất giác hỏi:

- Xin hỏi, cô nương do đâu mà đã suy ra được vậy?
Cô gái đáp:
- Ông trúng độc Nhện Ngũ sắc, căn bản là không sống sót quá nửa thời thần, nhưng nhờ ngũ ca tôi đã cho ông uống linh dược liệu thương của Đường môn là "'Hùng Đảm Linh Xà Hoàn"
cùng với 'Tuyết Hoa Giải Độc Phiến', rồi anh ấy lại đem công phu nội lực đặc biệt của Đường môn tôi là 'Bạt Dương Thủ giúp ông liệu thương, ông mới đã có thể giữ được mạng sống quá mười thời thần, ông mới có thể còin sức mà đứng đây nói chuyện qua lại cùng tôi.

Cao Phong trong lòng phục lăn, "Cô gái này thực là hết sức phi thường, chỉ nhìn sơ qua mặt mình mà đã gọi rõ mồn một tự sự, xem ra mình có hy vọng được cô ta giải độc cho"
Gã bèn nói:
- Cô nương quả thực người thần, hay biết rõ ràng mọi chuyện.

Cô gái thở ra:
- Ông khen tôi cũng vô ích, mặc dầu tôi thực tâm muốn chữa dứt độc cho ông, thế nhưng tôi vô phương!
Cao Phong chợt thấy cõi lòng nặng trĩu, gã yên lặng một hồi, rồi mới hỏi:
- Lời cô nói đó là sự thực?
Khuôn mặt kiều diễm của cô gái thoáng nét buồn,
- Tôi việc gì phải nói gạt ông? Ngũ ca tôi tuy là người phóng đãng, nhưng không phải bất cứ ai anh ấy cũng ra sức giúp rập, mà cũng không đưa một người xa lạ tầm thường đến đây cho tôi chưã trị, người nam tử mà anh ấy đưa đến, chỉ có một thôi, phải là người nổi danh giang hồ, là "Kình Long kiếm" Cao Phong.

Cao Phong hoàn toàn bị sững sờ, gã hốt nhiên phát hiện, cô gái trước mặt đây, đích thực là một nàng tiên, đối mặt cô, không một bí mật gì của gã mà cô không hay, không biết.

Gã tần ngần một lúc, rồi quày mình, bước đi.

Tiếng cô gái vang lên nơi sau lưng:
- Sao ông lại bỏ đi như thế? Tôi bảo đảm, ông sẽ không sống để thấy mặt trời mọc ngày mai đâu!
Cao Phong dừng bước, nói:
- Chết vậy còn hơn chết tại chỗ này, làm mất danh tiếng của cô nương.


Cô gái bảo:
- Nếu ông chịu lưu lại đây, tôi ít ra cũng có thể duy trì mạng sống ông thêm được ba ngày nữa.

Cao Phong xoay người lại, gượng cười:
- Sống thêm được ba ngày, hay chết trước đi ba ngày, có gì khác đâu?
Cô gái bỗng tủm tỉm cười, nụ cười đó hầu như có thể đánh tan đi băng giá dày dạn ngàn năm,
- Dĩ nhiên là có khác! Tôi có thêm được ba ngày để tìm cho ra phương pháp giải độc cho ông.

Nếu ông thấy đáng công làm thử như lời tôi nói, mời ông đi theo tôi!
Rồi cô trở gót bước đi.

Cao Phong thoáng một chút do dự, rồi đi theo cô.

Hai người men theo bờ suối, đi chừng một khắc, quả nhiên đến trước một gian nhà tranh.

Gian nhà khá thấp, nhưng không mang tục khí, kiến trúc tao nhã, trước nhà là một khoảnh vườn nhỏ, màu sắc cỏ cây hoa lá tươi đẹp đến làm say đắm lòng người, cho thấy tài trí cùng sức lực dựng xây siêu việt của chủ nhân.


Cô gái dừng chân trước cửa, không đi vào nhà.

Cao Phong cũng đến đứng cạnh cô.

Rồi gã nghe cô nói vọng vào bên trong:
- Tiểu Phương, có khách lạ đến chơi, em hãy tránh mặt đi một lúc, được không?
Cao Phong cảm giác lạ lẫm, "Thì ra còn có người khác bên trong, chẳng hiểu đấy là bằng hữu hay là bệnh nhân của cô ấy?"
Sau một chặp, không nghe có tiếng chân bước đi, cũng không thấy ai ló mặt, gã tưởng chừng nghe có tiếng song cửa khép lách cách, rồi không còn tiếng động nào khác nữa.

Còn đang lạ lùng, Cao Phong đã nghe cô gái bảo:
- Mình vô nhà đi.

--- Xem tiếp chương 112 ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận