Danh Kiếm Hoa Hương


Cao Phong nhìn thần sắc đắc ý của nàng, đoán sự việc hơn phân nửa là thật, liền hỏi: “Lưu gia đến nhà cầu thân, ý của mẹ muội thế nào?”
Đinh Hiểu Lan làm ra vẻ thần bí: “Huynh đoán thử xem?”
Cao Phong hơi trầm tư, nói: “Ta nghĩ mẹ muội nhất định đồng ý!”
Đinh Hiểu Lan ngớ ra: “Sao huynh lại nghĩ vậy?”
Cao Phong nói: “Tính muội tinh nghịch bướng bỉnh, hiếm có tên ngốc nào thèm để mắt tới, huống chi nhà họ Lưu vừa phú quí vừa hiển hách, lại là Võ Lâm thế gia, thật xứng đáng môn đương hộ đối với nhà họ Đinh của muội, nếu hai nhà Đinh Lưu thông gia với nhau, đôi bên đều có lợi ích lâu dài, ta nghĩ mẹ muội không có lý do gì để cự tuyệt.


Đinh Hiểu Lan chau mày, bực tức nói: “Ghét huynh quá! Sao huynh nói giống y như mẹ muội.

” Bỗng nàng phát lên cười: “Huynh đoán thêm nữa xem, kết quả sau này thế nào?”
Cao Phong nói: “Kết quả không cần đoán.



Đinh Hiểu Lan nói: “Vì sao?”
Cao Phong nói: “Khẳng định muội không để tên ngốc Lưu Hàn Tùng đó trong mắt, và cự tuyệt lời cầu thân của Lưu gia.


Đinh Hiểu Lan ra vẻ giận hờn, việc thần bí thú vị của nàng rốt cuộc bị Cao Phong đoán ra hết, không sai một chữ, lập tức nàng cảm thấy không hứng thú nữa.

Sau khoảng khắc bồn chồn, Đinh Hiểu Lan thấy nét mặt Cao Phong trước sau vẫn cười không ra cười, có vẻ tự mãn, khiến tâm tình nàng bất giác lại nổi lên, cười hỏi: “Giáo chủ Thần Linh giáo Dương Bảo Thiên có phải trước kia là sư thúc của huynh?”
Cao Phong nói: “Trước kia thì phải, bây giờ thì không.


Đinh Hiểu Lan nói: “Lão ta có vẻ xem trọng huynh, sao huynh lại lạnh nhạt với lão?”
Cao Phong nói: “Bởi vì lão ham danh đoạt lợi, làm liên lụy tới tiên sư, về sau người lại bị đám Hắc Phong Tụ Nghĩa Đường làm hại, thử hỏi huynh không chán ghét lão sao được?” Nhắc tới ân sư, tự nhiên trong đầu óc hắn hiện lên hình ảnh sư phụ năm nào như đang ân cần khuyên bảo truyền thụ võ công cho hắn.

Đinh Hiểu Lan sợ đụng tới vết thương lòng của hắn, vội vã nói: “Dương Bảo Thiên cho huynh làm phó giáo chủ, còn truyền thêm hai bộ tuyệt kỹ kiếm pháp, điều kiện ban đầu phong phú như vậy, sao huynh lại từ chối?”
Cao Phong đột nhiên bật cười, nhìn thẳng vào mắt Đinh Hiểu Lan nói: “Bởi vì ta nghĩ sẽ thành thân với muội.


Mặt Đinh Hiểu Lan tựa như ánh binh minh: “Nếu huynh có thành tâm, sao không đến thăm nhà muội làm một việc gì đó?”
Cao Phong hừ thành tiếng: “Hai lần trước ta có đến nhà muội, không biết mẹ muội nói gì về ta?”
Đinh Hiểu Lan than vãn: “Ngoài việc khen huynh là anh hùng kiệt xuất ra, người còn nói tuổi tác của huynh hơi lớn, thật tình muội không hiểu, ngay một câu nói dối thôi huynh cũng không làm được, lại khai thật mình đã hai mươi tám tuổi!”
Cao Phong nói: “Muội đã biết là ta không quen nói dối, chỉ cần nói dối ai, ta có cảm giác như thân thể trần trụi bị nhiều người dòm ngó vào, huống chi là đối với lão phu nhân hiền từ của muội.



Đinh Hiểu Lan nói: “Như vậy càng hay, ít ra mẹ muội cũng cảm thấy con người huynh thành thực, có thể tin tưởng, một người quang minh chính đại.


Cỗ xe ngựa chạy không nhanh không chậm, hai người cùng thổ lộ tâm tình, Đinh Hiểu Lan như bơi vào bể tình ái, chỉ mong sao con đường đi dài đằng đẵng, vĩnh viễn không bao giờ tới đích.

*******
Xe ngựa vẫn tiến về phía trước, chạy một mạch không dừng.

Chưa tới ngày hôm sau đã đến thành An Khánh.

Vừa về tới An Khánh, tâm tình Đinh Hiểu Lan phơi phới như bước vào tiên cảnh.

Cao Phong thấy ngồi mãi trong xe quá tù túng, nên đề nghị xuống xe đi bộ, hoạt động cho giãn gân cốt, Đinh Hiểu Lan liền hân hoan đáp ứng, lập tức cả hai cùng xuống xe.

Thành An Khánh tuy không lớn, nhưng dân cư sinh hoạt rất phồn thịnh.


Đinh Hiểu Lan sinh trưởng ở đây, nên các kiến trúc cổ nổi tiếng trong thành, thậm chí các tư gia biệt xá, nàng đều thuộc làm lòng, Cao Phong mỗi khi nhắc tới chỗ nào, hoặc có vấn đề cần hỏi, nàng đều giảng thao thao bất tuyệt, ngay cả các chuyện ngày xưa nàng cùng với đám ca ca đi trộm gà đánh chó, nàng đều tuôn hết ra.

Hai người vừa đi vừa đàm luận vui vẻ, chẳng mấy chốc đã tới một tòa tửu lâu, tòa tửu lâu này cao lớn, bày biện rất huy hoàng.

Cao Phong ngước nhìn lên, thì thấy ở trên có treo tấm chiêu bài “Đinh Ký Tửu Lâu”, bốn chữ đại trông sáng loáng, hắn đang định hỏi thì Đinh Hiểu Lan cười hi hi: “Đây là đại tửu lâu của gia đình muội, hai lần trước huynh tới chơi đều không dẫn lại đây.


Cao Phong hứ một tiếng: “Thì ra nhà muội kinh doanh đại tửu lầu, thảo nào thu nhập rất nhiều tiền!”
Đinh Hiểu Lan cười mắng: “Huynh nói vớ nói vẩn ….




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận