Danh Kiếm Hoa Hương


Tình đó cảnh đó, những người trong sảnh đều cảm thấy bất ngờ, thậm chí ngay cả người mang thư là Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm cũng phải biến sắc.

Đường Trung Long cho rằng Cao Phong bị trúng độc, vội bước nhanh tới nắm lấy mạch cổ tay hắn, sau khi thấy không có triệu chứng gì, mới yên tâm hỏi: “Ngươi đã gặp chuyện gì?”
Cao Phong nắm chặt lấy tay y, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm một mình: “Hương Lăng … Hương Lăng, vì sao phải đợi đến hôm nay, đến bây giờ mới cho ta biết tin tức?”
Hắn đột nhiên đứng dậy thét to lên: “Ông Trời ơi! Vì sao?” âm thanh cực lớn, khiến cho toàn Đinh gia trang phải chấn động.

Đinh Tương Long, Đinh Tương Ngọc, Chu Bằng và đám đệ tử Thái Sơn đều chạy lại vây chung quanh: “Cao Phong, sao vậy.


“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cao sư huynh, làm sao vậy?”
“Trong thư rốt cuộc đã viết gì?”
Đinh Tương Ngọc đột nhiên cầm lấy bức thư xem qua, nhưng không hiểu gì hết.


Chu Bằng cũng xem qua, cũng không hiểu.

Đường Trung Long đọc xong bức thư, cau mày, nói với Hoa Vân Tàng: “Thư này có đúng là do ông nội cháu viết không?”
Hoa Vân Tàng gật gật đầu.

Đường Trung Long đăm chiêu nét mặt, rồi sang sảng nói: “Mọi người yên tâm, không có việc gì nghiêm trọng đâu.

” Nói xong y lập tức kéo tay Cao Phong, dìu hắn rời khỏi sảnh.

Cao Phong giống như không làm chủ được bản thân, ánh mắt đờ đẫn, theo Đường Trung Long đi ra khỏi sảnh, miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng.

Quần hào cùng nhau bàn tán xôn xao, đều cho rằng Cao Phong đã có quan hệ gì đó với Thúy Trúc trang, nhưng không biết rõ nội dung trong thư có ý nghĩa gì?
Ra ngoài sảnh đến một góc không có ngươi.

Đường Trung Long cao giọng nói: “Ngươi biết không? bây giờ ngươi phải phấn chấn tinh thần lại!”
Mặt Cao Phong vì nội tâm đau khổ nên đã biến dạng nhăn nhún, hai con ngươi thu hẹp lại, răng do bị nghiến nhiều quá khiến máu ứa ra.

Đường Trung Long lại nói: “Hiện tại mọi người trong sảnh đều không hiểu nội dung bức thư, nhưng chẳng bao lâu tin này sẽ truyền tới tai Đinh Hiểu Lan, lúc đó nhất định nàng sẽ hiểu rõ.


Cao Phong cuối cùng thở dài: “Ngươi nói vậy ….

.


ta phải làm thế nào?”
Đường Trung Long nói: “Ngươi bây giờ ít ra vẫn còn có một chút thời gian để quyết định.


Giọng Cao Phong hơi khàn khàn: “Hiểu Lan đối với ta tình thâm ý trọng, nghĩa mẫu và toàn bộ Đinh gia trên dưới đều xem ta như người thân, sao ta có thể ….

.


Đường Trung Long mắng: “Hiện tại ngươi cần phải phân biệt rõ ràng, biết đâu là kết quả chân chính.

Không sai, Đinh Hiểu Lan đối với ngươi rất có tình thâm, nhưng nàng chỉ còn sống tới một trăm ngày nữa thôi, nàng có đáng để ngươi đổi lấy hạnh phúc một đời với Hoa Hương Lăng hay không? ngươi lại càng nên biết rõ, ngươi và Hoa Hương Lăng đã có một thời với nhau, Hoa Ngưỡng Hạc trang chủ vẫn là rồng của những người nổi tiếng đương thời, ông ta đã cho ngươi và Hoa Hương Lăng lời hứa hẹn mười năm, chính là muốn khảo nghiệm nhân tình thế thái, trong khi đó ngươi và Hoa Hương Lăng đã tiêu phí mất mười năm năm chờ đợi, bây giờ ngươi xem người nào nhẹ người nào nặng là do chính ngươi quyết định!”
Cao Phong cho rằng lời nói của y đã đánh động tới chỗ thâm sâu u uất của hắn, nhưng sao hắn vẫn thấy hoang mang: “Nhưng ….

.


sao trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế, vì sao phải đến hôm nay mới cho ta biết tin tức?”
Đường Trung Long nói: “Việc xảy ra tất nhiên là có nguyên nhân, ngươi chớ có quên, tháng tới này là lễ đại thọ sáu mươi tuổi của Hoa lão trang chủ, ta nghĩ việc này ít nhiều cũng có quan hệ.


Ánh mắt Cao Phong dường như trong nháy mắt đã khôi phục lại thần sắc, nhưng đến khi hắn nghĩ tới việc mình từ bỏ hôn lễ mà đi, chắc mọi người Đinh gia sẽ thương tâm vô cùng, thì ánh mắt hắn lập tức lại tràn đầy đau thương, tràn đầy tuyệt vọng.

Đường Trung Long cũng cảm nhận được ánh mắt đau thương và tuyệt vọng của hắn, y hít một hơi dài rồi nói: “Ngươi bây giờ một bên thì lo lắng cho người Đinh gia sẽ đau khổ, một bên thì sợ người ta sẽ chửi ngươi là đồ bất trung bất hiếu!”
Cao Phong thở dài đau khổ nói: “Làm người như vậy, còn có hứng thú gì nữa?”
Đường Trung Long nói: “Nhưng ngươi nên nghĩ xa một chút, ba tháng sau, Đinh Hiểu Lan sẽ chết, nàng vì sao mà chết chắc ngươi đã biết rõ, đến lúc đó ngươi sẽ đối diện với người Đinh gia như thế nào? còn đứng về phía Hoa Hương Lăng mà xét, lần này ngươi đã bỏ đi cơ hội được Hoa trang chủ trao cho ngọc quí, sau này ngươi sẽ ăn nói sao với nàng? Đối với nàng và Hoa gia, ngươi vẫn là kẻ bất trung bất nghĩa!”
Cao Phong chết sững người tại chỗ, rất lâu không nói, đột nhiên hắn thét lên: “Ta không thể thành thân!” nói xong quay người chạy như bay vào đại sảnh.

Hết chương 59


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận