Danh Kiếm Hoa Hương


Sau khi Đinh Hiểu Lan chạy ra khỏi sảnh, mặc dù trong sảnh vẫn còn vài trăm tân khách, nhưng nó dường như đã biến thành vắng lạnh, mọi sự vui vẻ tựa như đã theo nàng bay ra khỏi Đinh gia trang.

Người áo xám giống như âm hồn người chết, không biết đã biến mất tự bao giờ.
Ngay vào thời khắc này, Cao Phong trong ánh mắt mọi người trông giống như một quái vật, mỗi khi có một ánh mắt nào quét qua, hắn đều có cảm giác như bị kim châm chích.
Đinh lão phu nhân có thiên tính hiểu và cảm thụ nội tâm người khác, bà thở dài nói với Cao Phong: “Phong nhi, sự tình của con với Hoa gia và Đinh Hiểu Lan ta không hiểu rõ, nhưng dựa vào nhân phẩm của con, ta vẫn tin là con có lý lẽ riêng của mình, bây giờ sự việc đã như thế, trước mắt con có tính toán gì không?”
Giọng Cao Phong nhỏ đến nỗi cơ hồ như chỉ có mình hắn nghe: “Con nghĩ …..” hắn đưa mắt nhìn hai người Hoa gia.
Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm cũng đang nhìn hắn, gương mặt hai người lộ vẻ kinh ngạc, vì không ngờ sự việc lại diễn tiến như thế.
Đinh lão phu nhân nói: “Con định sẽ đi chung với người của Hoa gia?”
Cao Phong gật đầu.

Đinh lão phu nhân thở dài: “Như vậy cũng tốt, nếu rảnh con nhớ về thăm nghĩa mẫu.”
Cao Phong lại gật đầu.
Đinh lão phu nhân không nói thêm nữa, bà cùng với mấy nha hoàn quay về phòng.
Cao Phong, Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm cùng rời khỏi Đinh gia trang, ngoại trừ Đinh lão phu nhân ra, hắn không nói câu từ biệt với bất cứ người nào.
Hắn không phải là không muốn nói, thực ra hắn không còn dũng khí để nói.
Ra đến ngoài trang, hắn đột nhiên thấy bên cạnh mình còn có một bằng hữu, người này dĩ nhiên là Đường Trung Long.
Đường Trung Long cười ngượng nói: “Đi gấp thế, ngay cả ta cũng không nói một tiếng.”
Lòng Cao Phong hiện lên một chút ấm áp, nắm chặt lấy tay y nói: “Ta thật hồ đồ.” Bỗng hắn nghĩ ra một chuyện: “Đúng rồi, suýt nữa thì quên nói với ngươi, hung thủ của Uy Võ tiêu cục chắc hẳn là Kim Kiếm bang.”
Tinh thần Đường Trung Long chấn động: “Ngươi nói sao? là Kim Kiếm bang?”
Cao Phong nói: “Tôn Đại Hổ là người sơ ý, chính hắn đã để lộ ra tin tức, ta định sẽ nói cho ngươi, nhưng không ngờ nhiều việc lại diễn ra nhanh quá.

Bây giờ ta muốn đi Lạc Dương, không thể theo ngươi chuyến này.”
Đường Trung Long nói: “Sở dĩ ngươi và Tôn Đại Hổ trở mặt nhau, chính là vì việc này?”
Cao Phong hừ thành tiếng, nói: “Kim Kiếm bang thực lực lớn mạnh, chớ có khinh thường vọng động, biết không?”
Đường Trung Long nói: “Ta biết, ta sẽ đem việc này ra bàn bạc với thất muội và bát muội, còn việc của ngươi cũng không thể trì hoãn, chúng ta tạm biệt ở đây, sau này sẽ gặp lại.”
Cao Phong gật đầu.

Đường Trung Long không nói thêm, xoay người trở vào Đinh gia trang.
Nhìn theo bóng dáng lưng của Đường Trung Long, tâm tình cô quạnh của Cao Phong cũng giảm nhẹ không ít.

Đương lúc hắn đối diện với hai người Hoa gia, bỗng nhiên lại có một cảm giác kỳ diệu khác khó nói.
Ánh mắt Hoa Tàng Diễm lấp lánh kỳ dị: “Ông nội thật là thần thông quảng đại, tất cả mọi việc đều nằm trong dự kiến của người.”
Cao Phong nói: “Hoa bá phụ ngoài việc nhờ bọn cháu mang thư ra, còn có nhắn nhủ điều gì khác không?”
Hoa Tàng Diễm nói: “Ông nội đã dự đoán, các hạ có thể sẽ cùng đi với bọn cháu về Lạc Dương.”
Hoa Vân Tàng nói: “Lúc sắp đi Ông nội, mẹ và tiểu cô đều không yên tâm, nhưng ông nội nói trên đường đi sẽ cho an bài thỏa đáng, để cho chúng ta bất luận gặp việc kỳ quái nào cũng đều không phải sợ.”
Cao Phong nói: “Hoa bá phụ trí tuệ hơn người, phàm việc gì cũng đều dự liệu trước.

Đúng rồi, tiểu cô các cháu đã xảy ra chuyện gì?”
Hoa Vân Tàng mếu máo như muốn khóc.

Hoa Tàng Diễm nói: “Tiểu cô được tin các hạ thành thân ở An Khánh, thì thương tâm vô cùng, mấy lần đi kiếm ông nội, nhưng bản tánh ông nội có phần cố chấp, về sau tiểu cô đòi cắt tóc đi tu, ông nội mới chịu nhượng bộ, viết thư cho các hạ.”
Cao Phong nghe vậy, không khỏi khơi dậy nỗi lòng.
Trong lúc đang nói chuyện, thì có một cỗ xe ngựa phía trước đang chậm rãi đi tới, người xa phu (đánh xe) là một ông lão có bộ râu trắng phất phơ, tướng người trông thật thà chất phác.

Khi đến gần, ông lão đó nói: “Ba vị có phải là hai vị họ Hoa, một vị họ Cao? Muốn đi tới Lạc Dương?”
Hoa Vân Tàng và Hoa Tàng Diễm thoạt đầu hơi do dự, nhưng nghĩ lại các chuyện đã qua, bèn bước vào xe trước tiên.
Cao Phong cũng hơi bất ngờ, theo sau nhảy vào thùng xe, lòng thầm nghĩ, người xa phu biết ta họ Cao, như vậy nhất định người áo xám đã sắp đặt tất cả, xem ra trên đường đi mọi việc ăn ngủ không cần phải lo lắng nữa.
Lúc xe rời khỏi An Khánh, thì trời đã về chiều, Cao Phong quay đầu nhìn lại, và nghĩ tới những ngày mình cùng với Đinh Hiểu Lan và chuyện ân oán thị phi giữa hai nhà Đinh Lưu, thì cảm thấy hổ thẹn vô cùng, hắn ngấm ngầm cầu xin ông trời phù hộ cho Đinh Hiểu Lan sớm được bình an vô sự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận