Danh Kiếm Hoa Hương


Lại nghe Lôi Vũ nói: “Xin hỏi Hoa lão trang chủ, phường vải đen trong thành có phải là sản nghiệp do ông đứng tên?”
Hoa Ngưỡng Hạc gật đầu, nói: “Đúng vậy, đó là hơn hai mươi năm trước lão phu đã một tay sáng lập ra tiệm vải, nhưng bây giờ hầu như không can dự vào, chỉ là giao hết công việc cho bọn thuộc hạ quản lý.”
Lôi Vũ nói: “Xin lão trang chủ kiểm chứng cho một vật, nơi sản xuất của miếng vải bố này, và chỗ bán ra thành phẩm, không biết có phải thuộc vùng Hà Nam hay không?” Tai nghe có tiếng bước chân, dường như Lôi Vũ lấy ra miếng vải bố, và đưa cho Hoa Ngưỡng Hạc.
Hoa Ngưỡng Hạc giơ tay đón lấy, hiển nhiên nghi ngờ không giải thích nổi, một hồi lâu mới nói: “Ý của việc này là …?”
Lôi Vũ giải thích: “Tại hạ đã phát hiện một hiện tượng kỳ quái, ở ngay chính hiện trường xảy ra án cướp, y phục của hơn ba mươi thi thể bọn cướp, trong đó tám y phục có chất liệu vải giống nhau, tại hạ đã cho người chuyên môn về vải nghiệm chứng, thì thu được kết quả là, nguyên liệu của các y phục này đều có xuất xứ từ vùng Hà Nam, do đó bọn tại hạ đã tìm tới đây, một là muốn được giám định cuối cùng, hai là thông qua phường vải của các hạ để tìm kiếm manh mối.”
Hoa Ngưỡng Hạc hầu như đã minh bạch, bèn nói: “Hóa ra là như thế, việc này xử lý dễ thôi, để tôi thông báo cho phường vải biết và sẽ làm rõ vụ này.” Đột nhiên ông ta mỉn cười, ca ngợi: “Lôi bộ đầu quả nhiên không thẹn là đệ nhất bộ đầu của Lục Phiến môn, tra án tỉ mỉ chu đáo, chỉ mấy mảnh vải thôi mà cũng đưa vào trong mắt.”
Lôi Vũ nói: “Chỉ là chút tài vặt khiến cho Hoa lão trang chủ phải chê cười.

Thật ra bọn cướp quá lợi hại, kế hoạch lại chu toàn, làm cho Lôi mỗ tôi không biết làm sao, đành phải dùng đến hạ sách này.”
Hoa Hương Lăng nghe xong, thầm nghĩ: “Phương pháp của ông ta rất cao minh, mình nghĩ một trăm người cũng chưa chắc có một người nghĩ tới, hừ, ông ta lại khiêm tốn, không biết có đúng vậy không?”
Cao Phong nghe xong, lòng chấn động mạnh: “Người này khi điều tra đã dùng sách lược thật là chặt chẽ, ngoài dự liệu mọi người, một việc nhỏ nhặt như thế cũng nằm trong suy nghĩ ông ta.” hắn lại nghĩ tiếp: “Nếu như manh mối ông ta chính xác, rất có khả năng một bang phái nào ở Hà Nam đã làm việc cướp đoạt tiêu ngân, chỉ khổ nỗi là ở Hà Nam cũng có Thiếu Lâm và Tung Sơn là hai đại môn phái? Thực ra rất khó mà suy đoán ở Hà Nam còn có một bang phái nào khác có đầy đủ năng lực để cướp tiêu.” Hắn thấy trước mắt vẫn còn mịt mù, nhưng nghĩ tới cách làm việc khác thường của Lôi Vũ, ông ta đã đưa được manh mối ra, chắc còn có chiêu nào khác phía sau, suy xét như vậy, lòng hắn cảm thấy vui mừng hơn.

Lại nghe có tiếng Tần Đại Sơn nói: “Tình tương trợ của Hoa lão trang chủ hôm nay, Tần Đại Sơn tôi không dám quên, ngày sau nếu có gì sai khiến, Uy Võ tiêu cục từ trên xuống dưới sẽ nhất loạt nghe theo, cho dù có xông pha vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không chối từ.”
Hoa Ngưỡng Hạc nói: “Tần tổng tiêu đầu nói quá lời, Hoa mổ chỉ là tiện tay mà thôi, sáng sớm ngày mai, các vị sẽ trực tiếp tới phường vải đen tìm gặp Hạ Nguyên Âm, ông ta sẽ cung cấp tất cả những gì mà các vị yêu cầu.”
Lôi Vũ và Tần Đại Sơn lại nói những lời cảm tạ, cả hai bên đều khách sáo đưa đẩy qua lại.
Khi nói xong vấn đề chính của vụ án, họ lại quay sang bàn ngày sinh nhật của Hoa Ngưỡng Hạc.
Hoa Ngưỡng Hạc nét mặt tươi cười, phát biểu một ít cảm xúc cá nhân, Lôi Vũ và Tần Đại Sơn ở bên cạnh phụ họa, chỉ riêng Sở tiêu đầu một lời cũng không nói, thỉnh thoảng chỉ phát ra tiếng cười ngây ngô.

Cao Phong không thích nghe trộm nữa, bèn giơ tay kéo Hoa Hương Lăng.
Hoa Hương Lăng dường như hiểu ý, quay mặt lại, chỉ nhìn hắn mỉn cười, hai người say đắm nhìn nhau, môi từ từ tiến lại gần, ngay lúc hai người đang định hôn nhau, thì chợt nghe Hoa Ngưỡng Hạc nói lớn: “Hoa Xung, thay ta tiễn quí khách.”
Hai người lập tức tập trung lắng nghe tiếng bước chân mỗi lúc mỗi xa dần.
Hoa Hương Lăng kéo tay Cao Phong, đi vòng qua bức bình phong, tiến vào phòng khách, quả nhiên thấy trong phòng chỉ còn lại một mình phụ thân.
Hoa Ngưỡng Hạc vừa thấy hai người, chẳng hề bất ngờ, mỉn cười nói: “Các con đã tới.” rồi nói với Hoa Hương Lăng: “Lăng nhi, có phải con đã lén nghe lời cha nói chuyện với khách?”
Hoa Hương Lăng cười nói: “Chỉ nghe được một ít, nhưng không có ý nghĩ gì.” ánh mắt nàng hướng về phía Cao Phong, hiển nhiên ra hiệu cho hắn nói ra ý định của hai người.
Cao Phong hiểu ý, lập tức hướng về Hoa Ngưỡng Hạc quỳ bái hành lễ: “Việc chung thân đại sự của Phong nhi và Hoa Hương Lăng, ở đây xin bá phụ làm chủ.”
Hoa Ngưỡng Hạc gật đầu, giơ tay kéo hai người dậy, vẫn giữ gương mặt tươi cười nói: “Đứng lên.

Ta đã cho hai con gặp nhau, tức là đã đồng ý.” Nhìn Cao Phong ông ta lại nói: “Mười năm năm qua, mối tình của hai con không nhạt phai, điều đó cho thấy ta đã sai lầm và đã làm khổ hai con.

Ta tính như vầy, còn mấy ngày nữa sẽ tới ngày chúc thọ của ta, đến ngày đó chắc chắn sẽ có nhiều bằng hữu trong võ lâm tới mừng thọ, lúc đó ta đem chuyện hôn nhân của hai con ra công bố, nhân tiện sẽ lo liệu thật thỏa đáng, hai con thấy thế nào?”
Cao Phong và Hoa Hương Lăng dĩ nhiên là vui mừng vô hạn, cả hai cùng cảm tạ, riêng Cao Phong vì quá xúc động, miệng ấp a ấp úng, đầu óc quay cuồng, suýt nữa thì hắn gọi lộn “Nhạc phụ đại nhân” thành “Nhạc phụ đại ca”, việc này khiến mặt mày hắn đỏ bừng.
Lòng Cao Phong và Hoa Hương Lăng như tảng đá lớn rơi xuống đất, cả hai cảm thấy mọi sự ở trên đời đều trở lên tốt đẹp.
Trong mấy ngày liên tiếp còn lại, Cao Phong nếu không chơi thả diều với Hoa Hương Lăng, thì hai người lại rủ nhau ra hồ câu cá.

Trong lúc nhàn hạ, còn có cả gia đình Hoa Kính Hải cùng tham gia nữa.
Hoa Kính Hải người trầm lặng ít nói, tính hướng nội, rất giỏi thư pháp, bởi vì từ nhỏ thể chất đã yếu đuối, nên không thể tập võ công.
Hoa Vân Tàng và Cao Phong tính tình hợp nhau, cả hai đều thích đánh cờ tướng, còn Hoa Tàng Diễm tính nghịch ngợm, thích khoe khoang, thỉnh thoảng lại giở trò làm rối tung lên, khiến cho mọi người phải dở khóc dở cười vì cô ta.
Hôm nay là ngày mười một tháng tư, ngày sinh nhật của Hoa Ngưỡng Hạc sắp đến, mọi người trong Thúy Trúc trang không cần nói cũng biết là rất bận rộn.
Lúc này Cao Phong và Hoa Hương Lăng đang say sưa trong vui sướng, mới tảng sáng hai người đã rủ Hoa Tàng Diễm, và dẫn theo vài nô bộc đi vào thành mua sắm quần áo, đồ trang sức, các đồ dùng thường ngày, quà mừng thọ Hoa Ngưỡng Hạc và dĩ nhiên, mua rất nhiều vật dụng cho hôn lễ hai người.
Đến trưa, đồ mua đã chất đầy một xe, làm các người nô bộc phải một phen mệt mỏi, ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi.
Giữa lúc đang chuẩn bị quay về trang, thì đột nhiên ở phía trước có tiếng la hét, dường như có người bị đòn nên mới phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế.

Mọi người đều quay đầu nhìn, thì thấy ở đầu đường không xa lắm có nhiều người đang tụ tập vây quanh.
Hoa Hương Lăng nói: “Chắc ở phía trước có người đánh lộn?”
Cao Phong cười đùa: “Người bị đòn là nam nhân, chẳng lẽ có đại lão gia nào ham vui chui vào kỷ viện bị bà vợ bắt gặp đánh đòn?”
Hoa Tàng Diễm cảm thấy phấn khởi: “Cháu phải đi xem mới được!” nói xong nàng ta chạy như bay về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui