Danh Kiếm Hoa Hương


Cao Phong vì biết tánh thô lỗ của Tôn Đại Hổ, tự nhiên không chấp nhất lời lẽ của gã.

Hoa Ngưỡng Hạc nhìn thấy bọn họ như đã hiểu rõ sự tình, và dường như cũng không cảm thấy bất ngờ, lão lập tức căn dặn Cao Phong sắp xếp chỗ ngồi cho họ.

Sau khi mấy người mới đến ngồi vào ghế xong, rượu và thức ăn liền được mang lên, đôi bên bắt đầu trò chuyện.

Đêm đó Vân Phi Tường sau khi được Cao Phong tự tay viết thư, bèn cùng Tôn Đại Hổ ra roi thúc ngựa, phi suốt đêm ngày tới Lư châu.

Khi đến phân đà Kim Kiếm bang ở Lư châu, thì đã sang ngày thứ hai và trời cũng về chiều, Vân Phi Tường lập tức đưa bức thư của Cao Phong ra, Đường Trung Long xem qua, cuối cùng thì tin những gì trong thư đã nói, y liền nhanh chóng ra tay giải độc cho Khúc Lâm Giang.

Sau khi Khúc Lâm Giang bình phục, đôi bên cuối cùng cũng đồng ý loại bỏ khúc mắc, và họ đang là địch thủ liền biến thành bằng hữu.

Ba anh em Đường gia vốn không muốn lưu lại Kim Kiếm bang, đang định từ biệt Vân Phi Tường, thì đột nhiên từ phía phân đà Tuyên Thành của Kim Kiếm bang có truyền lại một tin tức động trời, người vợ mới cưới của phân đà chủ Cố Nhân Kị đã bị kẻ gian bắt đi.

Vân Phi Tường thấy vừa kinh ngạc lẫn bất ngờ, ông quyết định sẽ đích thân điều tra.

Ba anh em Đường Trung Long cũng cảm thấy bất ngờ, trong lòng vẫn còn ý nghĩ muốn dò la tin tức của vụ án tiêu cục, nên cũng theo Vân Phi Tường đi Tuyên Thành.

Khi đến Tuyên Thành, thì sự việc sáng tỏ, kẻ cướp chính là một kiếm khách áo trắng, võ công rất cao siêu, đã so tài cao thấp với Cố Nhân Kị, chỉ dùng có bảy chiêu là đã đánh bại Cố Nhân Kị, và ngang nhiên cướp vợ ông ta mang đi.

Tiếp theo đó Vân Phi Tường cấp tốc dùng bồ câu đưa thư thông báo cho bốn mươi tám phân đà của toàn bang biết, dốc hết toàn lực ra thăm dò hành tung của vị kiếm khách áo trắng thần bí này.

Hai ngày sau, lần lượt có ba mươi phân đà trong bang hồi báo tin tức, tất cả đều là chuyện bắt người trong đêm của kiếm khách áo trắng đã xảy ra ở các khu vực đó.

Lại qua hai ngày khác, tuy cũng có vài tin tức có liên quan tới người kiếm khách áo trắng, nhưng tin tức không được tỉ mỉ xác thực cho lắm.

Vân Phi Tường thấy ngày mừng thọ của Hoa Ngưỡng Hạc đã gần kề, chỉ sợ dây dưa nhiều sẽ lỡ việc, nên đã cùng với Khúc Lâm Giang, Tôn Đại Hổ và ba anh em Đường gia tới Lạc Dương mừng thọ.

Cao Phong nghe Vân Phi Tường và Đường Trung Long kể xong, thì cũng đem cảnh ngộ tương tự mà mình đã gặp ra kể.

Cuối cùng mọi người đều tập trung câu chuyện vào người kiếm khách áo trắng thần bí.

Vân Phi Tường nói: “Võ công người đó cao siêu, hành tung lại mập mờ, hay bắt người vào ban đêm, đối tượng bị bắt đều là đàn bà con gái yếu nhược, rốt cuộc không biết mục đích làm gì?”
Đường Trung Long nói: “Trong võ lâm, hễ là việc bắt cóc, thì đều không nằm ngoài ba nguyên nhân.


Ánh mắt mấy người ngồi chung bàn đều hướng vào Đường Trung Long.

Khúc Lâm Giang nói: “Đường ngũ huynh, xin nói ra nghe thử.


Đường Trung Long hơi suy nghĩ, nói: “Thứ nhất là tiền tài mỹ sắc, thứ hai là phục thù báo oán, thứ ba là muốn đạt thành một âm mưu nào đó.

” Khi nói đến nguyên nhân thứ ba, giọng của y hơi ngừng lại đôi chút, dường như có ý hàm chứa quan điểm của mình đối với nguyên nhân này.

Mọi người đều gật đầu, tán thành ý kiến của Đường Trung Long.

Tôn Đại Hổ chửi rủa: “Bà mẹ nó, mặc kể là nguyên nhân gì, cái thứ chết tiệt này phải giết đi! chuyên môn bắt cóc phụ nữ yếu đuối, đâu có xứng đáng làm anh hùng hảo hán!”
Ánh mắt Đường San San đột nhiên lấp lánh, nói: “Chúng ta chưa để ý tới một quy luật, các đối tượng người đó ra tay đều cùng một đặc trưng, tất cả đều là người nhà của các danh gia võ học trong võ lâm?”
Trên mặt Cao Phong, Vân Phi Tường và Khúc Lâm Giang cùng thời hiện lên sửng sốt, đúng là bọn họ chưa để ý tới yếu tố này.

Đường Trung Long lẩm bẩm nói: “Hành động về đêm, luôn mặc đồ trắng, bản tính người đó nhất định là cao ngạo và tự phụ; mỗi lần giao đấu, hắn chỉ chú trọng vào thắng hay thua, không muốn làm tổn thương tới đối thủ, điều đó cho thấy người đó rất xem trọng thân phận, đối tượng bắt cóc đều nhằm vào các nhà có võ học, tất nhiên là không muốn người ngoài biết ý đồ của mình.


Vân Phi Tường gật đầu: “Hắn nhất định muốn đạt thành một âm mưu nào đó.


Cao Phong đang định góp chuyện, thì đột nhiên Hoa Xung chạy tới bên cạnh nói nhỏ: “Cao công tử, lão gia mời công tử qua thư phòng nói chuyện.


Lòng Cao Phong phấn khởi, gật đầu mỉn cười, liền sau đó đứng lên hành lễ với mọi người trong bàn, rồi theo Hoa Xung đi về phía thư phòng của Hoa Ngưỡng Hạc.

Hết chương 86


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui