Đánh Mất Quốc Thể


Ít ngày trước khi Tuân Thiệu nhậm chức, Tuân Minh đặc biệt phái người đưa đến một tín thư, tỏ vẻ thập phần hâm mộ đường muội "Có tiền đồ" như vậy, nhất định phải dâng hương kính báo tổ tiên.
Tuân Thiệu xem xong đem tín thư xé tan thành từng mảnh, trong lòng yên lặng đem Ứng Thiên nguyền rủa một trăm lần.
Quan bào vẫn là kiểu nam, nhưng sửa đi vài chỗ, Tuân Thiệu vốn người cao chân dài, nhìn từ phía sau cũng không thấy kì quái lắm, ngược lại có vài phần văn nhân tiêu sái.
Trúc Tú nhất thời nổi hứng trêu ghẹo nàng:
"Đây là vị thế gia công tử nhà nào nha? Xuất môn chỉ sợ muốn chọc tiểu cô nương người ta gọi bậy đâu."
Tuân Thiệu bĩu môi:
"Ta vốn thích hợp mặc nam trang."
Đến Đông cung, thái giám chưởng quản đã chờ hồi lâu, vốn khi nghe uy danh Tuân Thiệu, hắn còn có chút khiếp đảm, nhưng lúc thấy chân diện mục dung mạo đoan trang tao nhã của vị quan mới, đoán chừng cũng là người thông tình đạt lý, thế này mới yên lòng tiến lên đón chào.
Tuân Thiệu đem trước sau toà viện đều nhìn một lần, lười biếng hỏi:
"Có chuyện gì bản quan có thể làm a?"
Thái giám tha thiết xua tay:
"Tạm thời không có, nếu không đại nhân, ngài xem một ít thư tịch đi?"
"Xem thư nhiều không có ý nghĩa, có rượu không?"
Thái giám đối nàng vừa hình thành ấn tượng tốt đẹp nay ầm ầm sập đổ,
"Không, không được a đại nhân, đang phiên trực mà uống rượu là vi phạm cung quy."
Tuân Thiệu đành thỏa hiệp:
"Vậy được rồi, ta đi nơi khác nhìn xem, ngươi cố gắng tìm vài sự tình cấp bản quan làm đi."
Thái giám nọ một đầu đầy hắc tuyến:
"Vâng, đại nhân."
Lần lượt xem xét Đông cung, Ấu đế thế nhưng thật sợ hãi Tuân Thiệu, sai người khẩn cấp đem tấu chương ra bên ngoài Đông cung, cho nên nay Tuân Thiệu cứ như vậy ra vào thoải mái.
Xa xa có một đội ngự lâm quân tuần tra tiến đến, vị cầm đầu bỗng nhiên vòng vo một đường hướng Tuân Thiệu đi tới:
"Tuân đại nhân."
Tuân Thiệu quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Chu Phong Ý. Ánh mắt nàng lạc trên người hắn là quan phục tướng quân, ngậm ngùi ai oán.
Chu Phong Ý chú ý tới tầm mắt của nàng, có chút ngượng ngùng:
"Thật hổ thẹn, tại hạ kỹ nghệ không bằng đại nhân, Vũ Lâm Lang vốn nên để Tuân đại nhân làm mới phải."
Tuân Thiệu cười cười:
" Sao lại nói như vậy, cũng không phải Chu vũ lâm sai."
Hai người cũng coi như không khí hòa thuận, nhưng giờ phút này đều đang trực, không tiện nhiều lời. Chu Phong Ý trước khi đi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cười nói:
"Nghe nói Tuân đại nhân rất thích rượu, tại hạ ngày mốt muốn đãi khách, cho người mang riêng loại rượu Tây Vực ngon nhất đến đây, Tuân đại nhân nếu không chê, không ngại cùng nhau đến sum tụ."
Tuân Thiệu vừa nghe liền động tâm, có rượu lại có Chu Phong Dung, không đi chính là đồ ngốc nha!
"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh ."
Chu Phong Dung lần này đến cũng không phải chỉ một mình nàng chú ý. Lúc chạng vạng, vừa ra cửa cung, Thái hậu bỗng nhiên tuyên triệu, Tuân Thiệu vội vàng quay vào, chỉ thấy Thái hậu đang trong điện vò khăn, đi qua đi lại.
"Không biết Thái hậu cấp triệu thần đến đây là có chuyện gì?"
Thái hậu vẫy tay kêu nàng ngồi xuống:
"Đại tướng quân đã trở lại, thật tình đối với khanh là cơ hội tốt a."
Tuân Thiệu trong lòng run lên, điểm tâm tư nữ nhi nhỏ ấy của mình ngay cả thái hậu đều đã biết?
Ai ngờ Thái hậu nhanh chóng nói tiếp:
"Ái khanh nhất định không biết hắn thực ra không vừa mắt Ứng Thiên đi? Nếu là ái khanh có thể khơi mào mâu thuẫn giữa bọn họ vậy là có thể từ giữa mưu lợi bất chính ."
Tuân Thiệu thế này mới nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là nói việc này.
"Đúng là vậy..." Nàng ra vẻ suy nghĩ sâu xa gật gật đầu:
"Thái hậu nói có lý, thần nhất định hành sự tùy theo hoàn cảnh."
"Tốt lắm tốt lắm." Thái hậu cuối cùng cũng buông lỏng khăn trong tay.
Trên đường trở về,Tuân Thiệu đem lời Thái hậu nói cân nhắc một phen, hồi tưởng lại Chu Phong Dung ngày ấy ở giáo trường nhìn thấy Ứng Thiên, sau đó xác thực thái độ lạnh nhạt.
Nàng cũng ít nhiều biết chút chuyện cũ.
Năm đó tiên đế không may mắc bệnh hiểm nghèo, trong triều sớm đề cập việc sắc lập thái tử. Bấy giờ Chu gia ủng hộ hoàng trưởng tử, Ứng Thiên tự nhiên ủng hộ Ấu đế bây giờ. Ấu đế tuy nhỏ, mặc dù là hoàng tử thứ nhưng cũng là con trai trưởng hoàng hậu, địa vị vững chắc.Trong triều tranh luận không ngớt, Chu gia từng bước ép sát, Ứng Thiên như cánh chim lớn che chở Ấu đế, từng có lúc khiến lão thừa tướng phải cố tình trung lập, không đứng về bên nào.
Không đến vài năm sau khi tiên đế bệnh nặng, Ngụy quốc đem binh đánh chiếm. Phụ thân, đại ca của Tuân Thiệu trước sau lần lượt chết trận, nàng gia nhập quân ngũ, thỉnh cầu sắc phong, không nghĩ tới hoàn cảnh thay đổi, Ứng Thiên đã nắm quyền cao chức trọng, cùng thừa tướng địa vị ngang nhau, sau còn có thể ngăn chặn Chu gia mà giúp Ấu đế đăng cơ.
Nay nghĩ đến, quả thật hai người trong lúc đó hẳn đã kết thù.
Tuân Thiệu vuốt cằm tặc lưỡi, kẻ địch của Ứng Thiên chính là bằng hữu của mình, nàng phải cùng Chu Phong Dung hảo hảo tiếp cận nha.
Buổi tối ăn cơm, Trúc Tú đang thao thao bất tuyệt chuyện bát quái, Tuân Thiệu đột nhiên hỏi:
"Ngươi nói xem, ta đi làm khách của thế gia công tử, nên làm cái gì cho phải?"
Trúc Tú khoát tay:
"Chỗ Quốc cữu người đi bao nhiêu lần cũng được, tùy tiện ."
"Ai nói ta muốn đi chỗ hắn ."
Trúc Tú vẻ mặt ngạc nhiên:
"Không lẽ là thế gia công tử nhà khác mời người sao?" Nàng liền nhảy dựng lên,
"Ta đi tìm cho tiểu thư bộ váy!"
"Ách..." Tuân Thiệu một câu cũng chưa kịp giải thích, chỉ thấy nàng chạy đi một đoạn rồi lại quay về hỏi:
"Lần này hẳn là người tuổi xấp xỉ đi?"
Chu Phong Ý có phong phạm thế tử gia, ngày thứ hai đã phái người tới đưa thiệp mời, bên trong ghi chú rõ nói không có nữ khách khác, thỉnh nàng trăm ngàn lần không cần cảm thấy không tự nhiên.
Tuân Thiệu làm sao để ý, chính nàng cũng chưa chú ý tra tới điểm này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui