Chu gia cũng là nhà tướng môn thế gia, tổ tiên lại xuất thân từ nông gia. Hậu nhân nhớ lại ngày xưa, sau khi phát đạt liền cho xây dựng một sơn trang, bên trong nuôi gá, trồng rau, thực khoái hoạt..
Bây giờ đã là giữa thu, hoa cúc đã mãn nở, đã có vài chiếc lá rụng. Chu Phong Ý sai người hái quả hồng trong vườn, giết gà, làm món ngon nhắm rượu.
Lúc Tuân Thiệu đến, khách khứa đa phần đã đến đủ, giữa sân trống có đặt một thạch bàn thạch đá, bên cạnh gốc cây cổ thụ, một đường đi qua dẫm phải mấy chiếc lá, dưới chân vang lên từng tiếng loạt xoạt nhỏ vui tai.
Vài vị khách đang đứng ngắm cảnh nói chuyện phiếm, thoạt nhìn đều rất lạ mắt, nàng vẫn chưa từng gặp những người này trong triều, hình như không phải là quan viên.
Chu Phong Ý từ trong phòng đi ra, quần áo chỉnh tề, khuôn mặt tươi cười đón chào, thoạt nhìn tràn đầy phong độ của người trí thức:
"Tuân đại nhân đến đây, không có từ xa tiếp đón thật thất lễ."
Tuân Thiệu đáp lễ nói:
"Đã làm phiền."
Bỗng dưng có vị khách nhân lên tiếng:
"Nếu hôm nay thỉnh cả nữ khách, sẽ không muốn lộ bí mật gì đi."
Tuân Thiệu cười cười:
"Ngại qua, ta trước kia ở Tây Bắc khó khăn gì cũng đã trải qua, này tính là cái gì."
Chu Phong Ý cười nói:
"Huynh đài không cần coi thường Tuân đại nhân, nàng chính là đại danh đỉnh đỉnh - tiểu thư Tuân gia Tuân Thiệu."
Mấy người còn lại nghe vậy có chút ngạc nhiên, đều lại đây chào.
Tuân Thiệu bình thường trong triều chịu nhiều kỳ thị, nay ngược lại bị mấy người xem trọng như vậy, nhanh chóng nâng tay định chắp lễ, bỗng nhiên phát hiện hôm nay mình mặc trên người là nữ trang nhỏ nhắn mềm mại, làm động tác này quả thực là chẳng ra cái gì cả, không khỏi cười một tiếng.
Sắc trời đã trễ, gió lạnh đột nhiên thổi tới, tôi tớ bưng thức ăn đặt trên bàn thạch, một đám người cùng nhau ngồi vây quanh, không hề để ý.
Chu Phong Ý cùng mấy người kia nói chuyện trời đất, đều là chút chuyện dã ngoại nhân tình, núi non sông nước, kinh thi sử tập, không chỗ nào không nhắc tới.
Trái lại, tâm tư của Tuân Thiệu đặt rượu ngon thượng phẩm Tây Vực, uống mấy chén cảm thấy mỹ mãn mới bắt đầu nhìn chung quanh cân nhắc Chu Phong Dung như thế nào chưa đến, nhưng lại ngượng ngùng xen mồm hỏi Chu Phong Ý.
Mãi cho đến lúc bị rượu làm cho lắc lư, bên ngoài mới nghe thấy có tiếng vó ngựa từng trận, Chu Phong Ý quay đầu nhìn lại, sắc mặt khẽ biến, Tuân Thiệu uốn éo quay đầu, cũng là xuân về hoa nở.
Chu Phong Dung đến.
Nhưng hắn hiển nhiên không phải được mời đến, bởi vì hắn vừa tiến đến liền đối Chu Phong Ý lạnh lùng chất vấn:
"Nơi này là của tổ nghiệp, đệ cũng dám tùy tùy tiện tiện cho người khác tiến vào?"
Tuân Thiệu thế này mới cảm thấy không đúng, quay đầu vừa thấy, còn lại mấy vị khách nhân có chút ngồi không yên.
Chu Phong Ý cũng hiểu được làm mất mặt mũi khách , vội vàng đứng dậy cùng hắn đi chỗ khác nói chuyện. Vị khách ngồi đối diện Tuân Thiệu nhíu mày:
"Ta nghe nói đại tướng quân mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là thế."
Tuân Thiệu cười mỉa nói:
"Không đến mức ấy đi, hắn khả năng chẳng qua vẻ ngoài như vậy thôi."
Tên còn lại lắc đầu nói tiếp:
"Cũng không phải, chuyện quân tử cùng nhau kết giao, dù là tốn tiền hao của cũng vui lòng, huống chi đây chỉ là tấc đất ở ngoại viện ? Tuân cô nương không nghe nói qua người ngoài đánh giá hắn như thế nào đâu?"
Tuân Thiệu lắc đầu.
"Người ngoài đều nói, đại tướng quân con mắt cao quá, chỉ sợ chỉ có trên chiến trường, tiến quân mãnh liệt hắn mới hướng tới tướng địch nhân ."
"Ha ha..." Tuân Thiệu cười gượng:
"Cái kia... Đại tướng quân tuổi còn trẻ, phải kiến công lập nghiệp, quan cao nhất phẩm, mắt cao hơn đầu cũng thường thôi."
Còn lại mấy người, cười không nói.
Không bao lâu Chu gia huynh đệ đã trở lại, Tuân Thiệu đứng dậy hướng Chu Phong Dung chào, hắn nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái, cằm như cũ nâng lên , thật đúng là cùng lời nói đánh giá giống nhau.
"Tuân Đông quan hảo hưng trí."
"..." Tuân Thiệu nghe không ra cảm xúc trong lời này của hắn, cũng không biết nên như thế nào hỏi cho rõ.
Chu Phong Ý nói:
"Đại ca, ta đưa đại ca đi ra ngoài trước."
Chu Phong Dung xoay người bước đi, từ đầu tới đuôi không cùng những người khác nói chuyện nhiều.
Mấy vị khách nhân rốt cuộc ngồi không yên, cũng không chờ Chu Phong Ý trở về, cùng Tuân Thiệu cáo từ vẻ muốn đi, nàng muốn lưu cũng lưu không được.
Mắt thấy một đám người trong khoảnh khắc tản đi hết, chính nàng cũng ngồi không yên, đi ra ngoại viện, vừa hay Chu Phong Ý trở về, nhìn đến viện phía sau nàng đã trống không, cười khổ một chút:
"Hôm nay khiến Tuân đại nhân chê cười."
"Ách, không có hay gì."
Chu Phong Ý thở dài, nói câu "Chờ tại hạ một chút", vội vàng vào trong viện, rồi trở về, trong tay ôm một vò rượu Khai Phong Tây Vực chưa mở, đưa cho nàng nói:
" Vò rượu này Tuân đại nhân có quyền nhận ."
Tuân Thiệu tự nhiên sẽ không từ chối, vốn định khuyên giải an ủi hắn vài câu, nhưng lại cảm thấy hắn dường như đối với Chu Phong Dung có chút kiêng kị, vạn nhất nói sai ngược lại khiến hắn không thoải mái, đành phải ôm rượu yên lặng chạy lấy người.
Xe ngựa vào thành không lâu bỗng nhiên ngừng lại, có người xốc màn xe ngồi vào.
"Đông quan đại nhân từ đâu mà đến đây a?"
Tuân Thiệu cười lạnh:
"Ta cũng muốn hỏi quốc cữu từ đâu mà đến."
"Từ trong cung đến, đang hồi Hầu phủ, nửa đường lại gặp đại tướng quân, cân nhắc đi phía sau sẽ không có ai theo đi, liền thong thả từng bước, không nghĩ liền gặp được ngươi." Ứng Thiên thoáng nhìn vò rượu bên cạnh nàng, cười nói:
"Xem ra hôm nay Đông quan có chút hưng trí nha."
"Tự dưng thôi."
Tuân Thiệu trả lời cho có lệ, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì:
"Ta có chuyện không rõ, huynh cùng Chu gia không hợp, Chu Phong Dung lại khinh thường huynh, huynh làm sao có thể tiến cử đệ đệ hắn đi làm Vũ Lâm Lang?"
Ứng Thiên giống như cảm thấy buồn cười, hỏi một câu:
"Trên đời này có Chu Phong Dung để mắt tới người khác sao?"
Tuân Thiệu lại nghĩ tới một màn mới xảy ra trong viện kia, tư vị không vui, nói chuyện cũng có chút cố chấp:
"Đó là bởi vì người ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đó là quan lớn nhất phẩm, người thực việc thực, đâu giống như huynh, đơn giản chính là dính chút hào quang thân phận ngoại thích thôi!"
"Đúng vậy, đại tướng quân cũng cho rằng như vậy."
Tuân Thiệu ngẩn ra, hắn đã quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn không hỉ nộ, một bên sườn mặt duyên dáng bị đèn đường chiếu rọi, thoạt nhìn hết sức nghiêm túc.
"Huynh... Không đến mức tức giận đi?" Tuân Thiệu có điểm xấu hổ, hắn bình thường vô liêm sỉ, bỗng nhiên còn thật sự tức giận, thật đúng là làm cho nàng không quen, không khỏi bắt đầu suy nghĩ lại có phải hay không nàng thực đem lời nói quan trọng hóa.
"Ta cũng không phải cái ý tứ kia... Tuy rằng huynh là ngoại thích, nhưng thái hậu với huynh không hợp, mọi người cũng biết, cho nên huynh có thể thành tựu hôm nay cũng không sai, khụ..." Nàng đem tay quơ quơ trước mắt hắn.
Ứng Thiên túm lấy bàn tay nàng hướng cửa sổ, ngón trỏ che miệng "Sụyt" một tiếng:
"Xem! Bên kia có tên tiểu tử chuẩn bị trộm hương tiểu cô nương kìa!"
"...."