Tuân Thiệu biết Chu Phong Dung nhất định vạn phần không cam lòng, thậm chí phía sau bức rèm che thái hậu cũng không cam, nhưng Ứng Thiên có bản lĩnh, cố tình đổi trắng thay đen. Có lẽ ngược lại giống như lão thừa tướng lấy bất biến ứng vạn biến mới là đối sách hoàn hảo ứng phó với hắn.
Chu Phong Dung ăn đau, nàng có chút đồng cảm, định bụng ra hành cung an ủi hắn một chút.
Mới đi được nửa đường, bỗng nhiên gặp một tiểu cung nữ hành lễ với mình, Tuân Thiệu nhận ra người này đúng là cung nữ trong đêm cung yến hôm đó cùng Ứng Thiên nói chuyện, ắt có chuyện không ổn.
Cung nữ nói:
"Nô tỳ phụng mệnh Vĩnh An công chúa, đến mời Tuân Đông quan rời bước đến cung Quảng Ngọc"
Tuân Thiệu cười trừ:
"Không biết công chúa tìm ta có chuyện gì?"
"Đại nhân đi liền khắc biết."
Tuân Thiệu bất đắc dĩ, đành phải cùng nàng đi trước.
Cung Quảng Ngọc ước chừng là tòa cung thanh lịch nhất ở hoàng cung. Trong điện không gặp bất kì vật bài trí vàng ngọc nào, trái lại cầm kỳ thư họa có rất nhiều
Tuân Thiệu nhìn mà lòng đầy tán thưởng. Mẫu thân nàng sớm qua đời, phụ thân cũng từng có lần thỉnh danh sư dạy nàng thành tiểu thư khuê các đoan trang tao nhã, đáng tiếc nàng thiên phú không cao, học được cũng chỉ là cho có.
Cuối cùng, phụ thân nàng đem bản cầm “ Phượng cầu hoàng” ném đi như ném lá vàng, dựng ngược râu nói:
"Được rồi, ngươi vẫn là đi luyện võ đi."
Vĩnh An công chúa từ nội điện đi ra, chỉ thấy Tuân Thiệu đang xem đàn cổ trong điện đến ngẩn người, cười nói:
"Đây là Trữ Đô hầu lúc trước đem từ phủ Nhữ Nam mang đến cho bản cung, Tuân Đông quan nhãn lực thật tốt, liếc mắt một cái liền nhìn ra vật này độc đáo."
Tuân Thiệu xoay người hành lễ.
Vĩnh An công chúa mời nàng ngồi rồi phân phó cung nhân, tự mình thay nàng châm trà, Tuân Thiệu vội nói không dám, muốn cướp ấm trà qua, lại bị nàng tránh đi.
"Tuân Đông quan và ta đã từng đồng hành cùng nhau, sớm đã là bằng hữu, hôm nay bằng hữu gặp lại nhau, đương nhiên là khách quý."
Tuân Thiệu nghe được có chút hổ thẹn, lúc trước là nàng cố ý, làm sao xứng làm bằng hữu của công chúa.
Vốn tưởng rằng hôm nay triệu nàng đến là vì chuyện ở cung yến nhưng Vĩnh An công chúa tựa hồ đối với việc nàng cùng Ấu đế đính thân rất có hứng thú, trước sau đều hỏi rất nhiều về vấn đề này.
Trái lại, Tuân Thiệu hễ nhắc tới chuyện đó lại thập phần xấu hổ, trả lời cũng ấp úng.
"Khanh nói việc này là thái hậu một tay thúc đẩy?" Vĩnh An công chúa ý tứ hàm xúc không rõ nở nụ cười:
"Thái hậu làm việc luôn bất ngờ như thế."
Tuân Thiệu nghe trong lời nói của công chúa đối thái hậu có chút bất kính nên nhanh nhẹn cầm ly trà giả vờ uống coi như chưa từng nghe qua.
Ngón tay mềm mại của công chúa nhẹ vuốt ve miệng ly trà, giống như lâm vào trầm tư, một hồi lâu sau mới lại nói:
"Bản cung xưa nay không có người tri kỷ cùng nhau nói chuyện. Nay cùng Tuân Đông quan kết giao, có chút tâm tư nữ nhân ta cũng không gạt khanh.Ta đối với Trữ Đô hầu là có tình, chỉ sợ trong triều không ai là không biết nhưng thái hậu không thích đường đệ này của nàng, ngay cả hôn sự của huynh ấy cũng muốn ngăn cản, bản cung lại không thể làm gì."
Tuân Thiệu thầm nghĩ khó trách đến nay Ứng Thiên còn chưa thành thân, công chúa đã chấm người trước, ai dám xuống tay lung tung, ngay cả làm mối cũng không dám đi.
Nàng cảm thấy chính mình vẫn nên bảo vệ một chút hình tượng của thái hậu đành đáp lời:
"Công chúa có lẽ là hiểu lầm thái hậu,Trữ Đô hầu một tay giúp đỡ bệ hạ đăng cơ, thái hậu sao có thể không thích được"
Vĩnh An công chúa hoài nghi nhìn vẻ mặt của Tuân Thiệu:
"Chẳng lẽ khanh thật không biết? Bản cung còn tưởng rằng khanh cùng Trữ Đô hầu quan hệ thân mật, hẳn là biết được uẩn khúc trong đó mới đúng."
Tuân Thiệu ngay lập tức giải thích mối quan hệ:
"Thần và Trữ Đô hầu chỉ có chuyện công sự là hay lui tới, quan hệ không tính là thân mật a."
Vẻ mặt của Vĩnh An công chúa dường như thoải mái lên rất nhiều, khuôn mặt nguyên bản kiều mỵ ngày thường bởi vậy lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác
" Huynh ấy thật ra đã cùng bản cung nói qua, vốn việc này bản cung không nên suy nghĩ linh tinh nhưng khanh đã cùng bệ hạ đính thân, về sau chúng ta chính là người một nhà, nói cho khanh cũng không có gì sai biệt."
Nàng vẫy tay cho đám cung nữ đằng sau lui ra.
Tuân Thiệu và Ứng Thiên kết bạn khi hắn đã gần đến tuổi trưởng thành, lúc ấy hắn đã là Chiêu Dương phó tướng quân của quân Tây Bắc, thường xuyên cùng phụ thân nàng thảo luận chiến thuật và thương pháp.
Lúc đó ca ca nàng - Tuân Tấn vừa bị điều đi Miêu Cương, nàng khi ấy tuổi nhỏ cảm thấy rất cô đơn, tịch mịch, vừa hay thấy có người xấp xỉ tuổi ca ca mình xuất hiện, còn tưởng rằng cũng có thể giống ca ca đối xử tốt với nàng. Kết quả tiếp xúc không lâu liền phát hiện người này âm hiểm giả dối, khẩu phật tâm xà, nàng chạy tới chỗ phụ thân cáo trạng nói đừng để ý đến hắn. Cuối cùng lại bị cho là người hẹp hòi.
Nàng biết Ứng Thiên xuất thân từ gia tộc Ứng thị Nhữ Nam. Nàng đoán hắn trong gia tộc cũng chính là tên công tử chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng nên mới bị đá đến quân đội tôi luyện. Thật không ngờ hắn từ trong lời nói của Vĩnh An công chúa lại thành một con người hoàn toàn khác.
Tuân Thiệu còn mải chìm đắm trong suy nghĩ đã thấy Vĩnh An công chúa lấy ra một phong thư nói:
"Đây là bản cung viết cho Trữ Đô hầu, thái hậu đối với bản cung rất phòng bị, chỉ có khanh là thái hậu tín nhiệm.Bản cung muốn nhờ khanh chuyển tới tận tay Trữ Đô hầu."
Tuân Thiệu do dự, nếu nàng nhận chuyển vậy là bất trung, nếu không nhận lại thành bất nghĩa. Công chúa tự tay viết từng câu từng chữ, chứa biết bao thâm tình. Nhưng nàng còn nhiều viiẹc phải làm, dù cho tâm không đành nhưng căn bản không thể tiếp tay cho tình yêu của họ được cho nên tốt nhất là không nhận.
Nghĩ là làm, Tuân Thiệu bỗng nhiên đứng dậy nói:
"Công chúa thứ tội, tâm tư thần hẹp hòi. Trữ Đô hầu hại thần mất chức tướng quân, thần vẫn còn có chút oán giận, không muốn cùng Trữ Đô hầu tiếp xúc.Công chúa, mật thư này xin tìm người khác thay thần chuyển giao đi."
Vĩnh An công chúa chưa kịp hoàn hồn, bên ngoài bỗng nhiên có người chạy như bay tiến vào, hóa ra là Quách công công bên người thái hậu.
"Ôi Tuân đại nhân, cuối cùng cũng tìm thấy ngài! Ngài mau đi ngự thư phòng, trong triều xảy ra đại sự !"