Vì Chu Phong Dung chuẩn bị xuất binh, hôm nay lên triều nói lời từ biệt với ấu đế, không ngờ Trừ Đô hầu đột nhiên đưa ra đề nghị cho Tuân Thiệu theo quân xuất chinh, khiến cả triều đình ồ lên.
Thái hậu hết sức tán thành, đến cả tiên đế cũng lôi ra, nói ngài lúc còn tại vị từng nghĩ Tuân Thiệu là tướng sĩ trời sinh, khen nàng tới mức trên trời có dưới đất không, theo quân ra trận là chuyện tốt nhất.
Chu Phong Dung lại không đồng ý:"Thần đã có đủ phó tướng dưới trướng, tuy Tuân Đông quan có võ nghệ, nhưng chung quy vẫn là nữ tử, lại còn là hoàng hậu tương lai. Trên chiến trường chém giết lẫn nhau, đao thương không có mắt, lỡ có sai lầm gì xảy ra, thần không thể gánh hết tội."
Tuân Thiệu mải lo lắng bẻ đốt ngón tay, hoàn toàn quên mất chức quan của Chu Phong Dung cũng không hề nhỏ, vội nói:"Thưa bệ hạ, thâi hậu, mười ba tuổi thần đã dấn thân chốn sa trường, dù không thể nói là bách chiến bách thắng, nhưng không ngu ngốc tới mức tự đẩy mình vào hiểm cảnh. Huống hồ thần đã cùng bệ hạ đính hôn, càng nên là gương cho binh sĩ, bảo vệ đất nước, mong bệ hạ và thái hậu thành toàn."
Nghe mấy lời nói hiên ngang lẫm liệt này, người ấu đế nổi một tầng da gà, liếc cậu một cái, mặt hắn không đổi sắc, không nói được lời nào, lại nhìn lão thừa tướng, lão cũng trầm mặc.
Chu Phong Dung là người kiêu ngạo, sống có nguyên tắc, sao có thể dễ dàng bị phá vỡ. Hắn không đồng ý, lý do càng nói càng nhiều, ngay cả các đại thần cũng bắt đầu hùa theo.
Tuân Thiệu xốc vạt áo quỳ xuống, nói với ấu đế:"Bệ hạ đã đồng ý với thần rồi, quân vô hí ngôn, mong bệ hạ nhanh chóng hạ chỉ."
Chu Phong Dung không ngờ ấu đế đã đồng ý, ngẩn ra, nhớ lại vừa rồi mình nói nhiều như thế hoàn toàn vô ích, sắc mặt trầm xuống mấy phần.
Hạ triều, Tuân Thiệu đuổi theo Ứng Thiên, thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ hỏi:"Ngươi không muốn ngăn cản ta, cần gì phải mang chuyện này vào triều nói?"
Ứng Thiên tà nghễ liếc nàng một cái:"Ta là trung thần lương lại (?), tất cả đều do bệ hạ làm chủ, sai đâu đánh đó. Bệ hạ đồng ý, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản ngươi. Có điều qua chuyện này ngươi cũng hiểu được Chu đại tướng không muốn cho ngươi đi đến mức nào."
Đương nhiên trong lòng Tuân Thiệu thực sự không thoải mái, nhưng Chu Phong Dung chính là người như vậy, huống hồ việc này xảy ra là để đề phòng hắn giở trò quỷ, chuyện này tạm thời nói sau.
Thấy đã sắp tới cửa cung, Tuân Thiệu vòng vo nói muốn đến đông cung, lại thấy thùng cơm bước tới. Ứng thiên nói gì đó bên tai, hai người nhanh chóng rời cung.
Nàng nhớ đêm cung yến đó bọn họ cũng thế này, không biết gần đây đôi chủ tớ này định làm gì, luôn tỏ ra thần thần bí bí.
Trong thành Lạc Dương có tửu lâu nổi danh, rượu và thức ăn không tốt cũng quý, bởi những người hay lui tới nơi này đều là quan lớn, quý tộc. Phạm Nhất Thống đứng trên nhã gian tầng hai, nhanh chóng thò người qua cửa sổ nhìn thoáng qua, nói với Ứng Thiên:"Công tử, hình như vẫn là mấy người đó, đều do Chu đại tướng quân cầm đầu, hơn nửa tháng tới sẽ không có gì thay đổi."
Ứng Thiên ngồi bên bàn nhấp ly rượu:"Lấy tư ấn của bản hầu, đi gặp chủ quán, hắn tự biết nên làm gì."
Phạm Nhất Thống nói vâng, đẩy cửa ra ngoài.
Phạm Nhất Thống đi hơn nửa canh giờ mới trở về, trên người toàn tro bụi, vừa phủi vừa nói:"Thuộc hạ ở mật phòng nghe ngóng một lúc lâu, bọn họ thảo luận rất nhiều về chuyện quốc sự, lời lẽ về công tử đều đầy bất mãn."
Ứng Thiên buông ly rượu:"Chuyện này không cần nói với ta. Bọn chúng có kế hoạch hay âm mưu gì, cứ việc nói thẳng."
"Có thì có, nhưng bên nào cũng cho là mình đúng, tranh luận không ngớt, mãi không có kết quả."
Ứng Thiên ngẫm nghĩ:"Chu Phong Dung tâm cao khí ngạo, nhưng khá tốt, là người chính trực, coi thường mấy âm mưu quỷ kế đó. Tuy hắn muốn đối đầu với bản hầu, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể ra tay. Ngươi. Ngươi nghĩ cách lập danh sách tên những người này, sau này từ từ tính toán.
Tuân Thiệu dành một tối tập trung lau khôi giáp vũ khí của mình, Trúc Tú lượn lờ xung quanh này, hỏi:"Ta không thể đi theo sao?"
"Lần này không phải quân Tây Bắc, chỉ mang theo ta thôi đã khiến đại tướng quân bực mình, ngươi tốt nhất là quên chuyện đó đi."
Trúc Tú nhíu mày:"Nếu người ta đã không thích, người còn đi theo làm gì?"
Tuân Thiệu dừng tay, thở dài:"Ta chỉ hi vọng hắn sẽ không gặp chuyện gì bất trắc."
Trúc Tú kinh ngạc liếc nàng, chợt nghĩ đến chuyện gì đó:"A, hoá ra người vì tướng quân! Ta nhớ ca ca người từng nói chuyện này với ta, thế mà ta lại quên mất."
Tuân Thiệu vùi đầu vào việc đang dang dở, làm như không nghe thấy. Ngọn đèn mờ tối, vừa đủ để che nửa mặt ửng hồng của nàng.
Lần này quân đội xuất phát đến Lạc Dương có năm vạn người, đều để nghi (?) binh, có thể đánh lén đám lính tiên ti đã mất chỉ huy, sau khi đến đông bắc mới tụ tập ở nơi đóng quân.
Sáng sớm ngày thứ hai, nắng gay gắt, Tuân Thiệu đứng dậy, chuẩn bị lên ngựa đến của thành.
Chu Phong Dung còn đến sớm hơn nàng, đang phân phó việc gì đó với thủ hạ. Dân chúng xung quanh không biết đến tiễn đưa hay đến xem, khiến đường trở bên chật chội, nửa bước cũng khó đi.
Trúc Tú đến tiễn chân Tuân Thiệu, nàng sợ lạnh, khoác áo choàng còn xuýt xoa chà xát hai tay. Quay đầu nhìn Chu Phong Dung thân khoa liệt mã (thứ lỗi cho khả năng hạn hẹp của Hủ =..=, thực ra Hủ cũng không hiểu
), tư thế oai hùng lẫm liệt, làm người ta nhìn mà sợ hãi, khẽ nói bên tai Tuân Thiệu:"Thực ra ta có thể hiểu lí do vì sao ngươi thích hắn, có điều hắn dường như cũng chẳng muốn nhìn ngươi nhiều thêm một cái."
Tuân Thiệu khẽ thở dài:"Ta sắp đi rồi, ngươi đừng đến quấy rối."
Trúc Tú vẫn muốn nói thêm, quay lại thấy xa xa có người cưỡi ngựa đến:"Này, nhìn kìa, quân sư đến!"
Tuân Thiệu nghe thế vui vẻ, giục ngựa đi qua, nghênh đón một người một ngựa, là một vị văn sĩ trung niên khoác thanh sam tiêu diêu, từ xa đã ôm quyền hành lễ:"Thiếu chủ, đã lâu không gặp."
Quân sư họ Hoắc tên Giang Thành, là gia thần Tuân gia, cũng là lão sĩ trong quân Tây Bắc, vẫn giữ cách xưng hô trong quá khứ, gọi phụ thân Tuân Thiệu là chủ nhân, gọi nàng là thiếu chủ.
"Quân sư cuối cùng cũng tới gặp ta sao? Người không về cùng Tuân tướng quân à?"
Hoắc Giang Thành cười nói:"Tướng quân phải đi vội, nhưng có vài việc nên bị hoãn, ở lại trạm dịch thêm mấy ngày. Thuộc hạ nghe nói thiếu chủ sắo xuất chinh bình định, nên đến tiễn đưa. Tướng quân vốn cũng định tới, nhưng công vụ quấn thân, không thể đi được."
Tuân Thiệu khoát tay:"Sao ta không biết quân sư nói đỡ cho hắn? Không đánh, ta còn không biết đức hạnh của hắn như thế nào sao?"
Hoắc Giang Thành biết nói gì cũng vô dụng, chỉ lắc đầu cười.
Vừa nói được vài câu, phía bên kia đã chuẩn bị mở đường. Tuân Thiệu vội từ biệt Hoắc Gian Thành, ngay cả thời gian nói chuyện với Trúc Tú cũng không có, giục ngựa tiến vào cùng đội ngũ binh lính.
Chu Phong Dung vừa ngẩng đầu đã thấy cảnh này, Tuân Thiệu từ chỗ văn sĩ kia giục ngựa về, mềm mại uyển chuyển, dáng dấp thanh tú, mặt mày đoan trang tao nhã tú lệ, lại thêm mấy phần anh khí, cây trường thương sau lưng lẫm liệt chỉ thiên, mang theo chút tiêu điều xơ xác. Không hiểu sao khi nhìn bức tranh này, trong lòng hắn dấy lên cảm giác quen thuộc.
Hoắc Giang Thành lui đến ven đường, Chu Phong Dung liếc nhìn hắn mấy lần, chợt ghìm ngựa quay đầu, đến chỗ Tuân Thiệu:"Người vừa cùng ngươi nói chuyện là một quân sư sao?"
Tuân Thiệu hơi ngạc nhiên, gật đầu:"Phải"
Chu Phong Dung nhìn nàng từ trên xuống dưới một lúc lâu, bỗng nói:"Ta nhớ rồi. Ngươi là tiểu cô nương năm ấy cùng ta gấp rút tiếp viện cho Lương Châu."
Hai mắt Tuân Thiệu sáng ngời. Vừa lúc mặt trời mới lên, ánh nắng sớm toả ra từ sau mây, sương mù bao quanh, trước mắt nàng chỉ còn bóng hình hắn mặc khôi giáp, in sâu trong đáy mắt.
Đội quân càng lúc càng xa, cuối cùng biến thành một vệt đen nho nhỏ. Ứng Thiên đứng trên lầu nhìn xuống, nói với Phạm Nhất Thống:"Phân phó xuống, y kế hành sự."
Phạm Nhất Thống thấp giọng hỏi:"Kế hoạch không thay đổi sao? Lần này công tử đã đưa đại tướng quân ra ngoài, tại sao không lên chiến trường luôn?"
Ứng Thiên nhẹ nhàng lắc đầu:"Không thể, đây là tổn thất rất bất lợi, chiến trường có liên quan đến quốc gia đại sự, dễ để lại dấu vết, ngươi không được hồ đồ mắc sai lầm. Lần này chỉ mai phục ở tiền tuyến, sau này ta sẽ thu lưới. Ấn soái đại tướng quân cũng nên đổi chủ rồi."
"Vâng." Phạm Nhất Thống nhìn hắn, do dự nói:"Vậy... Tuân đại nhân thì..."
"Làm mọi chuyện tốt là được, không cần xen vào việc của nàng. Nàng muốn làm gì cứ để nàng làm."
"Vâng."