Danh Môn Ác Nữ

Vân Hoằng và Chu Bích Cầm nói vài lời riêng tư xong rồi mới rời đi Chu gia, lúc rời đi sắc mặt không hề dịu dàng như khi hướng về Chu Bích Cầm mà là gương mặt lạnh lẽo rời đi, sắc mặt kia đã cảm thấy giống như một cơn gió bão lại tới.

Đợi đến khi Vân Hoằng vừa đi, Cố bà tử chính là vội vàng bò dậy, bà cũng lau nước mắt trên mặt lộ ra nụ cười nhìn Chu Bích Cầm: “Tiểu thư, có Hầu gia che chở cho người như vậy, qua mấy ngày sau vào cửa Hầu phủ cũng không cần sợ.”

Vào giờ phút này, trên mặt Chu Bích Cầm nào còn dáng vẻ đáng thương như vừa rồi, trong đôi mặt đúng là ý giễu cợt, “Quả thật là do Vạn tiện phụ kia sinh ra, nó cũng không nghĩ tới ta đây một mẫu thân còn không muốn một nữ nhi lớn như thế!”

Chu Bích Cầm đã vô cùng bất mãn trong lòng về mấy hài tử do mấy thiếp thất của Vân Hoằng sinh ra, cảm giác mình chẳng qua chính là hai mươi tuổi hoa gả cho Vân Hoằng nam nhân này đã ba bốn mươi tuổi xem ra không tệ rồi, bà cũng không nghĩ tới mình sẽ trở thành mẫu thân của thứ nữ lớn nhất đã mười ba tuổi thứ tử nhỏ tuổi nhất đã bảy tuổi, bà vuốt ve bụng mình, về sau tất cả trong Hầu phủ đều nên thuộc về hài tử bà sinh ra mới được! Nha đầu Vân Thù đó là một dòng chính nữ thì có thể làm gì, bà cót hể khiến cho Vân Hoằng vì cưới bà vào cửa mà bỏ vợ rồi, chẳng lẽ còn sợ không giải quyết được một nha đầu mới mười một tuổi sao!

“Lời này của tiểu thư không thể để cho Hầu gia nghe thấy.” Cố bà tử hơi lo âu nói, “Bây giờ Hầu gia thật sự sủng ái ngài, thế nhưng lời tiểu tiện nhân này có một câu cũng không sai, bây giờ cách hôn kỳ còn có bảy ngày, đêm dài mộng nhiều, đợi đến sau khi tiểu thư ngài vào cửa thành đương gia chủ mẫu Hầu gia, tự nhiên không cần cố kỵ gì…”

Chu Bích Cầm bật cười một tiếng, “Ta đương nhiên hiểu được, cho nên mới vừa rồi không phải ta ‘hết sức khuyên can’ hắn sao! Có thể coi như thế này, bây giờ xảy ra chuyện gì không phải ngoài sáng trong tối đều hướng tới trên đầu ta sao!”

Chu Bích Cầm vỗ về bụng mình, trong vẻ mặt có vài phần hài lòng, “Đêm dài lắm mộng? Bây giờ ta đã mang thai đứa bé của hắn, hắn còn mong chờ ta có thể sinh hạ một nhi tử mập mạp cho hắn, cho dù bây giờ lão phu nhân không muốn gặp ta, trên dưới Hầu phủ đều không chào đón ta thì có thể như thế nào, kiệu hoa tám người khiêng này, mặc giá y đỏ thẩm chỉ có chính thê mới có thể mặc, đương gia chủ mẫu Hầu gia cuối cùng vẫn là của ta. Chỉ cần khối thịt trong bụng ta tranh khí một chút sinh hạ ra một trưởng tử, không phải trong phủ đều do ta nắm bắt, lại nhìn tuổi lão phu nhân kia, chắc còn có thể sống thêm vài năm!”

Cố bà tử nghe Chu Bích Cầm nói như vậy, trong lòng cũng thả lỏng vài phần tâm tư, cũng cảm thấy mới vừa rồi mình suy nghĩ quá nhiều, theo dáng vẻ bây giờ của Hầu gia, cuối cùng đã nói nữ nhi ruột thịt của mình thành “Người ngoài” rồi, đủ thấy được Hầu gia coi trọng tiểu thư nhà mình hơn, Cố bà tử ưỡn thắt lưng lên cũng thêm vài phần tự tin.

Vân Hoằng tức giận đùng đùng trở về phủ của mình, mới vừa vào cửa nhìn thấy chính là màu đỏ đập vào mắt, vừa nghĩ tới sau bảy ngày nữa là có thể đón người mình vẫn tâm tâm niệm niệm vào cửa, chưa tới tám tháng nữa có thể thấy được hài tử của mình và Cầm nhi, trong lòng Vân Hoằng đã cảm thấy thỏa mãn, lại thấy mới vừa rồi nàng ấy rõ ràng bị uất ức như vậy nhưng vẫn biết rõ đạo lý khuyên ông không nên tức giận, so sánh trước sau, Vân Hoằng đã cảm thấy nữ nhi của mình thật sự quá không hiểu chuyện, ông vốn còn tưởng rằng sau khi con bé bị thương tỉnh lại sẽ khéo léo một chút, nhưng không nghĩ tới tự nhiên lại tệ hại hơn.

Vân Hoằng vừa vào cửa, hạ nhân Vân gia nhìn thấy sắc mặt Hầu gia nhà mình không tốt cũng hiểu được hôm nay tâm tình Hầu gia nhà mình hết sức không tốt, chỉ nghĩ nếu như không phải cần thiết nhất định không thể xuất hiện trước mặt Hầu gia.

“Đi mời nhị tiểu thư tới đây!” Vân Hoằng chìm giọng phân phó.

“Hầu gia, ước chừng một canh giờ trước nhị tiểu thư đã đi Vạn phủ, một lát nữa sẽ về.” Quản gia nhìn sắc mặt Vân Hoằng, suy nghĩ có phải xảy ra đại sự gì không, hỏi ông ta, “Có cần lão nô sai người đi tìm nhị tiểu thư về không?” die~nd a4nle^q u21ydo^n

“Không cần!” Vân Hoằng nghe được tin tức Vân Thù đi Vạn phủ thì trong lòng càng thêm giận dữ, ông càng cảm thấy nữ nhi mình nói câu nói kia ra nhất định do nữ nhân Vạn Thục Tuệ dạy, bà ta nhất định bởi vì bị mình hưu sau đó sinh lòng oán hận, nữ nhân kia nhỏ mọn như vậy, ông vốn vẫn nể tình bà ta dù sao cũng sinh hạ cho ông một nữ nhi mà giữ lại vài phần mặt mũi cho bà ta, hiện giờ xem ra là ông đã coi trọng Vạn Thục Tuệ, “Ta liền ở đây chờ tiểu súc sinh kia về!”

Khi quản gia nghe được Vân Hoằng nói như vậy, liền hiểu được nhị tiểu thư không biết lại chọc giận Hầu gia chỗ nào rồi, thân là quản gia ông cũng không tiện nói gì, đối mặt với Vân Hoằng có điềm báo tức giận, quản gia lẳng lặng đứng bên cạnh hầu hạ.

Vân Thù và mẫu thân của mình nói vài lời riêng tư, tuy nói Vạn Thục Tuệ rất nỗ lực nói chuyện với Vân Thù, nhưng rốt cuộc tinh thần vẫn không phải rất tốt, Vân Thù cũng hiểu được muốn để cho mẫu thân của mình nhanh chóng đi từ trong bóng ma bị hưu này ra cũng không phải chuyện dễ dàng, Vân Thù cảm nhận được ý tứ của Miêu thị, ước chừng không quá mấy ngày mẫu thân sẽ từ Vạn phủ ra ngoài, hơn nữa trải qua lần náo loạn này, mợ của nàng có lòng trộm mà không có gan trộm đại khái sẽ yên tĩnh vài ngày coi như an phận.

Sau khi ngây người ước chừng nửa canh giờ, Vân Thù mới từ Vạn gia ra ngoài chuẩn bị trở về Hầu phủ, hôm nay Lưu Châu và Cẩm Sắt đã lau mắt mà nhìn Vân Thù không thôi, chỉ có cảm giác tiểu thư nhà mình thật sự đặc biệt vô cùng có khả năng.

Nhưng trong lòng Cẩm Sắt vẫn có vài phần nghi ngờ, “Tiểu thư, tuy nói cữu lão gia xác thực không ra gì cả, nhưng phu nhân chuyển ra khỏi Vạn gia cũng không phải thượng sách.”

“Cẩm Sắt tỷ tỷ cứ thoải mái là được rồi, sớm muộn gì tỷ cũng biết được tiểu thư nhà tỷ đang làm những gì.” Vân Thù lộ ra ý cười, trong ánh mắt kia có vài phần chắc chắn, “Cẩm Sắt tỷ một lúc nữa theo ta đi vào từ cửa chính, Lưu Châu tỷ đi vào từ cửa hông, đi mời lão phu nhân đến phòng trước.”

“Đây là vì sao?!” Cẩm Sắt hơi không hiểu hỏi.

Tươi cười trong mắt Vân Thù hơi giễu cợt, cho hai người một ánh mắt trào phúng: “Hai người cho rằng tiện tỳ khi trước ta đánh sẽ an phận như vậy sao? Cho dù tiện tỳ này là một kẻ an phận, nhưng chủ tử của bà ta lại không phải người an phận, bây giờ phụ thân bị mê hoặc mất đi lẽ thường rồi, hai người cảm thấy tiểu hồ ly còn trẻ như vậy đi theo phụ thân ta có tuổi đã không ít sẽ cam tâm tình nguyện tiếp nhận con nối dòng do vợ trước và tiểu thiếp sinh ra sao?”

Cẩm Sắt và Lưu Châu đột nhiên im lặng, đây tự nhiên không thể nào.

“Người phụ thân ngày ngày gấp gáp đến trước người ta làm hiếu tử của ta chắc chắn đang ở trong nhà chờ ta đó.” Chờ ra mặt vì mỹ nhân giáo huấn nàng một trận! Điểm này ngay khi ra tay Vân Thù đã đoán được tất cả có thể phát sinh, vì vậy tự nhiên cũng phải làm tốt chuẩn bị đối mặt.

Lưu Châu gật đầu một cái, vội vàng đi ra cửa sau, mà Cẩm Sắt và Vân Thù đi từ cửa chính vào Hầu phủ, lúc này còn chưa đi vào cửa phòng khách đã nghe được tiếng gào thịnh nộ rung động tận trời xanh bên trong phòng, “Ngươi tiểu súc sinh còn dám trở lại!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui