Danh Môn Ác Nữ

Editor: Puck - Diễn đàn

Cửa tiệm gia nhập liên minh, đây là chuyện đầu tiên kể từ khi hắn chào đời cho tới nay nghe được, sao nàng lại nghĩ ra phương thức như vậy.

Vân Thù nói xong, ngước mắt nhìn Tạ Hoài Ẩn, chỉ cảm thấy hắn đang ngây ngốc nhìn mình, trong lòng nàng dù ít dù nhiều cũng thầm nói chỉ sợ người thời đại này không có năng lực đủ lớn tiếp nhận quan niệm như vậy, nàng lo nghĩ sau đó bổ sung thêm: “Cá nhân thần nữ cảm thấy phương thức như vậy cũng tốt, ở các châu và một vài thành trấn quan trọng mở chính là cửa tiệm của chúng ta, đầu tiên chính là nổi lên tác dụng giám sát cửa tiệm gia nhập liên minh này, khiến những thương nhân gia nhập liên minh biết chúng ta cũng không phải núi cao sông dài thật sự cái gì cũng không rõ ràng. Thêm vào đó, cửa tiệm gia nhập vào liên minh thứ nhất không cần chúng ta đi đặt mua, điều này cũng coi như tiết kiệm được một khoản tiền phí, mà người làm bên trong cửa tiệm cũng không cần chúng ta đi chiêu mộ, về phần thù lao cũng có thể tiết kiệm được không cần đề cập tới. Đồ trong cửa tiệm này bán ra càng nhiều, lợi ích của thương nhân gia nhập liên minh sẽ càng lớn, tự nhiên sẽ biết tận tâm tận lực đi kinh doanh những cửa tiệm này. Vương gia có ý kiến gì khác không?”

Tạ Hoài Ẩn lắc lắc đầu, suy nghĩ của Vân Thù đã sớm hoàn thiện hơn suy nghĩ của hắn quá nhiều, điều này chứng minh trong lòng nha đầu này cũng không chỉ đơn thuần thỏa mãn với mấy gian cửa tiệm trong thành Ung đô, tâm tư của nàng xác thực cực lớn.

“Bổn Vương không có ý kiến gì, trên hiệp ước vốn đã chỉ rõ tất cả mọi chuyện trong cửa tiệm đều do ngươi chủ trì, suy nghĩ của ngươi xa xa còn thỏa đáng hơn bổn Vương nghĩ tới nhiều.” Tạ Hoài Ẩn khẽ mỉm cười nói, “Hiện giờ bổn Vương chỉ nghe ngươi nói như vậy đã thấy tình cảnh hết sức khả quan, nghĩ đến sẽ không khiến cho bổn Vương thất vọng.”

Vân Thù nghe lời Tạ Hoài Ẩn nói, nàng vốn định sau khi cửa tiệm trong thành Ung đô lên quỹ đạo rồi mới nói tới chuyện này, chỉ có điều sau khi Tạ Hoài Ẩn nhắc tới chuyện này lúc bây giờ, nàng mới nghĩ tới mượn cơ hội nói ra với hắn, dù sao kế hoạch của mình sớm muộn gì hắn cũng biết. Còn có Vân Thù thậm chí còn tính toán đến hiện giờ các sư phụ đang rèn luyện tay nghề trong nhà máy gốm sứ và nhà máy rèn kia, đến lúc đó sắp xếp ở một vài châu đi, gần đó mở nhà máy chế tạo, điều này cũng đỡ tốn thời gian và sức lực hơn vận chuyển sản phẩm từ Ung đô tới các địa phương nhiều.

Nghĩ đến đây, Vân Thù không khỏi nhìn về phía Tạ Hoài Ẩn nói: “Vương gia, có chút chuyện thần nữ nghĩ vẫn nên nói một chút với Vương gia.”

Tạ Hoài Ẩn nghe được Vân Thù nói như vậy với mình, trong chân mày còn có mấy phần hoang mang, hắn cũng không nhịn được có mấy phần tò mò, những lời tiểu nha đầu này nói đều có đạo lý rõ ràng, lúc làm ra chuyện cũng chu đáo, cõi đời này còn có chuyện gì có thể làm khó đến nàng sao? dieendaanleequuydonn

“Nếu muốn giàu, trước sửa đường.” Vân Thù thành khẩn nói với Tạ Hoài Ẩn, “Đường này nếu sửa chữa thỏa đáng, cũng hết sức có lợi cho phát triển của Đại Khánh.”

Tạ Hoài Ẩn khẽ nhíu mày nói, “Đường quan này có chỗ nào không tốt?”

Khi Vân Thù nghe được Tạ Hoài Ẩn hỏi ngược lại như vậy, nàng liền muốn tại chỗ bật thốt lên một câu con đường này tốt lắm ở chỗ nào? Điều này cũng không thể trách Vân Thù, xã hội hiện đại, khắp nơi đều là đường nhựa, thậm chí có kế hoạch xây dựng quốc lộ thông nông thôn, ngay cả nông thôn cũng có không ít đường lớn trải xi măng, nhìn thấy đường quan ở cổ đại này, Vân Thù chỉ có một cảm giác là khóc không ra nước mắt, nhất là mỗi lần khi nàng ngồi xe ngựa ra ngoài thành đến nhà máy rèn và nhà máy gốm sứ, đường cũng không coi là quá lâu nhưng cũng đủ xóc nảy, nếu đường xá lại dài một chút, chỉ sợ mọi người sẽ phải phát điên.

Đường trong thành Ung đô thật sự đều là đường trải đá xanh, vậy cũng tính là vững vàng, thế nhưng nếu nói đường quan vậy cũng chỉ thật sự là đường đất bùn thật dài mà thôi, khi trời mưa xuống bùn lầy này xe ngựa cũng có thể bị lún trong hố bùn, Vân Thù cảm thấy kéo dài con đường này, nếu muốn phát triển cũng thật sự đủ chậm rãi rồi.

Dĩ nhiên, lời nói chê cười như vậy, Vân Thù tự nhiên không thể nói với Tạ Hoài Ẩn, dù sao đối với Tạ Hoài Ẩn người sinh trưởng ở địa phương này mà nói, đường quan này cũng có thể xem như một con đường rất tốt rồi.

“Vương gia, đường quan đúng thật đủ rộng rãi, nhưng dù sao cũng là đường bùn, một khi trời mưa đến liền bùn lầy không chịu nổi, cho dù là bánh xe tất cả đều bị nước bùn kéo dài vô cùng nặng nề, thậm chí hãm sâu vào trong vũng bùn không thể động đậy cũng là chuyện thường xảy ra.” Vân Thù cẩn thận từng ly từng tí tìm từ, “Vương gia chắc tự có trải nghiệm chứ?” die~nd a4nle^q u21ydo^n

Tạ Hoài Ẩn đương nhiên có tự mình trải nghiệm, nhưng đừng nói đường quan Đại Khánh như vậy, ngay cả đường quan của nước láng giềng Trường Tố cũng như thế, hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.

“Xin hỏi Vương gia, đi trên đường như vậy, từ Ung đô xuất phát đi Huệ thành ước chừng cần bao nhiêu ngày giờ?” Vân Thù nói, Huệ thành là thành trì có khoảng cách gần Ung đô nhất, Vân Thù vốn định nói tới biên quan, nhưng nêu ví dụ đến biên quan thì hơi xa chút, lúc này mới nghĩ tới Huệ thành này.

“Lấy xe ngựa ước chừng cần bốn, năm canh giờ chạy xe, nếu là ngựa tốt mà nói cũng cần phải thời gian trên dưới hai canh giờ.” Sau khi Tạ Hoài Ẩn suy nghĩ một chút rồi nói, theo lời của hắn vẫn là một con số cũ, đó là dưới tình huống thời tiết tốt mới có thể có tốc độ như vậy, nếu khi trời đổ mưa xuống, như vậy thời gian sẽ xa xa không chỉ như vậy rồi.

“Nếu thần nữ có biện pháp khiến tốc độ hành trình này tăng nhanh ít nhất một hai canh giờ, Vương gia có tin không?” Vân Thù nhìn Tạ Hoài Ẩn nói.

Phản ứng theo trực giác của Tạ Hoài Ẩn chính là tin tưởng theo lời Vân Thù nói, tuy tuổi nàng còn nhỏ, nhưng mọi chuyện đều tự mình chủ trương, lúc trước mấy việc làm ăn trong cửa tiệm tất cả đều do tiểu nha đầu này chế tạo nên, Tạ Hoài Ẩn nào không tin lời Vân Thù nói.

Nhưng sau khi hắn nghĩ tới đây, cảm giác nếu mình dứt khoát tin tưởng lời tiểu nha đầu này nói như vậy, chỉ sợ sẽ càng khiến cho tiểu nha đầu này dương dương hả hê thêm, cho nên trên vẻ mặt Tạ Hoài Ẩn không có một chút khẳng định, ngược lại chỉ có một chút nghi hoặc, hắn nói: “Nha đầu, ngươi đừng ở đây thuận miệng nói bậy, bổn Vương cũng không phải người dễ lừa gạt như vậy.”

Vân Thù thấy phản ứng của Tạ Hoài Ẩn như vậy cũng không tức giận, nàng nói: “Không bằng Vương gia và thần nữ cùng đánh cuộc như thế này được không? Đường quan đi Huệ thành ước chừng chính là có ba chiếc xe ngựa đi được song song, thần nữ phụ trách tu sửa một nửa đường, đợi đến khi đường sửa xong rồi thần nữ chính là đánh cuộc với Vương gia, nhất định nửa đường do thần nữ tu sửa kia sẽ có tốc độ nhanh hơn nửa đường không được sửa chữa. Nếu Vương gia thua, vậy theo lời thần nữ nói, sửa đường như thế nào?” die nda nle equ ydo nn

Tạ Hoài Ẩn nghe được Vân Thù nói như vậy, tâm tư của hắn khẽ chuyển vòng một cái, tuy nói do Vân Thù sửa một nửa đường quan cũng không phải chuyện lỗ vốn đối với hắn, dù sao có người tình nguyện sửa đường quan này cũng có thể coi như là một chuyện tốt, nhưng nếu như muốn tu sửa tất cả đường quan trong cả Đại Khánh, chuyện này thật sự đúng không phải là chuyện một mình hắn có thể quyết định, đầu tiên chuyện sắp xếp tu sửa đường quan này là do công bộ quản lý, chuyện công bộ hắn là người quản lý hộ bộ không thể nhúng tay vào, nhưng một khi công bộ muốn tu sửa cái gì lại muốn hỏi hộ bộ của hắn bạc, đây mới là chuyện hắn nhức đầu nhất.

“Chuyện này bổn Vương không thể đáp ứng ngươi ngay lúc này, bổn Vương phải trở về thương nghị một chút nữa.” Tạ Hoài Ẩn nói, hắn không thể lờ mà lờ mờ cứ đồng ý với Vân Thù như vậy, nếu thật sự thuyết phục công bộ muốn tu sửa đường quan, đây có thể nghĩ, Đại Khánh này nhiều đường quan dài như vậy sửa chữa, bạc này không biết còn phải tốn bao nhiêu, hiện giờ trong quốc khố nào có nhiều bạc như vậy, lại nói giường của Vân Thù đúng là có một bộ phận tiền phải vào trong quốc khố, nhưng cũng phải ba tháng sau mới có thể chốt một lần, hiện giờ hắn chưa thấy gì cả đã phải ra trước một khoản, điều này khiến cho trong lòng hắn làm sao có thể cam tâm tình nguyện! Gà mái đẻ trứng cũng không phải chuyện nhanh như vậy.

Vân Thù nhìn dáng vẻ do do dự dự này của Tạ Hoài Ẩn, nàng cũng hơn phân nửa có thể biết được trong lòng Tạ Hoài Ẩn đang suy nghĩ chuyện gì, nàng nói: “Nếu như Vương gia lo lắng chuyện bạc, thần nữ đây ngược lại có chủ ý, tuy quốc khố phải bỏ ra một khoản tiền, nhưng phần tiền còn dư lại thần nữ cũng có thể giúp Vương gia tìm người khác lấy ra. Về phần người chọn để sửa đường này, thần nữ cũng có chủ ý, cũng không cần e ngại đến lúc đó có thể có chuyện quan viên hộ bộ tham ô hay không, nếu chuyện này làm thành cũng xem như một chuyện tốt, có lẽ cũng có thể danh lưu thiên cổ cũng chưa biết chừng.”

Sau khi Tạ Hoài Ẩn nghe được Vân Thù nói như thế, trong ánh mắt của hắn cũng sáng lên, chậm rãi nhìn về phía Vân Thù hơi khẩn trương hỏi: “Chủ ý gì?”

Có chuyện gì có thể khiến Tạ Hoài Ẩn cảm thấy vui mừng hơn chuyện tiêu ít tiền hoặc không tốn tiền bạc sao, còn có thậm chí không để quan viên hộ bộ tham ô, chuyện như vậy, trong nháy mắt Tạ Hoài Ẩn đã cảm thấy, chuyện này có thể có!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui