Vân Thù nghe lí do thoái thác của Tạ Hoài Ẩn, cảm thấy hắn hiếm khi bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy, trước giờ hắn chưa từng tự coi mình là người tốt, nhưng người như hắn lại đánh giá người khác là nham hiểm thì cũng đủ thấy người nọ cực kì khó đối phó.
"Cái tên Tiền Hạ Lan kia cũng không phải thứ tốt lành gì, lời vương gia vừa nói cũng không sai, hai năm trước trong Ung đô có vài nhà mở cửa hàng giống Tiền gia, bọn chúng lại dùng mấy thủ đoạn đen tối để bức người ta không thể tiếp tục làm ăn, phải dẫn cả nhà đi nơi khác." Lý Đàn Việt đang ngồi một bên đọc sách cũng mở miệng phụ họa theo, "Cái biệt danh Tiền lột da này cũng không phải nói chơi."
Bởi vì cái danh Tiền lột da này, các thương nhân trong Ung đô trước khi muốn kinh doanh đều phải đi bái phỏng Tiền gia, coi như một dạng nộp tiền bảo kê.
"Nếu hắn đã là một kẻ ác bá lũng đoạn thị trường như vậy, sao còn có thể tồn tại đến tận bây giờ? Chẳng lẽ hắn có người chống lưng? Còn là người không dễ chọc?" Vân Thù phỏng đoán nói.
Kỳ thật chuyện này trong Ung đô cũng không hiếm thấy, ngoài mấy hộ làm ăn đứng đắn ra, còn lại đều là người nhà quan lại ngầm mở cửa hàng buôn bán, trong thành Ung đô rộng lớn này, tùy tiện lôi ra một người cũng có thể liên quan đến một đống người khác, nếu tính đến cả bảy cô bát dì (*) nhà người ta không chừng có thể liên quan đến cả đương kim Thánh Thượng.
(*) Bảy cô bát dì: Họ hàng thân thích
Tên Tiền lột da này có thể ở trong Ung đô đi ngang cũng không bị người trừ bỏ, hoặc hắn chính là Lý Cương, nếu không thì sau lưng hắn phải có Lý Cương (*), mà Vân Thù cảm thấy khả năng thứ hai có vẻ hợp lí hơn.
Vân Thù nghĩ nghĩ một hồi, cảm thấy còn có một loại khả năng nữa ------
(*) Lý Cương: xem vụ án “Ba tao là Lý Cương”
"Chuyện cho vay nặng lãi này, chỉ sợ không ít quan lại cũng tham gia vào đúng không?"
Tạ Hoài Ẩn cùng Lý Đàn Việt nghe nàng nói vậy cũng cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ nàng còn có thể nghĩ tới giả thiết này, nhưng hai người lập tức phản ứng lại được, trước giờ Vân Thù so với những gì bọn hắn nghĩ về nàng còn thông tuệ hơn nhiều, dù có nghĩ ra cũng không phải chuyện lạ.
"Chính xác." Tạ Hoài Ẩn gật gật đầu, "Tuy rằng pháp luật có quy định quan lại không được cho vay nặng lãi nhưng cũng chỉ quản lí được mặt ngoài thôi, việc này lợi nhuận cao, người ta đổ xô vào cũng là chuyện bình thường.
Cho dù muốn quét sạch cũng không thể trong thời gian ngắn mà làm được."
Đối với làn sóng làm ăn bất chính này, hắn cùng Thất hoàng tỷ đã sớm muốn diệt trừ, chỉ là đằng sau những người này rất rắc rối, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, dù hắn muốn loại bỏ hết bọn chúng cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hơn nữa, Tạ Hoài Ẩn cảm thấy quan viên trong triều tham dự chuyện này cũng không ít, thậm chí còn có mấy vị quyền cao chức trọng, tùy tiện ra tay chỉ sợ sẽ kinh động cả triều đình nên bọn hắn chỉ có thể kiềm chế không phát.
Vân Thù nghe Tạ Hoài Ẩn nói vậy cũng đã hiểu rõ, việc cho vay nặng lãi tồn tại từ xưa đến nay, nếu không có ai chống lưng thì sao có thể tiếp diễn lâu như vậy.
Vân Thù xem xét thiệp mời trên tay, thiệp mời này là đặc biệt phát riêng cho nàng, chẳng lẽ muốn ngầm nói dù nàng không đến bái phỏng người ta, nhưng hiện tại bởi vì tài kinh doanh xuất sắc nên được đặc cách gia nhập hội? Chỉ đơn giản như vậy sao.
"Người như vậy mà lại gửi thiệp mời đến đây, trong này chắc chắn có âm mưu." Tạ Hoài Ẩn nghiêm túc nói, "Theo ta thấy, ngươi đừng đi thì hơn."
"Không đi? Tại sao không đi?" Vân Thù nói, "Cho dù lần này không đi, còn có lần sau, vương gia vừa nói một câu rất đúng, lai giả bất thiện.
Đối với bọn họ mà nói, có khi ta mới xem như là lai giả đi."
Tạ Hoài Cẩn chăm chú nhìn nàng, hắn đã nói người ta chẳng khác gì hồng thủy mãnh thú rồi mà nàng vẫn làm như không nghe thấy gì, đột nhiên hắn cảm thấy nàng giống nghé con mới sinh không sợ cọp, còn muốn đi vào cái đầm rồng hang hổ kia, lúc trước hắn còn đang lo nàng đi vào đó sẽ đối phó thế nào với bọn chúng thì nàng ngược lại còn cực kì hứng thú muốn đi vào cái thương hội này đâu, bản thân hắn cũng rất sẵn lòng xem một hồi trò hay này, thật ra cũng muốn nhìn xem người trong thương hội này sẽ ứng đối thế nào với nha đầu dầu muối không ăn này.
Trên thiệp mời ghi thời gian là giờ Dậu canh ba mời nàng tham gia tiệc trà ở Bách Hoa lâu, Bách Hoa lâu này cũng không phải nơi đứng đắn gì, chỉ cần là người Ung đô thì đều biết đấy là nơi mua hương bán sắc, chính xác là một thanh lâu.
Đó cũng là địa bàn của Tiền Hạ Lan, hoa lâu lớn nhất Ung đô.
Thời điểm Vân Thù nhìn đến địa điểm tổ chức cũng phải cảm thán một tiếng, từ xưa đến nay người ta đều thích đến mấy nơi thế này để bàn chuyện xã giao, gọi là tiệc trà xã giao chẳng qua là cái cớ ngụy trang cho việc tầm hoan tác nhạc mà thôi, hơn nữa biết rõ nàng là một nữ tử mà lại tổ chức tiệc trà ở thanh lâu, còn không phải muốn ra oai phủ đầu nàng sao?
Chính vì thế lúc nhận được thiệp mời nàng càng muốn nhanh một chút đến xem Ung đô thương hội có hậu thuẫn vững chắc này rốt cuộc trông như thế nào, có phải thật sự có ba đầu sáu tay như lời đồn không.
Đương nhiên, chuyện nàng đi thanh lâu tuyệt đối không thể để mẫu thân Vạn Thục Tuệ biết cho nên tận hôm sau trước lúc xuất phát Vạn Thục Tuệ cũng chỉ nghĩ là nàng đi tham gia tiệc trà bình thường thôi, trước giờ Vạn Thục Tuệ đối với lời nói của nàng xem như là tin tưởng không chút nghi ngờ, chỉ cần là lời nàng nói thì bà hầu như không truy cứu thật giả.
Không chỉ Vạn Thục Tuệ, nàng càng không muốn Liễu Bác Ích biết, dù sao cái nơi bướm hoa kia trước giờ vẫn luôn bị người ta lên án.
Khi ra cửa nàng chỉ mang theo Cẩm Sắt, vốn dĩ không muốn mang nhiều người đến thanh lâu, nhưng nói thế nào Cẩm Sắt cũng không chịu ở lại, vẻ mặt dù ngại ngùng nhưng vẫn nhất quyết đòi đi theo, chỉ sợ nàng vào đó gặp nguy hiểm.
Vân Thù cũng đành chịu thua Cẩm Sắt cố chấp, cùng mấy người này ở chung một thời gian, nàng đối với tính nết bọn họ cũng xem như hiểu biết, nha đầu này thoạt nhìn thì tưởng dễ nói chuyện nhưng thực ra lại rất cứng đầu, một khi đã quyết định thì rất khó thuyết phục, hơn nữa Cẩm Sắt từ lúc vào phủ vẫn luôn đi theo bên người Vân Thù nên giằng co thế nào cũng đòi đi theo.
Ngoài cửa lớn Liễu phủ đỗ một chiếc xe ngựa, Liễu gia có ba chiếc xe ngựa, một cái được đặc chế riêng, chuyên dùng đưa đón Liễu Bác Ích lên triều, một cái bình thường để cho hạ nhân dùng đi ra ngoài làm việc còn một cái là xe ngựa to được làm riêng để người trong nhà dùng khi ra ngoài du ngoạn, bình thường nàng cũng chỉ dùng một cái xe ngựa cỡ nhỏ giống hôm nay mà thôi.
Vân Thù dẫm lên cái ghế nhỏ được hạ nhân đặt một bên rồi lên xe, bên cạnh còn có xa phu và một gã sai vặt đang đứng, gã sai vặt kia mặc áo vải bình thường, hơi hơi cúi đầu, nhìn qua không thấy biểu tình gì đặc biệt.
"Ngươi từ nơi nào tới đây?" Vân Thù nhìn gã sai vặt kia cảm thấy có gì đó không đúng, xa phu thì nàng đã sớm quen thuộc nhưng nhìn gã sai vặt kia lại cảm thấy vừa lạ vừa quen, nàng không hề phân phó trong phủ an bài nô bộc nhưng người này lại ở đây chờ, thật không khỏi khiến nàng hoài nghi.
"Tiểu nhân được phái đi theo tiểu thư đến tiệc trà, ngài có việc gì xin cứ tùy tiện sai bảo." Gã sai vặt vẫn cúi thấp đầu, giọng nói có vài phần quen thuộc.
"Tạ Hoài Ẩn!"
Vân Thù vừa nghe giọng nói này đã đoán ngay được là ai, nàng vừa dứt lời thì gã sai vặt vẫn luôn cúi đầu đột nhiên ngẩng lên, vẻ mặt mang theo ý trêu ghẹo, biểu tình ba phần đắc ý bảy phần bỡn cợt kia không phải Tạ Hoài Ẩn thì còn ai vào đây nữa.
Cẩm Sắt nghe được chủ tử gọi thẳng tên Tạ Hoài Ẩn thì không khỏi nhíu mày, tuy rằng tiểu thư nhà mình cùng Tấn vương xem như là chỗ quen biết, nhưng dù sao cũng không thể trực tiếp gọi tên húy của người ta như vậy chứ, nàng lập tức hành lễ với hắn, cung kính hô một tiếng Vương gia.
"Sao ngươi lại tới đây?" Vân Thù nhìn Tạ Hoài Ẩn mặc trang phục nô bộc, nhận ra đây không phải y phục của sai vặt trong Liễu phủ, cũng không biết hắn lấy đâu ra, lại còn ở đây làm bộ giả trang.
"Không phải đã nói rồi sao, ta tới làm thủ hạ cho ngươi, một cô nương như ngươi đến cái chỗ kia cũng không tốt lắm cho nên ta muốn đi theo.
Xảy ra chuyện gì cũng có thể giúp ngươi cản một đao có đúng không."
Thời điểm hắn nói ra câu này cũng xem như là nghiêm túc, hắn hôm qua cũng đã thấy địa điểm ghi trên thiệp mời là Bách Hoa lâu, đối với hắn thì địa phương này cũng không phải quá xa lạ, hắn cũng đã đến đấy vài lần, Bách Hoa lâu là một nơi rồng rắn hỗn tạp, người mời lại là cái tên Tiền Hạ Lan kia, hắn cảm thấy nếu Vân Thù tùy tiện đi vào không chừng còn trúng ám chiêu gì đó, cho nên hôm nay hắn bảo quản gia vương phủ tìm một bộ quần áo hạ nhân sạch sẽ đến rồi đóng giả gã sai vặt muốn cùng nàng đi, hắn còn đứng chờ ở cửa lớn Liễu gia thật lâu rồi đó.
Vân Thù quan sát Tạ Hoài Ẩn mấy lần, cảm thấy nếu không phải đã quen thuộc với hắn thì nhìn hắn sau khi mặc y phục nô bộc trông thật sự giống một gã sai vặt bình thường, nàng cũng nghiêm túc suy nghĩ lời hắn vừa nói, cảm thấy nàng tâm tư trong sáng nhưng chăc gì đối phương đã là một quân tử, nếu là tiểu nhân thì cũng nên chuẩn bị trước mới tốt.
"Bản lĩnh của vương gia hình như cũng không tồi, không biết có thể lấy một địch trăm không?" Vân Thù nhìn Tạ Hoài Ẩn hỏi.
Tạ Hoài Ẩn kéo kéo khóe miệng, trầm ngâm một lúc mới nói: "Chuyện lấy một địch trăm xem như cũng có thể đi."
Tạ Hoài Ẩn không giống Bạch Trạch Tuyên sinh ra ở nhà tướng, là con nhà võ, tuy rằng có chút công phu nhưng cũng chỉ đủ bảo vệ chính mình, điều kiện tiên quyết là kẻ địch chỉ là mấy tên côn đồ lưu manh bình thường chứ không phải một võ lâm cao thủ, nếu gặp một cao thủ thực thụ hắn cũng chỉ có thể chấp nhận bị đánh sấp mặt thôi.
"Vậy vương gia có ám vệ không?" Vân Thù hỏi lại.
Tạ Hoài Ẩn mày khẽ nhếch, vẻ mặt càng thêm xấu hổ, thấp giọng nói: "Chỉ có phụ hoàng và thái tử mới được dùng ám vệ, bên người ta chỉ có một ít hộ vệ vương phủ thôi."
"Thì ra là thế." Vân Thù thất vọng nói, còn tưởng rằng là vương gia thì bên người phải có không ít ám vệ bảo vệ ngày đêm, nhưng giờ xem ra đường đường là vương gia bất quá chỉ có những thứ không khác biệt lắm với thiếu gia bình thường mà thôi, có khi so với thiếu gia bình thường còn ít hơn đi? Hơn nữa, trong tiểu thuyết toàn viết về mấy vương gia không phải tay nắm trọng binh thì là phú khả địch quốc, nhưng bây giờ xem ra nàng gặp phải một tên vương gia thanh thanh bạch bạch so với mặt còn sạch hơn, ai nói cứ làm con hoàng đế thì sẽ hạnh phúc chứ.
Tạ Hoài Ẩn cảm thấy một câu nói kia của Vân Thù còn có hàm ý sâu xa khác, bị nàng nói như vậy hắn thấy mình lại bị hạ giá một chút, bình thường còn không cảm thấy gì, hiện giờ vừa nghe nói vậy lại thấy không ổn chút nào, hắn đường đường là một vương gia lại có phần giống mấy kẻ ăn chơi trá táng cả ngày chơi bời lêu lổng ngoài đường.
Biết thế nên mang Tiểu Bạch theo, có hắn ở đây thì cái gì minh chiêu ám tiễn cũng không phải lo.
"Vậy thì đi thôi."
Tạ Hoài Ẩn còn đang nghĩ nàng sẽ đuổi hắn về thì lại nghe thấy nàng mở miệng.
Ngoài ý muốn, lời nàng nói cùng những gì hắn phỏng đoán không giống nhau, nhìn Vân Thù dẫm lên ghế nhỏ hắn còn mơ hồ nghe thấy nha đầu Cẩm Sắt nói:
"Tiểu thư, để cho vương gia đóng giả gã sai vặt hình như không được thỏa đáng lắm?"
"Có gì không thỏa đáng, cũng không phải chúng ta bắt hắn làm, mang hắn theo cũng có chỗ tốt, dù sao cũng là một vương gia!"
Tạ Hoài Ẩn nghe được lời nói của nàng, theo bản năng nâng ngực, cảm thấy tuy rằng lời nói lúc nãy của nàng có phần đả kích người khác nhưng rốt cuộc nàng vẫn coi trọng mình, dù sao cũng phải dựa vào hắn đi.
Hắn đang đắc ý, lại nghe thấy giọng nói trầm ổn của nàng từ trong xe vọng ra.
"Tuy hắn võ công không quá giỏi, nhiều nhất cũng chỉ có thể đối phó mấy tên lưu manh, tiền thì không nhiều lắm, suốt ngày than vãn, nhưng rốt cuộc vẫn là vương gia, con nối dõi của thiên tử.
Cái nơi khỉ ho cò gáy kia có nhiều điêu dân, mặc dù nơi chúng ta đang sống là dưới chân thiên tử, cũng không xem như không quá cằn cỗi nhưng chưa chắc không có mấy kẻ gian xảo đểu cáng, thời khắc mấu chốt thì đem cái tên vương gia này bỏ lại là xong, coi như tranh thủ một chút thời gian cho chúng ta bỏ chạy.
Dù sao hắn vẫn còn cái danh vương gia có thể dùng được."
Tạ Hoài Ẩn nhếch nhếch miệng, nhịn không được quay đầu trừng mắt nhìn màn xe đang rũ xuống, hận không thể dùng ánh mắt đốt ra vài cái lỗ trên đó để cho Vân Thù biết hiện giờ bổn vương đang cực kì tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Cẩm Sắt rốt cuộc vẫn là người thiện tâm, nghe Vân Thù nói vậy thì không nhịn được nói: "Tiểu thư, như vậy không tốt lắm, nếu đem vương ra bỏ lại mà ngài ấy xảy ra chuyện gì....."
Vân Thù nhắm mắt dưỡng thần, khí định thần nhàn nói: "Sợ cái gì! Cho dù có bỏ hắn ở lại đó thì sao, ngươi nên nhớ đó là nơi thế nào, chỉ sợ hắn còn vui quên lối về ý chứ, lại nói, cái danh Tấn vương ở trong Ung đô này chỉ sợ không ai không biết không ai không hiểu, ai có gan dám giam giữ hắn, không sợ hắn lại ngồi than nghèo kể khổ sao, hay là không muốn làm ăn nữa? Còn nữa, tên Tiền Hạ Lan kia chẳng phải được gọi là Tiền lột da sao, nếu dám chống lại vương gia thì có khác gì lột một lớp da của hắn."
Vân Thù nghĩ thế nào cũng vẫn thấy thằng nhãi Tạ Hoài Ẩn này vô cùng an toàn, không an toàn phải là người khác mới đúng, có khi hắn còn được xem như một kiện vũ khí sắc bén, đột nhiên có cảm giác nàng như một kẻ lữ hành đang chuẩn bị nhu yếu phẩm vậy, có khi hắn so với thần giữ cửa còn hữu dụng hơn.
Cẩm Sắt gật đầu ra vẻ hiểu rõ, vốn nàng còn hơi lo lắng Tạ Hoài Ẩn đến lúc đó xảy ra chuyện gì sẽ bị tiểu thư bỏ lại, trước giờ tiểu thư luôn là người dám nói dám làm nhưng sau khi nghe Vân Thù nói như vậy, một chút lo lắng của nàng đã bay mất sạch, cảm thấy tiểu thư nhà mình nói cực kì có lý.
Đúng là chỉ bằng tài năng khóc than đứng đầu Ung đô của vương gia, còn ai dám có ý đồ với hắn nữa!
"Tiểu thư anh minh!" Cẩm Sắt thật thà nói.
Tạ Hoài Ẩn vẻ mặt đưa đám đấm đấm xe ngựa, bổn vương còn đang đứng sờ sờ ở đây, các ngươi một chủ một tớ còn nói chuyện với nhau như vậy, có còn để bổn vương vào mắt không, các ngươi xác định không xem bổn vương như một tên môn thần mà nói chứ?
Bách Hoa lâu được xem như là thanh lâu số một Ung đô, cái xóm làng chơi này vốn dĩ có không ít hoa lâu tồn tại nhưng từ khi Bách Hoa lâu khai trương, thanh thế ngày càng lớn mạnh, đặc biệt Bách Hoa lâu này hiện nay mới sinh ra một hoa khôi Cầm Khanh xinh đẹp tuyệt trần, tinh thông cầm kỳ thư họa, là một thanh quan, hấp dẫn vô số khách nhân đến đây vung tiền như rác chỉ để gặp mặt vị hoa khôi nổi danh này.
Ban ngày hoa lâu đóng cửa nghỉ ngơi, chờ đến đêm xuống mới mở cửa đón khách, các cô nương đã tô son điểm phấn đứng thành hàng ngoài cửa, tay cầm hương khăn nhẹ phe phẩy, cổ áo mở rộng đến mức có thể nhìn rõ cả nội y bên trong, xương quai xanh trắng bóng cũng lồ lộ ra bên ngoài nhưng vẫn che kĩ nơi quan trọng, nếu còn lộ ra ngoài nữa thì cực kì hấp dẫn, cộng thêm tiếng mời gọi mềm mại kia không biết đã thu hút bao nhiêu khách nhân chờ không kịp mà vào bên trong rồi.
Vân Thù sau khi xuống xe ngựa đập vào mắt chính là cảnh tượng như vậy, mày cũng không nhíu một cái, trấn định như thể đây là cảnh tượng nàng đã nhìn thấy hàng ngày vậy, Tạ Hoài Ẩn nhìn Vân Thù như vậy cũng có vài phần cảm khái, hắn nghĩ tới lần đầu tiên tới đây còn thấy cả người không được tự nhiên, mặt đỏ tía tai ngồi bên trong chưa hết một nén nhang đã chạy trối chết, hiện tại nhìn thấy biểu tình của nàng, hắn thật sự cảm thấy trước đây mình như một kẻ bỏ đi, so với một cô nương còn không bằng.
Nhưng nhìn đến dáng vẻ vô cùng túng quẫn của Cẩm Sắt thì hắn lại thấy hơi cân bằng lại, đây mới là dáng vẻ bình thường của một người lần đầu đến nơi trăng hoa.
Tuy nhiên hắn làm sao mà hiểu được Vân Thù cũng không phải lần đầu tiên đến những nơi thế này, chỉ là lần trước đi nam phong quán, lần này là đến kỹ viện thôi.
Trước khi nàng xuyên qua có một khoảng thời gian ở nước ngoài, cũng vì tò mò mà đi vào mấy nơi hỗn tạp đó, phải biết rằng ở thời hiện đại còn có không ít người chơi vũ khí lạnh so với vũ khí ở thời đại này còn nguy hiểm hơn nhiều, không cẩn thận có khi chết lúc nào không biết.
Cẩm Sắt lúc đầu ngồi trong xe ngựa nhìn ra phố xá bên ngoài thấy một cái hoa lâu cũng đã cảm thấy không được tự nhiên, trong đầu còn tưởng tượng xem lúc đến Bách Hoa lâu sẽ thấy cảnh tượng thế nào, nhưng thời điểm thật sự nhìn thấy nơi này vẫn khiến nha đầu này mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, thậm chí hai mắt còn không biết nên nhìn đi đâu.
"Tiểu thư, bọn họ sao có thể chọn cái loại địa phương này chứ, đây đâu phải nơi một tiểu thư khuê các như ngài nên tới đâu." Cẩm Sắt có chút oán giận nói, phàm là một nữ tử đàng hoàng đừng nói là đi vào một nơi thế này, cho dù là đi qua cũng muốn che mặt mà đi thật nhanh, nếu chuyện tiểu thư đến cái nơi tàng ô nạp cấu (*) này bị người ngoài biết được thì sau này làm sao mà đàm hôn luận gả được! Khó trách tiểu thư lúc đầu không cho nàng đi theo, cũng không nói rõ là phải đi đến chỗ nào.
(*) Tàng ô nạp cấu: bẩn thỉu, dơ dáy
"Nha đầu này, tiểu thư ngươi cũng không phải hội trưởng thương hội, chọn địa điểm ở đâu sao ta có thể làm chủ được, thế nên ta mới không cho các ngươi đi theo, ngươi thì hay rồi, khuyên thế nào cũng phải đòi đi bằng được.
Ngươi ở ngoài này với xa phu đi, mình ta vào là được rồi." Vân Thù nhìn Cẩm Sắt cả người không thoải mái cũng hơi bất đắc dĩ, nàng vốn không muốn người khác biết mình đi đến cái nơi như thế này nên mới không muốn mang người theo, nhưng nàng khuyên Cẩm Sắt không được nên mới đành cho nàng đi cùng, hiện tại nhìn đến dáng vẻ khó chịu của Cẩm Sắt nàng cũng hơi khó xử.
"Sao có thể như thế được!" Cẩm Sắt vừa nghe Vân Thù nói thì vội lắc đầu nguầy nguậy, "Không sao cả, nô tỳ phải đi theo tiểu thư, chẳng may có chuyện gì thì nô tỳ làm sao mà ăn nói với phu nhân!"
Vân Thù nghe Cẩm Sắt nói, lại nhìn đến vẻ mặt quật cường và hành động bám dính bên người mình của nàng thì cũng không nỡ cứng rắn mà đuổi nàng đi, chỉ đành mang theo nàng đi thẳng đến cửa Bách Hoa lâu, Tạ Hoài Ẩn cũng đi theo bên cạnh, làm bộ như một gã sai vặt thực thụ đi sau nàng một chút, từng bước theo sát, chỉ cần có gì bất thường thì lập tức kéo nàng bỏ chạy.
Vân Thù đi đến cửa Bách Hoa lâu, lúc đầu hộ vệ muốn cản lại nhưng sau khi thấy nàng lấy ra thiệp mời màu vàng thì đưa mắt đánh giá nhìn nàng khiến tú bà chú ý đến.
Tú bà đã sớm nhận được tin, lập tức dẫn Vân Thù lên lầu ba, mới đến cửa phòng đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười đùa trêu ghẹo, nam nữ đều có, khiến người ta khó chịu.
Không đợi tú bà gõ cửa, Tạ Hoài Ẩn tiến lên một bước đá văng cửa phòng, lực độ có chút lớn nên phát ra âm thanh inh tai, sắc mặt tú bà đang đứng một bên chuẩn bị mở cửa có chút khó coi, hiển nhiên là không ngờ đến hắn lại dùng cách thức trực tiếp như vậy.
Ngược lại Tạ Hoài Ẩn đối với phương thức mở cửa của mình cực kì hài lòng, vốn dĩ bọn chúng muốn hẹn người ta tới loại địa phương này đã là không chút nể tình, bây giờ hắn đá tung cánh cửa này cũng chỉ xem như một chút đáp lễ thôi, làm gì phải khách sáo, bọn chúng muốn ra oai phủ đầu, bọn họ cũng không cần cứ thế mà thuận theo đi?
Sau khi hắn đạp một cước này thì quay lại nhìn thoáng qua Vân Thù, thấy nàng vẫn giữ biểu tình nhàn nhạt như cũ, không có vẻ bất mãn thì lại càng dương dương tự đắc, cảm thấy một đá này của mình cũng không tệ lắm.
Ngay khi cửa bị đá văng, những người ngồi bên trong cũng dừng cười nói, trầm mặt nhìn ra ngoài, lúc bọn họ nhìn nàng, nàng cũng liếc mắt đánh giá tình hình bên trong, trong ghế lô có tám người, phần lớn là trung niên nam tử người đầy thịt mỡ , ngồi một chỗ còn thấy mấy phần phúc hậu, người ngồi đầu tiên trông hơi xấu nhưng ngồi bên cạnh hắn lại là một nữ tử có diện mạo đẹp nhất ở đây, vả lại hắn cũng đang ngồi trên ghế chủ vị, có lẽ chính là Tiền Hạ Lan.
Mà Tiền Hạ Lan cũng đánh giá Vân Thù, lúc trước nghe nói thiên kim Liễu gia tuổi tác không lớn, hiện giờ nhìn thấy thật là còn hơi nhỏ, mặc dù ở Bách Hoa lâu cũng có nữ tử tầm tuổi này đã ra ngoài tiếp khách, có vài vị khách nhân còn cực kì thích dạng tiểu nha đầu non nớt này.
Bất quá, hắn cũng không chút nào buông lỏng cảnh giác với nàng, thử nghĩ xem một thiên kim tiểu thư tới địa phương này còn có thể trấn tĩnh như vậy, làm sao có thể là người dễ đối phó.
"Liễu tiểu thư khí thế thật lớn!" Tiền Hạ Lan khẽ nói, "Không biết ta đã đắc tội Liễu tiểu thư khi nào mà ngài lại muốn hủy đi tiểu môn này của ta như thế."
Vân thù hoàn toàn không để ý cảnh tầm hoan tác nhạc trong phòng, nàng thong thả bước vào trong, nhìn đến rượu và thức ăn trên bàn đã dùng không ít, mặc kệ Tiền Hạ Lan hay là những người khác trên mặt đỏ bừng đã có vài phần say rượu, nàng nói: "Ông chủ Tiền khách khí, trên bái thiếp ngài có ghi là mời ta tới uống trà, cũng không nghĩ tới ông chủ Tiền đây lại lấy bộ dạng như vậy ra tiếp khách.
Còn chuyện phá hỏng cửa ngài vừa nói cũng có chỗ không hợp lí, cửa này còn êm đẹp ở đây, nào có chỗ hỏng hóc như ngài đã nói, nếu một cái đạp này có thể phá hỏng cửa Bách Hoa lâu, chắc là cũng đã lâu năm không được sửa chữa rồi, cũng nên tân trang lại đi, chẳng lẽ việc làm ăn của ngài mấy năm nay đã xuống dốc đến mức không thể tu sửa cả cái cửa nữa rồi.”
Tiền Hạ Lan liếc nhìn Vân Thù, vỗ vỗ tay, mấy cô nương đang hầu hạ trong phòng lập tức lui ra ngoài, lúc này bên trong chỉ còn Tiền Hạ Lan cùng tám thương nhân kia và mấy người Vân Thù ở lại.
Tiền Hạ Lan nhìn thoáng qua tiểu nha hoàn có vài phần sợ sệt phía sau Vân Thù, lại nhìn sang gã sai vặt bên cạnh, cảm thấy gã sai vặt này hơi quen mắt, nhưng cũng chỉ nhìn một chút rồi thôi, hắn nói: "Tất cả những người được mời đến hôm nay đều là bạn bè trên thương trường, bọn họ là thành viên trong thương hội, mỗi người đều là thương nhân giàu có một phương, cửa hàng trong tay có thể nói trải rộng toàn Ung đô, thậm chí là toàn bộ Đại Khánh.
"
Tiền Hạ Lan vừa nói vừa thuận tay chỉ vào đám người, những người này thấy vậy hơi ngừng thở, một đám người béo đến nhô bụng đều ra vẻ ngồi thẳng lưng lên, nhìn qua còn thấy giống một đám bà bầu nhưng lại mang dáng vẻ cực kì cao ngạo.
Vân Thù chỉ liếc mắt nhìn đám người này một cái, dáng vẻ giống như chỉ coi đám phú thương này chả khác gì một đám đầu gỗ.
"Ông chủ Tiền mời ta tới đây, chẳng lẽ muốn ta đứng đây nghe ngươi nói chuyện sao?" Vân Thù ngắt lời Tiền Hạ Lan còn đang muốn nói gì đó, nói: "Nếu là như vậy, ta đây cũng không tiếp tục quấy rầy các vị nữa."
Vân Thù cực kì bài xích cái nhìn dò xét của tên Tiền Hạ Lan kia, nhìn dáng vẻ của hắn chính là không để nàng vào mắt, tựa như trước mặt hắn chỉ là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, là một tiểu nha đầu ai cũng có thể bắt nạt.
Hơn nữa ánh mắt của người này cũng không có ý tốt, trong mắt toàn là tính kế.
Tiền Hạ Lan vốn còn muốn nói rằng những người đang ngồi đây có địa vị rất cao trong giới thương nhân, nhưng nhìn nàng ngắt lời hắn như vậy thì lại nghĩ chẳng lẽ nàng ta không biết những người này là ai, hay là hoàn toàn không để họ vào mắt.
Theo bản năng hắn cho rằng là cái thứ hai, nhưng nghĩ kĩ lại cảm thấy không đúng lắm, có khả năng là cái thứ nhất đi, nàng ta chẳng qua là một tiểu nha đầu lừa đảo thôi, đã trải được bao nhiêu sự đời, cho dù có mở được vài cửa hàng cũng chỉ là nhất thời cao hứng, có thể lăn lộn trên thương trường được bao lâu, còn không phải sẽ ngoan ngoãn lui về mà giúp chồng dạy con sao.
Tiền Hạ Lan chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình, ý bảo nàng ngồi xuống.
Vân Thù nhìn lướt qua chỗ kia, đây chính là chỗ mà cô nương vừa rồi mới ngồi, lúc mới vào cửa nàng còn thấy nàng ta thân mật ngồi đây tiếp rượu hắn, bây giờ lại muốn nàng ngồi xuống chỗ này, không phải thẳng mặt châm chọc nàng sao, xem ra trong mắt hắn nàng cùng nữ tử vừa rồi cũng không có gì khác biệt lắm.
Ngay cả Cẩm Sắt cũng cảm thấy tức giận, nàng sao có thể tha thứ cho người khinh bạc tiểu thư nhà mình như vậy, lập tức nói: "Vị lão gia này làm thế là không được rồi, tiểu thư nhà ta tôn quý như vậy, sao có thể ngồi vào chỗ mà người khác vừa ngồi được, chỗ ngồi đó chẳng phải là cho gia quyến của ngài ngồi ư, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của ngài sao?"
Tiền Hạ Lan nói: "Sao, chỉ là một chỗ ngồi thôi, chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi tôn quý đến mức không thể ngồi chỗ mà người khác vừa ngồi sao, sao lúc ra cửa không tự mang theo ghế đi?"
Tiền Hạ Lan cười nhạo.
Vân Thù hơi nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: "Thật ra cũng không đến mức không thể ngồi chỗ người khác, nếu là Tiền lão gia nhường lại vị trí mà ngài đang ngồi, ta cũng sẽ vui lòng mà ngồi xuống, còn cái chỗ ngồi nho nhỏ bên cạnh ngài, ta còn không để vào mắt, đã muốn ngồi thì đương nhiên phải ngồi chỗ tốt nhất chứ, đúng không ông chủ Tiền?"
Sắc mặt tiền Hạ lan lập tức cứng đờ, câu nói kia của Vân Thù là một câu hai nghĩa, nàng vốn là ghét bỏ cái vị trí hắn vừa chỉ, còn ý khác là coi trọng cái ghế hội trưởng thương hội Ung đô này!
Khẩu khí thật lớn!.