Danh môn kiều thê

Vệ Hạm ở đằng kia cất tiếng trả lời, cười nói: “Tam ca vừa nói, đúng thật cảm thấy hơi choáng váng, chúng ta mau chóng đi vào thôi.”

Ở trên núi đa phần đều có miếu, tuy rằng chùa Bạch Mã ở kinh thành thu hút đông đảo khách hành hương, nhưng trong miếu không thờ Bồ Tát giống vậy, miếu thờ ở đây ít người đến hơn, vì thế hương hoa đèn khói không có nhiều, miễn cưỡng cũng có thể qua ngày.

Các cô nương lập tức đi vào miếu.

Trơ mắt nhìn tỷ tỷ rời đi, La Thiên Trì nghĩ có lẽ đêm nay phải lén xông vào Lạc gia, tự dưng lại thêm phiền toái, thế nên càng thêm bất mãn với Vệ Lang, hắn nhấc chén rượu lên uống hai ngụm rồi nói: “Nghe nói Tam công tử sắp đính hôn?”

Giọng nói tràn đầy vẻ châm chọc.

Khó trách La Thiên Trì không muốn để ý tới mình, Vệ Lang đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, thì ra La Thiên Trì không cam lòng vì tỷ tỷ! Nhưng hắn và La Trân vẫn chưa thành hôn, hơn nữa hai người mới chỉ gặp nhau ít ỏi vài lần, hắn có thể làm gì? Chẳng lẽ đi diễn kịch khắp nơi cho toàn thiên hạ biết, Vệ Lang hắn đối với La Trân tình sâu nghĩa nặng nhưng chỉ tiếc chuyện tốt không thành?

Hắn không muốn làm mấy chuyện lừa mình lừa người như vậy, mà đã đến tuổi này, cho dù lại muốn đính hôn, hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng bây giờ hắn vẫn chưa muốn nên phải đính chính: “Chưa có cô nương thích hợp, thế nên chuyện đính hôn vẫn cần kéo dài một thời gian.”

La Thiên Trì cười lạnh một tiếng: “Lúc trước ngươi đính hôn với tỷ tỷ của ta, thế nhưng quyết định rất nhanh, chỉ vừa mới nói ra, Vệ gia các ngươi lập tức đồng ý.”

Bây giờ mới tính sổ? Nhưng hắn đâu có nợ nần gì? Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ lúc ấy ta không đồng ý, bây giờ ngươi có thể vui sướng ăn mừng?”

Một câu khiến La Thiên Trì tức nghẹn không nói nên lời.

Mặc kệ Vệ gia có nguyện ý kết thân hay không thì bây giờ La Trân cũng đã qua đời, hắn nhắc tới chuyện này, là cố tình chỉ trích Vệ Lang, làm nhục Vệ gia, muốn nói Vệ gia coi trọng quyền thế của La gia, thế nên đương nhiên Vệ Lang sẽ không thừa nhận.

La Thiên Trì đặt chén rượu lên bàn: “Dù sao lúc trước con mắt của tỷ tỷ ta đã bị mù nên mới coi trọng ngươi!”

Hắn đứng dậy rời đi.

Lúc này Hoa Trăn rất hối hận vì đã dẫn La Thiên Trì tới đây, nghĩ thầm quả nhiên trong lòng tiểu tử này vẫn tràn đầy oán giận, thế nên bây giờ mới mượn rượu để phát tác.

Nhưng thật là không có đạo lý, nếu hai người đó đã thành thân thì không nói làm gì, nhưng đằng này vẫn chưa thành thân, lại đã hai năm trôi qua, tại sao Vệ Lang không thể đính hôn? Hắn vội nói: “Hắn uống say, Vệ Tam ca không cần để ý, ta đi dạy dỗ hắn.”


Sắc mặt Vệ Lang bình tĩnh: “Có lẽ đấy là lời nói trong lòng của hắn, dù sao cũng là tỷ tỷ ruột, từ nhỏ hai người đã sống nương tựa lẫn nhau, hắn có thể che chở tỷ tỷ như vậy, cũng là người có tình có nghĩa.”

Hoa Trăn gật đầu, sau đó cáo từ với mọi người rồi nhanh chóng đuổi theo La Thiên Trì.

Lạc Nguyên Chiêu và Lạc Nguyên Giác không biết Vệ gia và La gia có mâu thuẫn, nghe được chuyện của người ta nên có chút xấu hổ, Vệ Hằng rót cho bọn hắn hai chén rượu, cười nói: “Tuy La Thiên Trì là Hầu gia, nhưng rốt cuộc vẫn chưa trưởng thành, đính hôn chính là chuyện hai bên cùng tình nguyện, vậy mà hắn nói giống như Tam đệ là người ham giàu sang phú quý, trưởng bối Vệ gia làm gì có ai không dốc sức vì triều đình?”

Lão gia của Đại phòng và Nhị phòng đều làm quan, nhưng Tam phòng Vệ gia, phụ thân của Vệ Lang đã qua đời.

Không nói thì không sao, vừa nói đã khiến người khác nảy sinh nghi ngờ.

Khóe miệng Vệ Lang nhếch lên.

Đúng vậy, hắn không có phụ thân che chở, tuy rằng được tổ phụ yêu thương, nhưng tương lai của Tam phòng chỉ có thể dựa vào một mình hắn, thịnh vượng hay suy tàn cũng chỉ do một mình hắn.

Nâng chén rượu lên, đột nhiên hắn cảm thấy gánh nặng trên vai thật lớn, tuy rằng mấy năm nay đã tập mãi thành quen, mỗi lần người khác nhắc tới hắn đều hết lời khen ngợi, nhưng nhắc tới phụ thân hắn, đều không biết phải nói gì.

Phụ thân hắn không thích hợp làm quan, tổ phụ đã nói rất nhiều lần, trên thực tế cũng là như vậy. Nhưng lúc đó phụ thân có bị chảy máu vỡ đầu cũng muốn tạo ra thành tích, bằng mọi giá phải có được sự thừa nhận của tổ phụ, nhưng cuối cùng vẫn thất bại thảm hại.

Không còn mặt mũi trở về Vệ gia, mùa đông ở Giang Nam năm ấy, ông lặng lẽ qua đời.

Hôm đó dưới hiên nhà, lần đầu tiên con chim họa mi hắn nuôi không cất tiếng hót.

Hắn uống một hơi cạn sạch chén rượu.

Người khác nói cái gì, có lẽ không cần để ý tới, hắn vẫn biết Đại phòng và Nhị phòng Vệ gia luôn ngấm ngầm phỏng đoán, vì sao Vệ lão gia tử đồng ý hôn sự này, kỳ thật là muốn tìm cho hắn một chỗ dựa.

Nhưng giả sử đó là cô nương mà hắn không có cách nào chấp nhận, thì cho dù có dựa vào núi vàng núi bạc, hắn cũng không bao giờ đồng ý.


Nhưng chuyện này có thể giải thích kiểu gì?

Chung quy vẫn là có lợi cho mình, không phải hoàn toàn trong sạch thuần khiết, nhưng mà nước quá trong thì không có cá, con người sống trên đời cũng không thể dứt bỏ hoàn toàn những thứ rối loạn này.

Mùi hương hoa cúc thanh đạm quanh quẩn ở chóp mũi, hắn chỉ có thể gượng cười.

Trên đường đi xuống, gặp được đoàn người đang lên núi, Lạc Bảo Chương tinh mắt, nhanh chóng gọi to: “Tưởng công tử, Tưởng cô nương.”

Tưởng gia là dòng dõi thư hương, Tưởng lão gia tử giữ chức Công Bộ Thượng Thư, năm đó Lạc Vân đi thi, ông ấy là giám khảo, vì nhìn trúng tài văn chương của Lạc Vân nên đã thu làm môn hạ, lúc Lạc gia chuyển tới kinh thành đã đến thăm Tưởng gia đầu tiên.

Tưởng công tử tên Tưởng Tự Hòa, Tưởng cô nương là Tưởng Tịnh Anh, hai người họ là con của Tưởng Hàng Trực – con trai độc nhất của Tưởng lão gia tử, Tưởng cô nương năm nay vừa mới mười ba, cũng là đích nữ duy nhất, người nhà rất yêu thương bảo bọc, bình thường không ra khỏi cửa, vì thế tính tình hơi hướng nội, vừa nhìn thấy đông người mặt đã đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Thì ra là các ngươi.”

Đây là cháu gái bảo bối của ân sư của cha mình, nhất định phải lấy lòng, Lạc Bảo Anh nở nụ cười tiến lên nói chuyện với nàng: “Chúng ta vừa mới uống rượu hoa cúc, ăn bánh Trùng Cửu, vì gió ở trên ấy quá lớn nên muốn vào miếu nghỉ tạm.”

Đang nói, bỗng nhiên Tưởng Tịnh Anh ho khan một tiếng.

Thấy muội muội như vậy, Tưởng Tự Hòa vội nói: “Ta nói rồi, coi chừng bị cảm lạnh, có lẽ đã bị gió thổi trúng? Nếu không muội đi cùng mấy cô nương Lạc gia vào miếu tránh gió đi? Chờ ta lên tới đỉnh núi rồi quay về đón muội.”

Trước giờ thân thể Tưởng Tịnh Anh luôn yếu ớt, cũng biết mình không chịu nổi nên gật đầu đồng ý.

Mấy cô nương cùng nhau rời đi.

Lạc Bảo Chương tò mò hỏi: “Nghe nói ngày thường ngươi không ra ngoài, tại sao hôm nay lại đi leo núi?”

“Ở nhà nhiều cũng chán.” Tưởng Tịnh Anh nói, “Vừa hay đúng ngày tốt, ta lại chưa bao giờ leo núi, thế nên mới bảo ca ca dẫn đi cùng.”

Lạc Bảo Anh tặc lưỡi, thì ra trên đời vẫn còn cô nương kiểu này, không thích ra ngoài chơi, nhớ trước đây, nàng chỉ hận không thể đi hết núi non trời biển của Đại Lương, bên tai lại nghe được giọng nói của Tưởng Tịnh Anh, “Cũng vì từ nhỏ sức khỏe ta không tốt, đạo sĩ nói, sau khi ta mười hai tuổi mới có thể ra khỏi nhà.”


Thì ra còn có nguyên nhân sâu xa, Lạc Bảo Anh gật đầu: “Đúng là nên cẩn thận, hơn nữa ngươi chưa ra ngoài bao giờ, đương nhiên sẽ không quen khí hậu bên ngoài, mũ của ngươi đâu, sao không đội lên?”

Nàng lấy mũ của mình từ trong tay Tử Phù cho Tưởng Tịnh Anh đội.

Tưởng Tịnh Anh cong môi cười: “Cảm ơn.”

Nàng là nữ nhi duy nhất trong nhà, bên cạnh không có tỷ muội nào, bình thường nàng có chút cô đơn, thấy Lạc Bảo Anh thân thiết dễ gần như vậy, trong lòng lập tức thích Lạc Bảo Anh.

Lúc này Lạc Bảo Anh đang lén thở dài, ngày trước nàng cần gì phải lấy lòng ai? Bây giờ làm mấy chuyện này cũng là vì nhìn vào thân phận của Tưởng Tịnh Anh, có thể thấy một khi con người đã bị rơi xuống phía dưới, chỉ vì một chút lợi ích cũng có thể sẵn sàng thay đổi bản thân.

Thế nhưng cô nương này cũng làm cho người ta yêu thích, giả sử là người thích lên mặt xem thường người khác, cho dù có đánh chết nàng cũng không làm chuyện này.

Miếu thờ ở rất gần, mọi người đi một lúc đã tới.

Vì ở trên núi nên không cần tốn sức trồng cây trồng hoa, bốn phía đều là cỏ cây xanh um tươi tốt, đang là mùa thu nên ngoại trừ hoa cúc còn có thêm lá phong đỏ rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Lạc Bảo Đường nói: “Nơi này có tường bao quanh nên không có gió lớn, Tưởng cô nương khó có lúc ra ngoài, nếu lại ở trong phòng sẽ có chút tù túng, không bằng cứ đặt bàn trà ở đây, rồi lấy rượu hoa cúc ra nếm thử một chút có được không?”

“Được đấy, kỳ thật ta vẫn chưa uống đủ, Tam biểu ca đúng là canh chừng quá mức.” Lạc Bảo Chương bĩu môi, nàng nhìn thấy, ánh mắt Vệ Lang dừng ở chỗ các nàng, nhất định là đang nhìn Lạc Bảo Anh.

Thế nhưng Tam muội cứ không tin hắn có ý đồ với mình, nàng âm thầm tặc lưỡi, những ảo tưởng với Vệ Lang dường như đã phai nhạt bớt, dù gì nàng cũng là đại cô nương, hắn có hứng thú với ai mà nàng còn không biết sao?

Đột nhiên nàng có chút buồn cười.

Ánh mắt quỷ dị của Lạc Bảo Chương nhìn chằm chằm về phía này, Lạc Bảo Anh nhịn không được đưa tay lên sờ mặt, còn tưởng bị dính cái gì.

Vệ Hạm cười nói: “Tam ca cũng là có ý tốt, sợ chúng ta uống say, mọi người mau ăn điểm tâm đi, còn Tưởng cô nương mới đến, có thể uống vài ngụm.”

Các cô nương vui vẻ ngồi xuống.

Lạc Bảo Anh ăn một lúc, đột nhiên có một hòn đá nhỏ không biết từ đâu bay tới, dừng lại bên chân nàng, kỹ xảo điêu luyện như vậy, nhất định là đệ đệ làm ra.


Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, ghét bỏ đệ đệ thiếu kiên nhẫn, nhưng lúc nãy uống nhiều rượu nên bây giờ cũng muốn đi giải quyết, thế nên nàng đứng dậy đi vào tận sâu bên trong. Ai ngờ vừa tới cửa sau, bỗng nhiên có tiếng sáo réo rắt vang lên, không biết là ai thổi, phảng phất như điệu nhạc trên trời rơi xuống cõi trần gian, nàng kinh ngạc, trong lòng nhớ tới một người, vì thế lập tức bước ra cửa đi theo tiếng sáo.

Bên trong rừng phong cách đó không xa, có một vị công tử mặc áo bào nhàn nhạt sắc thu, cây sáo đặt bên môi, phong thái lỗi lạc tài tình.

Lạc Bảo Anh nhìn chằm chằm, cảm thấy trái tim đập liên hồi, giống như ngày ấy, nàng cố gắng lấy đủ dũng khí, ngượng ngùng nói với Đại cô cô, nhất định nàng phải làm vợ Vệ Lang.

Những lời này, vốn là nàng không nên nói, nhưng lại không thể nhịn xuống.

Bàn tay đặt lên ngực, muốn ngăn cản trái tim đang nhảy bình bịch, nhưng có làm thế nào cũng không được.

Vệ Lang đã nhìn thấy nàng, hắn buông cây sáo ra, dò hỏi: “Sao muội tới đây?”

Nàng không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao huynh ở đây thổi sáo?”

“Nhất thời nổi lên hứng thú.” Có lẽ là vì uống rượu, cũng có lẽ là nhớ tới chuyện trước kia, hắn đưa cây sáo cho nha hoàn Kim Trản ở sau lưng.

Lạc Bảo Anh lại nói: “Huynh… Huynh thổi sáo rất dễ nghe, có thể thổi thêm một khúc nữa được không?”

Hắn kinh ngạc, nhìn tiểu cô nương đứng đối diện, mặt nàng đỏ rực, chắc chắn đã uống nhiều rượu, mang theo một chút men say, bằng không người kiêu ngạo như nàng chắc chắn sẽ không nói ra những lời này. Nhưng không sao, hắn ngồi trên ghế đá, suy nghĩ một chút rồi nói: “Muốn nghe khúc “Thu hồ dạ” không?”

“Muốn.” Nàng gật đầu.

Hắn lập tức thổi lên.

Âm thanh du dương, giống như ánh trăng dịu dàng chiếu xuống mặt hồ, nàng ngồi bên cạnh hắn, yên tĩnh lắng nghe, chỉ cảm thấy thanh âm quanh quẩn bên tai, êm ái dễ nghe vô cùng. Giống như từng dòng nước trong vắt từ trên núi cao chảy xuống, va chạm vào mỏm đá, bọt nước bắn tung tóe, được ánh mặt trời chiếu rọi, lóng lánh bảy sắc cầu vồng, giống như ảo ảnh.

Nàng nghe đến mức không biết đây là đâu, không biết hôm nay là ngày nào.

Bả vai hắn đột nhiên trầm xuống, chỉ thấy nàng nghiêng người về phía này, đầu dựa lên vai hắn, từng lá phong theo gió rơi xuống váy áo nàng, mái tóc nàng có hương thơm nhàn nhạt, bị gió thổi chạm vào má hắn.

Tiếng sáo đột nhiên dừng lại, hắn nghiêng mắt nhìn, không biết nàng mơ thấy chuyện tốt gì mà khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, xán lạn như sắc trời vào thu.

La Thiên Trì đứng nhìn cách đó không xa, một hồi lâu sau mới cất tiếng thở dài, im ắng rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận