Danh môn kiều thê

Tháng tư thấm đẫm sắc xuân, tới hạ tuần, thời tiết dần nóng, ngoài cửa sổ hoa hải đường nở rộ, tầng tầng lớp lớp, đua nhau khoe sắc tỏa hương.
mở cửa sổ ở góc phòng.
Dương Húc xem xong một quyển tấu chương, đột nhiên khép lại, trầm giọng nói: “Đám người Giang Thuận không ai là không kiêu ngạo, mấy ngày nay xúi giục sử quan buộc tội khắp nơi, suy tính kéo Kim Minh Đường xuống ngựa, bọn chúng là sợ mấy chục ngàn mẫu đất của mình bị sung công. Thế nhưng phụ hoàng mềm lòng, vẫn để mặc đám người đó.”Tiểu thái giám sợ thời tiết oi bức ảnh hưởng tới Thái Tử điện hạ, thế nên hơi hé 
Âm thanh theo chiều gió truyền xuống dưới, rơi thẳng vào tai nam nhân trẻ tuổi mặc quan bào ửng đỏ.
Hắn ôn hòa nói: “Tạm thời Điện hạ đừng nóng nảy, đây là bệnh dữ, không thể chữa khỏi trong một sớm một chiều.”

Dương Húc chỉ có thể thở dài.
Lúc này chính là thời điểm phồn hoa hưng thịnh nhất của Đại Lương, nhưng sâu mọt cũng không ít, tinh thần hắn phấn chấn mạnh mẽ, nhiệt huyết tràn đầy, luôn muốn cai quản Đại Lương càng ngày càng tốt hơn, mà không phải giống như phụ hoàng bây giờ, chỉ giậm chân tại chỗ không chịu tiến lên phía trước. Nhớ năm ngoái, phụ hoàng đã từng tuổi này còn hào hứng tuyển chọn mỹ nhân, bổ sung tam cung lục viện, chân mày hắn nhếch lên.
Đến cuối đời vẫn không giữ được khí tiết.
“Hoài Cảnh, theo như ngươi, thì cứ để mặc cho đám người đó làm xằng làm bậy?” Hắn quay đầu nhìn nam nhân trẻ tuổi.
Người này suýt nữa đã trở thành biểu muội phu của hắn, hắn rất thưởng thức tài năng cùng sự nhạy bén của Vệ Lang, đúng là người học sâu hiểu rộng, sau khi Vệ Lang biên soạn xong “Võ tông thực lục”, hắn chủ động nói với Hoàng Thượng, sau đó Vệ Lang lập tức được thăng chức lên làm Tả Công chính.
Vệ Lang buông bút trong tay xuống, chậm rãi nói: “Điện hạ nên lấy bất biến ứng vạn biến… Điện hạ muốn lật đổ đám người Giang Thuận, bọn hắn cũng có ý định như vậy với người, nhưng so với địa vị của điện hạ ở trong lòng Hoàng Thượng, đám người đó không đáng để nhắc tới.”
Khóe miệng Dương Húc cong lên.
Xác thật nếu cứ lấy trứng chọi đá, chỉ là ngu ngốc không biết tự lượng sức mình, làm việc vô ích nhiều lần sẽ dần mất đi hứng thú, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Lúc Kim Minh Đường tới Hồ Châu, đã tìm ra một vài sai sót của Giang Thuận, bây giờ hắn được điều đến Hà Nam, phụ hoàng dự định tra xét quan viên, ta thấy để Lạc Vân làm là thích hợp nhất.”
Nghe được cái tên này, Vệ Lang dừng một lúc rồi mới nói: “Trước đây Giang Đại nhân là quan chủ quản của Lạc Đại nhân, hạ quan nghe nói, hai người đó có chút hiềm khích.”
“Gì?” Dương Húc quay đầu nhìn Vệ Lang, “Ta quên mất hắn là họ hàng xa của Vệ gia. Chỉ cần trong lòng hắn ngay thẳng, người khác không thể nói hắn lấy chuyện công trả thù tư.”

Thần sắc của vị trữ quân trẻ tuổi dửng dưng không chú ý, nhưng nhìn ánh mắt của hắn, đã biết quyết định này không thể thay đổi.
Hắn nhất định phải dùng Lạc Vân.
Như vậy chuyến đi lần này của Lạc Vân, nếu thành, sau này nhất định sẽ được trọng dụng, nếu không thành, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới đường làm quan.
Gần vua như gần cọp, tránh được một lần, nhưng không tránh được lần thứ hai, trong lòng Vệ Lang biết Lạc Vân đã lăn lộn trên chốn quan trường hơn mười năm, nếu không có nửa phần bản lĩnh, tuyệt đối năm đó sẽ không được Tưởng Đại nhân coi trọng. Hắn không tiếp tục xen vào, phú quý cầu trong hiểm cảnh, cho dù là bản thân Lạc Vân, chưa chắc đã không muốn tiếp nhận cơ hội này.
Từ Đông Cung đi ra, đã mất gần nửa canh giờ.

Hôm nay không giống mọi ngày, ngay cả đường nhỏ cũng có cung nhân đi tới đi lui, lúc nãy Thái Tử nói hôm nay là sinh thần của Bảo Lâm công chúa, hắn và Lục hoàng tử phải tới chúc mừng, thế nên cho Vệ Lang về trước.
Đại khái là muốn đi tham gia náo nhiệt.
Vệ Lang lập tức đi về phía cửa cung, ngoại trừ cấm vệ quân như ngày thường, lúc này còn có thêm sáu vị cung nhân, người đi đầu chính là Thúy Đình, nhìn thấy hắn, gương mặt nàng lập tức đỏ lên, hành lễ nói: “Vệ Đại nhân.”
Khó trách hai người có quen biết, vì Vệ Lang là Tả Công chính, thường xuyên vào cung với Thái Tử, mà Thúy Đình lại là cung nhân hầu hạ cho Hoàng Hậu, thế nên đã có vài lần gặp mặt.
Vệ Lang thấy nàng đứng ở cửa, tùy ý hỏi: “Đang đợi khách quý?”
“Vâng.” Thúy Đình vẫn cúi đầu, sợ gương mặt đỏ bừng của nàng bị hắn nhìn thấy.
Hoàng cung to như vậy ngoại trừ Hoàng Thượng, thì chỉ còn Thái Tử, Hoàng tử, hoặc là mấy quan đại thần đã có tuổi tới bàn chuyện chính sự, hiếm khi các nàng nhìn thấy nam nhân anh tuấn trẻ tuổi, thế nên không khỏi có chút động lòng. Đặc biệt Thúy Đình đang vào lúc tuổi xuân nở rộ, không hiểu rõ chốn thâm cung ác liệt tàn khốc, trong lòng nàng vẫn ôm ấp những mộng mơ thiếu nữ.
Nhưng Vệ Lang không dừng lại, nàng đứng phía sau hắn, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ đang đợi vài vị cô nương, Lưu gia cô nương, Lạc gia cô nương…”
Theo bản năng, Vệ Lang dừng lại: “Lạc Tam cô nương?”

“Vâng.” Thúy Đình trả lời.
Hắn gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Bước chân của kiệu phu nhẹ nhàng, lúc này đã đưa Lạc Bảo Anh tới ngõ Dương Vĩ, đi dọc theo ngõ nhỏ này ra ngoài, chỉ một lúc sẽ tới cửa cung.
Vì mành che ngăn gió, trong kiệu càng thêm oi bức, Lạc Bảo Anh lấy khăn tay lau  trán, dựa người lên vách kiệu. Đã mấy năm nàng không thấy Hoàng Hậu, giống như trở nên sợ hãi, trái tim đập liên hồi, có chút khẩn trương, đang nghĩ xem lúc đến Hoàng cung nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt.
Rốt cuộc đã thay đổi thành người khác, nếu vẫn là lúc trước, nhất định nàng sẽ bổ nhào vào trong ngực Đại cô cô, rồi ôm người kể khổ.
Nhớ tới lúc trước đã thân mật đến nhường nào, nàng không tránh khỏi ưu sầu, sâu kín thở dài, rũ mắt xuống.
Bên ngoài không biết kiệu phu bị làm sao, đột nhiên làm nghiêng kiệu, chỉ nghe thấy một tiếng “Cạch”, cả người nàng lập tức rơi thẳng xuống, bên tai có tiếng vó ngựa dồn dập, hình như vừa có người phóng ngựa vụt qua.
Đột nhiên cỗ kiệu rơi xuống đất, thái giám nói giọng the thé: “Người nào lớn mật như thế, dám va chạm với kiệu trong cung?” Lại phân phó kiệu phu, “Cán kiệu bị gãy rồi, các ngươi mau đem cái khác tới đây!” Trong lòng phẫn nộ, nhưng người cưỡi ngựa đã biến mất nhanh như một cơn gió, còn có thể làm gì? Hắn ra cửa cung chỉ để đón Lạc Bảo Anh, thế nên nhất định phải làm cho tốt.
Kiệu phu vội vàng nghe lệnh.
Phía trước ngõ lại có một kiệu nhỏ đang tới, tiểu thái giám biết hai tùy tùng đi bên cạnh, trên mặt lập tức tươi cười, đi lên trước nói: “Vệ Đại nhân từ trong cung trở về?”
“Ừ.” Cửu Lí dò hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Đừng nói nữa!” Tiểu thái giám buồn phiền, “Không biết tên nào không có mắt cưỡi ngựa chạy lung tung, khiến kiệu phu bị hoảng sợ nên đụng vào tường đá, không thấy kiệu hỏng rồi sao? Ta vốn tới đón Lạc Tam cô nương vào cung…”
Đang nói chuyện, bỗng nhiên thấy mành che được kéo lên, Vệ Lang từ bên trong đi ra, áo bào tươi đẹp như hoa phù dung, đột nhiên nở rộ giữa ngõ nhỏ âm u, khiến xung quanh trở nên tươi sáng, tiểu thái giám há miệng thở dốc, không biết phải nói tiếp câu gì.
“Thì ra là Tam biểu muội.” Vệ Lang nhìn cỗ kiệu dưới đất, khuôn mặt lộ vẻ quan tâm, “Nếu không ngại, có thể để Bản quan gặp nàng được không? Tam biểu muội còn nhỏ tuổi, không biết có bị thương không?”

Đã là thân thích, tiểu thái giám lại biết Vệ Lang thân cận với Thái Tử, ngày thường chỉ hận không thể đến nịnh bợ, sao có thể cự tuyệt, lập tức nói: “Đương nhiên là được, dù sao tiểu nhân vẫn phải chờ kiệu khác tới rồi mới đi.”
Hắn thức thời lùi sang một bên.
Tuy cán kiệu bị gãy, nhưng người bên trong không bị ảnh hưởng gì, Lạc Bảo Anh âm thầm nghĩ sao lại trùng hợp gặp được Vệ Lang vào lúc này, nàng vươn tay hất một lọn tọn ra sau đầu, vừa muốn chui ra ngoài đã nhìn thấy có một ngón tay thon dài đang vén mành lên, lộ ra khe hở lớn, khiến ánh sáng lập tức chiếu vào. Âm thanh dễ nghe đồng thời truyền vào tai: “Hôm nay là sinh thần của Bảo Lâm công chúa, náo nhiệt như vậy, còn gọi cả muội vào, khó trách Thái Tử điện hạ nói muốn cùng Lục Hoàng tử tới chúc mừng.”
Âm thanh nhẹ nhàng êm ái như làn gió nhẹ, nhưng lúc nhắc đến Lục Hoàng tử, ngữ điệu lại hơi cao lên.
Thần trí Lạc Bảo Anh lập tức chuyển động.
Lúc trước nàng cảm thấy rất kỳ quái, vì Đại cô cô chưa từng thích Bảo Lâm công chúa, lại không phải dịp gì lớn, thì ra là muốn mượn việc này để chọn Vương phi cho Lục Hoàng tử!
Năm nay Lục Hoàng tử mười lăm tuổi, dựa theo quy củ từ xưa của Đại Lương, thì đã sớm phải phong làm phiên vương, nhưng Dương Nghi được Hoàng Thượng yêu thích, thế nên vẫn giữ lại trong cung tới tận khi mười lăm tuổi, bây giờ Hoàng Hậu cẩn thận chọn lựa Vương phi cho hắn, có lẽ là sẽ cử hành đại hôn ở kinh thành rồi mới tới đất phong.
Nàng lập tức hiểu rõ lý do Vệ Lang nói những lời này.
Hắn đang nhắc nhở nàng.
Như vậy, hay là hắn cố ý chờ ở đây, mục đích là để báo cho nàng? Lạc Bảo Anh rũ mắt, che dấu vẻ chế nhạo, Tam biểu ca thật đúng là quan tâm tới nàng! Từ khi nào, chuyện chung thân đại sự của nàng còn cần hắn nhúng tay? Nàng có gả cho Dương Nghi hay không, liên quan gì tới hắn?
Bên trong kiệu nửa tối nửa sáng, nàng an tĩnh ngồi đó, gương mặt giống như mỹ ngọc, tỏa ra ánh sáng rạng ngời.
Vệ Lang nói: “Bị thương rồi sao? Nếu không tiện, cũng không cần nhất thiết phải vào cung, nương nương nhân hậu, tuyệt đối sẽ không trách tội muội.”
Nàng lanh lợi thông minh, tất nhiên có thể hiểu ngụ ý của hắn.
Ai ngờ Lạc Bảo Anh cười thanh khiết: “Tam biểu ca, ta không bị thương.”
Nụ cười hồn nhiên vô tư, giống như ngày xuân tươi mát.
Vệ Lang hơi ngẩn ra, ngay sau đó nhíu mày, biết rõ Hoàng Hậu muốn tuyển con dâu, nàng lại vẫn muốn đi? Dương Nghi mười lăm, nàng mười hai, tuổi tác rất thích hợp, tuy rằng hơi nhỏ một chút, nhưng sang năm thành thân cũng đã mười ba, trước giờ hầu hết phiên vương đều cưới vợ sớm, giống như Tĩnh Giang Vương mười ba tuổi đã thành thân sau đó đi đến đất phong.
Theo hắn thấy, rất có khả năng Lạc Bảo Anh sẽ được gả cho Dương Nghi.
Hắn đã bắc cho nàng một cái thang, nhưng nàng lại không sẵn lòng leo xuống, còn muốn mưu tính gì đây?

Nếu nói nàng so thư pháp, đua ngựa, là vì muốn có thanh danh tốt ở kinh thành, còn có thể cho qua được, nhưng muốn làm phiên Vương phi? Đây không phải chuyện tốt đẹp gì!
Ánh mắt hắn thâm trầm, nhìn tiểu cô nương không hiểu chuyện ở đối diện. Lạc Bảo Anh làm bộ không biết, ngẩng đầu nói: “Nghe nói ở Ngự Hoa Viên có đủ loại kỳ hoa dị thảo, ở dân gian sẽ không thấy được, bây giờ đã đến, tất nhiên ta muốn được mở rộng tầm mắt. Nhưng Tam biểu ca thường vào cung, có lẽ đã nhìn chán rồi,” nàng dừng một lúc mới nói tiếp, “Không làm chậm trễ Tam biểu ca về nhà, ta phải đi đây.”
Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Ngón tay Vệ Lang buông lỏng, thả mành trúc xuống, không tiếp tục nói chuyện với nàng.
Nàng muốn đi đâu thì đi.
Làm biểu ca, chuyện gì nên làm cũng đã làm hết rồi, nàng cứ muốn nhảy vào hố lửa thì không ai ngăn cản được, đến lúc đó thật sự bị chọn trúng, chỉ sợ người nhà nàng sẽ thương tâm.
Mành trúc màu xanh đậm hơi hơi lay động, lộ ra giày vải màu nâu của Vệ Lang.
Lạc Bảo Anh bĩu môi, nghĩ thầm nàng mới không cần nhận ân tình của hắn, khó có được cơ hội, sao nàng có thể không đi gặp Đại cô cô? Còn chuyện của Dương Nghi, nàng hiểu rõ tác phong của Đại cô cô, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận phiên vương nào có hậu thuẫn ngang bằng Thái Tử, bây giờ phụ thân nàng rất có năng lực, lại có thân thích là Vệ gia, sao Đại cô cô có thể đồng ý gả nàng cho Dương Nghi?
Chắc là nghe nói nàng có tài hoa xuất chúng, nên mới gọi vào cung, bày ra dáng vẻ lương mẫu cho Hoàng Thượng xem, để biết trong số những người bà tuyển chọn không phải đều là loại dưa vẹo táo nứt.
Nhưng đến cuối cùng, chắc chắn sẽ chọn người không hề có sức uy hiếp.
Lạc Bảo Anh đã thấy nhiều, sao có thể không biết, chờ khi cỗ kiệu mới được mang đến, nàng lập tức ngồi xuống.
Vệ Lang trơ mắt nhìn nàng đi, mặt lạnh tanh ngồi lên kiệu.
Cửu Lí thấy dáng vẻ bực bội của công tử nhà mình, âm thầm kinh ngạc, từ lúc nghe được tin, công tử lập tức đứng đây chờ, chỉ để chặn Lạc Bảo Anh lại, kết quả Lạc Tam cô nương lại khăng khăng làm theo ý mình, uổng phí một phen tâm ý của công tử, khó trách công tử tức giận.
Lại nói tiếp, bình thường công tử chưa bao giờ thể hiện vui buồn ra mặt, luôn là dáng vẻ vân đạm phong khinh, hắn cũng là hiếm khi được nhìn thấy, thế nên lập tức giục kiệu phu nhanh chóng lên đường.
Trong ngõ nhỏ chật hẹp, hai cỗ kiệu ngược hướng vội vàng rời đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận