Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Yến Phi nổi danh khắp kinh thành, hiện tại lại gả cho Tam hoàng tử Lý Sướng, cho nên hai ngày trước người tới nối dài không dứt, khách khứa tới trong ngày thành thân nhiều như mây, Ninh lão phu nhân cũng tự mình tới tướng phủ.

Chu Hành cùng Phó Cửu Lận và Yến Xước tiếp đón nam tân bên ngoài. Dung Hoa tới đây không lâu, cho nên đây là lần đầu tiên gặp lão phu nhân của Vĩnh An Hầu phủ, áo ngoài màu lục đậm thêu phúc lộc thọ, váy dài màu lam, tóc trắng cả đều chỉ dùng một cây trâm bích ngọc, trên trán đeo dây buộc đá quý, khuôn mặt hiền lành, tinh thần phấn chấn. Vừa thấy Dung Hoa, bà liền hòa ái cười nói: "Cuối cùng cũng được gặp Vương phi nương nương." Nói rồi, bà nhìn Dung Hoa từ trên xuống dưới, bộ dáng vui mừng, "Quả nhiên giống hệt Như Tuyết, chỉ đáng thương cho chất nữ của ta, mệnh sao lại khổ như vậy? Nếu nó còn sống, thấy cháu như vậy chắc chắn sẽ rất cao hứng..."

Dứt lời, hốc mắt ẩn ẩn có nước.

Dung Hoa cũng không khỏi thương tâm: "Tạ lão phu nhân còn nhớ thương mẫu thân."

Ninh phu nhân bên cạnh liền nói: "Mẫu thân, Vương phi nương nương trở về là chuyện tốt, người đó đừng chọc Vương phi nương nương rơi lệ, hơn nữa hôm nay còn là ngày đại hỉ của Phi Nhi."

Ninh lão phu nhân vội cầm khăn xoa khóe mắt, cười nói: "Nhìn ta xem, vừa gặp Vương phi nương nương liền như trông thấy hài tử Như Tuyết." Bà vỗ tay Dung Hoa, từ ái nói, "Vương phi nương nương có rảnh thì cứ tới hầu phủ."

"Ngày khác nhất định sẽ qua thỉnh an lão phu nhân người." Dung Hoa gật đầu đáp. Ninh thị là mẹ kế của nàng, hơn nữa Ninh lão phu nhân lại là biểu dì của mẫu thân, cho nên bà ấy cũng xem như là trưởng bối.

"Được, được." Ninh lão phu nhân cười gật đầu, quan tâm hỏi, "Vương phi nương nương và Vương gia ở bên này đã quen chưa? Thân thể Vương gia vẫn ổn chứ?"

"Tạ lão phu nhân quan tâm, ta và Vương gia đều đã quen, thân thể Vương gia cũng rất tốt." Dung Hoa trả lời.

Ninh lão phu nhân lại nắm tay Dung Hoa, thở dài: "Hài tử đáng thương của ta, lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy... Năm đó mẫu thân con vội vàng giao con còn nằm trong tả lót cho dưỡng phụ con, có thể thấy tình hình khi đó gấp cỡ nào, ngay cả thân phận của con cũng không kịp nói một câu, bằng không dưỡng phụ con cũng có thể đưa con trở về.... Hài tử đáng thương..."

Sắc mặt Dung Hoa có chút buồn bã, lại đưa mắt nhìn xung quanh, thấp giọng: "Lão phu nhân đừng thương tâm, khi đó mẫu thân có dặn dò mấy câu, dưỡng phụ cũng vì bảo vệ con nên mới coi con như nữ nhi thân sinh."

Ấn đường Ninh lão phu nhân nhảy dựng, khẩn trương hỏi: "Vương phi nương nương, lời này là có ý gì?"

"Con cũng không rõ lắm, thư dưỡng phụ để lại mãi tới khi con cập kê mới đọc được, trong thư dưỡng phụ chỉ nói một hai câu, cho nên chuyện cụ thể khi đó con cũng không rõ." Dung Hoa nhìn bà, mỉm cười. Đồ Diệp Thế Hiên để lại cho nàng, hiện tại cũng không phải bí mật gì.

"Mẫu thân, những lời này chờ tương lai rồi cẩn thận nói với Vương phi, hôm nay đừng nên chọc nàng ấy thương tâm." Ninh phu nhân cười nói.

"Được được, không nhắc nữa." Ninh lão phu nhân gật đầu, vỗ tay Dung Hoa, "Chúng ta đi xem Phi Nhi."

"Được." Dung Hoa cười đứng dậy, "Người chậm một chút."

"Vương phi, mời." Ninh phu nhân tự mình đỡ Ninh lão phu nhân đứng dậy, nâng bước ra ngoài.

Dung Hoa xoa xoa bàn tay bị bà nắm tới phát đau, cong môi mỉm cười. Chẳng qua là nói năm đó mẫu thân có dặn dò vài câu, phản ứng như vậy có phải thái quá hay không?

Yến Phi đúng lúc bị Ninh Hinh cùng chúng bằng hữu vây quanh, hoan thanh tiếu ngữ, vừa thấy Dung Hoa, Ninh lão phu nhân và Ninh phu nhân tới, mọi người đều vội đứng dậy hành lễ.

Ninh phu nhân bước nhanh hai bước qua, ấn Yến Phi muốn đứng dậy ngồi xuống: "Đừng nhúc nhích, con là tân nương tử, hôm nay con là lớn nhất.

"Vâng, mợ." Yến Phi lại đưa mắt nhìn Ninh lão phu nhân và Dung Hoa, "Bà ngoại, tỷ tỷ."

"Tôn nữ ngoan của ta." Sự yêu thương của Ninh lão phu nhân lộ rõ ra ngoài, trong mắt hàm chứa nhiệt lệ, mặt mày hớn hở kéo Yến Phi dặn dò một phen.

Yến Phi mỉm cười không ngừng gật đầu.

Tổ tôn hai người nói chuyện một lúc lâu mới ngừng được, hơn nữa còn có chúng khuê tú ở bên, mọi người nói cười đều vô cùng náo nhiệt.

Được một lúc, Ninh lão phu nhân mới đứng dậy."

"Bà ngoại, người chậm một chút." Yến Phi lên tiếng, nụ cười xinh đẹp mang theo một tia thẹn thùng, nhưng ánh mắt lúc nhìn qua Dung Hoa lại trở nên lạnh lẽo.

"Muội muội có chuyện gì muốn nói sao?" Dung Hoa hỏi.

"Không có, chỉ là muốn cảm ơn tỷ, vất vả tỷ đi cùng bà ngoại." Yến Phi nắm tay, ánh mắt nhu hòa trở lại, cảm kích nói.

"Muội muội khách khí quá rồi." Dung Hoa khẽ cười rồi rời khỏi phòng.

....................

Thời điểm bái biệt phụ mẫu, Yến Phi khóc như hoa lê dính mưa, sau đó mới lên kiệu hoa, tiếng pháo cùng chiêng trống xa dần.

Rất nhiều khách lại tới Tam hoàng tử phủ uống rượu mừng.

Những người ở lại yến hội, ngoại trừ Ninh gia, khách khứa rất nhanh đều cáo từ rời đi.

Dung Hoa trở về Hạ Noãn Viện.

"Nghỉ ngơi trước đi, tất cả mọi người đều bận rộn cả ngày rồi." Ninh lão phu nhân nhìn Ninh Hinh nói, nhìn Ninh thị.

Ninh phu nhân sửng sốt, hiểu ý, liền cười nói: "Cũng đúng, nhìn sắc mặt Hinh Nhi này, con về nghỉ ngơi đi."

Ninh thị lập tức kêu nha đầu dẫn Ninh phu nhân và Ninh Hinh qua sương phòng nghỉ ngơi.

Đoàn người Ninh lão phu nhân và Ninh thị tới chính viện.

Vào phòng, chờ nha đầu dâng trà bánh, Ninh thị liền đuổi tất cả hạ nhân ra ngoài.

Người vừa đi, Ninh lão phu nhân nhấp ngụm trà, liền mở miệng hỏi: "Nha đầu kia cũng trở về lâu như vậy, nàng có tính tình gì con nắm rõ rồi đúng không? Còn nữa, nha đầu Vân gia kia có để lại di ngôn gì cho dưỡng phụ của mình không?"

Ninh thị lắc đầu không đáp, nữ nhi xuất giá, tương lai chính là người nhà người khác, trong lòng bà vắng vẻ vô cùng khó chịu.

"Nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, con chẳng lẽ còn dỗ dành không được sao?" Ninh lão phu nhân cau mày nói, "Chẳng lẽ một câu cũng không nói được?"

"Nói chuyện tích thủy bất lậu, hơn nữa con và nàng cũng không thân, lãnh lãnh đạm đạm." Ninh thị lắc đầu trả lời.

Ninh lão phu nhân trừng mắt một cái, có điều hôm nay là ngày đại hỉ cháu ngoại lấy chồng, biết trong lòng Ninh thị khó chịu, bà cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò: "Phi Nhi đã xuất giá, còn nàng vẫn ở tướng phủ, con dụng tâm một chút."

Ninh thị cười khổ, nhìn Ninh lão phu nhân: "Chờ Phi Nhi trở về, con sẽ dọn tới Liên Hoa Am."

Ninh lão phu nhân cả kinh thiếu chút đã làm rớt chung trà trong tay: "Sao lại như vậy? Đang êm đẹp sao lại muốn tới am ở?" Bà ta nhíu mày, sắc mặt lạnh xuống, "Là nha đầu kia ở trước mặt tướng gia nói bậy gì sao?"

Ninh thị khóc lóc kể lại sự tình.

Ninh lão phu nhân tức giận tới môi cũng run run, qua nửa ngày mới trầm giọng: "Đúng là khinh người quá đáng, Phi Nhi bị người ta khinh nhục, Yến Xước lại nói muốn mạng của nó để giữ thanh danh của Yến gia sao? Chẳng lẽ Phi Nhi chỉ là nữ nhi của mình con?" Bà ta tức giận đùng đùng đứng dậy, "Ta phải đi tìm ngài ấy nói chuyện, xem ngài ấy có còn muốn đưa con tới am hay không?"

"Mẫu thân, mẫu thân, đừng đi." Ninh thị vội đứng dậy ngăn cản Ninh lão phu nhân.

"Nha đầu ngốc này, con và Phi Nhi bị ngài ấy đối xử như vậy, con sao không đưa cái tin về nhà? Con có mẫu tộc, có huynh trưởng chống lưng cho con!" Ninh lão phu nhân mắng.

"Mẫu thân, là tự con muốn đi, là tự con muốn đi, không phải tướng gia muốn đưa con đi." Ninh thị lắc đầu.

"Còn không phải do ngài ấy dùng Phi Nhi ép con sao?" Ninh lão phu nhân trầm giọng, "Ta đi nói chuyện với ngài ấy, chẳng lẽ Phi Nhi không phải nữ nhi của ngài ấy? Đây không phải lỗi của Phi Nhi, Phi Nhi là bị Tam điện hạ cưỡng bách."

"Mẫu thân.." Ninh thị khóc lóc ngã ngồi xuống, ôm Ninh lão phu nhân cầu xin, "Mẫu thân, người đừng đi, đừng đi, vì con mà Phi Nhi, đừng đi."

Ninh thị khóc tới ruột gan đứt ra từng khúc, Ninh lão phu nhân kinh hãi, vội khom người đỡ bà ta đứng dậy, xoa mặt cho bà ta: "Có phải có chuyện gì ta không biết hay không?"

Ninh thị lắc đầu.

"Con còn gạt ta, có chuyện gì con còn gạt ta hả?" Ninh lão phu nhân giận sôi máu, "Con nói ta mới biết giúp con thế nào chứ?"

"Ai cũng không giúp được con." Ninh thị chỉ biết lắc đầu.

"Con nói đi, con muốn làm ta tức chết hả?" Ninh lão phu nhân chán nản, nghĩ nghĩ, đột nhiên bắt lấy tay Ninh thị, "Có phải nha đầu kia nói gì với tướng gia không?"

Nhìn về phía cửa sổ, Ninh lão phu nhân đè thấp thanh âm: "Hay là tướng gia đã biết con và huynh trưởng mình..." Một đôi nhi nữ, nhi tử vì vinh hoa phú quý của Ninh gia, nữ nhi là vì Yến Xước, hai người cùng hợp mưu tính kế Vân Như Tuyết, muốn đem nha đầu đó đưa tới long sàn của Can Phong Đế, "Nhưng các con dù sao cũng phu thê nhiều năm như vậy, có câu một ngày phu thê trăm ngày ân ái, hơn nữa lại có Phi Nhi, ngài ấy sao có thể vì một người đã chết mà đối xử với mẫu nữ các con như vậy? Không được, ta phải đi nói chuyện với ngài ấy, hỏi ngài ấy có còn một chút lương tâm hay không, tại sao lại nhẫn tâm với thê tử và nữ nhi của mình như vậy!"

Ninh lão phu nhân lại đứng dậy.

Ninh thị vội vàng bắt lấy tay Ninh lão phu nhân, nghẹn ngào nói: "Mẫu thân, Phi Nhi không phải... Không phải thân sinh của ngài ấy."

Ninh lão phu nhân dừng bước, quay đầu nhìn Ninh thị: "Con nói cái gì?"

Ninh thị nhắm hai mắt lại, nước mắt không ngừng rơi ra như hồng thủy.

Trước mặt Ninh lão phu nhân biến thành màu đen, trực tiếp ngã ngồi xuống ghế, run run duỗi tay cầm ly trà trên bàn, qua nửa ngày mới định thần lại, đưa mắt nhìn Ninh thị, muốn xác nhận: "Việc này... Việc này..."

Yết hầu như bị ai đó chặn lại, không thể nói nói tiếp.

Sao lại như vậy?

Ninh thị im lặng mà rơi nước mắt.

Ninh lão phu nhân nhân run rẩy cầm ly trà nhấp một ngụm, lúc này mới nói: "Chắc chắn sao?"

Ninh thị gật đầu.

Ninh lão phu nhân mất hết sức lực, trầm mặc một lúc lâu, nói: "Vậy con tới am ở đoạn thời gian cũng tốt."

Yến Phi không phải nữ nhi thân sinh của tướng gia! Vậy đó là ai?

Việc này một khi thọc ra ngoài, nữ nhi và cháu gái sẽ mất hết.

Hơn nữa, thanh danh của Ninh gia sẽ bị hủy hoại.

Ninh thị gật đầu.

"Chờ mấy ngày nữa tướng gia hết giận, con lại trở về." Ninh lão phu nhân nói.

Ninh thị nhấp môi không đáp lời.

Lần này bà đi, chỉ sợ không có cơ hội trở về.

Ninh lão phu nhân lại uống ngụm trà, trong lòng đã hoàn hoãn một chút, lúc này mới gọi người kêu Ninh phu nhân và Ninh Hinh vào, hồi hầu phủ.

..................

Dung Hoa thấy Lưu Tô vào phòng, liền hỏi: "Người đi rồi?"

"Vâng. Lưu Tô gật đầu.

"Bà ta nói gì với Ninh thị?" Dung Hoa hỏi.

Lưu Tô đem sự tình hồi bẩm không sai một chữ

Nàng muốn thử, đáng tiếc ngoại trừ chuyện Yến Phi không phải nữ nhi thân sinh của phụ thân thì không còn gì. Dung Hoa gật đầu: "Không nói Yến Phi là nữ nhi của ai?"

"Không." Lưu Tô lắc đầu.

"Ừ, ta biết rồi." Dung Hoa lại mở miệng phân phó Túy Đồng, "Ngươi kêu người ra ngoại viện xem khi nào Vương gia trở về."

....................

Ngày thứ ba, Yến Phi tươi cười sáng lạn cùng Lý Sướng về tướng phủ.

Sau khi hành lễ, Ninh thị kéo Yến Phi tới chính viện, cẩn thận hỏi thăm cuộc sống của nàng ta trong phủ hoàng tử.

Yến Phi tỉ mỉ kể lại, Ninh thị biết Lý Sướng vừa thương yêu vừa kính trọng nàng, lại biết hắn đã đuổi tất cả thị thiếp lúc trước, trong lòng mới an tâm.

Mãi tới hoàng hôn, Yến Phi với Lý Sướng mới cáo từ.

Ninh thị khóc lóc không buông tiễn tới cửa thùy hoa.

Sáng sớm hôm sau, Ninh thị mang theo hành lý cùng Trương ma ma và hai nha đầu tới am Liên Hoa.

Ba ngày sau, chạng vạng, Yến Phi từ miệng của Lý Sướng mới biết được tin này, nàng ta cả kinh tới làm rơi ly trà trong tay, ngẩng đầu hỏi: "Ngài nói cái gì? Mẫu thân tới am Liên Hoa?"

"Nàng đừng vội, có lẽ là nhạc mẫu muốn giải sầu, tới am ở mấy ngày mà thôi." Lý Sướng vội kéo nàng ta qua một bên, sau đó sai nha đầu vào quét dọn.

"Không, khẳng định là có chuyện." Yến Phi lắc đầu, nhớ lại biểu tình phẫn nộ của phụ thân khi phát hiện chuyện của mình và Lý Sướng hôm đó, ngón tay không khỏi run rẩy, "Thiếp muốn xuất thành, thiếp muốn tới am Liên Hoa."

Phụ thân ngày ấy phẫn nộ như vậy, còn nói muốn giết nàng, nhưng sau khi mẫu thân nói chuyện với ngài ấy thì không sao, trong đó chắc chắn có nội tình.

"Mẫu thân khẳng định là vì thiếp, đều vì thiếp." Yến Phi nắm chặt tay Lý Sướng, nói.

"Nàng yên tâm, không sao, nhất định không sao, hôm nay muộn rồi, ngày mai hãy đi, sáng sớm liền đi, ta lập tức kêu hạ nhân đi chuẩn bị xe ngựa." Lý Sướng vội trấn an.

Nhìn sắc trời bên ngoài, Yến Phi gật đầu.

Nàng ta lăn qua lộn lại như bánh nướng áp chảo cả đêm cơ hồ không chợp mắt, sáng hôm sau mặt trời vừa lên liền cùng nha đầu và thị vệ xuất thành, tới thẳng am Liên Hoa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui