Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Yến Phi còn chưa ra khỏi cửa, Dung Hoa đã nhận được tin, người tới bẩm báo chính là Cố ma ma.

Yến Xước để bà ta ở cạnh hầu hạ nàng và Chu Hành, bên này có việc cứ phân phó Cố ma ma hoặc quản gia đi làm, tận lực không dùng tới người của bọn họ.

Vì thế, việc thu thập tin tức Dung Hoa không để đám người Túy Đồng đi, chỉ gật đầu nói: "Ừ, ta biết rồi, nếu bên kia có tin tức, ngươi cứ tiếp tục bẩm báo với ta."

"Vương phi xin yên tâm, một khi có tin tức, nô tỳ liền lập tức bẩm báo với người." Cố ma ma cúi đầu đáp, hành lễ một cái rồi lui ra ngoài.

Dung Hoa duỗi tay đưa ly trà cho Chu Hành, cười nói: "Ninh thị tự nguyện tới am ăn chay không phải nói một câu liền hữu dụng, xem ra bà ta không đơn giản là để cứu Yến Phi." Sự tình trôi qua nhiều năm, người hành sự phía sau hiển nhiên là tích thủy bất lậu (1), vì thế hơn hai tháng qua, một chút manh mối phụ thân cũng tra không được.

(1) Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không để lọt.

Chỉ là, chỉ cần người đã làm thì luôn có thể tra ra dấu vết, chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn.

Ninh thị làm vậy chỉ đơn giản là vì cứu Yến Phi sao?

"Còn Ninh gia kia nữa." Chu Hành nhận ly trà, ngước mắt nhàn nhạt nói, "Có điều bà ta hẳn sẽ không nói gì với Yến Phi."

Phụ thân có lẽ cũng đã nghĩ tới, khiến Ninh thị dè chừng không chỉ có Yến Phi mà còn Ninh gia đứng đằng sau. Dung Hoa mỉm cười gật đầu: "Có điều, Yến Phi cho dù muốn nhảy nhót cũng không làm ra được gì."

Chu Hành gật đầu tán đồng.

"Bên Đại Chu sao rồi?" Dung Hoa lại hỏi.

"Người truyền tin của hoàng tỷ tới nói ông ta đã phái hai thái y qua đây." Ngữ khí của Chu Hành mang theo trào phúng.

"Người hoàng tỷ phái tới đã có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đương nhiên người còn lại cũng có thể xảy ra chuyện." Dung Hoa nhẹ giọng.

Đây là gậy ông đập lưng ông! Chu Hành nhấp môi cười, gác cuốn sách xuống, duỗi tay xoa xoa gương mặt của nàng, trong ánh mắt mang theo ánh sáng bức người.

Ánh mắt như vậy khiến Dung Hoa đỏ mặt, vội tìm cái cớ: "Không biết khi nào Thần Nhi qua đây?"

Chu Hành cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hẳn là tới giờ cơm trưa nó mới có thể tới đây."

Mỗi ngày Yến Xước đều kêu Kiều Vũ Thần phải làm công khóa và đọc sách, gần nhất là ông thật sự nhìn trúng Kiều Vũ Thần, muốn bồi dưỡng nó, thứ hai là không hi vọng Kiều Vũ Thần suốt ngay vây quanh đôi tân nhân mới cưới.

Dung Hoa luôn yêu thương nó.

Mà Chu Hành bởi vì tuổi thơ trải qua nhiều khúc chiết, vì thế đối với Kiều Vũ Thần cũng có vài phần bao dung, cho nên Yến Xước liền nhận toàn bộ công việc dạy dỗ nó.

Những ngày qua, Kiều Vũ Thần đều là vẻ mặt khổ sở phải cười ha ha.

.......................

Đi suốt hai canh giờ Yến Phi mới tới Liên Hoa am, trước đó đã có người ra roi thúc ngựa tới am bẩm báo, vì thế chủ am Tĩnh Nhất sư thái dẫn người tự mình đứng ngoài cửa chờ.

Vừa thấy xe ngựa Yến Phi tới, Tĩnh Nhất sư thái vội ra tiếp đón, chắp tay trước ngực hành lễ: "Bần ni tham kiến nương nương."

"Sư thái miễn lệ." Yến Phi duỗi tay.

"Nương nương, mời vào bên trong." Tĩnh Nhất sư thái tránh sang một bên, mời Yến Phi vào.

Yến Phi kiềm chế nóng nảy trong lòng, tới trước Bồ Tát thắp một nén hương, sau đó thêm tiền cúng dường, lúc này mới hỏi: "Sư thái, không biết gia mẫu ở đâu."

"Phu nhân đang thanh tu ở hậu viện, nương nương mời theo bần ni." Tĩnh Nhất sư thái nói.

Yến Phi mỉm cười: "Sao có thể làm phiền sư thái? Sư thái cứ tùy tiện phân phó một sư phụ dẫn đường cho bổn cung là được."

Tĩnh Nhất sư thái gật đầu, phân phó một ni cô tên Không Lam dẫn đường.

Hiện tại đã vào tháng năm, ánh nắng tươi sáng, trong tầm mắt tất cả đều xanh màu lục, Liên Hoa Am giữa sườn núi càng thêm nổi bật, phóng tầm mắt nhìn lại sinh cơ bừng bừng, hồ sen bên trong hiện tại càng là lục ý dạt dào, gió nhẹ thổi qua, mặt nước liền dập dờn bồng bềnh, tuy trước mắt sen vẫn chưa nở, nhưng phong cảnh lại có một ý vị khác.

Chỉ là, Yến Phi không có tâm tình thưởng thức, chỉ lặng lẽ theo hướng dẫn của Tĩnh Nhất sư thái mà vào trong.

Không Lam thấy nàng ta như thế cũng không nói nhiều, đi một lúc là tới nơi Ninh thị ở.

Sân tuy nhỏ nhưng cũng sạch sẽ tinh xảo.

"Tiểu thư." Trương ma ma nhận được tin, mang theo nước mắt ra cửa nghênh đó.

"Ma ma, mẫu thân đâu? Bà ấy ổn không?" Yến Phi cũng nức nở

Trương ma ma nghẹn ngào gật đầu: "Phu nhân đang ở bên trong." Bà ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào sương phòng

Không Lam chắp tay trước ngực, hành lễ: "Bần ni không theo nương nương vào trong nữa."

"Làm phiền sư thái." Yến Phi chắp tay trước ngực coi như tạ lễ, sau đó trực tiếp đi vào bên trong.

"Mẫu thân." Yến Phi đẩy cửa đi vào.

"Phi Nhi tới rồi." Ninh thị một thân áo choàng màu trắng đơn giản, trên đầu cài cây trâm gỗ mun, gương mặt không hề tô son trét phấn, hoàn toàn đã không còn ung dung hoa quý của ngày xưa.

Chẳng qua chỉ mới mấy ngày, làm như cả mái tóc đều nhiễm sương bạc.

Yến Phi hoảng hốt, thiếu chút không nhận ra, sau đó vội vàng bước nhanh tới: "Mẫu thân, mẫu thân." Nàng nhào vào lòng bà ta, khóc rống lên.

"Hài tử ngốc, mẫu thân ở đây, con khóc cái gì?" Ninh thị duỗi tay đỡ nàng ta ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về nàng ta, ôn nhu nói.

Yến Phi ngẩng đầu, ngừng khóc: "Mẫu thân trở về cùng con đi."

Ninh thị lẳng lặng nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, liền lắc đầu nói: "Ta là tới cầu phúc, sao có thể bỏ dở nửa chừng?"

"Mẫu thân, người gạt con, người gạt con, có phải người muốn ở đây không trở về nữa không?" Yến Phi kích động, "Có phải vì con không? Hôm đó phụ thân nói muốn giết chết con, là mẫu thân người cứu con đúng không? Mẫu thân, người đã nói gì với phụ thân? Có phải phụ thân muốn người tới nơi này không?"

Ngày ấy biểu tình của phụ thân vô cùng nghiêm túc, một chút nàng cũng không hề cảm thấy phụ thân đang hù dọa mình.

"Đừng nghĩ miên man, là tự ta muốn tới, không liên quan tới con, cũng không liên quan tới phụ thân con." Ninh thị nói.

"Con không tin." Yến Phi lắc đầu, "Mẫu thân, người trở về với con đi, con đi nhận lỗi với phụ thân, con đi dập đầu nhận lỗi với phụ thân, cầu xin phụ thân tha thứ cho con. Đó là lỗi mà con phạm phải, con sao có thể để mẫu thân người gánh chịu? Sống trong am rất khổ, mẫu thân, mới có mấy ngày, người đã gầy như vậy, mẫu thân, người trở về với con đi, con sẽ đi nhận lỗi với phụ thân."

Ninh thị từ ái nắm tay nàng ta, cười nói: "Nha đầu ngốc, ta và phụ thân con nhiều năm phu thê, ngài ấy sao có thể vì chuyện của con mà trừng phạt ta? Là tự ta muốn tới, hiện tại con xuất giá rồi, phụ thân con đã có tỷ tỷ con bên cạnh, vì vậy ta cũng muốn nhẹ nhàng một chút."

"Mẫu thân, người còn gạt con." Hai mắt Yến Phi hồng hồng, "Con đi tìm phụ thân, con đi cầu xin phụ thân, nữ nhi hiện đã là người của Lý gia, là con dâu hoàng gia, phụ thân cho dù có tức giận cũng không thể làm gì con, nhiều nhất là ngài ấy chỉ mắng con, đánh con một trận mà thôi."

Sắc mặt Ninh thị lập tức trở nên nghiêm nghị, nói: "Chuyện đã qua rồi, con đừng nhắc lại trước mặt phụ thân mình, hơn nữa, nếu con nháo lớn, chuyện truyền ra ngoài thanh danh của con sẽ mất hết, ta ở đây rất tốt, con đừng lo lắng, ta ở đây mấy ngày liền sẽ trở về."

"Người không cần dỗ con, người sẽ không trở về." Yến Phi hỏi, "Con đoán đúng không?"

Ninh thị cười nói: "Từ nhà tới đây cũng không xa, con nhớ ta thì tới đây thăm ta là được, hiện giờ con đã xuất giá, không còn là tiểu nữ hài nữa, mọi việc phải biết suy nghĩ cho Tam điện hạ, có biết không? Nếu có việc gấp thì cứ đi tìm cữu mẫu và bà ngoại con thương lượng."

Nghe vậy, Yến Phi ép nước mắt trở về, lạnh giọng: "Đều tại Yến Dung Hoa, đều tại nàng ta, nếu không phải nàng ta, phụ thân sao có thể biến thành như vậy, con phải đi tìm nàng ta, bắt nàng ta từ đâu tới thì cút trở về!" Dứt lời, nàng ta liền giận đùng đùng đứng dậy.

"Yến Phi!" Ninh thị kéo nàng ta lại.

Trong mắt Yến Phi có lệ khí, một bên tránh tay Ninh thị, một bên bén nhọn nói: "Mẫu thân đừng cản con, phụ thân đối xử với chúng ta như vậy nhất định là vì nàng ta đã nói gì đó! Hôm nay con nhất định phải đuổi nàng ta ra khỏi tướng phủ, nàng ta mới tới mấy ngày? Chiếm tên tuổi Đại tiểu thư Yến gia thì thôi, nàng ta sao có thể bức mẫu thân và con tới bước đường này? Con phải đi tìm nàng ta, đuổi nàng ta trở về, ai biết được nàng ta có phải Đại tiểu thư Yến gia không? Chẳng qua là giống phu nhân trước kia của phụ thân mà thôi, ai biết được nàng ta có phải nghiệt chủng của nữ nhân đó với người khác không? Cùng lắm thì con cùng nàng ta đồng quy vu tận!"

Yến Phi nổi giận đùng đùng xoay người ra ngoài.

Ninh thị chống bàn, sắc mặt trắng bệch, gằn từng chữ nói: "Yến Phi, nếu con muốn ta và con, còn cả nhà cữu cữu mình chết thì con đi tìm nàng ta, đi tìm phụ thân mình đi!"

Yến Phi dừng bước, quay đầu.

Sắc mặt Ninh thị âm trầm tới cực điểm.

Yến Phi kinh ngạc, lập tức hỏi: "Mẫu thân, có phải có chuyện gì con không biết không? Người nói con nghe, người nói con biết con mới có thể tính xem tiếp theo nên làm cái gì." Còn liên lụy tới Ninh gia? Bên trong chắc hẳn có chuyện nàng ta không biết!

Ninh thị lắc đầu: "Con đừng hỏi, ta nói rồi, cố gắng chung sống với Tam điện hạ, đừng vì ta mà đi tìm Yến Dung Hoa hay phụ thân mình."

"Mẫu thân, người không cho con đi tìm bọn họ, vậy con không đi tìm là được, nhưng người phải nói con biết, nữ nhi mới có thể rõ ràng mọi chuyện. Mẫu thân, người nói con nghe đi, rốt cuộc có chuyện gì mà con không biết?" Yến Phi truy vấn.

"Con đừng hỏi gì cả, chỉ cần nhớ lời ta nói là được, phụ thân con... Con cũng đừng vì chuyện của Tam hoàng tử mà đi tìm ngài ấy." Ninh thị dặn dò, huyết khí trong lòng lại cuồn cuộn.

Bà phải nói cái gì?

Nói nữ nhi không phải huyết mạch của Yến Xước sao?

Phụ thân của nữ nhi là ai? Nữ nhi vì sao lại không phải huyết mạch của Yến Xước? Một chút bà cũng không biết, những lời này, một chữ bà cũng không thể nói.

Cho dù có biết là ai, bà sao có thể mở miệng với nữ nhi?

Dứt lời, Ninh thị quay đầu nhìn ra bên ngoài, gọi Trương ma ma vào chuẩn bị đồ ăn chay, lại nói với Yến Phi: "Đồ chay nơi này không tồi, con nếm thử đi."

Dùng xong bữa trưa, Ninh thị kêu Yến Phi xuống núi về thành.

"Quả nhiên một chữ Ninh thị cũng không nói với Yến Phi." Nghe Cố ma ma bẩm báo, Dung Hoa thở dài.

Nếu Ninh thị chịu mở miệng, thời điểm Yến Phi và Lý Sướng xảy ra chuyện cẩu thả, vì cứu Yến Phi, bà ta đã nói, cho nên hiện tại không lộ ra với Yến Phi, đây cũng là điều nằm trong dự kiến.

Chu Hành cười lắc đầu.

Về thành, Yến Phi trực tiếp xe ngựa chạy tới hầu phủ.

"Bà ngoại, mẫu thân có phải có chuyện gì không? Không thể nào không có lý do mà bà ấy tới am sống..." Thấy Ninh lão phu nhân, Yến Phi cho hạ nhân lui xuống, đem lời Ninh thị dặn dò kể lại với Ninh lão phu nhân.

Trông thấy dung nhan tương tự nữ nhi, Ninh lão phu nhân thở dài: "Nếu mẫu thân cháu đã dặn dò như vậy, cháu nghe lời nó là được, mẫu thân cháu đều là vì muốn tốt cho cháu."

"Bà ngoại, người nói cháu nghe đi, một chữ mẫu thân cũng không để lộ, người nói cháu nghe đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?" Yến Phi kéo vạt áo của Ninh lão phu nhân, thấy Ninh lão phu nhân lộ vẻ khó xử liền bổ sung một câu, "Nếu người không nói, vậy Phi Nhi sẽ đi hỏi phụ thân."

Đi hỏi Yến Xước? Ninh lão phu nhân lập tức lắc đầu: "Không được, cháu không được đi hỏi phụ thân mình."

"Vậy bà ngoại nói cháu nghe đi." Yến Phi nói.

Ninh lão phu nhân thở dài: "Cháu cũng nên hiểu mảnh khổ tâm của mẫu thân mình, Phi Nhi à, cháu không phải nữ nhi thân sinh của tướng gia."

Nữ nhi không nói cho nàng ta biết, một là sợ không biết mở miệng nói thế nào, hai chỉ sợ là không muốn đem chân tướng sự thật nói ra.

Nhưng hiện tại nàng ta đã gả ra ngoài, Lý Sướng này nhất định sẽ muốn tướng gia hỗ trợ, nhưng Yến Phi lại không phải khuê nữ của ông ấy...

Vì thế, bản thân vẫn là nói nàng ta nghe chân tướng sự thật.

Yến Phi ngây ra, sắc mặt tái nhợt, không ngừng lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào, bà ngoại nói cái gì, một câu cháu nghe cũng không hiểu."

"Nha đầu, mẫu thân cháu đều là vì tốt cho cháu, vì vậy cháu phải nghe lời nó, biết chưa?" Ninh lão phu nhân dặn dò.

"Không thể nào, không thể nào, các người gạt ta, các người đều gạt ta!" Yến Phi hét chói tai, bịt tai hoảng loạn chạy ra ngoài.

Trúc Họa và Trúc Thanh vội đuổi theo.

Xe ngựa rời khỏi hầu phủ, trực tiếp theo hướng tướng phủ mà đi.

Tới tướng phủ đã là chiều hôm buông xuống, toàn thân Yến Phi lạnh lẽo, ngón tay run rẩy bắt lấy gấm vóc, xuyên qua tấm màn nhìn cửa lớn quen thuộc, không có dũng khí leo xuống.

Trúc Họa và Trúc Thanh đã xuống xe ngựa đưa mắt nhìn nhau, Trúc Họa thấp giọng nhắc nhở: "Nương nương, tới tướng phủ rồi."

"Không, không đi, hồi phủ." Yến Phi rụt người lại, nói.

Trúc Họa và Trúc Thanh hai mặt nhìn nhau, sau đó lên xe ngựa.

Thời điểm về Tam hoàng tử, Lý Sướng sớm đã trở lại, đang ở chính viện uống trà, thấy Yến Phi vào phòng liền gác chung trà xuống, cười nói: "Về rồi sao? Nhạc mẫu khỏe chứ?..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy Yến Phi sắc mặt trắng bệch lảo đảo ngã xuống đất.

Vì sắp tới giới hạn chương của wattpad rồi nên mình bắt đầu gộp từ bây giờ. Bạn nào xảy ra lỗi thì xóa truyện rồi tải lại giúp mình nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui