Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Năm đó thân mẫu ông ta chết không rõ ràng, những năm gần đây còn bị huynh trưởng đè ép, hiện tại có cơ hội, vì sao ông ta không khiến Đại phòng phải nhìn sắc mặt mình một lần?

Thật sự coi ông ta là hồ dán sao?

Tưởng Tam phu nhân hiểu ý ông ta, trầm mặc một hồi lại lo lắng hỏi: "Nhưng bên lão phu nhân..."

Vì Tưởng gia, bọn họ chắc chắn muốn Tam phòng nhẫn nhịn cục tức này.

"Không sợ." Tưởng Tam lão gia trầm giọng, "Chẳng lẽ để Tứ nha đầu chết oan như vậy? Nó rõ ràng chết dưới kiếm kẻ hầu bên Ngũ điện hạ."

Dù sao vừa rồi trên công đường đã xé rách da mặt, không bằng tiếp tục nháo một phen, nhân cơ hội này lật đổ Ngũ hoàng tử, sau đó đầu quân cho Đại hoàng tử.

Sau chuyện này, chẳng lẽ Ngũ hoàng tử còn có thể chuyển mình sao?

Đại hoàng tử sao có thể buông tha cơ hội này?

Trong lòng Tưởng Tam lão gia ẩn ẩn suy đoán, việc này là do Đại hoàng tử đứng sau tính kế! Đầu quân cho Đại hoàng tử, mặc kệ Đại hoàng tử có trọng dụng hay không, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn bị Đại phòng đè đầu cưỡi cổ!

Chỉ cần có năng lực, ông ta nhất định sẽ có ngày xuất đầu lộ diện, nhưng nếu bị Đại phòng đè ép, ông ta dù có năng lực tới đâu cũng không thể vượt qua huynh trưởng!

"Thiếp biết rồi." Tưởng Tam phu nhân gật đầu.

Lão gia đã quyết định, vậy bà chỉ cần theo bước ông ta mà đi là được. Nếu không thể như ý bọn họ, chẳng lẽ lão phu nhân và Đại phu nhân đánh giết mình sao?

"Tú di nương bên kia, nàng nhớ an ủi nàng ấy một chút." Tưởng Tam lão gia nói.

"Lão gia yên tâm, thiếp đã phân phó hạ nhân chiếu cố Tú di nương." Người nuôi dưỡng Tứ nha đầu là mình còn khổ sở, thân mẫu như Tú di nương khẳng định càng thương tâm.

Tuổi đã lớn, dưới gối lại không có hài tử, hơn nữa chỉ là một di nương, còn mình có hai nhi tử, địa vị ổn định, Tưởng Tam phu nhân đương nhiên sẽ không hà khắc khó dễ bà ta.

Trời chiều buông xuống, Tưởng Tam phu nhân đang định phân phó dọn cơm thì nha đầu ở bên ngoài vào bẩm báo: "Người của lão phu nhân tới mời lão gia và phu nhân qua đó."

Tưởng Tam phu nhân liền muốn đứng dậy xuống giường.

"Phu nhân không cần qua đó, nghỉ ngơi đi." Tưởng Tam lão gia ấn bà nằm xuống.

"Chỉ là..." Tưởng Tam phu nhân không khỏi cảm động, chỉ là do dự một hồi liền tiếp tục ngồi dậy, "Vẫn là để thiếp cùng lão gia qua bên kia."

"Không cần, nàng cứ nghỉ ngơi." Tưởng Tam lão gia lắc đầu, lại lần nữa ấn bà trở về.

Tưởng Tam lão gia đã kiên trì, Tưởng Tam phu nhân đành gật đầu: "Vậy lão gia cẩn thận, đừng chọc giận lão phu nhân."

Rốt cuộc đó cũng là mẹ cả, chọc giận bà ta, người chịu khổ vẫn là lão gia.

"Yên tâm, ta có chừng mực." Tưởng Tam lão gia vỗ vai bà mấy cái rồi đứng dậy ra ngoài.

Tuy không đi theo nhưng Tưởng Tam phu nhân vẫn vô cùng lo lắng, vội phái người đi chú ý động tĩnh bên phía lão phu nhân.

.......................

Trong phòng lão phu nhân, phu thê Tưởng Đại lão gia và Tưởng Đại phu nhân đều có mặt, còn người Nhị phòng sớm đã rời đi.

"Mẫu thân, Đại ca, Đại tẩu." Vào phòng, Tưởng Tam lão gia hành lễ.

Ánh mắt Tưởng lão phu nhân hướng ra sau ông ta, sắc mặt trầm xuống, hỏi: "Tức phụ ngươi đâu?"

"Thân mình nàng ấy vì chuyện của Tứ nha đầu mà không thoải mái, nhi tử không cho nàng ấy theo cùng." Tưởng Tam lão gia trả lời.

"Sao hả? Ta không mời nổi nàng ta?" Tưởng lão phu nhân tức giận nói.

Tưởng Tam lão gia cúi đầu.

"Ngồi đi." Tưởng lão phu nhân vừa thấy ông ta, trong lòng liền tức giận, xua tay.

"Tạ mẫu thân." Tưởng Tam lão gia cảm tạ một câu, chọn vị trí không gần không xa ngồi xuống, nhấp ngụm trà.

Chờ hạ nhân lui ra ngoài, Tưởng Đại lão gia âm trầm nhìn Tưởng Tam lão gia, chất vấn: "Tam đệ, hôm nay đệ có ý gì? Ở trên công đường sao lại nói Ngũ điện hạ như thế?"

Tưởng Tam lão gia gác chung trà xuống, ngước mắt: "Lời này của Đại ca thật kỳ quái, đệ hôm nay còn không phải vì đòi công đạo cho Tứ nha đầu sao?"

"Đệ muốn đối kháng với Ngũ hoàng tử?" Tưởng Đại lão gia lạnh giọng hỏi.

"Tứ nha đầu vô duyên vô cớ chết dưới tay ngài ấy, thân là phụ thân, đệ đương nhiên không để nữ nhi của mình chết oan." Tưởng Tam lão gia trả lời.

"Ngươi chỉ vì giải oan cho Tứ nha đầu, vậy còn Tưởng gia thì sao? Ngươi có nghĩ tới Tưởng gia không? Ngũ điện hạ là con rể của Tưởng gia ta!"

Một con vợ lẽ như Tứ nha đầu có tính là gì? Nàng có thể so sánh với Ngũ hoàng tử so?

"Đại ca không phải luôn dạy đệ và Nhị ca, làm người phải chính trực, thành thật, dũng cảm sao?" Tưởng Tam lão gia hỏi lại, "Đại ca cũng thường nói, thân là người Tưởng gia phải đoàn kết, phải kết thành một sợi dây thừng, không được để người ngoài khinh nhục, càng không được để người ngoài xem thường, không phải sao? Hiện tại Tứ nha đầu mất mạng ngoài đường, chẳng lẽ chúng ta không nói một tiếng, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, mặc cho người ngoài khinh nhục Tưởng gia chúng ta?"

Không phải nói vì Tưởng gia sao? Ông ta làm vậy cũng là vì Tưởng gia!

Một cô nương bị giết ngoài đường còn phải nén giận, người khác còn không nghĩ Tưởng gia bọn họ hèn nhát à?

Cho nên, ông ta cũng là vì tốt cho Tưởng gia!

Tưởng Đại phu nhân vẫn luôn nhấp môi không nói chuyện, Tam đệ muội không tới, người làm tẩu tử như bà cũng khó mở miệng với tiểu thúc.

Tưởng Đại phu nhân không hé răng, người làm mẹ cả, làm trưởng bối như Tưởng lão phu nhân lại không cố kỵ nhiều như vậy, bà ta đặt mạnh chung trà xuống bàn, quát: "Nghiệp chướng, Ngũ hoàng tử là người ngoài sao? Ngài ấy là hiền tế của Tưởng gia ta! Đó là người ngoài sao?"

Tưởng Tam lão gia nhấp môi, không cãi lại.

Tưởng Đại lão gia tức tới muốn hộc máu: "Hiện tại Tưởng gia chúng ta và Ngũ hoàng tử là người cùng thuyền, ta thấy ngươi rõ ràng là muốn hồ nháo! Ngươi không nhìn ra cái chết của Tứ nha đầu có nội tình khác sao? Những nô tỳ hạ tiện không kiến thức kia không tính, chẳng lẽ ngươi cũng không nhìn ra hả? Sao ngươi có thể không thuận theo mà cáo trạng Ngũ điện hạ, đây không phải là làm vừa ý kẻ đứng sau bức màn hay sao? Hơn nữa, Ngũ điện hạ vì sao phải giết Tứ nha đầu? Rõ ràng là có kẻ muốn mượn đao giết người, đem tội danh này vu oan cho Ngũ điện hạ!"

"Nếu là vu oan, vậy đại ca huynh còn sợ cái gì?" Tưởng Tam lão gia hỏi lại, "Nếu Ngũ điện hạ trong sạch, Hình Bộ tự nhiên sẽ trả lại trong sạch cho ngài ấy, thả ngài ấy ra, đại ca huynh rốt cuộc đang sợ cái gì? Như thế không phải càng tốt hơn sao? Tưởng gia chúng ta vừa không mất thể diện, mà cái chết của Tứ nha đầu cũng có thể được điều tra rõ ràng."

"Cưỡng từ đoạt lý!" Tưởng lão phu nhân trầm giọng, "Vì cái chết của Tứ nha đầu, ngươi muốn Ngũ điện hạ tâm sinh khúc mắc với Tưởng gia chúng ta sao? Tứ nha đầu đã chết, đây là chuyện không thể vãn hồi, ngươi không thể vì Tứ nha đầu mà không màng tới tương lai của Tưởng gia, không màng tới thể diện của Đại chất nữ ngươi! Ngươi không thuận theo như thế, ngươi kêu Đại a đầu tương lai đối mặt với Ngũ hoàng tử thế nào? Chính vì chuyện của Tứ nha đầu, Đại a đầu hôm nay còn treo cổ tự tử, thiếu chút mất mạng! Tứ nha đầu đã chết, chẳng lẽ ngươi còn muốn Đại a đầu bồi thêm cái mạng hay sao?"

Tưởng Tam lão gia nhẫn nhịn đáp lại một câu: "Đại a đầu là cô nương Tưởng gia, chẳng lẽ Tứ nha đầu không phải?"

"Ngươi là đang nói lão bà tử ta bất công hả?" Tưởng lão phu nhân quát.

Cho dù bà ta bất công thì có thế nào?

Tưởng Ngữ chỉ là cô nương con vợ lẽ, làm sao có thể đánh đồng với Tưởng Khuynh?

"Nhi tử không dám." Tưởng Tam lão gia vội đứng dậy, khom người.

"Ta thấy ngươi không có gì là không dám!" Tưởng lão phu nhân lạnh giọng, "Cứ quyết định vậy đi, ngày mai ngươi tới nha môn thu lại đơn kiện về, mấy nô tài không biết tốt xấu kia cũng mang về hết."

"Mẫu thân, xin thứ cho nhi tử không thể đồng ý!" Tưởng Tam lão gia khom người.

"Ngươi..." Tưởng lão phu nhân giận tím mặt, phẫn nộ trừng mắt, "Không đồng ý?"

"Đúng vậy, xin thứ nhi tử bất hiếu." Tưởng Tam lão gia đáp, "Nhi tử là phụ thân của Tứ nha đầu, nhi tử không thể để nữ nhi chết không rõ ràng như vậy."

"Nghiệp chướng!" Tưởng lão phu nhân rống giận một tiếng, "Quỳ xuống!"

Tưởng Tam lão gia thành thật quỳ xuống.

"Nghiệt tử, lời ta nói cũng không nghe!" Tưởng lão phu nhân cầm quải trượng đánh xuống một cái, "Nghiệt tử, ngươi nhất ý cô hành không màng tới thể diện, tương lai của Tưởng gia, hôm nay ta phải thay tổ tiên Tưởng gia đánh chết kẻ bất hiếu nhà ngươi!"

Nói rồi, một trượng tiếp tục giáng xuống.

Tưởng Tam lão gia bất động, chỉ quỳ dưới đất chịu đựng.

Đánh vài cái, Tưởng lão phu nhân liền thở dốc.

"Mẫu thân, người không sao chứ?" Tưởng Đại phu nhân đứng dậy đi qua giúp bà ta thuận khí.

Tưởng lão phu nhân thở hổn hển trừng mắt nhìn Tưởng Tam lão gia, hận ý trong lòng mãnh liệt như nước.

Gương mặt con vợ lẽ này giống hệt tiện nhân kia.

Tiện nhân! Đúng là tiện nhân sinh tiện nhân!

Biểu tình này cùng tiện nhân kia giống nhau như đúc!

Bị đánh, bị mắng, bị tra tấn thế nào, ả ta đều bày ra bộ dáng mặc cho xử trí, cắn răng một câu cũng không chịu nói.

Tiện nhân kia, thời điểm còn là cô nương đã có quan hệ không rõ ràng với lão gia, sau chính mình gả cho lão gia, ả ta còn không biết xấu hổ tiếp tục dây dưa với ông.

Về sau, ả rốt cuộc cũng được vào cửa làm tiểu thiếp cho lão gia.

Nghĩ tới bản thân năm đó phải chịu khổ sở lạnh nhạt, lửa giận trong lòng Tưởng lão phu nhân không ngừng sôi sục.

Chính mình là thê tử ông ấy cưới hỏi đàng hoàng, vậy mà mọi ôn nhu và tình ý ông ấy đều dành cho tiện nhân kia!

Tiện nhân kia có thứ gì tốt?

Xuất thân không cao, dung nhan cũng không minh diễm như mình.

Mọi thứ của bà đều hơn ả ta!

Nhiều năm như vậy, bọn họ đã chết, chỉ còn bà vẫn tồn tại, bà cho rằng bản thân có thể thông thuận một chút, nhưng mỗi khi nhìn thấy tiện loại này, bà lại nhớ tới quá khứ.

Đôi khi mỗi tối, bà ta cũng hối hận, hối hận lúc trước không dứt khoát xử lý tiện loại này!

Bà chẳng qua chỉ chiếm được danh phận thiếp thất, mà trong lòng lão gia từ đầu tới cuối chỉ có một mình tiện nhân kia!

Tiện nhân!

Sinh thời chỉ là một tiện nhân, nhưng khi chết lại được chôn cùng huyệt với lão gia!

Tưởng lão phu nhân nghỉ ngơi một lúc liền tiếp tục giáng gậy gộc qua: "Đồ bất hiếu!"

"Mẫu thân!" Tưởng Tam phu nhân đầu tóc tán loạn xông vào, quỳ gối, chắn trước mặt trượng phu, cầu xin, "Mẫu thân bớt giận, mẫu thân bớt giận."

"Ngươi không phải bị bệnh sao?  Không đi được sao? Tới cũng thật nhanh đấy!" Tưởng lão phu nhân giận sôi máu, lúc này chỉ có thể đánh mấy gậy xuống đất.

"Mẫu thân bớt giận, lại đánh tiếp, nếu làm Tam thúc bị thương, tới lúc đó đau lòng còn không phải mẫu thân người sao?" Tưởng Đại phu nhân vội hòa giải.

"Nghiệp chướng, ngươi nghe rõ cho ta, ngày mai lập tức đi lấy đơn kiện, dẫn người trở về!" Tưởng lão phu nhân quát, "Nếu ngươi nhất ý cô hành không màng tới Tưởng gia, muốn Tưởng gia phải chịu liên lụy, vậy ngươi cút cho ta, cút khỏi Tưởng gia này cho ta! Ra khỏi Tưởng gia, không còn là con cháu Tưởng gia này, ngươi muốn làm thế nào, tùy ngươi!"

"Vâng, mẫu thân." Tưởng Tam lão gia đáp, sau đó đỡ thê tử đứng dậy, hành lễ rời đi.

Một tiếng "Vâng" này rốt cuộc là đi thu đơn kiện về hay là cút khỏi Tưởng gia? Tưởng Đại lão gia không khỏi hoài nghi: "Mẫu thân, tính tình Tam đệ trước nay bướng bỉnh, nếu đệ ấy không rút đơn thì sao?"

"Vậy thì cút khỏi Tưởng gia cho ta!" Cơn giận trong người vẫn còn chưa tiêu, Tưởng lão phu nhân quát, lại nói, "Con yên tâm, nó là người hiểu biết, chẳng lẽ vì một nữ nhi con vợ lẽ mà muốn rời khỏi Tưởng gia hay sao?"

Tưởng Đại lão gia lại không nghĩ như vậy.

Thứ đệ có tài cán, nếu nhân cơ hội này nháo nhào Tưởng gia một trận, cắn chặt Lý Du không buông, sau đó đầu quân cho Đại hoàng tử Lý Lân thì phải thế nào?

Đại hoàng tử chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này đạp Ngũ hoàng tử xuống.

Tiền đồ của thứ đệ... Tương lai còn không phải cẩm thốc một đoàn sao?

Vừa rồi động thủ một trận, hiện tại Tưởng lão phu nhân vô cùng mệt mỏi, phất tay cho bọn họ trở về.

...........................

Lần này Tưởng Tam lão gia đã hạ quyết định phải sống chết báo thù cho mẫu thân, cũng vì tiền đồ tương lai của mình, vì thế, ông ta khẳng định sẽ không làm theo lời Tưởng lão phu nhân nói.

Chức quan ông ta không cao, không cần lâm triều, cho nên sáng sớm ông ta đã tới nha môn.

Tính tình Can Phong Đế không tốt, buổi tối lại cố ý phân phó không có chuyện gấp thì không được quấy rầy ông ta luyện đan, vì thế, Uông công công không dám đem sự tình của Lý Lân bẩm báo lên.

Sáng sớm thức dậy, sắc mặt Can Phong Đế có chút không tốt, bộ dáng như ngủ không ngon. Uông công công nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn mở miệng: "Bệ hạ, Ngũ điện hạ xảy ra chút chuyện..."

"Lát nữa rồi nói." Can Phong Đế xua tay.

Uông công công đành phải im lặng.

Cho nên, mãi tới khi lâm triều, chờ Hình Bộ Thượng Thư dâng tấu, Can Phong Đế mới biết sự tình phát sinh hôm qua.

"Phụ hoàng minh giám, Ngũ hoàng đệ trước nay trạch tâm nhân hậu, chiêu hiền đãi sĩ, đệ ấy sao có thể giết người bên đường? Hơn nữa đó còn là cô nương nhạc gia tương lai của Ngũ hoàng đế? Trong đó khẳng định có hiểu lầm, Ngũ hoàng đệ chắc chắn bị oan, thỉnh phụ hoàng nghiêm tra, trả lại trong sạch cho Ngũ hoàng đệ." Lý Lân bước ra khỏi hàng, khẩn thiết cầu tình vì Lý Du.

"Hoàng Thượng minh giám, trả cho Ngũ điện hạ sự trong sạch." Thân tình hoàng gia trước nay đạm bạc, người của Lý Du đương nhiên đều hoài nghi Lý Lân, chỉ là lúc này bọn họ chỉ biết thuận theo, cùng nhau khẩn cầu.

Yến Xước sắc mặt ôn hòa, cũng bước ra khỏi hàng, mở miệng cầu tình: "Hoàng Thượng minh giám, thỉnh nghiêm tra vụ án này, trả cho Ngũ điện hạ sự trong sạch."

Yến Xước vừa lên tiếng, Can Phong Đế liền rùng mình nhìn ông, nhìn một hồi, ông ta mới chậm rãi lướt nhìn đám quần thần, nói: "Nghiệt tử kia giết người bên đường, đương nhiên phải nghiêm trị không tha!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui