Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

"Không sao rồi, chúng ta về nhà." Yến Xước vuốt ve gương mặt Vân Như Tuyết, thanh âm nghẹn ngào, ánh mắt khóa chặt nàng, dung nhan vẫn tuyệt mỹ kinh người như trước nhưng sắc mặt nàng lại tái nhợt, gần như trong suốt.

Trái tim Yến Xước đau như dao cắt, mấy năm nay nàng rốt chịu bao nhiêu khổ cực?

Vân Như Tuyết duỗi tay giúp ông lau đi nước mắt trên khóe, chậm rãi nhẹ giọng: "Thiếp luôn tin Xước ca ca nhất định sẽ tới cứu thiếp." Bởi vì luôn tin tưởng, bởi vì vướng bận nữ nhi, mười mấy năm qua bà mới có thể kiên trì không từ bỏ.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không thể sớm tìm được nàng, là ta không chiếu cố nàng thật tốt, để nhà chịu khổ nhiều năm như vậy." Yến Xước tự trách, "Là ta, đều là lỗi của ta, năm đó ta không nên để nàng ở nhà một mình, ta nên mang nàng cùng lên kinh."

Năm đó, nếu không phải ông để nàng ở nhà còn mình lên kinh, một nhà bọn họ cũng không chia lìa mười mấy năm, nàng cũng sẽ không bị Can Phong Đế giam cầm. Mười mấy năm qua, mấy ngàn đêm ông không có ngày nào là không hối hận, không có một ngày mà không tự trách.

"Là bọn họ tính kế muốn chia cắt cả nhà chúng ta, sao có thể trách chàng?" Khóe mắt Vân Nhu Tuyết chứa nước, lắc đầu.

"Được rồi, chúng ta trở về rồi nói, về rồi nói." Yến Xước dịu dàng, "Sắc mặt nàng thật không tốt, hiện tại nàng nghỉ ngơi, có gì chờ trở về lại nói được không?"

Vân Như Tuyết nhu thuận gật đầu, dựa vào vai ông khép hai mắt lại, tay nắm chặt tay ông, một tia cũng không dám buông lỏng, chỉ sợ giờ khắc này như một giấc mộng, vừa tỉnh bản thân sẽ lại trở về ngày tháng ở địa cung.

Cảm nhận được sức lực của nàng, Yến Xước ôm nàng càng chặt.

Ở xe ngựa phía sau, Dung Hoa vừa lo lắng lại vừa phẫn nộ, tức giận tới trong mắt đã mang nước: "Mẫu thân, mẫu thân..." Biến thành ngốc tử, mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, trên mặt mang theo nụ cười điềm mỹ, ánh mắt thuần khiết lại mở miệng gọi Can Phong Đế là cha!

Chu Hành ôm Dung Hoa vào lòng, an ủi: "Chúng ta đã cứu người trở về, nàng đừng lo lắng."

Biến cố phát sinh, cho nên từ lúc xuất cung, bọn họ đều không nói gì, hơn nữa, có nói gì cũng không tiện nói trong cung, vì vậy hai người bọn họ không biết tình hình cụ thể của Vân Nhu Tuyết.

Đúng vậy, người đã được cứu ra, chỉ cần bình bình an an là được, Dung Hoa gật đầu, có điều vẫn phẫn hận mắng: "Tiểu nhân đê tiện vô sỉ, cầm thú!"

"Tiểu nhân đê tiện vô sỉ, nên đánh nhốt ông ta vào mười tám tầng địa ngục." Chu Hành thuận theo lời nàng, mềm nhẹ nói, "Có Lâm Thắng và Ánh cô cô, không sao đâu."

Nghĩ tới y thuật của Ánh cô cô, Dung Hoa liền thả lỏng tâm trạng, ôm cánh tay y dựa sát vào nhau: "Ừ, nhất định sẽ không có chuyện gì." Cho dù mẫu thân không khỏe lại được thì có làm sao? Chỉ cần mẫu thân bình an, vậy là tốt rồi!

Trở về tướng phủ, xe ngựa trực tiếp chạy tới cửa thùy hoa mới dừng, Phó Cửu Lận sớm đã đứng chờ, đám người vừa xuống xe ngựa liền cùng nhau tới Hinh Viện.

Hinh Viện nằm ở phía Đông của Hạ Noãn Viện, hai nơi cách nhau không xa, Hinh Viện tuy không to như Hạ Noãn Viện nhưng hoa đoàn cẩm thốc, thác nước tinh xảo hoa lệ.

Lúc trước, Dung Hoa và Chu Hành đã thương lượng sẽ dọn khỏi Hạ Noãn Viện, dù gì Hạ Noãn Viện cũng là chủ viện tướng phủ, nàng là khuê nữ, nơi này đương nhiên phải để Yến Xước và Vân Như Tuyết ở.

Nhưng Dung Hoa vừa nhắc tới, Yến Xước liền trực tiếp gạt bỏ, nói chờ Vân Như Tuyết trở về bọn họ sẽ dọn tới Hinh Viên.

Trong khoảng thời gian này, Dung Hoa cẩn thận hỏi Yến Xước thói quen và sở thích của mẫu thân Vân Như Tuyết, tỉ mỉ bố trí.

"Dung Dung." Chờ vào cửa, Vân Như Tuyết liền nức nở kéo tay Dung Hoa ngồi xuống cạnh mình, "Nữ nhi đáng thương của ta, mấy năm nay con chịu khổ rồi."

"Mẫu thân, người không sao?" Dung Hoa kinh ngạc, "Người..." Ngụy trang sao? Can Phong Đế cố chấp điên cuồng mười mấy năm, mẫu thân cũng như thế này mười mấy năm sao?

"Nương không sao." Vân Như Tuyết bâng quơ một câu, sau đó ôm Dung Hoa khóc nức nở.

"Được rồi, đừng khóc, một nhà chúng ta đoàn viên nên cao hứng mới phải." Yến Xước lên tiếng.

Hai mắt Phó Cửu Lận và Chu Hành đều ê ẩm.

Vân Như Tuyết lau nước mắt, gật đầu: "Nên cao hứng, nên cao hứng." Sau đó bà cẩn thận chỉnh lại tóc tai cho Dung Hoa, "Dung Dung đã lớn như vậy rồi, nương mỗi thời mỗi khắc đều lo lắng cho con, không biết con có bị người ta khi dễ hay không."

"Con rất tốt." Dung Hoa lắc đầu, khóe mắt ẩn ẩn nước cười nói, "Nữ nhi không chịu khổ, phụ thân... Dưỡng phụ đối với con rất tốt."

"Ngày đó, Diệp đại nhân nói sẽ đối đãi với con như nữ nhi thân sinh, ông ấy là người tốt, tương lai nương sẽ đi dập đầu với ông ấy, cảm ơn ông ấy đã dưỡng dục Dung Dung tốt như vậy." Vân Như Tuyết đánh giá Dung Hoa trên dưới một phen, thương tiếc xoa mặt nàng.

"Dưỡng phụ, ông ấy..." Dung Hoa nói, "Đã không còn nữa."

Không còn nữa? Vân Như Tuyết kinh ngạc: "Sao có thể? Vậy phu nhân và người nhà ông ấy đối với con tốt không? Con sao lại tới được Đông Lăng?"

Nghĩ tới nữ nhi có khả năng đã chịu ủy khuất, nước mắt Vân Như Tuyết không ngăn được mà rơi xuống.

Dung Hoa lắc đầu: "Không có, mấy năm nay nữ nhi rất tốt."

Vân Như Tuyết lại không tin, hỏi: "Sao con tìm tới đây được? Có phải Diệp đại nhân nói ra thân thế của con, cho nên con mới tìm tới? Hay là phụ thân phái người tìm được con?" Ánh mắt Vân Như Tuyết ôn nhu nhìn Yến Xước bên cạnh.

Ban đầu, Can Phong Đế hoài nghi bà giả ngốc, cho nên nói bà và nữ nhi đã chết, Xước ca ca cũng cưới kiều thê.

Cũng may chính mình có thể ổn định tâm thần, trong lòng luôn tin phu quân chắc chắn sẽ tới, vì vậy trái tim cho dù nhỏ máu, bà cũng cố nén, ngay cả nằm mơ cũng không dám để lộ một tia sơ hở.

Sau, Can Phong Đế lại nói mấy năm nay Xước ca ca luôn đi tìm mình, cho nên, là ông tìm được nữ nhi của bọn họ sao?

Dung Hoa lắc đầu: "Không phải, dưỡng phu đã rời đi được mấy năm, ông ấy không hề nhắc tới thân thế của con, vì sao con tới Đông Lăng, từ từ nữ nhi sẽ kể cho mẫu thân nghe."

"Được." Cả nhà bọn họ xa cách quá lâu, bà bị giam cầm mười mấy năm, muốn biết tình hình gần đây của cha con bọn họ xác thật không thể vội trong nhất thời. Vân Như Tuyết gật đầu.

Dung Hoa đứng dậy, kéo Chu Hành tới gần: "Mẫu thân, đây là trượng phu của nữ nhi - Chu Hành." Nàng lại chỉ vào Phó Cửu Lận, giới thiệu, "Huynh ấy là Phó Cửu Lận."

"Tiểu tế gặp qua nhạc mẫu."

"Nghĩa mẫu."

Chu Hành và Phó Cửu Lận hành lễ.

"Đều mau đứng lên đi." Ánh mắt của Vân Như Tuyết trở nên nhu hòa, đưa mắt nhìn Chu Hành trước, quan sát một phen, gật đầu: "Được, được."

Mấy tháng qua, thời điểm Can Phong Đế nhắc tới nữ nhi, đương nhiên có kể về Chu Hành, thân vương Đại Chu, con rể của bà.

Con rể ưu tú như vậy, Vân Như Tuyết vừa cao hứng vừa ưu thương.

Thời điểm cùng nữ nhi chia lìa, nàng còn nằm trong tả lót, lúc gặp lại thì đã gả chồng, con rể đều có.

Bà lại đưa mắt nhìn Phó Cửu Lận: "Con là Lâu Nhi sao?" Yến Xước có chuyện gì, Can Phong Đế đều nói, vì vậy Phó Cửu Lận, bà đương nhiên biết.

Phó Cửu Lận mỉm cười gật đầu: "Vâng, nghĩa mẫu."

Vừa dứt lời, Lâm Thắng mang hòm thuốc cùng Ánh cô cô tới.

"Mẫu thân, trước để Ánh cô cô bắt mạch cho người đi." Dung Hoa lên tiếng.

Vân Như Tuyết gật đầu, duỗi tay, cánh tay trắng nõn mảnh khảnh có thể nhìn thấy mạch lạc rõ ràng.

Mọi người vừa nhìn, hai mắt liền ươn ướt.

Ánh cô cô bắt mạch tay phải, lại kêu Vân Như Tuyết đổi tay trái, thật lâu sau mới buông lỏng tay.

Yến Xước duỗi tay cầm tay Vân Như Tuyết, nhìn Ánh cô cô, hỏi: "Thân thể nàng ấy thế nào?"

"Cô cô, mẫu thân ta không sao chứ?" Dung Hoa cũng vội vàng hỏi.

Chu Hành và Phó Cửu Lận đều nhìn bà.

Ánh cô cô đáp: "Phu nhân suy yếu, phải tĩnh dưỡng đoạn thời gian."

"Nghiêm trọng sao?" Yến Xước và Dung Hoa cùng lên tiếng hỏi.

"Mọi người đừng lo lắng, ta không sao." Không đợi Ánh cô cô trả lời, Vân Như Tuyết đã cười nói.

Dung Hoa nhìn bà mặt không huyết sắc thật không thể an tâm, quay đầu nhìn Ánh cô cô, hỏi: "Cô cô?"

"Chỉ là có chút suy yếu, không hề nghiêm trọng, tĩnh dưỡng đoạn thời gian thì có thể khá lên." Ánh cô cô trả lời, "Thuốc cần dùng bên ta đều có, ta lập tức đi phối thuốc rồi đưa qua đây."

"Nào phiền cô cô đưa qua?" Dung Hoa phân phó Túy Đồng, "Ngươi đi cùng cô, đem thuốc qua đây."

Túy Đồng nhận lệnh, cùng Ánh cô cô và Lâm Thắng rời đi.

"Mọi người đừng lo lắng, có lẽ do nhiều năm ở dưới địa cung, đột nhiên ra ngoài nên không quen." Vân Như Tuyết mỉm cười ôn nhu.

Yến Xước nắm chặt hai tay thành đấm, cả giận mắng: "Cẩu hoàng đế kia sao có thể nhốt nàng ở địa cung chứ?"

Mười mấy năm qua, bị nhốt ở địa cung không được thấy ánh nắng mặt trời!

Dung Hoa, Chu Hành và Phó Cửu Lận đều phẫn nộ.

Vân Như Tuyết gật đầu: "Năm đó có một đám người đuổi giết thiếp, vạn bất đắc dĩ thiếp mới phó thác Dung Dung cho Diệp đại nhân, rồi ngay tại thời điểm nguy cấp lại có một đám người khác tới cứu thiếp, nhưng cũng vì vậy thiếp nằm trong tay bọn họ, người bị hạ thuốc, hôn mê, lúc tỉnh lại đã phát hiện ở trong địa cung..."

Yến Xước nói: "Mấy năm nay thiếu chút nữa ta đã lật tung cả hoàng cung lên nhưng vẫn không tìm được nàng."

Vân Như Tuyết an ủi mà vỗ vỗ tay ông: "Ông ta nói địa cung kia chỉ có hoàng đế các đời mới biết được, hôm nay thiếp đi ra, nơi đầu tiên nhìn thấy chính là tẩm cung, hai người dì Hồng và dì Lam kia một tấc cũng không rời mà giám thị thiếp, vì vậy còn đường ra khác hay không thiếp cũng không rõ lắm." Vì có thể không để lộ sơ hở, bà nào dám mở miệng hỏi đường ra, cho dù có nửa phần lơi lỏng, bà cũng không dám để lộ!

"Thì ra là thế!" Yến Xước cắn răng, cẩu hoàng đế kia đa phần đều ở Trọng Hoa Điện, rất ít khi về Ung Dương Cung, xem ra là vì dương đông kích tây, muốn dời tầm mắt của mình!

Có lẽ nhất thời nói quá nhiều chuyện, cũng có thể là quá mức kích động, trên mặt Vân Như Tuyết mang theo vài phần mệt mỏi, sắc mặt càng trắng bệch vài phần.

Dung Hoa đưa mắt nhìn trời chiều bên ngoài, phân phó hạ nhân dọn cơm.

Cả nhà đoàn viên, nhưng thân mình Vân Như Tuyết suy yếu, một nhà bọn họ dùng bữa vô cùng đơn giản, ngay cả rượu cũng không động tới.

Ăn cơm, hàn huyên một hồi, Dung Hoa, Chu Hành và Phó Cửu Lận thức thời đứng dậy cáo từ

Vân Như Tuyết có chút luyến tiếc nhìn Dung Hoa.

Dung Hoa cười tủm tỉm: "Mẫu thân, chờ thêm hai ngày nữa người nghỉ ngơi khỏe rồi, con sẽ tới ngủ với người."

Vân Như Tuyết lúc này mới gật đầu.

Ba người không hẹn mà cùng nhau tới chỗ của Ánh cô cô, cẩn thận hỏi thăm tình hình, biết Vân Như Tuyết thật sự chỉ có chút suy nhược, bọn họ mới yên tâm.

........................

Hầu hạ Vân Như Tuyết và Yến Xước rửa mặt chải đầu lên giường, nha đầu và bà tử liền lặng lẽ lui xuống.

Yến Xước nghiêng người ôm Vân Như Tuyết vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về mái tóc đen nhánh của bà, lẩm bẩm: "Như Tuyết." Thanh âm như gió xuân thổi tới.

"Ừ." Vân Như Tuyết đáp, sắc mặt tuy mệt mỏi nhưng nụ cười phát ra từ nội tâm cao hứng. Bà đột nhiên nhíu mày, lo lắng hỏi: "Ông ta liệu có phái người tới đối phó chúng ta không?" Bị hạ độc, thân là vua một nước khẳng định không nuốt trôi cục tức này.

"Không cần lo lắng, hiện giờ ông ta là ốc còn không mang nổi vỏ của mình." Yến Xước nhấp môi cười.

Chuyện của Lý Lân và Lý Du đã đủ khiến ông ta đau đầu

Hố sớm đã đào xong!

Vân Như Tuyết gật đầu.

Về Ninh thị và Yến Phi, bà không nhắc tới, càng không mở miệng hỏi.

Bà không hỏi, nhưng Yến Xước vẫn lên tiếng giải thích: "Mấy tháng trước ta đã hưu Ninh Tư Viện, nữ nhi của ả ta là thân sinh của cẩu hoàng đế..." Từ trước tới nay ông chưa từng chạm qua Ninh thị.

Vân Như Tuyết ngẩn ra, đáy mắt phát sáng: "Ông ta chỉ nói chàng và Ninh Tư Viện thành thân, còn về chuyện sinh nữ nhi, hưu thê thế nào, ông ta không hề nhắc tới."

"Đương nhiên là vậy." Yến Xước nói.

"Đúng rồi, từ trước tới nay ông ta đều chỉ kể chuyện kích thích thiếp."

"Nàng chịu khổ rồi." Yến Xước đau lòng không thôi.

"Chàng cũng vậy."

Tuy cửu biệt trùng phùng, cảm xúc kích động, nhưng vì thân thể suy yếu, nói chuyện một hồi, Vân Như Tuyết liền chìm vào giấc.

Yến Xước nhìn bà, thật lâu cũng không ngủ, cơ hồ phải tới gần hừng đông mới nhắm mắt lại.

..............

Hôm sau tỉnh dậy, Yến Xước không động, chỉ ôm kiều thê, an tĩnh nhìn bà.

Mặt trời lên cao, nữ tử trong lòng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Yến Xước cũng không đành lòng đánh thức, chỉ ôm bà, nằm cùng bà như vậy.

Mặt trời cứ thế càng lên cao, Yến Xước sợ bà bị đói, liền nhẹ nhàng gọi, nhưng gọi mất tiếng một chút phản ứng cũng không có!

Nàng ấy đã ngủ sáu canh giờ rồi! Sao vẫn chưa tỉnh? Chẳng lẽ sinh bệnh?

Yến Xước hoảng loạn, vội xuống giường, sai người đi gọi Ánh cô cô.

Người bên Hinh Viên đi mời Ánh cô cô qua, Dung Hoa hoảng sợ, vội cùng Chu Hành đuổi tới.

Bắt mạch cho Vân Như Tuyết xong, Ánh cô cô đứng dậy cười với ba người Yến Xước, Dung Hoa và Chu Hành: "Tướng gia, vương gia, vương phi, không cần lo lắng, vương phi không sao, chỉ là đang ngủ, chờ phu nhân ngủ đủ rồi đương nhiên sẽ tỉnh dậy."

Đúng thế, mười mấy năm phải mang tâm trạng đề phòng, ngay cả ngủ cũng không thể thả lỏng, hiện tại trở về, trái tim treo ngược cũng thả xuống, đương nhiên sẽ ngủ rất sâu, Yến Xước thở phào nhẹ nhõm.

Một giấc ngủ này của Vân Như Tuyết tới giờ Ngọ mới tỉnh lại.

..........................

Độc trong người đã được giải, Can Phong Đế khí thế bừng bừng, lâm triều tới giữa ngọ mới tan, ăn trưa xong, ông ta cũng không rảnh nghỉ ngơi, chỉ phân phó Uông công công đi kéo Huệ Phi tới.

Chuyện Lý Dung còn đang điều tra, nhưng người hạ độc Lý Lân lại chỉ thẳng Huệ Phi.

Tiện nhân kia, dám mưu hại nhi tử của mình!

Nhận được tin, Đoan Phi và Trinh Phi cũng vội vàng chạy tới.

Can Phong Đế thịnh nộ nhìn Huệ Phi đang quỳ dưới đất: "Tiện nhân, ngươi thành thật cho trẫm, có phải ngươi hạ độc Lân Nhi không?"

"Là thần thiếp làm." Huệ Phi ngẩng đầu, thẳng thắn bộc trực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui