Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Mưu sát con vua, ả ta lại trực tiếp thừa nhận như vậy, một từ dư thừa cũng không nói, thật to gan! Can Phong Đế tức giận tới trợn lớn hai mắt: "Tiện nhân, ngươi thật to gan, dám độc hại hoàng tử..."

Can Phong Đế còn chưa dứt lời, Đoan Phi đã đứng dậy nhào tới túm lấy cổ áo Huệ Phi, lớn tiếng: "Thuốc giải đâu? Thuốc giải đâu? Ngươi mau lấy thuốc giải ra đây."

Nhi tử đang thoi thóp, chỉ biết chờ thuốc giải cứu mạng!

"Thuốc giải?" Huệ Phi phá lên cười ha ha, "Nào có thuốc giải? Trong tay bổn cung không có thuốc giải."

"Không có?" Hi vọng vừa dâng lên lập tức biến thành tuyệt vọng, Đoan Phi ngẩn ra, qua một hồi, thanh âm liền mang theo sự cầu xin, "Ngươi hạ độc, ngươi sao có thể không có thuốc giải? Huệ Phi muội muội, ngươi lừa bổn cung đúng không? Lân Nhi đang đứng giữa bờ sinh tử, xin ngươi thương xót, mau lấy thuốc giải ra đây."

"Tiện nhân, mau giao thuốc giải ra đây, trẫm còn có thể cho ngươi chết một cách thống khoái, bằng không, trẫm sẽ đem ngươi thiên đao vạn trảm!" Ánh mắt Can Phong Đế lạnh như băng, vẻ mặt tiêu sát mà nhìn Huệ Phi.

Huệ Phi dứt khoát đứng dậy, không chút hoảng sợ mà dõng dạc nói: "Thần thiếp căn bản không có thuốc giải, hơn nữa Tam Nhật Duyên căn bản không có thuốc giải, ba ngày... A, Lý Lân sống thêm mấy ngày, bệ hạ ngài nên thỏa mãn mới đúng." Vì cái chết của Lý Sướng, Huệ Phi đã gầy tới da bọc xương, nhưng trên mặt lúc này vẫn duy trì nụ cười tươi như hoa.

"Ngươi! Tiện nhân, tên hung thủ giết người này!" Còn tưởng nhi tử có thể cứu chữa, nhưng nghe Huệ Phi nói xong, mọi thứ như rơi xuống địa ngục, Đoan Phi lao tới đẩy ngã Huệ Phi xuống đất, "Nhi tử của ta không hề đắc tội với ngươi, ngươi vì sao phải hạ độc nó? Vì sao? Vì sao? Ngươi đền mạng cho nhi tử của ta, đền mạng cho nhi tử của ta! Đồ lòng lang dạ sói nhà ngươi, Lân Nhi hiếu kính ngươi từ nhỏ, ngươi vì sao phải hạ độc nó, vì sao, vì sao? Ta phải giết ngươi, ta bóp chết ngươi, vì Lân Nhi báo thù!" Vừa nói, bà ta liền ngồi xuống bóp cổ Huệ Phi, cả người toát ra lệ khí.

"Bởi vì hắn đáng chết, hắn đáng chết!" Huệ Phi lớn tiếng, duỗi tay ngăn cản Đoan Phi.

Trinh Phi vừa mất nhi tử, trong lòng vô cùng khó chịu, sửng sốt một lát liền trực tiếp tiến lên: "Tiện nhân, nhi tử của bổn cung có phải ngươi hạ hay không?"

Ba người bọn họ lập tức đánh nhau túi bụi, rối loạn thành đoàn.

Can Phong Đế tức giận tới sắc mặt xanh mét: "Còn ra thể thống gì! Dừng tay, đều dừng tay cho trẫm!"

Đám người Uông công công bên cạnh vội tiến lên ngăn cản, qua hồi lâu mới tách ba người ra.

"Tiện nhân, ngươi hại chết Tiểu Ngũ của bổn cung, bổn cung liều mạng với ngươi." Trinh Phi bị hạ nhân kéo tay, tàn nhẫn đá chân về phía Huệ Phi.

Huệ Phi cười lạnh: "Chuyện của hắn không liên quan tới bổn cung."

Đây là nói nhi tử không phải ả ra tay? Trinh Phi nói: "Sao hả, dám làm mà không dám nhận sao? Tiện nhân, ta phải báo thù cho Tiểu Ngũ, ta phải giết ngươi!"

"Bổn cung dám làm dám nhận, cái chết của hắn không liên quan tới bổn cung." Huệ Phi lên tiếng. Lý Du vào đại lao thế nào không phải bà thiết kế, mà cái chết của hắn càng không liên quan tới bà.

Bà từng nghĩ sẽ giết chết Lý Du, đáng tiếc Hình Bộ bà không thể duỗi tay vào.

"Không liên quan?" Trinh Phi lạnh giọng, "Ngươi dám nói hôm qua ngươi không phái người qua đó không?"

"Bổn cung phái người qua thăm hắn không được sao?" Huệ Phi cười cười, hôm qua bà phái người qua đó đúng thật là muốn giết hắn, chỉ tiếc lại không thể xuống tay.

Cho nên, cái chết của Lý Du hoàn toàn không liên quan tới bà.

"Thăm nó? Mèo khóc chuột giả từ bi! Là ngươi giết Tiểu Ngũ, nhất định là ngươi, độc phụ này." Dứt lời, Trinh Phi quỳ gối trước mặt Chính Đức Đế, "Bệ hạ, cầu ngài làm chủ cho hoàng nhi."

Đoan Phi đang bị hạ nhân giữ chặt cũng quỳ xuống: "Bệ hạ, cầu ngài cứu Lân Nhi." Đã là Huệ Phi hạ độc nhi tử, vậy ả ta khẳng định có thuốc giải.

Can Phong Đế phẫn nộ nhìn Huệ Phi: "Huệ Phi, giao thuốc giải ra đây, trẫm cho ngươi chết thống khoái! Nếu không, trẫm sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"

Cư nhiên là ả ta hạ độc Lý Lân!

"Thần thiếp sớm đã sống không bằng chết!" Huệ Phi cười lạnh nhìn Can Phong Đế, "Thần thiếp đã hạ độc Lý Lân, sao có thể còn chuẩn bị thuốc giải?"

"Vậy độc dược ngươi lấy từ đâu?" Can Phong Đế hỏi, "Ngươi vì sao lại muốn giết Lý Lân? Có phải có người xúi giục hay không? Độc dược này là ai đưa cho ngươi? Ngươi hợp mưu với ai?"

Chất độc Tam Nhật Duyên đương nhiên không thể tùy tiện là có được.

Là ả ta hạ độc? Một mình?

Lý Sướng đã chết, ả ta giết Lý Lân có lợi ích gì?

Là có mục đích khác, hay là có đồng lõa?

Tỷ như Yến Xước?

"Một mình thần thiếp làm!" Huệ Phi nhìn thẳng Can Phong Đế, "Vì sao phải giết Lý Lân? Ha ha, bởi vì hắn đáng chết, ai kêu hắn là con của ngài!"

"Tiện nhân này, ta phải giết ngươi!" Đoan Phi phẫn nộ, giương nanh múa vuốt đứng dậy.

Cung nữ bên cạnh vội vàng giữ chặt bà ta.

"Bệ hạ, cầu ngài làm chủ cho Lân Nhi." Ngay sau đó, Đoan Phi khóc nức nở.

Trinh Phi cũng bi ai phẫn nộ, trong lòng xẹt qua một tia thống khoái.

Can Phong Đế trừng mắt nhìn Huệ Phi: "Còn dám nói bậy!" Cái gì gọi là con của ông nên mới đáng chết! Càng nghĩ ông ta càng cảm thấy hoang đường, trong lòng càng khẳng định Huệ Phi bị người khác sai sử, cùng ngươi khác hợp mưu! Ông ta lạnh giọng, "Mau mang thuốc giải ra đây! Còn nữa, là ai hợp mưu với ngươi, mau thành thật khai ra!"

Dứt lời, Can Phong Đế nhíu mày phân phó Uông công công: "Lập tức đi lục soát!"

"Vâng." Uông công công lập tức nháy mắt cho nội thị bên cạnh, nội thị kia gật đầu, nhanh chóng lui xuống.

"Không có thuốc giải đâu!" Huệ Phi ngửa đầu nhìn Can Phong Đế, mặt đầy hận ý, "Nếu không phải ngài, hoàng nhi của ta sao có thể chết?"

"Ả đàn bà điên này, cái chết của nó liên quan gì tới trẫm?"

"Nếu không phải bệ hạ, hoàng nhi sao phải chết? Nếu không phải ngài ngủ với Ninh thị rồi sinh hạ Yến Phi, hoàng nhi sao phải chết? Tất cả đều bởi vì ngài, đều là ngài, là ngài hại chết hoàng nhi, ngài đáng bị tuyệt tử tuyệt tôn!" Huệ Phi hét lớn tới khàn cả giọng.

Nếu không phải ông ta hoang dâm vô đạo, ngủ với Ninh thị để rồi có Yến Phi, nhi tử của mình sao có thể cưới muội muội cùng cha khác mẹ? Sao có thể bị Yến Phi giết chết?

Tất cả đều do ông ta tạo nên!

Đều tại ông ta!

Ninh thị mất tích không thấy, bà lại không giết được ông ta, vậy thì giết con của ông ta, khiến ông ta đoạn tử tuyệt tôn, sau này không ai lo hậu sự!

Can Phong Đế tức giận tới mặt đỏ bừng: "Tiện nhân, ngươi không giao thuốc giải đúng không?"

Đoan Phi hận không thể trực tiếp ăn bà ta.

"Không có thuốc giải!"

Hai mắt Can Phong Đế như phun ra lửa, lạnh giọng quát: "Người đâu, Huệ Phi mưu sát hoàng tử, lăng trì xử trảm."

"Ha ha ha." Thời điểm tới đây, bà đã biết có đi mà không có về! Huệ Phi cười lớn mấy tiếng, há mồm phun ra ngụm máu đen, cả người lảo đảo ngã xuống đất, trợn mắt nhìn Can Phong Đế, bộ dáng dữ tợn, "Là ngài hại chết hoàng nhi của ta, là ngài hại chết nhi tử thân sinh của mình, ngài sẽ gặp quả báo..."

Còn chưa dứt lời, Huệ Phi đã tắt thở.

Tiện nhân, còn dám uống thuốc độc tự sát! Can Phong Đế nổi giận đứng lên.

Uông công công đi lại, duỗi tay kiểm tra, hướng Can Phong Đế nói: "Bệ hạ, đã chết rồi." Nói xong liền duỗi tay khép hai mắt đang mở to của Huệ Phi.

Đoan Phi ngẩn ra, ngay sau đó gạt tay cung nữ đang giữ mình, bò qua chỗ Huệ Phi: "Tiện nhân, ngươi tỉnh lại, tỉnh lại cho ta, thuốc giải, ngươi mau giao thuốc giải ra cho ta..." Bà ta khóc lóc lắc người Huệ Phi kịch liệt.

Uông công công khom người thấp giọng: "Nương nương, Huệ Phi nương nương đã tắt thở."

"Cầu xin ngươi giao thuốc giải ra cho ta." Đoan Phi khóc không thành tiếng, xoay người dập đầu với Can Phong Đế, "Bệ hạ, cầu xin ngài cứu hoàng nhi, cầu xin ngài."

"Ái phi đứng lên đi, trẫm sẽ lệnh thái y chữa khỏi cho hoàng nhi." Sắc mặt Can Phong Đế tối sầm nhưng ánh mắt nhìn Đoan Phi đã nhu hòa vài phần.

Dứt lời, ông ta phân phó Uông công công: "Đưa nương nương hồi cung."

Uông công công vội sai người đỡ Đoan Phi cả người mềm nhũn đứng lên.

"Thần thiếp cáo lui." Trịnh Phi đỡ tay cung nữ, hành lễ lui xuống.

Huệ Phi đã uống thuốc độc tự sát, không thể giết thêm một lần, có điều cung nữ hầu hạ bà ta cùng nhà mẹ đẻ Ngô gia đều vẫn còn.

Can Phong Đế không tin một mình Huệ Phi tính kế, vì thế tức giận đem cung nữ và nội thị hầu hạ bà ta lôi xuống thẩm vấn, sau đó đánh chết.

Mà trên dưới Ngô gia đều bị xử tử.

Mọi người trong cung lập tức cảm thấy bất an.

Chương Hoàng Hậu nghe ma ma tâm phúc bẩm báo, mở miệng hỏi lại: "Huệ Phi chết rồi?"

"Đúng vậy, trực tiếp chết ở Trọng Hoa Điện." Ma ma tâm phúc thấp giọng trả lời.

"Hẳn là trước khi tới đã uống thuốc độc, đúng là thông minh, như vậy có thể thoát khỏi nỗi đau da thịt." Chương Hoàng Hậu nói.

Ma ma tâm phúc thở dài gật đầu.

"Lý Lân sao rồi?" Chương Hoàng Hậu thổi thổi móng tay, hỏi.

"Chỉ còn chút hơi thở."

Chương Hoàng Hậu gật đầu: "Bên tướng phủ có động tĩnh gì không?"

"Không có động tĩnh gì đặc biệt, hôm nay tướng gia và Lâu công tử đều không thượng triều, bệ hạ cũng không hỏi." Ma ma tâm phúc cẩn thận trả lời, "Có điều bên phía tướng gia người của chúng ta không dám tới gần, chỉ có theo dõi từ xa, bề ngoài vẫn gió êm sóng lặng, không có hành động gì."

Chương Hoàng Hậu nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Hôm qua tướng gia mang ai từ trong cung ra, có tra được không?"

"Vẫn chưa có manh mối." Ma ma tâm phúc đáp, "Nương nương xin yên tâm, nô tỳ đã phân phó xuống, kêu bọn họ cẩn thận trông chừng tướng phủ."

Chương Hoàng Hậu vỗ về vòng phỉ thúy trên tay, nhíu mày, chậm rãi nói: "Hôm nay Hoàng Thượng thượng triều, sau đó lại hùng hổ thẩm vấn Huệ Phi, hôm nay không phải ngày lễ, cũng không có tấu chương cáo bệnh xin nghỉ, tướng gia và Phó Cửu Lận đều không thượng triều, người nọ hẳn vô cùng quan trọng... Sẽ là ai đây?"

Có một đáp án rất sinh động.

Vân Như Tuyết!

Chương Hoàng Hậu lắc đầu, mười mấy năm trước không phải nàng đã chết rồi sao? Nhưng nếu nàng vẫn chưa chết?

Chẳng lẽ Can Phong Đế biết năm đó chuyện mình đón nàng tiến cung là giả, giết nàng là thật? Cho nên ông ta đã phái người khác tới, diễn trò bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau? Sự thật là Vân Như Tuyết chưa chết, mấy năm nay chẳng qua là bị Can Phong Đế giấu đi?

Nếu là như vậy...

Vân Như Tuyết có biết người đuổi giết mình năm đó là bà không?

Chương Hoàng Hậu nhíu mày càng chặt, sát thủ năm đó đều đã chết, Vân Như Tuyết khẳng định cũng không rõ ràng! Có điều, nếu thật là Vân Như Tuyết...

Chương Hoàng Hậu phân phó: "Rút người về."

"Rút về?" Ma ma tâm phúc cả kinh.

"Ừ." Chương Hoàng Hậu gật đầu, "Rút về hết."

Ma ma tâm phúc nhận lệnh, có điều vẫn cảm thấy khó hiểu mà hỏi: "Nương nương, vậy người tướng gia đưa về chúng ta không tra xét sao?"

Chương Hoàng Hậu chỉ nói: "Để lại hai người chú ý tin tức của tướng phủ." Nếu thật là Vân Như Tuyết, Yến Xước chắc chắn sẽ có hành động.

Nỗi hận đoạt thê, ai có thể nhẫn nhịn?

.........................

Trong cung rối loạn một đoàn, tướng phủ lại hòa thuận vui vẻ.

Hôm qua có việc muốn nói, vì vậy bọn họ không cho Kiều Vũ Thần và Mạnh Phi Triệt gặp Vân Như Tuyết, hôm nay tới bữa trưa, hai người mới có thể gặp bà.

Thấy dung mạo của Vân Như Tuyết giống hệt Dung Hoa, Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần đều sợ ngây người, qua một hồi lâu mới hoàn hồn, cung kính hành lễ: "Gặp qua Yến bá mẫu."

Hai đứa nhỏ phấn điêu ngọc trác, tựa như hài tử trong tranh, Vân Như Tuyết rất thích, lập tức duỗi tay kéo chúng tới gần.

Một giấc ngủ quá dài, ăn cơm trưa uống trà xong, tinh thần Vân Như Tuyết rất tốt, bà không nghỉ ngơi, chỉ kéo Dung Hoa ngồi ở hành lang trò chuyện.

Yến Xước, Phó Cửu Lận và Chu Hành tới thư phòng trong Hinh Viên.

Mạnh Phi Triệt và Kiều Vũ Thần ra ngoại viện.

"Thật tốt." Vân Như Tuyết nắm tay Dung Hoa, hỏi han cuộc sống mấy năm nay của nàng.

Dung Hoa mỉm cười nhẹ nhàng đáp.

"Mấy năm nay con chịu khổ rồi." Vân Như Tuyết không khỏi đau lòng.

Không có dưỡng phụ chăm sóc, dưỡng mẫu lại tái giá, một tiểu cô nương như nàng ở nhà tổ mẫu và bá phụ kiếm ăn, gian nan và chua xót trong đó, bà vừa nghĩ liền biết.

"Nữ nhi không khổ." Dung Hoa lắc đầu.

Vân Như Tuyết từ ái vỗ về mặt Dung Hoa: "Diệp đại nhân là người tốt, nương đã nói với cha con, chúng ta sẽ tới chùa lập cho ông ấy một cái trường sinh bà, chờ thân mình ta khỏe lại, chúng ta sẽ tới trước mộ ông ấy thắp nén hương..."

Dung Hoa gật đầu.

Nghĩ tới Kiều Vũ Thần, đáy mắt Vân Như Tuyết liền lộ vẻ thương xót: "Hài tử kia thật đáng thương."

Dung Hoa biết bà đang nói tới Kiều Vũ Thần, vì vậy gật đầu theo. Nhan thị độc ác, nhưng Kiều Vũ Thần lại thiện lương chính trực.

......................

"Lý Du đã chết, Huệ Phi cũng chết, chuyện của Lý Lân chỉ còn trong một hai ngày." Yến Xước gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, chậm rãi nói.

"Người Chương Hoàng Hậu phái tới chỉ còn hai kẻ, còn lại đều đã rút lui." Phó Cửu Lận bẩm báo.

"Hẳn là bà ta đoán được nhạc mẫu đã trở về." Chu Hành nói.

Yến Xước khẽ gật đầu, phân phó Phó Cửu Lận: "Để lộ chuyện Chương Hoàng Hậu ở sau xúi giục Huệ Phi ra đi."

Khóe miệng Chu Hành cong lên nụ cười nhạt.

Đây là thời điểm thu võng!

.......................

Rất nhanh, Can Phong Đế liền biết chuyện Huệ Phi hạ độc Lý Lân có Chương Hoàng Hậu ở sau quạt gió thêm củi, tức giận tới đập nát hai miếng ngọc kỳ lân, lại nghĩ tới trước khi Lý Du chết, Chương Hoàng Hậu cũng phái người qua thăm hắn, ông lập tức cảnh giác lên.

Dám ra tay giết hại hai nhi tử của mình, Chương thị, tiện nhân này muốn mưu phản sao? Can Phong Đế sắc mặt âm trầm đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa lại dừng bước, xoay người quay về điện các, đuổi Uông công công và chúng cung nhân bên trong ra ngoài, gọi Ám Long Vệ ra, phân phó: "Điều tra xem gần đây Hoàng Hậu làm cái gì!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui