Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Dung Hoa không ngờ y lại về sớm như thế, lúc này chỉ vừa qua giờ Ngọ, cười tới gần: "Hôm nay sao về sớm vậy?"

Chu Hành nắm lấy tay nàng, không đáp mà hỏi: "Anh Anh muốn ra ngoài sao?"

Dung Hoa cao hứng gật đầu: "Ừ, vừa rồi Đổng bá mẫu phái người tới truyền tin, nói Lưu Quang tỷ tỷ sắp sinh, thiếp muốn qua nhìn một chút."

Chu Hành khẽ cười, ôm nàng về hậu viện, nói: "Nàng qua làm gì? Cũng không thể giúp đỡ, ngược lại còn làm phiền Đổng phu nhân phải tiếp đón nàng."

Dung Hoa nghĩ nghĩ, cảm thấy lời y nói cũng có lý, nhưng không đi, chính mình lại lo lắng, vì thế quay đầu phân phó Túy Đồng: "Túy Đồng, ngươi đi nói với Ánh cô cô một tiếng, Lưu Quang tỷ tỷ sắp sinh, kêu bà ấy qua Đổng phủ một chuyến." Ánh cô cô y thuật cao siêu, hơn nữa bà cũng là nữ tử, có bà ở cạnh nàng cũng yên tâm. "Ngươi đi cùng Ánh cô cô... Vẫn là để Thạch ma ma đi đi."

Túy Đồng rốt cuộc vẫn là một cô nương, để Thạch ma ma đi theo mới thỏa đáng.

"Vâng, nô tỳ đi ngay." Túy Đồng gật đầu, lại không lập tức rời đi, nói, "Vương phi, chi bằng để nô tỳ qua giúp đỡ, nô tỳ chạy nhanh, tới lúc đó có tin tức gì sẽ nhanh chóng trở về bẩm báo."

Nói là giúp đỡ ngược lại không cần, Đổng gia nhiều hạ nhân như vậy, Túy Đồng cũng vì lo lắng cho nàng, biết nàng ngóng trông tình hình bên đó. Dung Hoa cười gật đầu: "Được, vậy ngươi cũng đi đi."

"Vâng." Túy Đồng cao hứng nhận lời, xoay người đi báo cho Thạch ma ma trước, sau đó cùng Thạch ma ma qua viện của Ánh cô cô.

Về phòng, Dung Hoa một bên giúp Chu Hành thay y phục, một bên tiếp tục hỏi vấn đề trước đó: "Đúng rồi, chàng còn chưa nói, sao hôm nay chàng lại về sớm như vậy?" Chính Đức Đế cho y quản Lễ Bộ, Lễ Bộ việc nhiều phức tạp, nói là quản chẳng qua là cái danh mà thôi, nhưng cho dù là chức quan nhàn tản, y cũng không nên về sớm như vậy.

Sửa sang lại y phục, Dung Hoa lại giơ tay giúp y cởi đai lưng xuống.

Chu Hành tạm thời không trả lời vấn đề của nàng, cúi đầu mỉm cười đẩy tay nàng ra: "Tự ta làm, nàng cũng thay y phục đi."

Dung Hoa nhìn y, gật đầu, thay ra y phục nhẹ nhàng, cũng không gọi nha đầu tiến vào, tự mình tháo châu thoa xuống, sau đó dùng cây trâm đơn giản búi tóc lên.

Xoay người liền thấy Chu Hành dựa vào ghế, trong tay cầm ly trà nhỏ, lại không uống trà, ánh mắt chuyên chú mà ôn nhu nhìn nàng, rõ ràng là con người thanh quý đoan lãnh, giờ phút này lại lộ ra dáng vẻ lười biếng, hơn nữa mặt mày như họa của y thật khiến người không dời mắt được.

Chu Hành như vậy chỉ thuộc về mỗi Yến Dung Hoa nàng! Trong lòng Dung Hoa không khỏi nao nao, mặt mày hớn hở đi về phía y.

Ngồi đối diện y, Chu Hành đưa cho nàng ly trà, lúc này mới nói: "Chuyện bên Du Thành đã có kết quả." Chính Đức Đế rất coi trọng sự tình bên Du Thành, trước đó đã phái hai người Hình Bộ hữu thị lang và Đại Lý Tự Thiếu Khanh qua tra rõ.

Dung Hoa nhận ly trà, hỏi: "Bắt được hung thủ rồi?"

"Không." Khóe miệng Chu Hành cong lên ý cười lạnh, "Bắt được đám sơn tặc trên đỉnh núi, sơn tặc kia thú nhận, là bọn họ làm."

Sao có thể?

Thứ sơn tặc cần chẳng qua là tiền tài, muốn cướp của cần gì gây ra động tĩnh lớn như vậy? Phá núi có hậu quả thế nào, chẳng lẽ bọn họ không biết phá sao?

Một khi phá núi, bị hại há chỉ có người qua đường? Chẳng lẽ bọn họ không sợ quan phủ bao vây tiêu trừ bọn họ sao?

Hiển nhiên phía sau có người sai sử họ! Hoặc là thu mua, hoặc là uy hiếp!

"Cho nên, vụ án này cứ thế mà kết thúc?" Dung Hoa hỏi.

"Ừ, mấy người được phái đi điều tra vài ngày nữa sẽ trở về."

"Bọn chúng cũng thật to gan!" Dung Hoa cười lạnh. Sơn tặc thường chỉ chặn đường cướp bóc, nhiều nhất là phóng hỏa giết người, có điều phá núi gây động tĩnh lớn như vậy, sao có thể trùng hợp đúng lúc bọn họ đi qua mà phá!

Nếu không phải có người đi trước chống đỡ, lúc ấy người bị chôn sống chính là bọn họ!

Sơn tặc sẽ to gan, sự tình sẽ trùng hợp như vậy sao? Một chút Dung Hoa cũng không tin!

Chu Hành nói: "Nhưng sơn tặc đó không có lá gan lớn như vậy, bọn họ thú nhận được tiểu thiếp trong phủ vị phu nhân kia sai sử."

"Đúng là hao tâm tổn sức." Dung Hoa khẽ cười, "Trong phủ vị phu nhân kia thật sự có vị tiểu thiếp được sủng ái?"

"Tiểu thiếp kia sau khi biết sự tình thất bại đã tự sát."

"Thật trùng hợp." Dung Hoa cười lạnh. Chẳng qua là một tiểu thiếp mà thôi, sủng ái đã có, ả còn dám ra tay giết người sao? Hơn nữa đó không chỉ là một hai tính mạng.

Chỉ e có người mượn sự trùng hợp này để tiểu thiếp kia làm kẻ chết thay!

"Việc này chỉ sợ sẽ dừng ở đây." Chu Hành trầm giọng, "Nàng sau này ra ngoài cẩn thận một chút, đừng để Túy Đồng và Lưu Tô rời khỏi mình."

Dung Hoa gật đầu: "Chàng yên tâm, thiếp sẽ chú ý."

Rốt cuộc là ai?

Không phải Chính Đức Đế, các vị hoàng tử hẳn cũng sẽ không là chuyện hại dân hại chúng như vậy, thế rốt cuộc sẽ là ai?

Trong lòng Dung Hoa hiện lên mấy cái tên.

Uyên Lăng công chúa? Nếu nói người hận nàng và Chu Hành nhất, không ai khác ngoài nàng ta.

Bởi vì Chu Hành hủy dung của nàng ta, hiện tại Đông Lăng trở thành của hồi môn của nàng, nghĩ đến, nàng ta chắc chắn chết hận nàng và Chu Hành.

Nàng ta khó khả năng nhất.

Còn cả Diệp Di Nguyệt, Kiều Nguyệt, Nghi Dư công chúa, ngoại trừ các nàng, chỉ sợ là Lâm Luật và người Lâm gia cũng hận nàng và Chu Hành.

Nghĩ nghĩ, lại không cho rằng bọn họ có đủ độc ác và mưu tính cẩn thận như vậy, một chút mong muốn cũng không tra ra.

Hai người ở trong phòng nói chuyện một hồi, trời tối, Dung Hoa đứng dậy sai Lê Hoa phân phó người dọn cơm.

Ăn cơm chiều, không nhận được bất cứ tin tức từ Đổng gia truyền tới, Dung Hoa không khỏi lo lắng: "Sao bên Lưu Quang tỷ tỷ không có tin tức gì vậy?" Y thuật thời này không tiên tiến bằng hiện đại, sinh hài tử như dạo một vòng quanh quỷ môn quan.

Chu Hành an ủi: "Sẽ không sao, chính nàng ấy cũng hiểu y thuật, ngày thường khẳng định hết sức chú ý, Ánh cô cô cũng qua đó, sẽ không có việc gì đâu."

Dung Hoa gật đầu: "Có lẽ phải chờ thêm một lúc." Rốt cuộc cũng là lần đầu hoài thai, phỏng chừng phải tốn ít thời gian.

Không ngờ tới khi đi ngủ bên kia vẫn chưa có tin tức, Dung Hoa đành phải phân phó Lưu Tô, nếu bên kia có tin tức gì, mặc kệ sớm hay muộn cũng phải lập tức bẩm báo.

Tờ mờ sáng hôm sau Túy Đồng mới trở về.

Bởi vì trong lòng lo lắng cho Từ Lưu Quang, cả đêm Dung Hoa không thể yên giấc, bên ngoài có chút âm thanh liền tỉnh lại, vừa định rón rén lướt qua Chu Hành xuống giường, không ngờ y đã xoay người ngồi dậy, duỗi tay cầm chăn bọc lấy thân thể nàng: "Sẽ lạnh, cho người vào bẩm báo đi."

"Đánh thức chàng sao?" Dung Hoa cười, cũng lấy chăn quấn lấy y.

"Không có."

Dung Hoa cười cười, quay đầu nhìn ra cửa: "Là Túy Đồng đã về sao?"

"Vâng, Vương phi." Túy Đồng ở bên ngoài đáp.

"Vào đi."

Túy Đồng mở cửa tiến vào, Lưu Tô cũng đi theo thắp đèn, trong phòng lập tức sáng lên.

Không đợi Dung Hoa mở miệng hỏi, Túy Đồng đã hành lễ cười đáp: "Hài tử giờ Dần một khắc chào đời, là con trai, tuy rằng quá trình có chút hung hiểm nhưng tất cả đều bình bình an an."

Mẫu tử bình an, Dung Hoa thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Tinh thần Lưu Quang tỷ tỷ có tốt không? Hài tử nặng bao nhiêu? Trông giống ai?"

"Rất tốt, Thiếu phu nhân sinh hài tử xong liền ngủ, hài tử nặng bảy cân sáu lượng, mọi người đều nói trông giống Đổng Nhị công tử." Túy Đồng cười trả lời, "Đúng rồi, Thạch ma ma lát nữa sẽ trở về, Ánh cô cô nói muốn ở bên Đổng phủ thêm hai ngày."

Ánh cô cô và Từ Lưu Quang có tình sư đồ, mấy năm nay kỳ thật Ánh cô cô coi Từ Lưu Quang như nữ nhi, bà phải ở lại mới nhất định yên tâm, Dung Hoa gật đầu, nói với Túy Đồng: "Ngươi cũng vất vả rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi." Nàng lại nhìn Lưu Tô, "Ngươi cũng về nghỉ ngơi đi, tối nay cùng ta qua Đổng phủ."

"Vâng." Hai người Túy Đồng và Lưu Tô đáp một tiếng, uốn gối cáo lui.

Chu Hành xoa xoa mặt nàng: "Yên tâm rồi chứ?" Nói rồi, y đưa mắt nhìn ra cửa sổ, "Vẫn còn sớm, ngủ tiếp đi."

Dứt lời, y liền duỗi tay ôm Dung Hoa lần nữa trở về ổ chăn.

Nhưng Dung Hoa lại không buồn ngủ: "Không ngủ được."

Ánh mắt Chu Hành lóe lên như sao, tay đặt sẵn vòng eo mềm mại của nàng, đè nàng xuống dưới: "Ngủ không được, chúng ta làm chuyện khác!" Y lập tức cúi đầu nuốt lời Dung Hoa định nói vào miệng.

.................

Một phen mây mưa, Chu Hành thần thanh khí sảng xuống giường.

Dung Hoa xoa xoa vòng eo mới ngồi dậy, dùng xong bữa sáng liền qua Đổng phủ thăm Từ Lưu Quang. Túy Đồng vất vả một đêm, Dung Hoa cho nàng ấy nghỉ ngơi, chỉ dẫn theo Lưu Tô và Lê Hoa ra ngoài. 

Qua Đổng phủ, tới nhị môn gặp phải Từ Hà Quang.

Từ Hà Quang làn da trắng nõn, mắt đẹp như phượng, dáng người cao gầy, vừa thấy Dung Hoa liền cười hành lễ: "Gặp qua Vương phi."

"Thế tử phu nhân miễn lễ."

"Vương phi là tới thăm tỷ tỷ sao?" Từ Hà Quang lui nửa bước, cùng nàng đi vào bên trong.

"Đúng vậy." Dung Hoa gật đầu, "Chúc mừng thế tử phu nhân lên chức dì."

Từ Hà Quang mỉm cười nói về hài tử, suy đoán xem nó giống tỷ tỷ hay tỷ phu, hai người cứ thế mà tới nội viện.

"Vương phi." Mẫu nữ Đổng phu nhân và Đổng Ngọc Lan ra nghênh đón.

"Bá mẫu, Đổng tỷ tỷ." Dung Hoa cười đỡ hai người.

Từ Hà Quang từ nhỏ đã có lòng hiếu thắng, cái gì cũng so cao thấp với tỷ tỷ con vợ cả của nguyên phối Từ Lưu Quang, thấy Dung Hoa và người Đổng gia thân thiế như vậy, một tiếng lại là Đổng tỷ tỷ, không khỏi nắm chặt khăn lụa trong tay, cười nhìn Đổng phu nhân, hỏi: "Phu nhân, tỷ tỷ vẫn tốt chứ?"

"Thế tử phu nhân." Đổng phu nhân cười gật đầu, "Vừa mới tỉnh, đang uống canh gà."

Đổng Ngọc Lan khom người hành lễ: "Gặp qua thế tử phu nhân." Sau đó cùng Đổng phu nhân tiếp đón hai người vào trong.

"Hôm qua ta đã muốn tới, chỉ là sợ gây thêm phiền phức cho bá mẫu." Dung Hoa cười nói.

"Hôm qua nay tới cũng tốt, nha đầu này hôm qua ta cũng không cho tới." Đổng Ngọc Lan cười chỉ chỉ Đổng Ngọc Lan.

"Ta cũng vừa mới tới." Đổng Ngọc Lan gật đầu.

Trong phòng, Từ Tam phu nhân ngồi bên mép giường nói chuyện với Từ Lưu Quang, thấy mấy người Dung Hoa tới liền vội đứng dậy hành lễ: "Gặp qua Vương phi."

"Phu nhân mau miễn lễ." Dung Hoa cười nói, ánh mắt sau đó nhìn về Từ Lưu Quang đang ngồi trên giường.

Sắc mặt có chút tái nhợt, có điều ánh mắt sáng ngời, tinh thần rất tốt.

Thấy Dung Hoa và Từ Hà Quang tới, Từ Lưu Quang cũng cao hứng.

Từ Tam phu nhân cười hỏi: "Sao hai người lại cùng tới." Ánh mắt hòa ái nhìn Từ Lưu Quang, sau đó dời mắt nhìn Dung Hoa và Từ Hà Quang.

Không ngờ con ma ốm ày lại có phúc khí tốt như vậy, gả tới Đổng gia không nói, còn có quan hệ thân thiết với Chiêu vương phi!

Nữ nhi của mình gả tới Dương gia, cô nãi nãi của Dương gia Dương Mặc Tuyết là Tứ hoàng tử phi.

Mặc kệ là Đổng gia hay Chiêu Vương phủ đều là nơi Tứ hoàng tử muốn mượn sức! Nếu nữ nhi có thể thường xuyên đi lại với các nàng, nói không chừng có thể trợ giúp Tứ hoàng tử!

Nghĩ như thế, bà ta cảm thấy Từ Lưu Quang thuận mắt hơn trước rất nhiều, cũng không phí công nuôi dưỡng nhiều năm như thế, rốt cuộc vẫn có chút tác dụng!

"Vô tình gặp thế tử phu nhân ở nhị môn." Dung Hoa trả lời, đưa mắt nhìn bốn phía.

"Trùng hợp vậy sao?" Từ Tam phu nhân cười tủm tỉm.

Nhìn thần sắc của mẹ kế, Từ Lưu Quang đương nhiên biết bà ta có tâm tư gì, nhìn ánh mắt của Dung Hoa, nàng liền cười phân phó nha đầu: "Kêu vú nuôi ôm hài tử tới đây."

Nha đầu nhận lệnh ra ngoài.

Rất nhanh, vú nuôi ôm một tã lót đỏ rực đi tới.

Vú nuôi vừa vào cửa, Đổng phu nhân liền duỗi tay nhận lấy hài tử.

Làn da hài tử vẫn còn hồng hồng, miệng nhỏ chúm chím, đôi mắt đen nhánh, tuy hiện tại không nhìn ra giống ai nhưng đôi mắt như nước này rất giống Từ Lưu Quang.

"Trông thật giống cô gia." Từ Tam phu nhân đoan trang khen ngợi.

"Rất giống tỷ phu, tương lai khẳng định văn võ song toàn." Từ Hà Quang cũng cười khen, trong lòng lại khinh thường, trông cứ như con khỉ, sao có thể nhìn ra giống ai?

"Ta lại cảm thấy rất giống Lưu Quang." Đổng phu nhân tươi cười hòa ái.

Đổng Ngọc Lan cũng vui sướng mà nhìn, nói chỗ này giống ca ca, chỗ kia giống tẩu tử.

"Ta có thể ôm một cái không?" Dung Hoa cười nhìn Đổng phu nhân.

"Đương nhiên có thể." Đổng phu nhân gật đầu.

Nhưng hài tử mềm mại, Dung Hoa không biết đặt tay hướng nào mới ổn, nghe Đổng phu nhân hướng dẫn mới thật cẩn thận ôm hài tử trong tay.

Nho nhỏ mềm mại, trái tim Dung Hoa như muốn mềm xuống, đưa mắt nhìn Từ Lưu Quang.

Từ Lưu Quang vừa sinh, cần phải nghỉ ngơi, cho nên Dung Hoa ở một lát liền cáo từ.

"Lần này đa tạ Vương phi quan tâm, còn cố ý phái người tới hỗ trợ." Đổng phu nhân tự mình đưa nàng tới cửa thùy hoa, "Lưu Quang sinh hài tử gian nan, cũng may người phái Ánh cô cô tới." Vừa rồi có Từ Tam phu nhân và Từ Hà Quang, bà không tiện nói.

"Bá mẫu thương ta, coi ta như nữ nhi, Lưu Quang tỷ tỷ chính là tẩu tử của ta, ta quan tâm tẩu tử là điều nên làm." Hài tử bảy cân sáu lượng, khung xương của Từ Lưu Quang khá nhỏ, khẳng định sinh rất gian nan, Dung Hoa cười nói, "Bá mẫu về đi, hôm khác ta lại tới thăm người và Lưu Quang tỷ tỷ."

"Được, đều là hài tử ngoan." Đổng phu nhân vỗ tay Dung Hoa, "Đi đường cẩn thận."

Dung Hoa đáp, lên xe ngựa cùng Lưu Tô, Lê Hoa và Thạch ma ma hồi phủ. Dọc đường Thạch ma ma rôm rả nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn Dung Hoa có chút muốn nói lại thôi.

Từ Lưu Quang và Đổng Ngọc Lan đều đã sinh hài tử, Dung Hoa biết Thạch ma ma hi vọng nàng và Chu Hành sớm có hài tử của riêng mình, có điều nhân duyên chưa tới, bà chỉ có thể coi như không hiểu ý của bà.

Đây là trưởng tử đích tôn của Đổng gia, ba ngày hài tử tắm, khách khứa đầy nhà, vô cùng náo nhiệt.

Chớp mắt gần tới sinh thần của Dung Hoa.

Từ Lưu Quang còn ở cữ không thể ra ngoài, đi lại thân thiết với nàng chỉ có Đổng Ngọc Lan, gần đây thêm Lục hoàng tử phi, muốn mời Tằng Mính tới, đương nhiên không thể không mời những người khác, cho nên Dung Hoa vốn định mời Đổng Ngọc Lan và mấy đứa cháu dâu tới tụ tập, hoặc là ai cũng không mời, nàng cùng Chu Hành tới Cẩm Tú sơn trang chơi hai ngày.

Chu Hành đương nhiên muốn cùng nàng tới Cẩm Tú sơn trang.

Còn chưa quyết định, Kính Huệ công chúa đã cho người tới truyền lời.

Năm trước ở Đông Lăng không có cách, nhưng hiện tại nàng đã về Đại Chu, không thể đơn giản như thế, nhất định phải náo nhiệt, hơn nữa năm rồi Chu Hành cũng không ở kinh thành, Chiêu Vương phủ cơ hồ nhưng thù rỗng, vì thế lúc này có thể nói là lần đầu tiên Chiêu vương phủ mở tiệc tiếp khách.

Sinh thần của nàng không chỉ phải làm, thậm chí phải làm cho vẻ vẻ vang vang.

Dung Hoa cũng cảm thấy lời Kính Huệ công chúa nói có lý, thương lượng với Chu Hành một hồi liền tổ chức yến hội.

Chỉ mấy ngày chuẩn bị, Dung Hoa vội tới chân không chạm đất, cũng may Lục hoàng tử từng thời từng khắc chú ý tới Tiểu hoàng thúc sau khi biết chuyện liền xúi giục tức phụ Tằng Mính tới hỗ trợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui