Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Chiêu Vương phủ và Lục hoàng tử phủ gần nhau, hơn nữa quan hệ giữa Dung Hoa và Tằng Mính không tồi, thường xuyên kết bạn trở về, hướng đi không khác các phu nhân là mấy, xe ngựa Tằng Mính vừa xảy ra chuyện, đúng lúc có mấy người đi qua, lại có người truyền tin tức về, rất nhanh nơi này đã tụ tập rất nhiều người.

Đứng đầu là Đại hoàng tử phi Hàn thị, Dương Mặc Tuyết và Bạch Nhứ, ba người xuống xe ngựa, dường như đồng thời tới trước mặt Dung Hoa.

"Tiểu hoàng thẩm, người không sao chứ?" Các nàng quan tâm hỏi thăm.

"Không sao." Dung Hoa cười lắc đầu.

"Lục đệ muội đâu?" Hàn thị nhìn bốn phía, lo lắng hỏi, "Sao lại không thấy Lục đệ muội? Nghe nói ngựa của muội ấy nổi điên, thật dọa bọn con nhảy dựng."

Dung Hoa nhìn về hướng xe ngựa biến mất: "Còn không biết thế nào."

Hàn thị chắp tay niệm Phật: "Bồ Tát phù hộ đệ muội và tiểu Chi Vũ bình an không có chuyện gì."

Dương Mặc Tuyết cũng hùa theo, ánh mắt dừng ở xe ngựa đã chia năm xẻ bảy bên cạnh, trái tim thắt chặt, nhịn không được mà nhìn Lưu Tô bên cạnh Dung Hoa. Nghe nói công phu của nha đầu này rất lợi hại, quả nhiên không giống bình thường.

"Lục hoàng tẩu và Chi Vũ chắc chắn sẽ bình an." Bạch Nhứ cười nói, sau đó quan tâm hỏi Dung Hoa, "Sắc mặt tiểu hoàng thẩm hình như không tốt, chi bằng lên xe ngựa của chất tức dùng trà đi?"

"Có lòng rồi." Dung Hoa cảm tạ một câu, "Có điều ta không sao, ngồi dưới gốc cây mát mẻ thoải mái hơn trong xe ngựa, ta ở đây chờ một lát, đã có người về vương phủ lấy xe, nơi này cũng gần vương phủ, rất nhanh sẽ đến." Không phải nàng nghĩ nhiều, nhưng mọi việc vẫn phải cẩn thận, huống chi vừa xảy ra chuyện như vậy.

Bạch Nhứ hiểu ý, gật đầu: "Vậy bọn con ở đây cùng tiểu hoàng thẩm."

Hàn thị và Dương Mặc Tuyết cũng gật đầu phụ họa.

"Các ngươi có lòng rồi."

Mấy người đứng dưới bóng cây ngươi một câu ta một lời lo lắng cho Tằng Mính.

Có điều, trong lòng các nàng lại bội phục không thôi. Xảy ra chuyện này, tiểu hoàng thẩm lại bình tĩnh tự nhiên, một chút cũng không kinh hoảng, nàng ấy rõ ràng là phụ nhân đang hoài hài tử! Cho dù nha hoàn bên cạnh giỏi võ nhưng tình huống nguy hiểm như vậy, nếu đổi thành người khác, e là đã sợ tới sắc mặt trắng bệch, còn cả hài tử trong bụng, chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.

Ba người nhìn Dung Hoa, lại nhìn xe ngựa cách đó không xa, không khỏi rùng mình. Nếu tiểu hoàng thẩm bình tĩnh xử lý mọi việc, hài tử trong bụng chỉ sợ khó bảo toàn.

Cũng không biết Tằng Mính và Chu Chi Vũ hiện tại thế nào.

Kế này, đúng là ngoan độc!

Đang nói chuyện, lại có mấy phu nhân được nha đầu dìu tới, trong đó có Kiều Nguyệt.

Mọi người trước hành lễ với Dung Hoa và ba người Dương Mặc Tuyết, sau đó quan tâm hỏi thăm tình hình của Dung Hoa.

Kiều Nguyệt được nha đầu dìu tới, vui mừng như điên trước đó khi thấy Dung Hoa bình an vô sự lập tức biến mất, thay vào đó là thất vọng tràn trề. Không phải nói xe ngựa của Lục hoàng tử phi xảy ra chuyện? Nổi điên sao? Không phải nói xe ngựa của Chiêu vương phi đi trước Lục hoàng tử phi sao? Không phải nói xe ngựa của Chiêu vương phi đã bị phá hủy sao? Sao Yến Dung Hoa vẫn êm đẹp như vậy?

Rõ ràng chính mình không phải tới chúc mừng Yến Dung Hoa sống sót qua tai nạn! Ả là tới xem Yến Dung Hoa chết thảm thế nào!

Nhưng ai có thể nói ả biết, Yến Dung Hoa ngồi dưới gốc cây được mọi người vây quanh, dung nhan tuyệt sắc, không chút đau thương là ai không?

Yến Dung Hoa không phải biến thành yêu tinh rồi chứ? Nghe nha đầu nói tình hình khi đó vô cùng nguy cấp, Yến Dung Hoa thoát hiểm bằng cách nào? Cho dù bên cạnh có nha đầu biết võ công, nhưng hai người bọn họ có bao nhiêu lợi hại? Chẳng lẽ có khả năng lên trời xuống đất sao?

Không, nhất định là mơ, là trời hôm nay nắng gắt, bản thân đang nằm mơ! Sau khi tỉnh lại, ả chắc chắn sẽ thấy Yến Dung Hoa người đầy máu tươi!

Ả lắc đầu, véo lòng bàn tay, đau xuyên tim, trước mắt vẫn là Yến Dung Hoa đang tươi cười được mọi người vây quanh, toàn thân một vết thương cũng không thấy!

Không phải nằm mơ! Yến Dung Hoa thật sự bình an vô sự!

Kiều Nguyệt miễn cưỡng mỉm cười, quan tâm Dung Hoa: "Nương nương, trời đang nắng gắt, người thân mình nặng nề, xe ngựa của thần phụ tuy không thể so sánh với của nương nương, nhưng thần phụ sức khỏe không tốt, hầu gia lo lắng nên sắp xếp mọi thứ bên trong đầy đủ, nếu nương nương không chê, chi bằng thần phụ đưa người về?"

Dung Hoa nhìn dáng người có thể bị gió thổi đi của ả, cười đáp: "Tạ ý tốt của hầu phu nhân."

Kiều Nguyệt biết đề nghị của mình Dung Hoa sẽ từ chối, có điều ả vẫn muốn thử một lần, nghe Dung Hoa uyển chuyển từ chối xong cũng chỉ mỉm cười: "Vương phi quá lời."

Mấy phu nhân còn lại nhếch miệng khinh thường.

Lúc trước Kiều Nguyệt thiếu chút đã trở thành Chiêu vương phi, sau trời xui đất khiến phải gả cho Tuyên Bình Hầu, còn cùng Tuyên Bình Hầu thế tử làm chuyện dơ bẩn. Tất cả phu nhân trong kinh thành này, phàm là có gia thế tốt đều không qua lại với ả. Nơi này có bao nhiêu người? Có xe ngựa của ai không được thiết kế tỉ mỉ? Huống chi còn có Đại hoàng tử phi, Tứ hoàng tử phi và Thất hoàng tử phi ở đây, Chiêu vương phi sẽ cho Kiều Nguyệt ả mặt mũi sao?

Kiều Nguyệt sớm đã quen ánh mắt này của mọi người, vì thế thản nhiên được nha đầu dìu đứng bên cạnh.

Nói chuyện một hồi, Chu Hành và Lục hoàng tử cưỡi ngựa dẫn theo người chạy tới.

"Gặp qua vương gia, Lục điện hạ." Mọi người vội tránh sang một bên, hành lễ.

Chu Hành nâng tay, trực tiếp tới trước mặt Dung Hoa: "Nàng sao rồi?" Vừa hỏi y vừa cẩn thận quan sát nàng.

Thấy Chu Hành đã tới, Dung Hoa cuối cùng cũng có thể buông lỏng trái tim căng chặt: "Thiếp không sao, chàng không cần lo lắng. Có Túy Đồng và Lưu Tô, thiếp một chút cũng không gặp chuyện."

Có thể một chút cũng không sao? Vừa nhận được tin, trái tim y thiếu chút đã nhảy ra ngoài, nàng chắc chắn đã bị dọa sợ, hơn nữa trong bụng còn có bảo bảo của họ! Nhất định là rất sợ! Chu Hành nắm chặt tay nàng, cẩn thận đánh giá trên dưới nàng một phen, quay đầu gọi: "Lâm Thắng!"

Người đứng sau đúng là ngoan độc, cho dù ngũ mã phanh thây cũng không giải được mối hận này!

Lâm Thắng vội tới bắt mạch cho Dung Hoa.

Dung Hoa vươn tay phải ra, tay trái nắm tay Chu Hành: "Thiếp thật sự không sao."

Chu Hành gật đầu, không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thắng.

"Tiểu hoàng thẩm, Mính Nhi và Chi Vũ đâu?" Lúc này Lục hoàng tử mới nhìn Dung Hoa, run rẩy hỏi.

Dung Hoa không biết tình hình bên Tằng Mính thế nào, cũng không biết trả lời hắn ra sao, chỉ đành lắc đầu.

Nghĩ đến kiều thê ấu tử có lẽ gặp nguy hiểm, hai mắt Lục hoàng tử lập tức đỏ lên: "Nếu Mính Nhi và Chi Vũ gặp chuyện gì, ta nhất định phải thiên đao vạn quả kẻ đứng sau!"

Dung Hoa cũng chua xót, vội an ủi hắn: "Ta đã kêu Túy Đồng dẫn theo thị vệ đuổi theo, công phu của Túy Đồng rất tốt, nhất định có thể cứu mẫu tử Tằng Mính vầ Chi Vũ bình an, Tiểu Lục, ngươi đừng vội."

Nước mắt đã dâng lên, Lục hoàng tử quay đầu, khàn giọng: "Cũng may tiểu hoàng thẩm không sao, tiểu hoàng thẩm, ngài đưa tiểu hoàng thẩm về đi, con đuổi theo bọn họ."

Chu Hành gật đầu: "Cẩn thận một chút."

Lục hoàng tử xoay người lên ngựa.

Không đợi hắn giục ngựa rời đi, bên kia đã có người cưỡi ngựa trở về.

Dung Hoa vội gọi Lục hoàng tử: "Là thị vệ Túy Đồng dẫn theo, ngươi chờ một lát."

Lục hoàng tử "Dạ" một tiếng, ngồi trên ngựa không cử động.

Thị vệ phóng ngựa tới, xoay người leo xuống, bẩm báo: "Tiểu thế tử không sao, có điều Lục hoàng tử phi bị thương, Túy Đồng tỷ tỷ đã đưa ngươi về vương phủ trước."

Sắc mặt nôn nóng của Lục hoàng tử thoáng chốc trở nên tái nhợt.

Dung Hoa vội hỏi: "Bị thương có nặng không?"

Thị vệ trả lời: "Thời điểm xe ngựa bị phá hủy, một thanh gỗ cắm vào sau lưng nương nương, thương thế thế nào còn phải chờ đại phu kiểm tra mới biết được."

Chu Hành nhìn Lục hoàng tử: "Ngươi dẫn Lâm Thắng về vương phủ trước, chúng ta theo sau trở về." Dứt lời, y quay đầu nhìn Lâm Thắng.

Lâm Thắng gật đầu, xoay người lên ngựa.

"Vậy con đi trước." Lục hoàng tử gật đầu với Chu Hành và Dung Hoa, sau đó dẫn Lâm Thắng rời đi.

Chu Hành hỏi thị vệ: "Con ngựa nổi điên kia đâu?"

"Đã chết." Thị vệ trả lời, "Trần Mục phụ trách bên đó."

"Ngươi tới Hình Bộ, mời ngỗ tác (1) tới." Chu Hành ra lệnh.

(1) Ngỗ tác: cách gọi những người khám nghiệm tử thi ngày xưa.

"Vâng." Thị vệ nhận lệnh, lên ngựa tới Hình Bộ.

Dung Hoa lên tiếng: "Thiếp đã cho người xem xét bên đường và điều tra trong cung."

Chu Hành gật đầu: "Lâm Hạ, người ở lại phụ trách, phàm là người hay vật khả nghi đều bắt lại, trông chừng thật chặt cho bổn vương!"

"Vâng."

Đúng lúc này, Trần Chương từ vương phủ mang xe ngựa tới.

Chu Hành cẩn thận dìu Dung Hoa lên, sau đó bản thân cũng lên cùng, trước khi lên còn quay đầu thoáng nhìn xe ngựa bị hỏng kia, ánh mắt lạnh như băng.

Mọi người không khỏi run cầm cập, chờ Chu Hành và Dung Hoa đều lên xe ngựa, bọn họ mới dám cáo lui.

Chỉ có mỗi Kiều Nguyệt được Cam Thảo dìu đứng yên không nhúc nhích.

Từ đầu tới cuối y chưa từng nhìn ả một cái! Dịu dàng và che chở như vậy vốn nên dành cho Kiều Nguyệt ả! Kiều Nguyệt cắn môi, gương mặt vốn gầy yếu vì tức giận và ghen ghét mà trở nên vặn vẹo.

Cam Thảo bị ả nắm đau tới mặt mũi trắng bệch, lại không dám kêu lên tiếng, chỉ có thể cẩn thận hỏi: "Phu nhân, người cũng đã đi rồi, chúng ta trở về được không?"

Kiều Nguyệt gật đầu, mới đi được hai bước, đột nhiên phun ra ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.

"Phu nhân." Cam Thảo và Liên Kiều hoảng sợ kêu lên, vội gọi xa phu đánh xe ngựa tới, hai người vội dìu Kiều Nguyệt lên, đưa về hầu phủ.

..............................

Về tới vương phủ, biết Tằng Mính được sắp xếp ở đường viện, Dung Hoa và Chu Hành trực tiếp qua đó.

Vừa tới đường viện liền thấy Lê Hoa ôm Chu Chi Vũ đứng dưới hành lang, chơi đùa với nó.

Thấy mẫu thân máu tươi đầm đìa, tuy nó không hiểu chuyện gì, nhưng mẫu tử liền tâm, đứa nhỏ mang con mắt hồng hồng nhìn chằm chằm căn phòng, hoàn toàn không để ý tới Hoa Lê.

"Chi Vũ." Dung Hoa nhẹ giọng gọi một tiếng.

"Hoàng thúc tổ phụ, hoàng thúc tổ mẫu." Thấy Dung Hoa và Chu Hành tới, Chu Chi Vũ liền bật khóc, nhào về phía bọn họ.

Chu Hành vội bé nó lên.

Chu Chi Vũ chỉ vào trong phòng, nức nở: "Mẫu phi đau, mẫu phi đau."

"Ngoan, Chi Vũ không khóc, mẫu phi không sao." Dung Hoa cười xoa đầu đứa nhỏ, lại hỏi Hoa Lê, "Chi Vũ không sao chứ?"

"Lâm Thắng vừa bắt mạch kê đơn cho tiểu thế tử, Hồng Đậu đang đi nấu, hiện tại cô cô đang ở trong băng bó vết thương cho Lục hoàng tử phi, cô cô nói vết thương không ở chỗ yếu hại." Lê Hoa trả lời.

Dung Hoa lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Chu Hành: "Thiếp vào trong xem."

Chu Hành gật đầu.

"Chi Vũ phải ngoan ngoãn nghe lời, mẫu phi rất nhanh sẽ khỏe lại." Dung Hoa sờ đầu Chu Chi Vũ.

Chu Chi Vũ gật đầu thật mạnh.

Dung Hoa dẫn theo Lưu Tô vào phòng.

Vết thương của Tằng Mính đã được băng bó, Lục hoàng tử đang cẩn thận dìu nàng ghé và trên giường, vừa thấy Dung Hoa, Tằng Mính liền hỏi: "Tiểu hoàng thẩm, người không sao chứ?"

Dung Hoa mỉm cười đi qua: "Ta không sao, ngươi không cần lo lắng." Ánh mắt nhìn về phía Ánh cô cô.

Ánh cô cô cười gật đầu với nàng.

"Ngươi cứ ở lại tĩnh dưỡng mấy ngày, có cô cô ở bên chẩn trị cũng tiện một chút." Dung Hoa cười với Tằng Mính và Lục hoàng tử, "Lần này tiểu Chi Vũ thật sự bị dọa sợ, chắc chắn không thể rời khỏi mẫu thân, ta để Thạch ma ma tới đây chăm sóc, nó ở lại cũng tốt."

"Vậy mấy ngày tới làm phiền tiểu hoàng thẩm." Lục hoàng tử cũng không khách khí, đứng dậy ôm quyền nói lời cảm kích.

"Đều là người nhà, khách khí làm gì." Dung Hoa khẽ cười, thấy sắc mặt Tằng Mính tái nhợt, liền nói, "Ngươi nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng cho Chi Vũ, ta sẽ sai người chăm sóc nó."

Tằng Mính gật đầu.

Dung Hoa lệnh Thạch ma ma dẫn theo người ở lại hầu hạ, sau đó cùng Lục hoàng tử và Ánh cô cô ra ngoài.

Chu Chi Vũ đã uống canh an thần, đang buồn ngủ vừa thấy Lục hoàng tử liền tỉnh táo lại, con mắt hồng hồng, vươn tay: "Cha."

"Nhi tử ngoan." Lục hoàng tử vội ôm lấy nó từ tay Chu Hành.

"Mẫu thân đâu?" Chu Chi Vũ nhìn vào trong phòng.

"Mẫu thân ngủ rồi." Lục hoàng tử dỗ dành.

"Chi Vũ muốn ngủ với mẫu thân.

Dung Hoa nhìn Lục hoàng tử: "Hiện tại nó cũng mệt rồi, không bằng cho nó ngủ đi, có người trông chừng, khẳng định sẽ không đụng tới vết thương của Mính Nhi."

Lục hoàng tử suy xét, dặn dò Chu Chi Vũ: "Con phải ngoan ngoãn, đừng đụng vào mẫu thân, có biết chưa?"

"Vâng, Chi Vũ sẽ không lộn xộn." Chu Chi Vũ vội gật đầu.

"Lát nữa ngươi tới thư phòng tìm ta." Chu Hành nói với Lục hoàng tử."

"Vâng." Lục hoàng tử đáp một tiếng, sau đó ôm Chu Chi Vũ vào phòng.

Chu Hành chờ Ánh cô cô bắt mạch cho Dung Hoa, xác nhận nàng không sao mới cùng nàng về phòng, chờ nàng ngủ rồi, y mới đứng dậy tới ngoại thư phòng.

Lục hoàng tử đã chờ.

Chu Hành vừa vào phòng, Trần Mục liền phái người đưa tin tới, theo kết quả kiểm tra của ngỗ tác, con ngựa kia nổi điên do trúng độc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui