Danh Môn Nhất Phẩm Quý Nữ

Phó Cảnh Chiếu sửng sốt, ngay sau đó đánh giá Đổng Tiêu, không cam lòng yếu thế mà làm mặt quỷ.
Đổng Tiêu hất cằm nâng đầu như cún con muốn chiếm địa bàn chắn trước mặt A Bảo.
Từ Lưu Quang dở khóc dở cười, ôn nhu nói: "Tiêu Nhi, Cảnh Chiếu nhỏ hơn con, về sau con chính là ca ca, phải chiếu cố đệ ấy."
Đổng Tiêu bĩu môi, không cao hứng trả lời: "Mẫu thân, con không muốn làm ca ca!" Nó không muốn chiếu cố người tới đoạt A Bảo!
"Hừ, ta cũng không muốn làm đệ đệ!" Phó Cảnh Chiếu cũng lập tức tỏ vẻ mình không thích đối phương.
"Đứa nhỏ này!" Từ Lưu Quang bất đắc dĩ nhìn nhi tử của mình, nghiêm túc giáo huấn, "Con là ca ca, Cảnh Chiếu là đệ đệ, nói phải nghe lời."
Tiểu nhi tử không giống Đại nhi tử Đổng Trăn, tuổi còn nhỏ đã biết tiến thoái, vừa trầm ổn lại hiểu chuyện, rất có phong độ của huynh trưởng.
Đổng Tiêu nhỏ nhất nhà, mọi người đều nhường nó, ngay cả Mạnh Điềm Nhiên cũng rất chiếu cố người đệ đệ này.
Nói không hiểu chuyện cũng đúng, nhưng mới hai tuổi, thấy ca ca và A Bảo đều đọc sách, nó liền nói chính mình cũng muốn đọc sách, mỗi lần tiến cung chịu kích thích gì, trở về nó liền chăm chỉ theo phu tử học tập. Nói ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng từng cái cây trong phủ nó đều leo trèo, hiện tại chỉ mới bốn tuổi đã bò lên nóc nhà những lúc không có ai để ý, dọa bọn hạ nhân sợ không nhẹ. Nó còn nói nó phải luyện công phu, sau này bảo hộ A Bảo.
Dung Hoa mỉm cười.
Đổng Trăn lớn hơn hai tuổi, biết lễ hiểu lễ, đối với A Bảo, Mạnh Nhã Nhiên, Mạnh Điềm Nhiên đều yêu quý, ở trước mặt A Bảo như thần tử cung kính và tiểu đại nhân nhỏ tuổi, còn Đổng Tiêu thì hoạt bát thiên chân.
Hiện tại thêm một Phó Cảnh Chiếu, tuy còn chưa rõ tính tình nó thế nào, nhưng hài tử này khẳng định là một kẻ to gan.
Có điều, nếu nó nhát gan, Phó Cửu Lận cũng sẽ không yên tâm để nó tới đây.
Dung Hoa cười nói: "Không sao, tiểu hài tử mới gặp khó tránh sẽ cảm thấy mới lạ, hai đứa bọn chúng tuổi tác tương đương, về sau quen thuộc sẽ tự chơi thân với nhau."
Từ Lưu Quang gật đầu.
Mặc kệ thái độ của Dung Hoa và Từ Lưu Quang, Đổng Tiêu vẫn trừng mắt nhìn Phó Cảnh Chiếu, thể hiện lập trường tương lai cũng không thích.
Nhưng các nàng không ngờ rằng, từ lần đầu tiên gặp mặt tới khi trưởng thành, hai hài tử Đổng Tiêu và Phó Cảnh Chiếu vẫn ghét nhau như chó với mèo.
Thấy tiểu nhi tử như thế, Từ Lưu Quang nhíu mày: "Tiêu Nhi không được nghịch ngợm, Cảnh Chiếu đệ đệ từ xa tới đây, con thân là ca ca phải chiếu cố đệ đệ."
Đổng Trầm Chu ôm quyền hướng Dung Hoa và Chu Hành: "Tiêu Nhi không hiểu chuyện, để nương nương và bệ hạ chê cười."
Đổng Tiêu cắn môi nhìn Từ Lưu Quang và Đổng Trầm Chu, đôi mắt thanh triệt lập lòe không vui. Hài tử xoay người nhìn A Bảo, hỏi: "Ninh Ninh, người muốn nó làm đệ đệ sao?" Ánh mắt đen nhánh vô cùng nghiêm túc.
"Tiêu Nhi!" Từ Lưu Quang khẽ quát.
"Từ tỷ tỷ đừng dọa Tiêu Nhi, hài tử còn nhỏ." Dung Hoa mỉm cười vỗ tay Từ Lưu Quang, "Hôm nay là gia yến, đừng ràng buộc hài tử."
A Bảo nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đổng Tiêu, tươi cười: "A Tiêu, về sau chúng ta cùng chiếu cố biểu đệ được không?"
Đổng Tiêu lập tức gật đầu: "Được." Dứt lời, hài tử liền xoay người tươi cười thân thiện với Phó Cảnh Chiếu.
Phó Cảnh Chiếu cũng cười cười.
Mạnh Điềm Nhiên ở cạnh đi tới trước mặt Phó Cảnh Chiếu, tươi cười như ánh mặt trời: "Ta là tỷ tỷ, sau này ta cũng sẽ chiếu cố đệ."
Mọi người đều nở nụ cười, Dung Hoa khen: "Điềm Điềm thật ngoan!"
Khúc nhạc đệm của nhóm hài tử, trừ Chu Hành ra những người còn lại đều không để ý, thấy mọi người đã đông đủ, Dung Hoa liền phân phó cung nhân dọn thiện.
Dùng cơm trưa xong, Chu Hành, Yến Xước, Đổng Trầm Chu, còn cả Kiều Vũ Thần tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm, mấy hài tử A Bảo qua thiên điện chơi, Dung Hoa phân phó cung nữ và ma ma cẩn thận hầu hạ, sau đó cùng Từ Lưu Quang ra hoa viên hóng gió.
Tuy đã là mùa hè nhưng đình hóng gió bên cạnh hồ nước, xung quanh có cổ thụ che chở, vô cùng mát mẻ.
Túy Đồng và Lưu Tô mang người dâng điểm tâm và trái cây lên rồi lui ra ngoài.
"Nhoáng cái đã nhiều năm trôi qua, Thần Nhi cũng lớn rồi." Từ Lưu Quang nhấp ngụm trà, cảm khái nói.
"Đúng vậy, năm tháng như thoi đưa."
Hai người đều nhớ tới thời gian còn là thiếu nữ, lại bất giác nghĩ tới Đổng Ngọc Lan đã phương thệ.
Không khí nhất thời có chút thương cảm, Từ Lưu Quang khẽ cười, thay đổi chủ đề: "Đúng rồi, Thần Nhi mười lăm tuổi rồi đúng không?"
"Ừ." Dung Hoa gật đầu.
"Cũng nên làm mai cho đệ ấy rồi." Từ Lưu Quang liền cười nói.
Dung Hoa gật đầu: "Đúng vậy, nên đính hôn rồi, chuẩn bị hai ba năm là vừa vặn."
"Thần Nhi đúng là đã tới tuổi tác chọn tức phụ." Từ Lưu Quang cười nhìn nàng, hỏi, "Có người được chọn chưa?"
Dung Hoa lắc đầu: "Mấy năm nay đệ ấy ở Đông Lăng không hề trở về, tuy mỗi tháng đều viết thương nhưng rốt cuộc người không ở bên cạnh, ta cũng không biết đệ ấy thích cô nương thế nào... Hơn nữa tình hình của Thần Nhi, tỷ cũng rõ ràng... Tuy có thể tứ hôn, nhưng nếu người ta không muốn, tới lúc đó kết thân ngược lại biến thành kết oán." Nàng đương nhiên hi vọng Kiều Vũ Thần có thể cưới một thê tử tình đầu ý hợp, "Cho nên, hôn sự của đệ ấy cũng nên bắt đầu xem xét rồi."
Từ Lưu Quang đương nhiên hiểu nỗi lo của Dung Hoa, khẽ thở dài: "Người cũng nói mấy năm nay Thần Nhi ở Đông Lăng, người trong kinh thành chắc cũng không biết tài hoa và tính cách của đệ ấy, nếu hiểu rõ con người đệ ấy, nói không chừng sẽ có người thích thì sao? Hơn nữa phụ mẫu Thần Nhi đều không còn, gả tới Kiều gia không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng, vào cửa lập tức trở thành chủ mẫu đương gia, nếu là lo lắng đệ ấy cô chi khó lập, hiện tại còn không phải có người và bệ hạ sao? Người đừng quá lo lắng."
Dung Hoa thở dài: "Hi vọng là thế."
"Không bằng chúng ta thử thăm dò xem?" Từ Lưu Quang nói, "Người ở nơi này xuất cung không tiện, chi bằng ta tìm Đoan Vương Phi thử thăm hỏi trước, thế nào?"
"Cái này được." Dung Hoa cười gật đầu, "Vậy hai người giúp đỡ thăm dò trước, có dịp ta cũng sẽ hỏi ý kiến của Thần Nhi."
"Yên tâm, ta và Đoan Vương Phi sẽ để trong lòng, ngày mai lập tức qua vương phủ nói chuyện này." Từ Lưu Quang cười nói, "Đang mùa hè oi bức, hơn nữa Thần Nhi mới trở về, chỉ bằng chúng ta chờ tới Tết Trung Thu xem xét người được chọn? Còn hai tháng nữa, Thần Nhi cũng có thời gian đi lại với bằng hữu khi xưa."
Dung Hoa đương nhiên đồng ý.
Hai người liệt kê những cô nương thích hợp với Kiều Vũ Thần trong kinh thành, chờ tới mặt trời ngả về Tây mới dừng lại.
Tới hoàng hôn, mọi người xuất cung, thời điểm dùng bữa tối, Dung Hoa hỏi Chu Hành: "Thần Nhi nói thế nào? Đệ ý muốn về hầu phủ, hay là an bài cho đệ ấy một nơi khác?"
Tây Ninh Hầu phủ vẫn còn giữ lại cho Kiều Vũ Thần.
Chu Hành trả lời: "Đệ ấy nói muốn ở cùng nhạc phụ và nhạc mẫu."
"Vậy cũng tốt." Dung Hoa gật đầu, lại nhìn y, "Đều là hài tử mà thôi, chàng còn chưa nguôi giận sao?" Người khác không phát hiện, nhưng bọn họ phu thê nhiều năm, nàng đương nhiên biết y đang không vui.
"Hừ!" Chu Hành hừ lạnh một tiếng, "Một đứa hai đứa, mới bao nhiêu tuổi đã dám mơ tưởng tới nữ nhi bảo bối của chúng ta!"
Dung Hoa phụt cười thành tiếng: "Bọn chúng vẫn là hài tử."
"Hài tử? Đổng Trầm Chu và Từ Lưu Quang sẽ không nói gì đó với hài tử, nhưng tâm tư của Phó Cửu Lận kia lại rõ như ban ngày!"
Dung Hoa cười nói: "Vậy cũng phải xem A Bảo của chúng ta có thích hay không."
Chu Hành duỗi tay ôm Dung Hoa vào lòng, vẫn nhíu mày mà nói: "Thư đồng chọn cho A Bảo đều đổi thành cô nương đi, không cần đám tiểu tử thúi kia nữa!"
"A Bảo không giống công chúa bình thường, tương lai nó phải tọa ủng quân vương giang sơn này." Nói là thư đồng, kỳ thật là bồi dưỡng thân tín cho A Bảo, tương lai sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho nó.
Chu Hành vẫn không vui: "Hi vọng A Bảo mau lớn, ta sẽ giao sơn hà cẩm tú này cho nó, nhưng nghĩ tới có người tơ tưởng tới A Bảo, lòng ta lại hi vọng A Bảo lớn chậm một chút, hận không thể diệt hết đám tiểu tử thúi kia!"
......................
Qua hai ngày, Mạnh Phi Triệt tiến cung bái kiến đế hậu.
Mạnh Phi Triệt tú khí của ngày xưa hiện giờ đã là thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, rõ ràng là được chân truyền từ Phó Cửu Lận. Dung Hoa gặp hắn cũng rất cao hứng, quan tâm hỏi thăm tình hình phụ mẫu trong nhà, sau đó mới kêu Kiều Vũ Thần cùng hắn đi gặp Chu Hành.
Hôm sau, Dung Hoa mới bóng gió hỏi Kiều Vũ Thần thích cô nương tính cách thế nào.
Ban đầu Kiều Vũ Thần còn chưa có phản ứng, đợi tới hoàn hồn gương mặt liền đỏ bừng, xua tay: "Tỷ tỷ, đệ còn nhỏ, chuyện này không nóng vội, để sau này nói đi." Dứt lời, hắn liền tìm cái cớ cáo từ, rời khỏi Nguyệt Hoa Cung.
Tuy Kiều Vũ Thần nói thế nhưng Dung Hoa, Từ Lưu Quang và Tằng Mính đều không từ bỏ ý định.
Tin tức đã truyền ra ngoài, nhưng kết quả lại như lo lắng của Dung Hoa, thế gia huân quý căn bản đều không muốn gả nữ nhi cho Kiều Vũ Thần, những nhà muốn kết thân chẳng qua đều là kẻ ham quyền hám lợi.
Sau Trung Thu, Dung Hoa thật sự chán nản, Chu Hành ngồi bên giường khuyên giải an ủi: "Thần Nhi còn nhỏ, không nóng vội, chúng ta từ từ chọn, chắc chắn có thể chọn cho đệ ấy một cô nương tốt."
A Bảo sáng sớm tới thỉnh an cha mẹ đang ngồi trên ghế chu cái miệng uống sữa, nghe Chu Hành nói liền buông cái ly trong tay, dùng khăn lau miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn Dung Hoa, khí phách mà nói: "Mẫu hậu đừng lo lắng, Tiểu cữu cữu nhìn trúng vị cô nương nào, chúng ta trực tiếp tứ hôn cho Tiểu cữu cữu là được!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui