Danh Môn Thê Ước Tổng Giám Đốc Lão Công Rất Cao Lãnh

f[Editor: Trà sữa trà xanh

Nơi ở của Chương Trình như vậy, hoàn toàn khác xa với mọi tưởng tượng trong đầu Kiều Hi.

Trên đường tới cô đã làm tốt công tác chuẩn bị, cô nghĩ mình thấy nơi ở điển hình của những người đàn ông độc thân lại làm biếng, giày vớ cùng quần nhỏ thành một đống, thậm chí tất thối còn quăng trên bàn cơm.

Nhưng trên thực tế, nơi ở của hắn chỉ là một căn nhà trọ hết sức bình thường, căn phòng chìm trong hai màu trắng đen, không gian yên tĩnh ảm đạm, vừa đi vào, liền có một loại cảm giác đè nén như hình với bóng, lạnh lẽo vô cùng.

Bất quá phòng ở được dọn vô cùng sạch sẽ, nếu như không phải do hai tháng nay không có ai ở, Kiều Hi tin tưởng, nơi này nhất định không có một hạt bụi.

Vách tường trắng như tuyết, sắc rèm cửa sổ trắng như tuyết, sàn nhà cùng với ghế sô pha đều trắng như tuyết, cả căn phòng như chìm vào màu trắng, làm người ta không biết lý do gì lại khiếp sợ, Kiều Hi nhịn không được rụt cổ một cái, đi sau lưng Cố Viêm Chi tiến vào. Chỗ này giống như phòng chứa xác, người bình thường khi sống trong nơi này cũng hóa điên thôi.

Phòng ngủ khác với phòng khác, lấy màu đen làm chính, ga giường màu đen, bàn sách màu đen, trên bàn sách có một xấp thư, phía trên nhất ghi là “Các yếu tố để trở thành một đạo diễn”. Ngoài ra, còn có một máy laptop và hai thứ, một cốc sứ và một ly thủy tinh. Trong góc có một đôi dép màu xanh đậm cùng một đôi giày thể thao được đặt thật chỉnh tề, một cái thùng rác đặt ở một bên.

Cố Viêm Chi nhìn một vòng xung quanh, "Thích sạch sẽ, cưỡng bách chứng, nội tâm có dấu hiệu bạo lực, thích giết chóc nhưng tính tình nhát gan nên liên tục đè nén cỗ xúc động này, tâm lý biến thái của hắn nảy sinh vào năm năm trước."

Kiều Hi trợn con mắt thật lớn, thích sạch sẽ cùng cưỡng bách chứng hai điều này cô có thể nhìn ra, bởi vì từ lúc vào cho đến bây giờ, mỗi một chỗ ở nơi này đều sạch sẽ làm người ta giận sôi gan, từ sàn nhà đến ga giường, thậm chí tìm không ra một sợi tóc, ngay cả thùng rác còn soi rõ bóng người, cho dù lâu ngày không ở nhưng trong mọi khe hở đều sạch sẽ không một vết bẩn. Mà phương hướng sắp đặt chăn mền và phương hướng bày dép giày không chỗ nào không nói lên rõ người đàn ông này có chứng cưỡng bách cực kỳ mãnh liệt. Còn nội tâm có dấu hiệu bạo lực, tâm lý biến thái từ khi nào, làm sao anh ta có thể suy đoán ra? Thông qua phỏng đoán tâm lý của Chương Trình sao?

Tựa hồ là phát giác ra nghi vấn của cô, Cố Viêm Chi rút ra một cuốn sách dưới cùng trong xấp thư trong bàn ra, trên sách viết ( một trăm phương pháp giết người), Kiều Hi hít mũi một cái, thì ra đầu mối giấu ở dưới cùng đống sách. Thân thể cao lớn thẳng tắp của Cố Viêm Chi nhoáng một cái trước mặt cô, đã thấy anh ta chuyển dời đến giá CD bên cạnh, từ bên trong tiện tay rút ra một cái CD, trực tiếp hiện ra trước mặt Kiều Hi, mặt ngoài CD là một hình ảnh máu văng khắp nơi, những đường máu tạo thành một cái tên to-- ( huyết sắc giang hồ ).

Đáy mắt của Cố Viêm Chi xuất hiện đắc ý mà kiêu căng, "Chỉ cần cô mang theo đầu óc quan sát thật tốt, liền có thể tìm ra nguyên nhân."


Kiều Hi trừng mắt nhìn hắn, tiến đến, không đếm xỉa tới nhìn chằm chằm gò má của hắn, đưa tay tùy ý kẹp ra một cái CD, "Đắc ý gì hả, chẳng lẽ tâm lý biến thái của Chương Trình bắt đầu từ mười năm trước anh cũng có thể nhìn ra sao?"

"Đương nhiên là không, đây là thường thức tâm lý phạm tội cơ bản. Tâm lý biến thái bình thường đều nảy sinh trong thời kỳ trưởng thành, mà biến thái đến cái trình độ này, bình thường cần năm đến mười năm, cô nên trở về xem nhiều sách đi."

Khinh bỉ, cực kỳ khinh bỉ!

Kiều Hi nhìn chằm chằm Cố Viêm Chi mấy giây, đang muốn nổi giận, đột nhiên trông thấy đường cong trên gò má Cố Viêm Chi căng thẳng không ít, ngay sau đó, trong tay buông lỏng, liền thấy Cố Viêm Chi đưa tay nhanh chóng lấy lại đĩa CD trong tay cô thả lại trên kệ  CD, xoay người kéo cô đi.

Kiều Hi một phen hất tay của anh ra, thần sắc quái dị liếc anh một cái, "Làm gì vậy! Không phải là anh nói tôi nên quan sát tốt sao?" Cô hấp tấp chạy về bên cạnh giá CD, rút ra nhiều đĩa CD.

Rủ xuống con mắt nhìn, Kiều Hi liền ngẩn ra.

Cái này... Tại sao đều là phim hành động nha, hơn nữa, nhìn hình ảnh, cô cảm thấy nội dung bên trong nhất định đều là SM gì đó, đều là khẩu vị nặng nha.

Trong nháy mắt cô cảm thấy tay cầm đĩa CD nóng tay, hơn nữa cỗ nóng này dưới ánh nhìn soi mói của Cố Viêm Chi giống như càng ngày nóng hơn, quả thực bàn tay càng ngày càng nóng nha, cảm giác bóp tim gãi phổi này là như thế nào?

Cô ngoái đầu lại liếc mắt nhìn Cố Viêm Chi, Cố Viêm Chi nhìn cô nhún vai, vô vị cười một tiếng, vẻ mặt đắc ý kia, dường như đang nói tôi đã sớm bảo cô đừng xem, cô cứ không nghe, cái này không trách tôi được.

Kiều Hi đột nhiên có ý nghĩ muốn nện đống đĩa này vào người Cố Viêm Chi, người đàn ông này, đáng ăn đòn nha.

Cố Viêm Chi giống như đoán được tâm tư của cô, vòng qua bên giường, một mặt cúi người kéo ngăn tủ đầu giường ra, một mặt cười nói, "Đừng thẹn quá hoá giận."


Những lời này lại chọt trúng cái gai của Kiều Hi, người này không đáng yêu chút nào! Vì không để câu tiên tri của anh thành sự thật, Kiều Hi hít sâu hai cái, cố ý đặt mấy cái đĩa trong tay vào kệ, cố làm ra vẻ thoải mái nói, "Tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao ngày đó ở hiện trường phạm tội lại có dây thừng gì đó, thì ra Chương Trình thích SM nha." Giống như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, Kiều Hi mở trừng hai mắt với Cố Viêm Chi, cười không có ý tốt, "Cố Viêm Chi, đàn ông các anh đều thích cái này sao?"

"Cô có thể thử xem." Cố Viêm Chi ở bên này cứng đờ, chẳng mấy chốc, đáy mắt hiện lên sáng chói vui vẻ, phong khinh vân đạm trả lời một câu.

Kiều Hi đi thong thả đến, "Anh nghĩ hay lắm."

Lần này, Cố Viêm Chi không nói tiếp.

Kiều Hi nhìn theo động tác của anh, anh cúi người từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư, lông mày chau lại, bộ dáng rất nghiêm túc.

"Vật gì đó?" Kiều Hi tò mò đến gần.

Anh vừa quay đầu lại, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền ngây ngẩn cả người.

Kiều Hi cũng ngây ngẩn cả người, môi mỏng của Cố Viêm Chi, đang đặt trên môi cô.

Mấy giây sau, Cố Viêm Chi phản ứng trước quay đầu lại, đứng dậy.

Kiều Hi còn duy trì tư thế cúi người tức cười, không dám tin che lấy môi, vừa rồi  mới xảy ra chuyện gì?


Cố Viêm Chi đã ngồi xuống ghế sofa, cách một khoảng nhìn cô, trên mặt mang theo một vết đỏ ửng khả nghi lại cố làm ra vẻ thoải mái mở miệng, "Này không phải là nụ hôn đầu tiên của cô đi?"

Kiều Hi chợt hoàn hồn, đứng thẳng tắp, thẳng lưng nâng cằm, kiêu căng nhìn về phía anh, "Đương nhiên không phải, làm sao có thể!"

Nhưng mà, cho dù cô biểu hiện thản nhiên như thế cũng không thể che giấu nội tâm kinh hoàng của mình, đây chính là nụ hôn cô cất giữ 24 năm qua, thế nhưng, đơn giản bị một người đàn ông cướp đi.

Bất quá, vừa rồi tại sao tim lại đập như sấm?

Trong đầu rối như tơ vò, lại nghe thấy giọng nói của Cố Viêm Chi giống như nước chảy róc rách mát lạnh rơi ở bên tai, "Không phải là tốt rồi, đến đây đọc phong thư này."

"Anh không có mắt sao? Sao không tự mình xem, tại sao phải bắt tôi đọc?" Kiều Hi phản ứng hơi kịch liệt, cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Cố Viêm Chi, chỉ muốn rời khỏi đây mau.

"Đọc lên mới có tình cảm, sẽ giúp chúng ta phá án, cho nên, vì mau chóng tra ra chân tướng, cô không có lý do gì cự tuyệt."

Kiều Hi liếc mắt nhìn Cố Viêm Chi trêu chọc, trái tim cô lại còn nhảy loạn thình thịch, trong lòng không hiểu sao lại bực bội, còn mơ hồ mang theo một tia thất lạc, bất quá, đúng như Cố Viêm Chi nói, cô không có lý do gì cự tuyệt.

Cầm lấy thư, sau đó lùi lại cách Cố Viêm Chi hai mét, mở ra. Là một phong di thư, nội dung không dài, nhưng chữ viết thanh tú đoan chính, mấy hàng cuối cùng hơi qua loa. Chương Trình viết cho mẹ hắn:

"Mụ mụ:

Lúc người thấy được phong thư này, con đã không còn trên thế giới này, thật xin lỗi, con không chăm sóc người trước lúc chết. Con là một đứa con bất hiếu, từ nhỏ đến lớn, mẹ vì con bỏ ra nhiều như vậy, con lại không thể cho mẹ cái gì. Đây là sự tiếc nuối trong đời này của con. Bây giờ con lựa chọn ra đi, đây có lẽ là biện pháp tốt nhất cho con, mẹ nhất định đừng vì con mà khổ sở. Nhân sinh có dài có ngắn, kỳ thật chết chỉ là chuyện trong nháy mắt, sẽ không quá đau, đúng không?

Con từng cho rằng, tương lai sẽ tốt đẹp. Mặc dù trong nhà nghèo khó, nhưng chỉ cần con cố gắng, nhất định có khả năng ra khỏi thị trấn nhỏ đó, nhất định có thể đến thành phố lớn, sẽ kiếm được rất nhiều tiền, con nhất định có thể áo gấm về nhà. Nhưng con sai rồi, mẹ à, thì ra có một số việc không phải là cố gắng có thể đạt được, thế giới này quá lãnh khốc cũng quá tàn nhẫn, con cố gắng như vậy, hèn mọn đi nịnh nọt mỗi người như vậy, vẫn không có biện pháp đạt được thứ mình muốn. Con thích cái cô gái kia như vậy, cô lại nhìn cũng không thèm nhìn con một cái, thành phố này quá mức lạnh lùng, con sắp sống không nổi. Mẹ à, mẹ đừng trách con nhu nhược, con chỉ không biết nên làm sao bây giờ, vòng tròn này rất loạn, con sắp kiên trì không nổi nữa, con cảm thấy giấc mơ lúc trước của con tựa một trò cười, không có ai quan tâm, không có ai để mắt con.

Con thậm chí không biết rõ, kể từ khi nào, cuộc sống của con trở nên u ám như vậy, tuyệt vọng như vậy... Mỗi ngày khi con rời giường con đều nhìn vào gương, tự hỏi rằng người trong gương là con sao? Vì sao con không cảm thấy mình đang tồn tại, vì cái gì con cảm giác mình tựa như là một cái xác biết đi, hãm sâu vào vũng bùn, vô pháp kiềm chế? Đều do người phụ nữ kia! Bất quá, mẹ à, mẹ yên tâm, cô ta sẽ không còn xuất hiện trong sinh mệnh của con nữa, cô ta sẽ lập tức biến mất trên thế giới này.


Mẹ, những năm này con làm rất nhiều chuyện sai, một bước sai, cả quãng đường đều sai, bây giờ con đã vô pháp quay đầu lại, chỉ có thể lựa chọn kết thúc. Tha thứ cho con vì một năm nay con không dám về nhà thăm mẹ, con không phải sợ mẹ đánh con mắng con, con sợ mẹ không vui. Kỳ thật mấy ngày hôm trước con có vụng trộm trở về nhìn mẹ, con thấy mẹ gầy đi nhiều lắm.

Mẹ à, con ra đi, nhưng không bỏ mẹ được, nhưng mà rất tốt, đã có người thay con chăm sóc mẹ, như vậy thì con an tâm. Tiền thì mẹ không cần lo lắng, con để lại cho mẹ rất nhiều tiền, đây là việc duy nhất con có thể làm vì mẹ.

Mẹ, mẹ đừng khổ sở, cuối cùng con đã được giải thoát. Tạm biệt, mẹ, mẹ phải sống thật tốt, ngày mai sẽ là một bắt đầu mới.

Con bất hiếu Chương Trình kính gửi.

XX năm X tháng X ngày."

Kiều Hi để di thư xuống. Hốc mắt ướt át, lặng im không nói.

Cảm thấy hai đạo ánh mắt lợi hại rơi trên mặt mình, cô hắng giọng một cái, nhìn về phía Cố Viêm Chi, "Đã đọc xong."

Cố Viêm Chi dựa vào lưng ghế sofa, hai tay gối ở sau gáy, bắt chéo chân, cả người giãn ra, sắc mặt bình tĩnh, hình như hắn không bị bức di thư ảnh hưởng chút nào.

"Làm một người cảnh sát, không được trong quá trình phá án có cảm xúc cá nhân, cho nên bây giờ cô trở về bình thường được chưa?"

Kiều Hi hít mũi một cái, "Anh cho rằng ai cũng máu lạnh như anh sao?"

Cố Viêm Chi liếc nhìn cô một cái, nhưng lần này không nói chuyện.

Kiều Hi không phải là một cô gái đa sầu đa cảm, rất nhanh bình phục lại, "Anh nghĩ ra gì chưa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận